Chương 353: quan sát.
Tiểu thế giới, trên một vùng thảo nguyên rộng lớn, nơi có bạt ngàn cỏ xanh bao phủ, đang có hai chi nhân loại đứng đối diện nhau, hừng hực khí thế bình toạ một phương.
“Thiên Tử... số lượng địch nhân quá lớn, phải gấp ba bên ta... nếu đánh, sợ là...” Một tên tướng sĩ mặc một thân giáp tre thúc ngựa tới gần một tên nam tử trung tuổi đang cưỡi trâu lớn thong dong phía trước, lo lắng nói.
Người nam tử đó không nói năng gì, chỉ lẳng lặng nhìn địch nhân uy thế đang ùn ùn tại phương xa, hơi híp mắt lại, nói. “Đạt Đa Cổ Nhĩ, ngươi là đang s·ợ c·hết sao?”
“Không! Thần không s·ợ c·hết, thần sợ người gặp phải nguy hiểm...” Vị tướng sĩ Đạt Đa Cổ Nhĩ lắc đầu. “Người là thiên tử được thiên đạo ban cho sứ mệnh cao cả, không thể hi sinh tại đây được!”
“Thế địch hiện rất mạnh, chúng ta không thể cường công. Phía sau là sơn lâm, phía trước là kẻ địch, tiến thoái lưỡng nan.
Thiên Tử, ngài hãy để bọn ta vì ngài mà hi sinh.”
“Đúng, Thiên Tử! Ngài là người có sứ mệnh trong người, không giống đám phàm phu chúng thần. Ngài cần phải sống sót rời khỏi đây.
Núi xanh sợ gì không có củi đốt!?
Đợi lát địch công kích, các anh em hãy lao lên mở đường máu, đưa Thiên Tử ra ngoài!”
Một tên binh sĩ khác lưng hùm vai gấu, cưỡi một con hổ xám to lớn hùng dũng bước ra, oai phong lẫm lẫm hô lớn.
Các binh sĩ xung quanh nghe vậy cũng là dơ lên v·ũ k·hí hô hào. “Phải phải!”
Người nam nhân ngồi trên lưng trâu nghe vậy liền mỉm cười, lắc đầu.
“Thiên Tử? Nếu ta là thiên tử thì sao phải s·ợ c·hết. Với lại, một bậc đế vương sao có thể để quân sĩ của mình lao lên thí mạng? Còn bản thân thì bỏ lại mọi người mà đào mạng?
Các ngươi không s·ợ c·hết, hà cớ gì bắt ta làm kẻ nhu nhược!?
Các ngươi là ta thân huynh đệ. Tuy không cùng sinh, cùng lớn, nhưng lại cùng khổ, cùng đau.
Bảo ta bỏ lại các anh em, ta là không làm được...”
Nghe vậy, đám binh sĩ liền trầm mặc.
Bọn họ rất cảm động vị chủ tử này, dám cùng bọn họ vào sinh ra tử. Dù thân là quân vương, nhưng sẵn sàng cùng bọn họ xông pha chiến trường, không như các thủ lĩnh bộ lạc, giấu mình trong bộ lạc mặc kệ sống c·hết của sĩ binh.
Chính điều này càng khiến bọn họ thêm phần kính nể và bội phục vị chủ tử này.
Chính vì vậy, bọn họ càng muốn đối phương có thể sống sót. Giúp bọn họ xây dựng lên một mảnh giang sơn thịnh thế, an bình để con cháu không phải cực khổ, lao đao.
“Các ngươi đâu cần phải làm ra cái bộ mặt đưa tang như vậy? Có biết bao nhiêu lần chúng ta bị dồn tới cửa tử? Chẳng phải đều thành công thoát khốn hay sao? Chẳng lẽ lần này các ngươi lại không tin vào vận may hay sao?”
Thiên Tử ngồi trên lưng trâu, vác trên tay cây trường thương ung dung mà cười. Không hề có chút lo lắng.
