Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 367: Lo lắng




Chương 367: Lo lắng

Đêm ngày 29/12/2013. Toàn bộ biên phòng phía bắc Việt Nam đều vào trạng thái giới nghiêm.

Dân quân lẫn lính đỏ đều có mặt, súng chắc trong tay, khuôn mặt nghiêm nghị mà lạnh lùng nhìn về phía phương bắc.

Mấy tháng vừa qua, trong quá trình Trung Quốc và các nước đế quốc diễn ra các cuộc chiến quyết liệt. Thì tại phía nam, vùng Vân Nam, Trung Quốc. Có một chi bộ đội lạ mặt t·ấn c·ông vào Việt Nam.

Tuy không gây quá nhiều thiệt hại, nhưng lại cảnh báo bọn họ về mối nguy tại phương bắc.

Cũng vì vậy, chính quyền bên phía Việt Nam đã điều động lượng lớn binh sĩ tiến về phía bắc, gia cố phòng thủ.

Hôm nay là cuối tháng, cũng là cuối năm dương lịch. Bầu trời vẫn vậy, u ám, tịnh mịch.

Từ trong cánh rừng già biên giới Việt-Trung, đi ra một đám binh sĩ oai vệ, khoảng đâu đó trăm người, tốc độ không chậm, nhanh chân đi về phía lãnh thổ Việt Nam.

“Đứng lại, nơi đây đã là lãnh thổ của Việt Nam, yêu cầu các anh dừng lại!” không biết từ đâu chui ra một tên quân nhân, tay cầm aka, chĩa thẳng súng và đèn pin vào đoàn người.

Lương theo đó, phía sau tên binh sĩ này cũng ồ ạt tuôn ra khoảng chục mạng, đều đồng dạng, dơ súng về phía trước, đề phòng cảnh giác.

Bị ánh đèn bất ngờ tập kích, đoàn người vô thức đưa tay lên che mặt, phải tới khi quen thuộc, mới hạ dần xuống tay.

Bấy giờ, từ trong đoàn người mới đi ra một lão già độ khoảng 50, mỉm cười nói với tiểu đội biên phòng Việt Nam bằng giọng lơ lớ tiếng Việt.

“Anh bạn trẻ, bình tĩnh. Bọn tôi tới đây là vì có hẹn với đại tướng Trần Hùng. Nếu cậu không tin, có thể điện báo.”

Nghe vậy, người binh sĩ chỉ nghi hoặc liếc đối phương một cái. Lại không tiếp tục nhìn nhiều, hay nói đúng hơn là không dám nhìn thêm.

Bởi từ trên thân đám người này, hắn cảm nhận được một sự hung hãn. Để mà so sánh, đám người này không khác gì những con hung thú ngoan độc trong rừng sâu.

“Được rồi, các ngươi đợi ở đây. Ta sẽ hướng chỉ huy báo cáo.” Đoạn, tên binh sĩ này mới móc từ trong túi ra một chiếc bộ đàm, báo cáo.

Thấy đối phương dễ nói chuyện như vậy, lão già kia cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, mỉm cười thầm nghĩ: “Còn tốt, đám người Việt này còn dễ nói chuyện...”

Chẳng mất bao lâu, tên binh sĩ người Việt kia đã cất lại bộ đàm vào túi, khách khí đi tới trước mặt lão già.

“Thì ra là ngài Tô Văn Minh, chủ tịch nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa... bất kính, bất kính... thông cảm, trời tối quá nên không thấy rõ mặt.”

Vừa nói, hắn vừa chĩa thẳng đèn pin vào mặt đối phương, cười cợt.

Hắn là chỉ huy của tiểu đội biên phòng lần này. Tên là Hoàng Lý Hải.

Vốn ghét Trung như chó, nay lại thấy đám chó này dám ẩn mình định trốn qua Việt Nam. Vụ việc lần trước hắn còn đang tức sôi máu, giờ biết được đối phương là chủ tịch nước Trung Quốc tiền nhiệm, liền không chút nào nể mặt.

