Chương 364: Thả bom
“Nếu đã qua hơn chục ngày, hẳn là tên quái vật kia cũng rời khỏi rồi đi...?”
Thắng ngồi tại trên giường đá, khẽ lẩm bẩm.
Nếu đối phương sở hữu sức mạnh của mẹ lục đạo, hẳn là biết rõ về thần thụ cùng thập vĩ.
Ngay cái đêm hắn chạy trối c·hết, hắn thấy đối phương gọi ra thần thụ. Hắn liền biết kẻ này đang muốn bắt hết toàn bộ sinh vật tại trái đất để cho thần thụ phát triển.
Nếu là vậy, chắc hẳn đối phương sẽ không tại đây quá lâu. Cùng lắm thì dừng lại tầm chục ngày, chờ cho đám nhân loại đang bị nhốt tại trong bọc kén thành công thành bạch zetsu liền sẽ rời đi.
Dù sao ở đây cũng đâu còn ai, ở lại cũng chỉ phí thời gian.
Nghĩ vậy, Thắng càng thêm chắc chắn đối phương đã không còn tại nơi này. Thế là hắn liền cả gan, thôi động thiên nhãn thông để nhìn xem tình hình ra sao.
“Con mẹ nó...” Hắn vừa khai nhãn nhìn, nhịp tim liền đập loạn một nhịp, c·hết đứng khi thấy thần thụ vẫn còn hùng vĩ tại phương xa.
Nhưng khi con ngươi đảo khắp toàn trường, hắn mới nhẹ nhõm thở phào.
Vừa rồi mở ra thiên nhãn thông, khi thấy thần thụ sừng sững. Hắn liền kinh hãi, còn tưởng đối phương chưa rời đi, vẫn còn tại trung tâm thành phố.
Nhưng sau khi đảo mắt qua toàn bộ Thanh Hải, hắn lại không thấy tên nào có ba mắt.
Tuy tại trung tâm thành phố cũng có một tên cùng kẻ hôm đó có chung diện mạo, nhưng hắn dám chắc kẻ này không phải là người đã doạ hắn chạy trối c·hết tại đêm đó.
Kẻ này tuy có chung diện mạo, nhưng đôi mắt lại bình thường, trên trán cũng không có luân hồi tả luân nhãn. Mà nhìn sắc mặt tiều tụy, thâm quầng như gấu trúc, không có sức sống của đối phương, hắn liền dám khẳng định kẻ này không phải người sở hữu Kaguya sức mạnh.
Khi xác định kẻ địch không còn tại Thanh Hải, hắn liền thở phào một hơi.
“Kì quái, tên quái vật kia sao lại không bắt hết đám người này làm phân bón? Lại để bọn họ lởn vởn gần thần thụ như vậy?
Chẳng lẽ cái tên có cùng diện mạo kia chính là kẻ đang sở hữu hệ thống, nắm giữ Kaguya sức mạnh.
Nhìn bình thường như vậy, chỉ là đang ẩn núp sức mạnh!?”
Nghĩ tới đây, hắn liền kinh dị hít một hơi thật sâu. Nhanh chóng đóng lại thiên nhãn thông, không dám tiếp tục nhìn.
“Con mẹ nó, từ khi nào thế giới này lại có nhân vật đáng sợ như vậy? Đừng nói đối phương chính là người xuyên không, cầm theo bàn tay vàng nhé!?
Con mẹ nó, ảo vãi cả đạn... không ổn, nếu còn tiếp tục chờ tại đây, chắc chắn sẽ bị đối phương phát hiện.... Mau rời khỏi đây thôi!”
Đoạn, hắn liền đứng dậy thu dọn đồ đạc, bắt đầu rời khỏi đây.
Con tàu thời gian tuy đã hỏng, nhưng nếu thu về chắc chắn sẽ sửa chữa lại được.
Chỉ đáng tiếc, hiện tại tên quái vật đó vẫn đang lởn vởn gần con tàu. Hắn thực không dám liều cái mạng nhỏ này le ve tiến lại, chỉ có thể chờ thời cơ thích hợp, quay lại rồi lấy sau mà thôi.
