Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 351: Hoàng Đế (3)




Chương 351: Hoàng Đế (3)

“Sư phụ...”

Linh Tử từ trong cột sáng bước ra, đôi mắt hữu thần, đầy ắp quang minh nhìn về phía Thắng, nói.

“Con đã hiểu thế nào là quân vương rồi!”

“Nhân Trí Dũng, Chính Nghiêm Minh!”

“Là một vị vua, cần phải biết yêu thương dân chúng cùng những kẻ đi theo mình, đó gọi là Nhân.

Không những thế, một bậc đế vương còn phải có cả trí đi cùng, thì mới thực hiện được trách nhiệm của mình trước những thách thức, khó khăn khi bản thân hoặc thế lực gặp phải, đó là chữ Trí.

Đến chữ Dũng. Người đứng đầu cần phải có đủ sức mạnh về thể chất, tinh thần, dũng cảm, dám nghĩ dám làm, dám chịu trách nhiệm, quyết liệt mạnh mẽ mới làm cho mọi người dưới quyền kính phục, và làm kẻ thù kh·iếp sợ.

Sau chữ Dũng là chữ Chính. Trong mọi suy nghĩ và hành động của một quân vương cần phải chính nghĩa, vì mọi người mà thực hiện đúng pháp.

(pháp ở đây mn có thể hiểu là pháp luật, hay pháp trong phật giáo. Đạo lý làm người!)

Hơn ai hết, một bậc đế vương phải là người hết sức nghiêm túc trong mọi việc, nghiêm túc với bản thân, nghiêm túc với những quân thần dưới trướng và đặc biệt phải nghiêm túc với chính những quy định do bản thân đề ra. Đó là chữ Nghiêm.

Cuối cùng là chữ Minh. Là quân vương, phải luôn sáng suốt, tỉnh táo trong đối nhân xử thế và trong công việc....

Một bậc đế vương, cần phải có đủ Nhân, Trí, Dũng, Chính, Nghiêm, Minh! Nếu thiếu một chữ, tên đó sẽ không đủ tố chất để làm vương! Phải vậy không sư phụ?”

Đôi mắt Linh Tử tràn đầy quang minh, thấu suốt nhìn Thắng. Trong đôi mắt thằng bé lúc này hừng hực khí thế giống một bậc đế vương vậy.

Tuy khí tức phả ra không có bức người, vẫn còn non nớt, khờ khạo, nhưng đừng vì vậy mà coi rẻ thằng bé.

Từ luồng quang mang trong đôi mắt Linh Tử phả ra, Thắng có thể cảm nhận được một luồng khí vận thiên đạo đang mạnh mẽ chảy hừng hực bên trong.

“Thì ra là vậy...” Thắng như hiểu ra điều gì, đôi mắt vô thức nhìn lên trời cao.

“Thiên đạo trái đất mới hình thành được vài trăm triệu năm, trí tuệ vẫn trong thời kỳ thai nghén.

Vừa rồi tên bán thần tộc tại phương Tây đột phá, đưa trái đất tấn thăng lên một cấp độ khác. Thiên đạo cũng được tăng lên, trí tuệ khai sinh.

Hẳn là thấy tên bán thần tộc kia tiến vào thiên đạo chi cảnh, thiên đạo trái đất e sợ đối phương sẽ đánh chủ ý lên toàn bộ hành tinh, nên ngay khi sinh ra trí tuệ đã tìm kiếm sinh vật khác, ký thác khí vận.

Vừa hay tên nhóc Linh Tử này đang đốn ngộ đạo thống mới, thiên đạo mới thuận nước đẩy thuyền. Cho tên nhóc này thêm khí vận chi tử quấn thân.



Nếu chỉ đốn ngộ tầm thường, sợ là thằng nhóc này không hẳn hiểu được đạo đế vương...”

“Sư phụ!” Linh Tử hô lớn, kéo Thắng từ trong trầm tư tỉnh táo lại.

“Sư phụ, mong người hãy dạy bảo con! Dạy con trở thành một bậc đế vương vì nước, vì dân!”

Linh Tử không biết từ khi nào đã rời khỏi lưng nghé con, quỳ gối trước Thắng, đôi mắt tràn đầy chờ mong nhìn hắn không rời.

Hắn vỗ chán một cái, gãi gãi đầu ngượng ngùng.

Thực con mẹ nó tà môn, hắn đường đường là chủ thần, nhưng chẳng biết cái mẹ gì về đế vương, quân vương gì gì đó. Cái hắn biết thì chỉ có gió vương, chém gió phần phật mà thôi, còn cái gì đạo vương tử, hắn chịu, bó tay.

