Chương 362: Trở lại
Lại nói đến Thắng. Sau khi thành công thoát khỏi Kaguya, dùng hết toàn lực chạy trốn. Cuối cùng hắn cũng rời khỏi Thanh Hải, tiến vào Tứ Xuyên.
Được cái may mắn. Đối phương không hề có ý định đuổi theo, nếu không y đ·ã c·hết vạn lần.
Thắng thở hồng hộc, dừng chân tại một ngọn núi gần Thạch Cừ, Cam Tư, Tứ Xuyên, Trung Quốc.
Cảm nhận cơ thể trống rỗng, chân tay cũng vì liên tục vận động mà bủn rủn. Biết không thể đi tiếp, địch nhân cũng không theo đuôi, hiện tại cũng đã an toàn. Hắn liền ngồi bệt trên nền đất mà nghỉ.
Sau khi đánh ra một quyền toàn lực, lại vận dụng thần hồn kích hoạt trận phù truyền tống, rồi lại dùng tiếp linh lực để thúc đẩy tốc độ, nhanh chóng rời đi.
Chạy ròng rã một ngày một đêm, đã khiến toàn bộ sức mạnh của hắn hao mòn đến mức cạn kiệt. Nên lúc này đây, hắn là mệt c·hết mẹ đi được, không còn sức đâu mà chạy tiếp nữa.
“Thực con mẹ nó, không khác nào chó nhà có tang... Mệt đel chịu được!
Bố tiên sư, cứ tưởng thời đại văn minh không có dị nhân tồn tại. Con mẹ nó, thế quái nào lại lòi ra một tên có sức mạnh của Kaguya.
Mẹ, ông trời đúng không có mắt mà! Tức không chịu được!”
Thắng phờ phạc ngồi dưới gốc cây, ngẩng mặt lên trời oán trách.
Càng nghĩ, hắn lại càng tức.
“Con mẹ nó, tàu thời gian của ta a! Năng lượng linh hồn của ta! Năng lượng linh hồn nha...”
Nói đến nửa chừng hắn liền dừng lại, đôi mắt cũng theo đó bắn ra tinh quang
“Đúng nha, đối phương hoạt động tại phía tây thành phố, còn căn hầm của ta lại nằm ở phía nam. Nếu giờ quay lại căn hầm, ẩn thân bên trong mà thôn phệ hồn lực thì tên đó chắc không phát hiện ra ta đâu. Vì ta đâu có để lộ tung tích a!”
Có thể con tàu đã bị hỏng, nhưng năng lượng linh hồn vẫn còn vất vưởng tại thành phố Hải Tây.
Tuy từ căn hầm để tới được chiến trường phía đông, nơi có lượng lớn binh sĩ Mãnh Hổ c·hết phải mất đến 28km. Nhưng với trận pháp tụ hồn, hắn liền có tự tin, dù bản thân có ngồi một chỗ thì vẫn có linh hồn bay tới vì mình bồi bổ.
Tàu có thể không cần, nhưng năng lượng linh hồn là rất cần thiết nha!
Nghĩ tới liền làm, sau khi nghỉ ngơi được khoảng một tiếng, hắn liền vực dậy thân thể đang mệt nhọc quá độ của mình mà quay lại chiến trường.
Lần này trở lại là mang theo cái xác đã hao hết linh lực cùng thần hồn, nên mới chỉ đi được vài cây số, hai chân hắn đã run lên bần bật không thể bước tiếp.
“Không được rồi, phải dừng lại nghỉ ngơi thôi.” Cảm thấy không thể đi tiếp, hắn đành phải ngồi xuống một gốc cây bên đường, cố gắng điều tức để phục hồi chút khí lực.
Hắn nhìn trời, mệt mỏi mà thở dài một hơi.
“Biết vậy đã không đi qua nhìn xem là cái thứ gì, cứ ngoan ngoãn lấp trong hầm trú ẩn chờ rau hẹ chín rồi hái có phải tốt không... giờ thì hay rồi, tàu không còn, linh lực cũng hết. Muốn trở lại căn hầm cũng thực khó khăn...”
“Thắng ơi là Thắng... hóng hớt cho lắm vào, rồi lại tự mình khổ mình... Đúng là không có cái gì ngu hơn cái này mà...”
Móc trong túi ra chiếc smartphone, hắn liền nhíu mày lại khi thấy phía trên điểm ngày giờ.
“Đã mùng 4 rồi sao... vậy là thời gian thành phố Hải Tây bị thả bom chỉ còn lại chục ngày. Phải nhanh chân mới được.” (Nửa đêm chiến đấu cùng Kaguya là mùng2, chạy 1 ngày một đêm, là mùng 3, nhưng đây lại chạy tiếp đến sáng hôm sau nên thành mùng 4. Logic chưa ae :v)
Biết thời gian không còn nhiều, để quay lại căn hầm cũng không phải là dễ khi cơ thể hắn đang trong trạng thái suy nhược như vậy.