Ngoài con tàu có giá trị, thì chỗ năng lượng linh hồn của đám người Mãnh Hổ quân cũng đã bị hắn thôn phệ hết. Nơi đây đã không còn chút tác dụng nào, trái lại, nếu ở lại lâu còn có nguy cơ bị đối phương chú ý. Tới khi đó muốn khóc cũng không được.
Nên là rút nhanh, chạy nhanh a!
Được cái sau khi thôn phệ lượng lớn linh hồn, cấp bậc hắn không những tăng mà cả linh lực lẫn thần hồn đều phục hồi đến tình trạng đỉnh phong. Việc sử dụng truyền tống môn cũng không còn khó khăn như hôm cạn kiệt linh lực.
Chỉ cái chớp mắt, hắn đã dịch chuyển ra khỏi căn hầm.
“Trời quang mây tạnh, rất thích hợp để chạy trốn a!”
Hắn ngẩng đầu, nhìn lên những áng mây đang trôi nổi trong màn trời xanh, vô thức hít một hơi thật sâu để cảm nhận được không khí bên ngoài.
Những luồng khí lạnh của mùa đông ồ ạt tiến vào khoang mũi, khiến hắn hơi rùng mình.
“Mẹ, còn đứng đây hưởng thụ nhân sinh, đợi kẻ địch đến bắt cho vào rọ thì đúng con mẹ nó hết cứu!”
Thầm mắng một câu, hắn liền bung lụa, phóng hết tốc lực về phía trước.
Hiện tại quay về khu căn cứ quân sự Mỹ-Ấn thì không được, bởi nhiệm vụ trên chiến trường còn chưa xong, hắn chưa thể từ bên đó mượn được trực thăng để về.
Còn mua vé máy bay... tốt nhất là quên đi. Hiện tại đang là thời chiến, mọi hoạt động liên quan tới xuất nhập cảnh đều rất khắt khe, cần nhiều thủ tục. Trong khi đó hắn là xâm nhập trái phép, nếu để chính quyền Trung Quốc phát hiện ra thì thực sự vướng tay chân.
Nên là thôi, chọn cách đơn giản nhất là dùng đường bộ.
Lộ trình của hắn sẽ là đi qua Tứ Xuyên, tiến vào Vân Nam Trung Quốc. Sau đó thông qua đường rừng, xâm nhập vào Việt Nam.
Tuy trong quá trình di chuyển sẽ gặp phải chút rắc rối. Nhưng không sao, với khả năng thông thạo tiếng hán của mình, hắn có lòng tin tự xoay sở được.
Nhưng trước hết hắn cần sắm cho mình một con xe đã. Di chuyển với con xe căng hải như này, dễ mỏi hai cẳng lắm.
“Chậc, chậc... quốc lộ rộng lớn, không có một bóng xe...”
Ngó đông rồi lại ngó tây, trong tầm mắt của hắn không hề có bóng dáng của một chiếc xe nào.
“Quên, lúc này còn chưa bùng phát d·ịch b·ệnh. Xe cộ còn chưa rải rác khắp đường lớn...”
Mười năm sau, khi tận thế đã tiến vào giai đoạn hậu kỳ. Chỉ cần bước dạo trên phố cũng có thể dễ dàng bắt gặp một chiếc Audi bỏ không, hoặc vài chiếc bán tải đắt tiền lăn lóc. Khi đó là không thiếu xe, thích chiếc nào là có chiếc đó.
Không như bây giờ, khắp quốc lộ là một mảnh hoang vu, không một bóng người. Chỉ có cát bụi tung bay, cùng những đợt gió cuối mùa lạnh lẽo thổi qua đường lớn.
“Kiếm tạm cái thị trấn nhỏ, sau đó hỏi mua xe sau cũng được...” Hắn tự lẩm bẩm, sau đó truyền linh lực vào đôi chân, đạp mạnh vào mặt đất mà phóng đi
Hiện tại xung quanh đã không có người, cũng thuận lợi hơn cho việc sử dụng linh lực mà không sợ bị lộ.
