Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 354: Chấp niệm.




Chương 354: Chấp niệm.

“Ồ!” Thắng kinh ngạc, híp mắt nhìn về phía doanh trại Thiên Tử đang đèn đuốc sáng trưng, khói bay lượn lờ mà lẩm bẩm. “Tên nhóc này...”

Bên dưới vùng thảo nguyên, phía ngoài Thiên Tử quân dựng trại khoảng trăm mét trong rừng rậm đương có một lượng lớn bóng đen ẩn mình, nhanh chóng vượt qua các gốc cây lớn tiến lại gần doanh trại Thiên Tử quân.

Ngay khi những bóng đen này tiếp cận doanh trại khoảng chục mét, liền bắn ra một loạt cung tiễn nhắm vào trung tâm doanh trại, nơi đèn đuốc sáng trưng.

Phải đâu đó một hồi, những bóng đen này mới như u linh rời khỏi rừng cây, lao vọt vào doanh trại.

“Người đâu?” Một tên man di tiến vào thám thính trước phát hiện không đúng, liền vô thức hô lên.

Mấy tên đồng bạn đi cùng cũng là kinh ngạc đánh giá xung quanh.

Doanh trại lúc này lặng ngắt như tờ, bốn phía chỉ có lác đác mấy bộ cỏ khô được bện thành hình người rồi mặc giáp vải, đứng trơ trọi tại trong màn đêm.

Dưới ánh lửa lập lòe, cả doanh trại bỗng nhiên trở lên hiu quạnh, u ám.

“Chỉ huy, không phát hiện địch nhân!”

Một tên binh sĩ tới, đứng trước mặt tên chỉ huy dẫn đội báo cáo.

Nghe vậy, tên chỉ huy nhíu mày, đang không biết phải làm gì tiếp theo thì bỗng bốn phía bùng lên một ngọn lửa dữ dội, bao phủ toàn bộ doanh trại vào trong, vừa hay nhốt luôn đám man di này vào chảo lửa.

“Cái quỷ gì!?”

...

Cách doanh trại man di khoảng 5 dặm trên vùng thảo nguyên rộng lớn, đang có lượng lớn binh sĩ chầm chậm tới gần.

Dừng lại trên một gò đất cao, Thiên Tử phóng nhãn nhìn toàn bộ doanh trại địch, phân phó.

“Ngay khi Đạt Đa Cổ Nhĩ phát ra tín hiệu, tất cả hãy cùng nhau xông lên, tiêu diệt địch!

Thiết ngưu quân, chuẩn bị cùng ta tiên phong phá lớp phòng thủ.

Thiết hổ quân sẽ do Kim Cương Tát Đoả thống lĩnh, theo sát phía sau thiết ngưu quân. Ngay khi tiến vào doanh trại địch, toàn bộ thiết hổ quân hãy chia làm hai hướng vây công địch.

Còn lại thiết ngưu quân, hãy cùng ta cường công thẳng vào trung tâm doanh trại, chém đầu đám thủ lĩnh.”

“Vâng, thưa Thiên Tử!” Đám người nhao nhao gật đầu, tỏ vẻ đã rõ ràng nhiệm vụ.

Sau khi bàn giao xong, Thiên Tử liền trầm mặc chờ đợi tín hiệu từ Đạt Đa Cổ Nhĩ.



Đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng phía sau lao tới gần một tên binh sĩ hướng hắn cấp báo.

“Thiên Tử, doanh trại cháy rồi, Đạt Đa Cổ Nhĩ tướng quân phát tín hiệu rồi!”

Nghe vậy, Thiên Tử liền mở chừng đôi mắt. Bên trong con ngươi phát ra một đạo tinh quang, sát ý trùng trùng.

“Chiến! Giết hết địch nhân!”

Đoạn, hắn liền thúc con trâu mộng lao vọt đi. Phía sau hắn, đám người thiết ngưu quân cũng xách lên trường thương, thúc trâu đuổi theo phía sau, hô hào.

Tiếng hô kèm tiếng bước chân ầm ầm từ lũ trâu mộng khiến cả vùng thảo nguyên rộng lớn cũng phải rung lắc dữ dội.

“Có chuyện gì!?” Đám người man di tại trong doanh trại hoảng hốt, không biết chuyện gì sảy ra, liền sợ hãi tán loạn.

Cũng nhờ vậy mà thiết ngưu quân thành công phá vỡ tường rào địch, lao vào trung tâm doanh trại đám man di, điên cuồng tàn sát.

Cuộc chiến cuối cùng với đám man di kết thúc trong thắng lợi hoàn toàn, thời kỳ của các bộ lạc cứ vậy chấm dứt. Các bộ lạc tan rã, trở thành một phần nhỏ của triều đại mới.

Thiên Tử cứ vậy dễ dàng thống nhất giang sơn.

Sau khi bình định được toàn bộ Minh Châu đại lục, Thiên Tử liền đốn ngộ sơn hà xã tắc, thấu suốt đạo quân vương. Cũng nhờ đó mà viết ra được một bộ Đạo Vương Tử Kinh dành cho các thế hệ vương tử sau này học tập.