Chả là mấy ngày trước.

Trước cuộc họp báo để tuyên bố từ chức của chủ tịch Tô Văn Minh. Đám người hoa hạ đã đem quân đánh vào phía bắc Việt Nam, khiến một số anh em của hắn bị t·hiệt m·ạng.

Không cần biết đây là quân cách mạng, hay là quân của đảng cộng sản Trung Hoa, miễn là tàu khựa hắn đều quy thành là một.

Vừa rồi phát hiện đám người này, hắn định x·ả s·úng cho bõ tức. Nhưng nhớ tới lệnh của cấp trên, không được tùy ý làm bậy, lại thêm khí tức của đám người này không đơn giản, hắn mới nhịn xuống ý định của bản thân.



Giờ biết đối phương chỉ là một tên chủ tịch mất thế, tình trạng như chó nhà có tang nên hắn càng không kiêng nể gì mà tỏ thái độ.

Thấy đối phương có thái độ bất kính, một tên binh sĩ đi cạnh Tô Văn Minh nhíu mày, khí tức đáng sợ cũng theo đó phả ra, áp lên thân mấy người Lý Hải.

Dù đã trải qua một trận đọ súng, nhưng đối diện với sinh tử là chưa thử qua. Tâm lý tại chiến trường còn chưa vững chắc, phải nói là còn non trẻ . Nên ngay khi cảm nhận được sự hung lệ từ khí thế của đám người trước mặt, mấy tên biên phòng liền không kìm nổi sự sợ hãi mà run rẩy lùi lại.

Lý Hải cũng không ngoại lệ, căng thẳng lui về phía sau vài bước.

“Tô Hùng, không được thất lễ!” Tô Văn Minh quay lại, lạnh lùng quát.

“Vâng, thưa chủ tịch!” Tô Hùng gật đầu, nhanh chóng thu liễm lại khí thế.

“Hiện tại cha ngươi, Tô Trung đang tại trong tay đám người kia... nếu muốn cứu hắn trở về, chúng ta tốt nhất là ngoan ngoãn tại nơi này... phát triển.”

“Đã rõ!”

Thấy đối phương đã thu liễm khí tức, Lý Hải mới tỉnh hồn lại. Nhanh chóng vì đám người Tô Văn Minh dẫn đường.

...

Hà Nội. Sáng ngày 30/12/2013

Trong một căn nhà cấp bốn, ba gian đơn bạc. Đang có một lão già tóc hoa râm, tay cầm bình nước tưới lên những chậu cây cảnh.

Mỗi lần tưới nước, lão lại nở một nụ cười rạng ngời. Nhất là những chậu cây đang dần héo tàn, lão lại càng thêm nâng niu, chăm sóc.

Lúc này, từ phía sau lão đi tới một người đàn ông trung niên, tuổi tầm 40, 45 gì đấy.

“Thưa ngài, kẻ đó đã đến rồi!”

Nghe vậy, lão già liền thả xuống bình nước, tiện tay cầm lên vài mẩu phân đạm, bón cho cây.

“Vậy sao? Vậy đối phương hiện tại đang ở đâu?”

“Thưa ngài, người đó hiện đang ở Hà Giang, nội trong tối nay sẽ về Hà Nội...”

“Vậy là mới tới vào đêm hôm qua?”

“Vâng!”

“Haizzz, cây sắp héo, nếu không tưới kịp ắt sẽ c·hết không thể nghi ngờ... một chậu cây cảnh đẹp như vậy, để c·hết thì cũng quá lãng phí... có phải vậy không, đồng chí Trần Hùng?”

“Thưa ngài, phải ạ!”

“Tốt, vậy hãy cấp cho tên đó một mảnh đất tại Cao Bằng, cho người đưa hắn qua đó, không cần phải tới đây làm gì...”