“Vả lại đối phương chỉ là đám tạp nham, không có gì phải lo lắng cả!”
Thấy chủ tử kiên quyết như vậy, đám binh sĩ chẳng thể làm gì khác ngoài thở dài.
Thiên Tử không tiếp tục nhìn đám người này, hắn đưa mắt nhìn về phương xa, nơi có hàng ngàn, hàng vạn tên man di đang kết thành đàn quây tụ vào nhau, dựng lên một doanh trại cỡ lớn tại phía xa.
“Đã 30 năm rồi, đánh nhau liên tục mấy chục năm, cuối cùng đám người này lại liên thủ với nhau chống lại ta.
Bọn người này hẳn là quyết định dừng cuộc chiến tại mảnh thảo nguyên này...”
“Sư phụ, Linh Tử lần này chiến đấu không biết có còn toàn mạng trở ra hay không, lời ước hẹn khi xưa đưa người về cung phụng có vẻ không thực hiện được rồi...”
Đúng vậy, hắn chính là Linh Tử, đệ tử thứ hai của Thắng.
Sau khi chia tay sư phụ, hắn đã một đường ngao du tứ phương, dùng Kim Long Thương để hành hiệp trượng nghĩa. Nhờ vậy mà danh tiếng hắn ngày càng bay xa.
Sau này tìm được người cùng chí hướng, bèn rủ nhau xây dựng cơ đồ.
Bẵng cái thời gian trôi qua 30 năm, trải qua mọi thăng trầm của cuộc sống, đánh qua các cuộc chiến lớn nhỏ. Cuối cùng hắn cũng xây dựng lên một vương triều cho riêng mình.
Khí thế ép người, khiến cho các bộ lạc sợ hãi, nhiều bộ lạc nhỏ lẻ không cần đánh cũng tự đầu quân cho y.
Việc bình định toàn bộ Đông Phương thần châu cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nhưng điều làm hắn không ngờ tới là đám man di này lại liên minh với nhau. Nhân lúc hắn đem quân đi thu phục một bộ lạc khác, đám người này đã mai phục, bao vây hắn lại.
Thành ra mới có một màn vừa rồi.
Có thể nói, lần này kiếp nạn, sống c·hết khó nói.
Linh Tử thu hồi ánh mắt, không tiếp tục nhìn về phương xa, thúc nghé con khi trước nay đã trưởng thành một con trâu mộng trở lại doanh trại cùng đám người.
Hai bên không dám đánh nhau, chỉ dám đóng doanh để tìm hiểu địch tình.
Cửu thiên, tầng trời thứ chín, nơi lượng không khí loãng đang có hai thân ảnh trôi nổi.
“Chủ nhân, đệ tử ngài đang gặp nguy hiểm, ngài không định ra tay giúp tên nhóc đó sao?” Wolf lơ lửng tại một bên, nói.
“Không sao, tên nhóc này không thể c·hết được!” Thắng mỉm cười, tự tin đáp. “Với lại... chẳng phải bên cạnh tên nhóc này có hai tên đệ tử của Phật môn và Tiên môn hay sao.”
Nói xong, hắn liền phóng nhãn xuống doanh trại, nơi Linh Tử đang đóng quân. Nhìn tới hai tên nhân loại đang qua lại tại thao trường.
Hai tên này chính là kẻ đã khuyên nhủ Linh Tử đào tẩu, Đạt Đa Cổ Nhĩ và tráng hán cưỡi hổ kia.
Đạt Đa Cổ Nhĩ là một tên trung niên, cùng Linh Tử xấp xỉ bằng tuổi. Khác với Linh Tử và tên tráng hán cưỡi hổ kia, vị Đạt Đa Cổ Nhĩ này không hề giỏi võ, chỉ hiểu văn chương và mưu trí.
Trước đây gã từng bái một vị chân sư tại núi Thanh Vân làm thầy, học được một thân bản lĩnh đạo pháp.