Trái đất cũng nhờ vậy mà tiến triển một bước, đang từ ngụy tiểu thế giới cấp 2 đỉnh phong đột phá thành cấp 3 ngụy tiểu thế giới.

Sau khi thống nhất Minh Châu đại lục, Thiên Tử quả nhiên giữ đúng lời hứa với Thắng mở ra nhiều lớp dạy học, để dân chúng có thể học pháp.

Người vui sướng nhất lúc này không chỉ có Thắng, mà còn có Đạt Đa Cổ Nhĩ cùng đám thần tiên tại tiên giới. Bởi sau khi thống nhất được lãnh thổ, Thiên Tử đã giao toàn bộ việc dạy học cho Đạt Đa Cổ Nhĩ.

Đạt Đa Cổ Nhĩ cũng nhờ vậy mà dễ dàng phát triển tông môn, hướng phàm nhân tuyên truyền tu tiên con đường.

Chỉ có Kim Cương Tát Đoả là hữu duyên nhận đồ. Không có cùng đối phương tranh c·ướp vị thế.

Sau khi phò trợ Thiên Tử thành công, tên lừa trọc này liền từ bỏ mọi danh vọng, tiền tài. Dẫn theo hổ xám ngang dọc tứ phương, hữu duyên độ người.

Tất cả mọi người đều là thỏa mãn với mục đích của chính mình, riêng chỉ có Thiên Tử là vẫn còn u sầu trong đại điện bao la.

Tuy cuối cùng giang sơn, xã tắc hắn đều có. Dân chúng ổn định, không còn đau thương như đúng ý nguyện. Nhưng hắn vẫn cảm thấy không thể vui vẻ được.

Hắn vẫn còn một lời hứa hẹn không thể thực hiện, đó là... rước sư phụ về phục dưỡng.



Giờ hắn đã ngoài 60, thân cũng mang theo nhiều ám bệnh, sức khỏe không còn hùng dũng như trước. Không thể tự mình tìm kiếm lão nhân gia.

Dù hắn đã cho người hoạ ra dung mạo, sai người tìm kiếm tung tích lão già kia. Nhưng tất cả công sức đều như muối bỏ biển.

Đối phương như bốc hơi khỏi thế giới, không thể tìm tới tung tích đâu. Dù là một cái xác cũng là không thấy, khiến Thiên Tử càng vêg già, tâm tình lại càng phiền muộn không thôi.

Thời gian bẵng cái trôi qua, hắn cũng đã già đến 70 tuổi. Con cái cũng đã lớn, đã đủ trí tuệ và sức mạnh đảm đương một phương.

Việc triều chính cũng đã có người con cả lo, hắn giờ chẳng cần phải vì giang sơn lo nghĩ, chỉ việc sống tại khu vườn nhỏ, cùng người vợ già và một con trâu mộng đường hoàng mưu sinh.

Cả cuộc đời chinh chiến tứ phương, giờ đây lại an nhàn trong một khu vườn nhỏ. Có vợ già và chiến hữu lão ngưu làm bạn cũng xem như là có phúc rồi.

Chỉ tiếc... lời hẹn với sự phụ, hắn không thể hoàn thành.

Năm 75 tuổi. Thân thể vì có quá nhiều ám thương, Thiên Tử bệnh nặng, nằm liệt tại trên giường. Dù cho có hàng trăm tên ngự y giỏi trong triều tới khám chữa, cũng chịu c·hết, bó tay lắc đầu rời đi.

Năm 78 tuổi, Thiên Tử hấp hối. Con cháu muốn vào gặp mặt nhưng lão không cho. Hoàng Đế đương nhiệm, hiệu Minh Vương đã quỳ gối trước gian phòng của cha mình cả một buổi để mong được gặp lần cuối

Các vương gia cũng giống vậy, nhưng không dám cùng Hoàng Đế sánh vai, chỉ dám quỳ tại khoảng sân trước nhà.

Trong gian phòng. Thiên Tử mông lung nhìn lên trần nhà, trong đôi mắt của lão chỉ toàn một màu xám xịt, không chút sức sống đang ngày một nhạt đi, báo hiệu cho ngọn lửa sinh mệnh đang chầm chậm vụt tắt.

Ngồi bên cạnh lão, người vợ già đang trìu mến nắm tay, đôi bàn tay nắm rất chặt như sợ đối phương sẽ bỏ bà đi bất cứ lúc nào.

“Lão già c·hết tiệt, các con của ngươi đã quỳ gối bên ngoài được nửa buổi rồi... chẳng lẽ ngươi không muốn gặp chúng nó hay sao?”

“Khục... khục... bà bảo chúng nó về đi... tôi không muốn gặp ai cả... khục.. khục...” Thiên Tử ho lụ khụ, cố rặn ra từng chữ. Nhưng có vẻ như mỗi chữ lão rặn, đều lấy đi một chút sinh cơ vậy. Càng nói, lão ngày càng yếu.

“Lão già c·hết tiệt này...” Bà vợ rưng rưng nước mắt, khuôn mặt nhăn nheo của tuổi già nhăn nhúm lại, đôi mắt không biết từ lúc nào đã long lanh đầy nước.