“Thưa ngài, nếu làm vậy sợ...”

“Sợ nuôi sói, sói cắn gà nhà hả? Yên tâm, chúng ta đâu phải nuôi không! Còn phải lấy chút máu, chút thịt sói để nuôi gà nhà chứ!”



“Vâng, tôi đã hiểu.”

Đoạn, người đàn ông liền quay người rời đi, chỉ để lại ông lão một mình cùng đống chậu cây cảnh.

“Mấy cây lớn tranh nhau chiếm ánh nắng, khiến mấy cây con không có chỗ mà vươn lên... thôi thì tao có chút phân, bón cho mày nhanh lớn. Lớn rồi thì hãy cùng đám cây to lớn kia đấu tranh nhé con!”

Lão ủ thêm phân cho một chậu cây cảnh đang dần héo tàn, ân cần chăm bẵm.

...

Lại nói về Thắng, sau khi rời khỏi Thanh Hải, đi qua Tứ Xuyên, đến được Vân Nam Trung Quốc.

Cuối cùng hắn cũng tới gần biên giới Việt-Trung vào đêm 29.

“Thật nhiều lính biên phòng...” Ẩn mình trong màn đêm, hắn mở ra thiên nhãn thông để quan sát hết thảy.

Trong bán kính 200km đổ về, hắn thấy có rất nhiều trạm nhỏ do lính biên phòng đóng quân.

Tất cả đều súng ống đầy đủ, các loại v·ũ k·hí hạng nặng như pháo, cối cũng được tân trang khắp nơi.

Đúng kiểu trang bị tận răng. Trông cứ như chuẩn b·ị đ·ánh trận vậy.

Thắng thu liễm khí tức, không dám khinh thường, vẫn đề phòng cảnh giác, không dám tắt thiên nhãn thông và thiên nhĩ thông.

Tuy đám người này chỉ là những binh lính bình thường, không có giác quan nhạy bén hơn người như Mãnh Hổ quân. Nhưng ít nhiều gì cũng là binh sĩ, giác quan chắc chắn sẽ n·hạy c·ảm hơn người bình thường.

Để tránh phiền phức, hắn vẫn là cẩn thận thì hơn.

Pháp tắc không gian, che đậy khí tức!

Dùng không gian pháp tắc để chồng lên không gian bản thân, với mục đích che đi khí tức của cơ thể.

Vừa rồi khi hắn đảo mắt nhìn qua, thấy trong các trạm biên phòng có chó lính. Những chú chó được nuôi dưỡng và huấn luyện bài bản, chuyên được sử dụng để đánh hơi, dò mìn.

Với những binh sĩ bình thường, hắn không cần phải làm ra cái thao tác này. Nhưng trong các trạm đó lại có cẩu binh.

Với khả năng đánh hơi siêu việt, chúng chắc chắn sẽ phát hiện ra hắn. Để tránh vướng tay vướng chân, hắn vẫn lựa chọn che giấu khí tức, ẩn mình.

Dựa vào thiên nhãn thông, hắn nhẹ nhàng luồn lách qua đám binh sĩ đang đi tuần. Cẩn thận tránh các trạm gác.

Được cái đêm nay u ám, lại có chút sương mù vất vưởng xung quanh, giúp hắn càng thêm thuận lợi di chuyển trong màn đêm đen đặc.

Với thân pháp nhang nhẹn, cộng thêm thiên nhãn thông. Chỉ trong vòng một tiếng, hắn đã thành công vượt biên an toàn.

Sáng ngày 30/12/2013. Thắng đã quay trở lại Việt Nam.

Mò trong túi ra chiếc smartphone, bật nguồn.

“Vãi đạn!” Hắn kinh ngạc khi thấy trong phần nhật ký có đến chục cuộc gọi nhỡ.



Không cần mở, hắn cũng biết là ai gọi.