Còn Linh Tử thì khác, vừa mới đốn ngộ đại đạo, lại có khí vận quấn thân, trí tuệ cũng nhờ vậy mà thành công khai khiếu, mạnh hơn trước rất nhiều. Đạo vương tử cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.

Một tên có chuyên môn lại bảo một tên chả biết cái mẹ gì chỉ dạy? Dạy cái gì? Hắn chịu a!

Linh Tử hơi nghiêng đầu, thấy sư phụ mình bất cần thái độ, lại đưa tay gãi đầu ba cái liền tinh thần chấn động, đôi mắt đang mờ mịt bỗng bắn ra một vệt tinh quang, thấu suốt.

“Sư phụ vỗ chán, gãi đầu ba cái, chính tỏ đang nhắc nhở ta về kiến thức, trí tuệ đã ở trong đầu, người vốn đã dạy hết cho ta...

Đôi mắt người phóng tận trời cao, chính là đang nhắc nhở ta thời cơ đã đến, tri thức người cũng đã trao hết, giờ là lúc ta nên rời đi, tìm cho mình một khoảng trời riêng.

Nhưng suốt năm tháng đi theo sư phụ, người có dạy ta cái gì đâu...!

Không, người có kể cho ta những câu chuyện thần thoại, ngụ ngôn... đây hẳn là những bài học mà người muốn ta tiếp thu.

Thì ra là vậy...! sư phụ quả là thần nhân giáng thế.”

Linh Tử sùng bái nhìn sư phụ mình, đôi mắt nghiêm nghị vẩy lên một tầng sương mờ ướt át. Vừa nhìn liền nhận ra thằng nhóc đang xúc động, muốn khóc.

“Sư phụ. Con hiểu rồi! Con sẽ trở thành một bậc quân Vương nghiêm chính, không làm sư phụ thất vọng.”

“Con biết, đường quân vương tuy chông gai gian khổ. Nhưng vì dân chúng, con sẵn sàng để bản thân hi sinh.

Lần này dập đầu trước sư phụ, không biết có còn lần sau hay không. Nghi lễ rời môn không làm tròn, trè nóng cũng không có để dâng lên, khiến tâm con bứt rứt khó chịu.

Nay chỉ có ba bước quỳ lạy, dập đầu trước người để cảm tạ công ơn nuôi dưỡng.



Sau này, khi con đã đại công cáo thành, chắc chắn sẽ rước người về cung phụng!”

Linh Tử quỳ hai chân dưới đại địa, đầu ép sát đất, lưng khom lại, hô.

Trong giọng nói có chút bùi ngùi, xúc động.

Thấy vậy, Thắng liền thả người xuống, rời khỏi lưng trâu, nhanh chóng tới bên người Linh Tử, nâng thằng bé dậy.

Linh Tử mới chỉ 15, 16 tuổi nhưng cơ thể đã tráng đến mét sáu, mét bảy, cơ bắp sắc nét săn vào, trông tràn đầy sức mạnh.

Lúc trước tên nhóc này luôn khờ khạo, chỉ thích ăn mấy món như kẹo hồ lô, tâm tình thơ dại, trong sáng, không chút dục vọng.

Nhưng sau khi đốn ngộ đạo vương tử, tên nhóc này như một hòn đá thô bị đập ra để lộ viên hồng ngọc vậy. Không những trí tuệ thông suốt, quang minh, đến cả tâm tính cũng thay đổi không ít.

Từ trong đôi mắt của Linh Tử, Thắng có thể thấy được sự tự tin cùng tham vọng trở thành hoàng đế của đối phương. Nếu để so sánh, ngoài cơ thể giống nhau ra thì thái độ, tư duy của Linh Tử hiện tại đều khác xa so với Linh Tử trước kia.

“Linh Tử, con đường của ngươi, ngươi phải cố đi. Còn thân lão già này, vẫn còn khoẻ lắm, không cần ngươi bận tâm.

Việc của ngươi chỉ có một, đó là cố gắng bình định các bộ lạc, thành lập vương triều hùng bá, dựng lên một mảnh giang sơn.

Nhớ, khi thiên hạ đã quy tụ thành một mối thì hãy lấy dân làm gốc, thuận theo ý dân thì thiên hạ ắt thái bình!

Giờ thì đi đi, mở ra một mảnh trời riêng của chính mình đi thôi!”

Thắng mỉm cười nhu hòa, vỗ về mu bàn tay của Linh Tử như một người cha đang cổ vũ tinh thần cho người con.

Những lời hắn vừa nói không hề sáo rỗng, mọi thứ thật sự xuất phát từ tâm can.