Kẻ khác không biết, nhưng Thắng và Wolf lại rõ ràng. Vị chân sư kia chính là người của tiên giới, xuống thế gian thu nhận môn đồ để truyền giáo pháp.
Lần này Đạt Đa Cổ Nhĩ xuống núi, ngoài việc dựa theo lời sư phụ phò trợ thiên mệnh chi tử, còn có một trọng trách khác chính là mở rộng sư môn, thu nhận thêm môn đồ.
Và tên tráng hán cưỡi hổ kia cũng vậy. Hắn cũng là một tên đệ tử được bồ tát bên phật môn giáng thế dạy bảo, phong là Kim Cương Tát Đoả.
Khác với Đạt Đa Cổ Nhĩ, Kim Cương Tát Đoả xuống núi không phải để thu thêm môn đồ, truyền bá phật môn. Mục đích chủ yếu của chuyến này chính là giúp đỡ thiên tử, đánh bại Ma tộc.
Ma tộc từ mấy chục năm về trước đã bắt đầu thẩm thấu vào trái đất. Không chỉ động tay động chân bên Thiên Chúa người, chúng còn ẩn ẩn cùng đám thủ lĩnh tại phía Đông Phương đại lục liên kết, xây dựng ma môn.
E sợ chúng sinh lầm than, Phật môn mới sai xử một vị bồ tát xuống trần, thu nhận một tên nhân loại phàm giới làm kẻ phát ngôn, tiêu diệt Ma tộc.
Có thể nói, trái đất hiện tại như một bàn cờ lớn để đám người Thiên Đường, Tiên giới, Phật giới và Ma tộc đấu đá nhau.
Sự kiện thiên mệnh chi tử xuất thế, chỉ là lý do để Tiên giới và Phật giới cử người xuống khai mở bàn cờ mà thôi.
Tiên giới là muốn kiếm chác chút công đức vô lượng, còn Phật giới lại muốn ngăn cản đám Ma tộc. Tuy mục đích khác nhau, nhưng lại chung một lối mòn, đó là xử lý Ma tộc.
Nên hai thế lực lớn này mới hài hoà với nhau, cùng nhau để đệ tử mình phò trợ thiên mệnh chi tử.
Tất cả những thứ này Thắng đều có thể thấy hết, nhưng hắn chẳng muốn làm ra hành động ngăn cản.
Một phần là để thế giới này liên tục có tân năng lượng sinh ra, hai là để chúng sanh tại đây phong phú đạo pháp, từ đó phát triển linh hồn.
Việc đấu tranh thiện ác, sẽ giúp trái đất càng thêm phong phú năng lượng từ các đại thế giới như Phật giới, Tiên giới và Ma giới.
Khi hai đạo pháp đánh nhau tới bình cảnh, ắt sẽ thu nạp thêm nhiều chúng sanh tu luyện để cùng nhau đấu lại địch thủ. Như vậy, tương lai toàn bộ chúng sanh thế gian đều có thể tu tiên, tu phật hoặc tu ma.
Đến khi đó, trái đất sẽ tiến vào thời kỳ mạt pháp, đủ loại tiểu đạo khác nhau sinh ra, nhờ đó trái đất sẽ càng thêm hưng thịnh, dễ dàng thăng cấp.
Đó chính là lý do vì sao hắn nhắm mắt làm ngơ, để đám tiên phật, ma quỷ lộng hành tại trái đất.
“Bên phía Ma tộc sao rồi?” Thắng lơ lửng tại trên không, nhàn nhạt hướng Wolf hỏi.
Tuy hắn đã nhìn thấy hết thảy, nhưng vẫn tiện mồm cùng Wolf bắt chuyện vài câu.
“Chủ nhân, đám nhân tộc cùng Ma tộc liên kết đang rục rịch. Hẳn là nội đêm nay sẽ t·ấn c·ông Thiên Tử đám người.” Wolf cung kính trả lời.