“Bà... cũng... khụ... ra ngoài đi... khụ...” Thiên Tử cố gượng lốt sức còn lại gỡ tay vợ mình ra, xua đuổi.

Nghe thấy Thiên Tử nói vậy, hoàng thái hậu liền nhăn nhó mặt mày, sầu khổ vấn đạo. “Ông chán tôi rồi sao? Ông là đang muốn bỏ tôi sao!?”

“Cuối đời... khục, tôi chỉ muốn... được... khục, ở một mình...” Thiên Tử nhẹ đáp. “Nếu bà... thương tôi... khục, hãy ra ngoài... đi...”

Hoàng thái hậu là người cùng chung sống với Thiên Tử nửa đời người, bà biết rõ tại sao trước khi nhắm mắt, đối phương lại muốn đuổi mình đi.

Lão già c·hết tiệt này đang sợ người thân khi chứng kiến cảnh lão ra đi sẽ chịu phải đau khổ. Lão thà c·hết trong cô độc còn hơn để người thân chứng kiến cảnh bản thân lìa xa thế gian.

Biết đây là di nguyện cuối cùng của Thiên Tử, hoàng thái hậu không thể làm gì khác, chỉ có thể cắn răng rời đi trong khổ đau.

Nhìn bóng lưng đơn bạc, lại có chút gầy guộc của hoàng thái hậu đang dần khuất bóng, Thiên Tử thở dài một hơi, đôi mắt mờ mịt nhìn về phía cửa sổ.



“Sư... sư phụ... con nhớ ngài...”

Đôi mắt lão già long lanh, từ nơi khóe mắt lão chảy xuống một giọt lệ nhỏ. Cứ vậy, một đời Thiên Tử cứ thế c·hết đi trong sự tiếc nuối của bản thân.

Trên chín tầng trời lúc này.

Wolf liếc mắt nhìn về phía Thắng, khó hiểu hỏi. “Sao ngài không xuống gặp tên nhóc đó lần cuối?”

Thắng lắc đầu, đáp. “Mọi việc đôi khi không nên quá bám chấp. Nếu tên nhóc này buông bỏ được cái chấp niệm cuối cùng chắc chắn sẽ giống tên Zeus kia, khai mở một phương thế giới nhỏ thành công trường sinh.

Đáng tiếc, đến cuối đời vẫn chấp vào cái ý niệm khờ dại này...”

“Chẳng phải tên nhóc đó chỉ mong được gặp ngài hay sao? Nếu ngài xuống cùng đối phương gặp mặt, có thể tên đó sẽ buông xuống được chấp niệm mà đột phá cũng không chừng...” Wolf tiếc thương phóng nhãn, nhìn thân thể đang ngày một lạnh của Thiên Tử.

“Cái này cũng không thể đoán mò được...” Thắng thở dài, quay người tính rời đi.

“Ngài chuẩn bị rời khỏi tiểu vũ trụ này sao? Chủ nhân?” Thấy đối phương đang ngày một hư hoá, Wolf có chút tò mò dò hỏi một phen.

“Ừ, ta vừa cảm nhận được ngoại giới đang có lượng lớn sóng năng lượng. Tất cả đều là năng lượng linh hồn, hẳn là c·hiến t·ranh đã bắt đầu diễn ra.

Dù sao ta cũng đã trốn trong đây được một tháng hai mươi ngày rồi. Hiện tại bên ngoài chắc đã vào cuối tháng 11, thời cơ thu hoạch năng lượng linh hồn đã tới.

Tiếp tục chơi trong đây cũng không có ích lợi gì, thôi thì ra ngoài thu chút rau hẹ.

Ngươi tại trong này cố gắng điều phối năng lượng cho tốt, đợi tới khi tiểu thế giới trong này có thể cùng ngoại giới câu thông. Ta sẽ thả ngươi ra ngoài.”

“Vâng!” Nghe được chủ nhân hứ hẹn, Wolf vui sướng gật đầu lia lịa.

“À đúng rồi, cho người của Tiên giới xuống phàm giới, tiếp dẫn tên nhóc Linh Tử kia về tiên môn, cho tiếp tục tu luyện đi!”

“Chủ nhân, thế còn con trâu già đi cùng tên nhóc!?”

“A, ta tí thì quên cả thằng nhóc này. Trên Tiên giới có thủy ngưu quần, đó là nơi sinh sống của bộ tộc thủy ngưu. Con trâu đi theo Linh Tử chính là tộc nhân của chúng.

Ngươi cho người xuống đón luôn cả nó về Tiên giới tu luyện. Hai tên này dù sao cũng lớn lên cùng nhau, vốn đã coi nhau như thân nhân. Giờ chia tách ra sợ là thương tâm.

Để bọn chúng cùng nhau về Tiên giới tiếp tục tu luyện cũng coi như người làm thầy này không bôi bác hai chữ sư phụ.”

“Vâng, tiểu Wolf đã hiểu.” Wolf khom người, cung kính.

“Được rồi, ta đi đây!”

Đoạn, thân ảnh của hắn đang phiêu phù tại không trung cứ vậy biến mất, chỉ để lại một mảnh không gian vô tận.