Dù sao các đế quốc lúc này vẫn còn tồn tại, chưa vì d·ịch b·ệnh bùng phát mà sụp đổ. Nếu bây giờ có tin tức nói hắn sở hữu năng lực truyền ra, sau đó các quốc gia liên hợp đem hắn đi mổ xẻ thì thực sự là khốn a!
Trừ khi hắn mạnh như cái tên có sức mạnh của mẹ lục đạo khi trước thì mới có tiếng nói, không thì cũng chỉ như một tân sinh vật cần được nghiên cứu mà thôi...
Số phận của kẻ yếu là sự quyết định của kẻ mạnh!
Khi còn yếu, tốt nhất là điệu thấp mà sống, trách hoạ vào thân.
...
Darlag là một huyện thuộc châu tự trị dân tộc Tạng Golog, tỉnh Thanh Hải, Trung Quốc.
Lúc này, Thắng đang thong dong, đi lại trên đường lớn của Darlag.
Chiến tranh, các thành phố gần khu vực chiến đấu như Darlag đều bị bỏ rơi. Dân chúng kéo nhau di cư, người thì xa xứ, kẻ thì về các thành phố lớn tại trung tâm để tránh nạn. Hiện tại nơi này chỉ còn lác đác vài hộ dân nghèo sinh sống, không đủ kinh tế để đi quá xa.
Vì l·ực l·ượng c·hiến đấu chủ yếu của Trung Quốc đều đang tại Hải Tây cùng các thành phố lớn, nên nơi này không có lấy một bóng dáng của quân nhân.
Thế nên Thắng cũng nhàn nhã hơn rất nhiều. Chỉ là... xe cộ không có, tất cả đều đã được đem đi cùng chủ nhân của chúng.
Tìm khắp thành phố, hắn không thấy một chiếc xe nào ra hồn. Nên đành thôi, lại phải cuốc bộ.
Mang theo tâm tình thất vọng, hắn lại lên đường về hướng Tứ Xuyên.
Chỉ là, khi hắn sắp rời khỏi Darlag thì phía bầu trời bay tới ba chiếc phi cơ to lớn.
Chúng ù ù, oanh động cả trời xanh, khiến nhiều người đang ẩn núp trong những ngôi nhà cũng phải ngó đầu ra nhìn.
Ba chiếc phi cơ to lớn, nhưng với khoảng cách xa, trông chúng chả khác gì những con diều hâu cỡ lớn đang một đường bay thẳng. Phía sau chúng là những làn khói trắng đặc đang bá·m s·át từng chiếc phi cơ.
“Đó là...” Thắng híp mắt lại, nhìn ba chiếc phi cơ đang lao về phía trung tâm Thanh Hải, nơi thành phố Hải Tây toạ lạc.
“Không ổn, là bom nguyên tử!”
Hắn kinh hãi, không kìm được lòng mà rên lên một tiếng.
Vừa rồi, hắn đã thử dùng tới thiên nhãn thông để xem ba chiếc phi cơ kia, xem chúng tới đây có mục đích gì thì phát hiện trong khoang của chúng có hai quả bom cỡ lớn.
Tuy hắn không rõ về bom nguyên tử, nhưng nhìn ngoại hình cùng các loại bom h·ạt n·hân tại thế chiến có chút tương tự, hắn liền phỏng đoán đây chính là bom nguyên tử.
“Mẹ, bọn Trung Quốc này quyết ăn thua à?”
...
Bắc Kinh, trong thủ phụ của chủ tịch nước Tô Văn Minh.
Tô Văn Minh sắc mặt âm trầm ngồi tại chủ vị, đôi mắt sắc lạnh đảo qua toàn trường.
Bầu không khí như bị ngưng trệ, im ắng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Được một hồi, Tô Văn Minh mới mở miệng, đánh vỡ sự yên tĩnh đến đáng sợ này.
“Đại tướng Tô Trung, đồng chí hãy ra lệnh cho toàn bộ Mãnh Hổ quân giải tán, ẩn mình vào trong rừng rậm cùng các khu dân cư. Mục tiêu của các Mãnh Hổ quân chỉ có một, tiêu diệt địch nhân. Dù chỉ có một mình thì cũng phải tử chiến đến cùng!”