Không chậm trễ, hắn liền nhanh chóng đánh điện, gọi lại.

“Alo!” Bên kia đầu dây, vang lên một âm thanh lạnh nhạt.

“Hà hà, vợ yêu! Lâu ngày không gặp, anh thật nhớ vợ...”

“Hừ, khỏi đi! Nếu không phải tôi gọi cho anh, thì anh có gọi lại cho tôi hay không? Anh xem, suốt mấy tháng anh đều tắt máy, tôi không tài nào gọi được. Tôi còn đang nghĩ anh là bad boy, đang lừa tình tôi đây!”

“A, đây là do hoàn cảnh... anh là có lý do...”

Nói mới nhớ, từ khi hắn tiến vào lãnh thổ Trung Quốc, chưa một lần gọi điện hỏi thăm Ánh một câu.

Nhất là lời hẹn cùng nàng về thăm họ hàng trước tết. Giờ đã 30 dương lịch rồi, hắn cũng chưa gọi lại thông báo, khiến người ta thương tâm, hờn dỗi cũng phải.

Thế là hắn đành kể hết cho nàng những gì mà ắn đã làm tại mấy tháng qua. Ngoại trừ sáng tạo thế giới, đào tạo tân đệ tử, hắn chỉ kể về cuộc chiến Mỹ-Trung. Kèm theo đó là chút mắm muối, nguy hiểm mà mình gặp phải.

Lúc đầu Ánh còn miễn cưỡng bỏ qua, nhưng càng về sau, tình tiết mà Thắng kể càng thêm nguy hiểm. Nàng lại càng lo lắng, bất giác cái hờn dỗi của người con gái cũng theo đó bay đi. Chỉ còn lại sự quan tâm, lo lắng của một người vợ khi nghe tin chồng mình gặp nguy hiểm.

Hắn kể rất thương tâm, thiếu điều muốn khóc.

Nào là cửu tử nhất sinh, nhờ nhớ tới Ánh nên mới miễn cưỡng sống tiếp, vân vân và mây mây...

“Vậy hiện tại anh đang ở đâu!?” Ánh hỏi dồn, bên trong giọng nói đầy ắp sự lo lắng.

“Hiện tại anh đang ở Lào Cai. Mới vượt biên xong.”

Nghe đến đây, Ánh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiếp tục hỏi.

“Anh còn tiền đi xe không? Em chuyển khoản cho?”

“Không cần, anh vẫn còn đây!”

Đùa, trong tài khoản của tên Sát Lang vẫn còn nhiều tiền lắm, hắn tiêu chưa hết đây.

“Vậy anh mau về nghỉ ngơi, việc ra mắt chúng ta hoãn lại...”

“Không sao, anh vẫn còn khoẻ lắm. Nhà em ở Hà Nội phải không? Vậy anh sẽ bắt xe từ đây về thẳng Hà Nội, em cũng chuẩn bị lên Hà Nội đón anh đi, chúng ta đi ra mắt cha mẹ, họ hàng...”

“Có được không? Chẳng phải anh mới từ chiến trường trở về hay sao...?”

“Haha, em lo lắng thừa. Trông vậy chứ anh vẫn còn khoẻ lắm, em yên tâm. Không sao đâu!”

“Vậy được, em đi chuẩn bị ngay đây... nếu có gì không ổn, thì gọi ngay cho em đấy!”

“OK, thần đã biết, thưa nữ hoàng!”

Lại tâm sự thêm đôi ba câu, hắn mới nhẹ nhàng tắt máy. Lo lắng nhìn lên trời cao, lẩm bẩm.

“Sao vừa rồi mình không đồng ý luôn nhở, lại đi mạnh miệng muốn ra mắt gia đình... giờ nghĩ lại... thực sợ a!”

“Không biết bố vợ tương lai có khó tính không? Có thích đi hát tay vịn không? Nếu thích thì dở rồi, mình không thích đi hát tay vịn nha!”