“Đành vậy, hủy diệt vài hành tinh c·hết, kiếm chút năng lượng để phục hồi cơ năng vậy.” Thắng lẩm bẩm.
Sau đó tiến vào thức hải hướng Wolf phân phó, phá hủy vài toà cỡ nhỏ hành tinh.
Cơ thể đang suy nhược, khô cạn linh lực bỗng nhiều thêm vài tia sinh cơ. Tuy không thể lập tức phục hồi, nhưng để tiếp tục đi đường vẫn là có thể.
Vì các hành tinh, các sinh vật trong thức hải hiện tại đối với hắn là quý giá. Nếu không phải tình thế bắt buộc, thì dù có là hành tinh c·hết, hắn cũng không muốn phá hủy.
Cảm nhận cơ thể đã phục hồi chút sức, hắn liền đưa tay vớ tạm một khúc gỗ cứng gần người, chống đỡ đứng dậy. Cắn răng tiếp tục hướng căn hầm khi trước mà đi. Mặc cho cơ thể kháng nghị, hắn vẫn cắn răng đi về phía trước.
Tuy trong thân đã có linh lực duy trì, nhưng các cơ năng của hắn vẫn chưa phải hoàn toàn phục hồi. Vẫn thi thoảng phát ra vài tia đau nhức khiến hắn cau có mặt mày.
Lúc này, tại phía tây bắc Thanh Hải.
“Phùng Minh, lần này cậu đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt. Không những tiêu diệt hết toàn bộ đám tân nhân loại, ngay cả toà căn cứ bị giấu dưới mặt đất cũng được đào lên.
Khá lắm, sau trận đánh này, chắc chắn cậu sẽ được phía trên cân nhắc tăng hàm!”
Bahar híp mắt cười, khoái chí vỗ vai Phùng Minh.
Phùng Minh cũng là vui vẻ, khờ khạo gật đầu.
Hắn giờ đây đang thực nghi hoặc, không biết bản thân đã làm cái gì lại khiến toàn bộ khu căn cứ với hàng vạn tên Mãnh Hổ quân phải t·hiệt m·ạng. Không những vậy còn vô tình đào lên căn cứ bí mật của lũ người Trung tại dưới mặt đất.
Càng đáng sợ hơn là cái thứ to đùng, đang sừng sững trước mặt y.
Y thực không dám tin đây chính là do bản thân mình làm ra, hay nói đúng hơn là không dám tin thứ đó là do một sinh vật sống trong lòng đất tạo thành.
Sau khi xuyên không, hắn liền bị ghim chặt tại một chỗ. Xung quanh toàn là đất, mỗi khi há mồm là lại có lượng lớn đất cát ồ ạt vào trong. Nên khi đó hắn mới nghĩ thứ hắn vừa xuyên vào là một con giun, hay là sinh vật gì đó ẩn mình trong lòng đất.
Giờ thấy có một cây thần thụ to lớn, sừng sững mọc giữa đất trời bao la. Khiến hắn thực sự hoang mang tột độ.
Dù biết đây không phải là công trạng của mình, nhưng khi được Bahar đại tướng khen ngợi, hắn cũng không ngu gì mà gạt bỏ chiến công. Cứ gật đầu coi như phải.
“Tốt rồi, đây là thuốc chống ngủ liều cao. Để đảm bảo an toàn, cậu cố gắng uống chúng!” Bahar mỉm cười, đưa cho Phùng Minh một lọ thuốc.
Phùng Minh vô thức tiếp nhận, đôi mắt đảo qua, liếc tới bao bì.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn hắn liền kinh hồn táng đảm.
“Ngài Bahar, thứ này ta không dùng đâu. Lần trước có dùng, nhưng không hiệu quả. Chẳng những vậy ta còn bị ỉ·a c·hảy a! Ta thực không dám dùng a!”
Phùng Minh lắc đầu lia lịa, vội vàng đem lọ thuốc chống ngủ vất lại cho Bahar.
“Ngươi yên tâm, lọ thuốc này đã được các nhà khoa học đại tài đem ra nghiên cứu lại. Đã thành công bỏ đi tác dụng phụ, ngươi có thể yên tâm dùng rồi...”
Bahar mỉm cười trấn an, đưa tay nhẹ vỗ lên vai hắn vài cái.
“Thực là vậy?” Phùng Minh nghi ngờ nhìn đối phương. Phải tới khi thấy đối phương chắc chắn gật đầu, hắn mới nửa tin nửa ngờ thu hồi lọ thuốc.
Đêm đó, 12 giờ khuya. Tại khu nhà xưởng bỏ hoang, nơi đóng quân tạm thời của q·uân đ·ội Nga.
Khi mọi người còn đang say giấc thì bỗng có một tên thanh niên người châu á quanh quẩn, đi lại tại doanh trại, hễ gặp gỡ người nào là xông lại nắm cổ đối phương mà hét.
“Kiếm của ta đâu? Các ngươi vất kiếm của ta ở đâu rồi!?”