“Ồ, vậy sao... để xem tên nhóc kia ứng đối ra sao...” Thắng híp mắt lại, nhìn xuống khu doanh trại đang đèn đuốc sáng trưng.
Canh tư, bầu trời vẫn còn đen kịt một mảnh. Tại bên kia thảo nguyên, đám man di bộ lạc đang rục rịch, ẩn mình trong đêm tối lao về phía doanh trại Thiên Tử quân.
Vì thảo nguyên là vùng đất bằng phẳng, đám man di này không dám trực diện t·ấn c·ông, sợ bị phát hiện nên đã men theo đường rừng, tiến về phía doanh trại Thiên Tử.
Dưới trời đêm, lại có rừng cây che phủ, không ai có thể phát hiện ra đương có một đạo quân lớn ẩn mình trong màn đêm.
Tại trên hư không, Wolf khó hiểu nói. “Sao đám man di này không trực tiếp t·ấn c·ông? Lại phải làm cái trò này? Chẳng phải nhân số bọn họ đông hơn sao?”
Thắng đứng một bên lắc đầu cười. “Bọn chúng là man di, là lũ ô hợp không có kỷ cương, trận hình. Trong khi đó bên phía Linh Tử, đều là binh sĩ được đào tạo bài bản, có kỷ cương và trận hình đàng hoàng.
Nếu đánh tổng bộ, bên phía man di sẽ thắng, nhưng là thắng thảm.
Nên việc chọn cách đánh kiểu xuất kì bất ý như vậy vẫn có lợi nhiều hơn hại.
Không ngờ tới, trong đám man di này lại có một tên hiểu chút dùng binh đánh giặc.”
“Chủ nhân, tên đó hình như là người phát ngôn của Ma tộc.” Wolf phóng nhãn nhìn vào trận doanh liên minh bộ lạc.
“Hửm, hừm...” Nghe vậy, Thắng vuốt vuốt cằm, nói. “Nếu vậy thì có thêm một khả năng nữa. Tên phát ngôn cho Ma tộc kia đang muốn chơi đùa thằng nhóc Linh Tử.
Đây hẳn là đang muốn chơi mèo vờn chuột, để Linh Tử từ từ bị bào mòn cả sức lẫn tinh thần. Đem thằng nhóc đẩy xuống vực sâu của tuyệt vọng, để nó lộ ra dục vọng trong tâm. Từ đấy kích phát tâm ma.
Như vậy, bọn chúng sẽ thành công kéo Linh Tử vào ma đạo.
Một tên thiên mệnh chi tử lại đầu quân cho ma đạo... hừm hừm, bọn Ma giới này cũng thật biết chơi!”
“Cái gì? Tên khốn Cyrus kia dám đánh chủ ý lên người đệ tử ngài? Ngài đợi chút, để ta xuống giáo huấn đám đần độn này một phen!” Wolf trợn mắt, hùng hổ khí thế tính xuống trần đánh cho tên phát ngôn của Ma tộc kia một trận, rồi tìm tới tên Cyrus giáo huấn một phen.
Thấy đối phương định đi, Thắng liền đưa tay giữ lại. “Không cần. Đây là việc của thế gian, ngươi không cần ra tay.
Với lại, đây chỉ là một trong những khảo hạch mà thằng nhóc kia phải vượt qua mà thôi. Nếu không qua được, thì cũng không xứng đáng với hai chữ Thiên Tử.”
“Dù sao đám Tiên môn, Phật môn hay Ma môn đều không biết Linh Tử là đệ tử của ta. Những hành động của bọn chúng lúc này cũng không coi là quá khích, thôi thì cứ mặc chúng đi...”
“Vâng, ta đã hiểu thưa chủ nhân.” Wolf ngoan ngoãn cúi đầu, thối lui ra sau lưng hắn.
“Tiếp tục xem đi.” Thắng không tiếp tục để tâm đến Wolf, đưa mắt nhìn xuống vùng thảo nguyên đang bị hắc ám bao trùm.