“Chủ tịch, ngài đang tính...” Tô Trung nhìn về phía Tô Văn Minh.
“Căn cứ tại thành phố Hải Tây đã bị nước Nga xâm chiếm, việc phá hủy nơi đó là bắt buộc. Sau khi cho nổ toàn bộ Hải Tây, chắc đám Mỹ-Nga sẽ đánh tới Bắc Kinh.
Việc tập trung đám tân nhân loại cùng chung một chỗ không khác nào dựng bia cho địch nhân ngắm. Dù đối phương không muốn thả bom nguyên tử, thì cũng thả xuống đây lượng lớn bom đạn.
Để đảm bảo lực lượng, chúng ta cần phân tán Mãnh Hổ quân ra thành các nhóm đơn vị nhỏ lẻ, rồi tiến hành đánh du kích. Chỉ có như vậy, mới có thể giúp chúng ta kéo dài một chút thời gian nghiên cứu huyết thanh cấp hai.” Tô Văn Minh bình tĩnh giải thích.
“Được rồi, tôi sẽ đi truyền lệnh xuống dưới...” Tô Trung gật đầu, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng nghị sự.
Đợi đối phương rời khỏi, Tô Văn Minh mới tiếp tục phân phó: “Đồng Chí Lâm Chấn, hãy mở một cuộc họp báo, thông báo kẻ địch đang chuẩn b·ị đ·ánh đến Bắc Kinh. Nhà nước cần dân chúng cùng nhau đứng lên đánh giặc...”
“Không được. Thưa chủ tịch, nếu làm vậy ắt dân chúng sẽ rơi vào hoảng loạn. Giặc nội sẽ thừa cơ hội đứng lên chống phá... dân chúng chắc chắn sẽ lo ngại, mất niềm tin vào đảng và nhà nước...” Đồng chí Lâm Chấn quả quyết lắc đầu, không đồng ý với chủ ý của Tô Văn Minh.
“Hừ, giờ là lúc nào còn lo nghĩ nhiều đến vậy? Không thấy địch đánh tới đít hay sao?” Tô Văn Minh trầm thấp quát, đôi mắt lạnh lùng, phát ra vài tia sát ý rợn người. “Kẻ nào chống phá? Vậy thì bắt hết lại, tiêm cho chúng một liều K.39!”
Đám người đang ngồi tại trong phòng nghị sự khi nghe tới K.39 liền không nhịn được mà rùng mình một cái.
Với người ngoài thì chắc chắn không rõ thứ này là gì, nhưng toàn bộ cao tầng của Trung Quốc là biết rõ ràng.
Đây là một sản phẩm lỗi của huyết thanh cải tạo cấp hai. Sau khi thành công với huyết thanh Mãnh Hổ, chủ tịch nước Tô Văn Minh đã cho các nhà khoa học đẩy nhanh nghiên cứu huyết thanh cấp hai.
Nhưng vì trang thiết bị không đủ, tất cả các thí nghiệm đều thất bại. Chỉ có K.39 là thành công đưa một người bình thường tiến hóa thành cấp hai, nhưng hậu quả là đưa tên đó trở thành một con quái thú chỉ biết g·iết người, không có nhân tính.
Trong lao tù tại dưới lòng đất, bọn họ đang chứa khoảng chục tên như vậy đây.
Đây cũng là lá bài tẩy cuối cùng, khi mà Mãnh Hổ quân đám người hoàn toàn bị tiêu diệt. Bọn họ sẽ thả ra thế giới đám súc vật này, thay bọn họ chiến đấu.
“Được rồi, cuộc họp tới đây kết thúc!” Chủ tịch Tô phất tay, ra hiệu cho mọi người rời khỏi phòng họp.
Chủ tịch nước Tô Văn Minh không hề hay biết, cũng vì lần thả bom nguyên tử này đã khiến cho toàn bộ thế giới lâm vào tận thế, khủng hoảng khắp các quốc gia.
Dù là Mỹ, cũng sụp đổ chỉ trong vài năm sinh tồn.