Cỗ thân thể này có thể bất tử, cũng có thể c·hết đi theo ý hắn. Hắn không muốn tên đệ tử này vì thân xác giả tạm này mà làm ảnh hưởng tới cơ đồ đế vương nên mới nhắc nhở như vậy.

Và đặc biệt, hắn rất sợ tên này sau khi nên ngôi hoàng đế, sẽ biến chất khiến dân chúng lầm than. Thay vì mở trường dạy học lại đi dùng chính sách ngu dân, khiến nhiều thiên tài c·hết trong trứng nước, làm đất nước chậm phát triển, và chính trái đất cũng không thể tìm kiếm thêm tân đạo thống mà tấn thăng.

Nên trước khi đi, hắn còn nhấn mạnh việc dân là gốc rễ, để đảm bảo tên nhóc này sau khi lên ngôi không đi chệch quỹ đạo.

“Con đã rõ, thưa sư phụ.” Linh Tử lưu luyến không rời, nhìn chăm chú sư phụ mình.

Từ bé, Linh Tử đã được Thắng nuôi dưỡng, nên trong tiềm thức thằng bé đã coi hắn như cha đẻ của mình.

Hiện tại phải rời đi, thực khiến thằng nhóc này không lỡ lìa xa.

Thấy Linh Tử như vậy, Thắng biết không thể nhẹ nhàng chia tay. Hắn nhanh chóng thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị quát.



“Là một thân nam nhi, đầu đội trời, chân đạp đất! Tương lai là một bậc đế vương lại ủy mị như vậy thì ra cái thể thống gì!? Mau xốc lại tinh thần!”

“Rõ!” Linh Tử nghiêm trang, đứng lại ngay ngắn, nhưng trong đôi mắt vẫn nhỏ ra vài giọt lệ nhỏ.

Thắng thấy vậy thì cười cợt, thầm nghĩ. “Thằng nhóc này... vẫn còn trẻ con lắm...”

Hắn không tiếp tục cùng Linh Tử hàn huyên mà nhanh chóng di chuyển thân thể về bên con trâu cái. Từ bên hông lấy xuống một thanh trường thương.

Đây là Kim Long Thương, một thanh thần binh lợi khí được chế tác từ ngụy kim pháp tắc cùng ngụy long pháp tắc. Đây là sản phẩm do hắn tạo ra khi tiến vào đây chơi.

Vì thương là v·ũ k·hí hắn thích, nên v·ũ k·hí tự thân tất nhiên là trường thương.

Dù sao đây cũng là binh khí chi vương. Đưa cho Linh Tử làm vốn khởi nghiệp cũng thực hợp lý.

“Sư phụ, đây là...” Linh Tử kinh ngạc nhìn sư phụ mình.

Đi theo sư phụ suốt mười mấy năm, hắn biết rõ cây trường thương này đáng quý thế nào. Nên ngay khi thấy đối phương đem thương cắm tại trước mặt, hắn không kìm lòng được mà xúc động nội tâm.

“Cầm lấy. Hãy dùng nó mở ra một mảnh giang sơn.

Khi không có ta bên cạnh, hãy coi nó thành ta...

Mảnh giang sơn này cần được bình định... đi đi, hãy dùng nó quét sạch quân thù, dựng nước cứu dân!”

Thắng trở lại lưng trâu, đôi mắt không chút cảm xúc nhìn xuống Linh Tử, lành lạnh nói.

“Sư phụ...” Linh Tử nghẹn ngào, định nói thêm nhưng lại bị Thắng trừng mắt, đành phải nuốt vào trở lại.

“Nhanh đi đi!”

Thấy sư phụ không muốn cùng mình hàn huyên, Linh Tử đành ngậm ngùi nhảy lên lưng nghé con, đôi mắt lưu luyến không rời nhìn Thắng. Giống như đang mong chờ đối phương nói lời tạm biệt.

“Đi đi... nhớ, giữ gìn sức khỏe!” Thắng phất tay, miệng nhẹ lẩm bẩm.

Nghe vậy, Linh Tử liên không nói gì, khom lưng vái sư phụ lần cuối rồi quả quyết thúc nghé con phóng đi.

Đưa tầm mắt ra xa, nhìn bóng lưng rắn chắc, lại có phần cô độc, tay xách trường thương phi cuối chân trời. Thắng nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Đạo vương tử, không những phải có đủ Nhân, Trí, Dũng, Chính, Nghiêm, Minh, còn phải thêm một chữ Độc.

Độc trong độc hành, cô độc. Số mệnh của Vương tử là vậy, đi một mình trong đơn độc.