Vì đối phương là người có công, nên không ai dám ho he nữa lời. Với lại, kẻ này vốn mang cái mác bệnh nhân tâm thần, nay một tính, mai một tính nên không ai thèm chấp đối phương.
Chính vì vậy mà nửa đêm tại doanh trại q·uân đ·ội Nga loạn đến gà bay chó chạy, khiến cho Bahar đại tướng cũng phải lo lắng đến chảy mồ hôi. Chỉ lo đối phương lại dở dở ương ương hoá ra cái gì to lớn kẻ địch rồi tàn phá quân doanh, đến lúc đó hắn chỉ có khóc tiếng mán.
“Mẹ kh·iếp đám khoa học gia, nghiên cứu kiểu gì vẫn để tên này ngủ... c·hết tiệt thật...”
Anime thế giới, One piece.
Tại trên một vùng biển rộng lớn đang có một con thuyền lênh đênh.
Chiếc thuyền này có tạo hình khá kì lạ. Phần mũi thuyền thay vì được thiết kế theo kiểu cổ điển thì nó lại được thay thế bằng đầu của một con cừu gỗ.
Phía sau đó là những cánh buồm to lớn, có in hình đầu lâu đội mũ đang căng rộng.
Vừa nhìn liền nhận ra đây là một chiếc thuyền của đám hải tặc.
Lúc này, các thành viên trên thuyền đang lo lắng nhìn về phía nhà vệ sinh.
Nami tò mò: “Sanji, cậu đã cho Zoro ăn phải cái gì vậy?”
Sanji châm một điếu thuốc, lắc đầu: “Tiểu thư Nami, tôi không biết a!”
Nami: “Thế sao cậu ta lại liên tục chạy ra, chạy vào nhà vệ sinh? Bụng cậu ta bình thường rất khỏe, không thể yếu như vậy được.”
Sanji phả ra một làn khói, suy đoán: “Đây chắc chắn là do tên đầu tảo ăn mảnh nên mới b·ị đ·au bụng a...”
“Chậc chậc, nên kiếm một vị bác sĩ thú y rồi...” Luffy tại một bên gặm thịt, nhồm nhoàm nói.
...
Một đường đi bộ, mệt bở hơi tai. Cuối cùng Thắng cũng tới được căn hầm trú ẩn chỉ với hai ngày, một đêm đi đường.
Lần trước rời đi là dùng toàn bộ sức mạnh để bật tốc, giờ quay về là bằng sức bền của nhục thân, nên tốc độ chậm hơn là lẽ thường tình.
Nhìn ngọn núi sừng sững trước mặt, xung quanh cũng không có vết tích của thần thụ đánh qua, khiến tâm tình hắn đang treo cao cũng yên tâm hạ xuống.
Như vậy, kẻ địch hẳn là đang bận tâm xử lý đám người Trung Quốc, nên không hay biết nơi đây có một căn hầm.
Cũng tốt, vừa hay hắn không muốn cùng đối phương dây dưa nhiều.
Lần mò, tìm tới một toà trận pháp truyền tống bị giấu trong một bụi cây.
Vì bản thân đã đi một đoạn đường dài, linh lực trong thân cũng vì vậy mà hao hết, nên không còn khả năng khởi động truyền tống môn.
“Đành vậy, lại phải tiêu hao chút sinh mệnh trong tiểu vũ trụ mới được...”
Đoạn, hắn liền câu thông với Wolf, ra lệnh cho đối phương hủy đi vài toà hành tinh cấp thấp để cung cấp cho hắn một chút năng lượng.
Cảm nhận những đoàn năng lượng nhỏ bé đang vô thức xuất hiện tại trong thân, khiến khuôn mặt hắn đang nhăn nhó, mệt mỏi cũng dãn ra phần nào.
“Còn chưa đủ...” Hắn lẩm bẩm, lại tiếp tục hướng Wolf ra lệnh thả xuống trái đất một trận d·ịch b·ệnh c·hết người.
Wolf dựa theo lời của hắn, thả xuống trái đất một trận dịch hạch khủng bố, khiến nhiều nhân loại c·hết đi trong đau khổ.
Chỉ có những người có tần số cao, hoặc đương và trải qua tu luyện mới có thể tránh được trận đại dịch này càn quét.
Cũng nhờ vậy, năng lượng trong cơ thể Thắng cũng hồi phục được 2 phần 10.
Cảm nhận được sức sống đã trở lại với thân thể, hắn liền kích hoạt trận pháp để tiến vào trong căn hầm.
Tấm ấn phù trong tay b·ốc c·háy, cơ thể hắn cũng theo đó biến mất tại bụi rậm.
*p/s: mùng 5 rồi, hết tết rồi nhưng vẫn chúc toàn thể anh chị em mạnh khỏe.
Cảm ơn đạo hữu KTH100 luôn đi theo và ủng hộ tác, xin chân thành cảm ơn. nếu đạo hữu có con gái, hay em gái, cháu gái gì thì giới thiệu. Tác xin bán cái thân già này!