Chương 370: Tình tiết cẩu huyết.
Bên ngoài căn nhà là một khoảng sân rộng lớn, thoáng đãng. Được lát ốp bởi những viên gạch đá granite màu xám sang trọng, tinh tế, toàn mùi tiền.
Xung quanh khoảng sân đó là đủ loại chậu cây cảnh. Ví dụ như cây lưỡi hổ, cây lá xanh, cây quất, cây hồng và đặc biệt không thể thiếu đó là cây đào.
Nhìn những gốc đào to lớn, nằm chễm trệ tại giữa khu vườn nhỏ cũng đủ hiểu gia chủ nhà này yêu đào tới mức nào.
Khi thấy mấy cây đào này, Thắng liền âm thầm phấn khích. “Tốt lắm, vậy là có thêm phần trăm được nhận làm con rể rồi!”
Nếu để mà so sánh thì mấy cây đào của hắn như tiên đào giáng thế, còn mấy cây cổ đào thụ đang nằm trong vườn kia như đười ươi trong viện bảo tàng. Xét về mặt thẩm mỹ, bốn cây đào của hắn như hàng thượng phẩm, còn mấy cây trong vườn này á? Rác phẩm!
Đấy là còn chưa nói tới cả bốn cây của hắn, cây nào cây đó cũng có linh trí bên trong.
Nếu để bố vợ nhìn thấy, sợ là sẽ ôm chầm lấy hắn mà gọi hai chữ con rể. Càng nghĩ, hắn lại càng khoái chí lạ thường.
Đứng bên cạnh hắn, Ánh cũng là có chút không hiểu nhìn người đàn ông đang tự cười khúc khích này.
Chả hiểu ra sao, lúc trước thì lo lắng, sợ sệt. Giờ thì lại như bị chơi ngải, tự nhiên cười, rồi lại phấn khích chờ mong.
Áp chế sự tò mò, Ánh kéo kéo tay hắn, thúc giục. “Làm gì mà đứng đực ra vậy? Mau vào thôi!”
“A... ờ ờ...” Thắng khờ khạo cười cười, theo chân Ánh bước vào căn biệt thự đang rộng mở tại trước mắt.
...
“Anh Thắng, đây là bố em!”
Ánh đứng bên cạnh Thắng, hạnh phúc mỉm cười, giới thiệu.
“Bố, đây là anh Thắng. Người yêu con!”
“Dạ vâng, con chào bác trai.” Hắn lễ phép cúi đầu, chào người đàn ông đang bình thản ngồi tại bàn uống nước.
Ông Quang không vội trả lời, chỉ nhấp nhẹ chén trà nhỏ, rồi không nhanh không chậm hạ chén xuống.
“Mời cậu ngồi.” Ông Quang đưa tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống dàn ghế gỗ sang trọng đối diện mình.
Hắn vốn đã chuẩn bị xong tinh thần, hiện đang rất tự tin vào mấy cây đào biếu tết nên tâm tình lúc này cũng không còn lo lắng.
Rất tự tin mỉm cười. “Dạ vâng, cháu cảm ơn bác trai.”
“Vậy ra cậu là người đã bỏ bùa mê thuốc lú cho con gái tôi c·hết mê c·hết mệt?” Đôi mắt lão hơi đảo qua người hắn.
Tuy ánh mắt vẫn vậy, vẫn điềm nhiên như không. Nhưng với cảm giác siêu việt của bản thân, hắn dám chắc tên bố vợ này đang che giấu cơn thịnh nộ bên trong.
Nhìn qua đôi con ngươi đang bập bùng không theo nhịp là hắn biết, lão già này đang tức vì hắn dám đào mất đứa con gái rượu.
“Bố!” Ánh đứng một bên, phụng phịu, nhõng nhẽo. “Bố nói gì kì vậy?”
Thắng ngồi một bên, kinh ngạc nhìn Ánh. Dù có nhiều lần cô nàng cũng hay làm nũng với hắn, nhưng chưa bao giờ thấy được cái sự trẻ con nhí nhảnh thế này.
“Hừ... mẹ con trong kia đang bận nấu nướng, mau vào phụ mẹ một tay đi. Việc đón tiếp bạn con đã có ta lo rồi!” Ông Quang lạnh giọng, nói.
Nghe vậy, Ánh có chút ỉu xìu, đôi mắt vô thức đảo qua Thắng đang ngồi một bên như có ý dò xét. Phải khi thấy hắn gật đầu, nàng mới thở ra một hơi, nhanh chân đi vào gian bếp.
Thấy cảnh này, ông Quang lại càng đau thấu tim gan.
Đấy, con gái lớn đấy! Nuôi nó ăn học, lớn đùng rồi để nó đi có hiếu với trai đấy! Nhìn xem có tức hộc máu chó không?
Ông Quang âm thầm nghiến răng ken két, quay sang nhìn Thắng, tiếp tục hỏi. “Câu vừa rồi tôi hỏi, cậu còn chưa trả lời tôi!”
“Dạ? Chắc là bác có chút hiểu lầm, cháu và Ánh là đến với nhau bằng tình cảm chân thành. Chứ có bỏ bùa, bỏ biếc gì đâu...” Thắng lắc đầu quả quyết.
“Hừ, con Nguyệt Ánh nó kể hết cho tôi về cậu rồi. Không biết cậu dùng cách gì để lừa nó, nhưng trước mặt tôi, cậu không thể qua mắt được đâu!”
Một người đàn ông luôn luôn bình tĩnh, nhưng không hiểu sao khi đứng trước mặt tên nhóc này, lại tâm tình nhộn nhạo khó thuần. Dù lão có cố ghìm lại thú tính, nhưng vẫn không cản được cơn tức giận đang chảy bên trong.
Chỉ cần nghĩ tới cảnh thằng oắt con này dám cưỡi con gái mình, là lão càng thêm điên tiết.
Ngồi nghe người đàn ông trước mặt lầm bầm. Dù có dễ tính như Thắng thì cũng phải nhíu mày một hai.
Thực sự là... vãi cứt. Mới gặp nhau chưa có vài giây, đã hướng hắn liên tục oanh tạc thuốc súng. Nếu không phải đối phương là bố vợ, hắn thực không ngại quẳng lão già này vào trong tiểu thế giới cho cùng lũ yêu quái gian dâm đâu.
Lúc đầu còn có chút hào hứng muốn làm thân với bố vợ, nhưng thấy cái thái độ này... hắn cũng bắt đầu khó chịu lên.
Lão già cứ ngồi đấy thao thao bất tuyệt. Nào là gia thế không môn đăng, hai người không phải người cùng một thế giới, hạnh phúc không thể tồn tại, thời buổi hiện đại cũng không còn một túp lều tranh hai trái tim vàng... vân vân và mây mây.
Nói chung là dạy đời rất nhiều. Phải tới khi phía ngoài cửa đi vào mấy thân ảnh, lão ta mới thu lại cái thái độ chán ghét vừa rồi, chỉnh sửa lại bộ dáng hướng bên ngoài tươi cười đón tiếp.
“A, anh sui gia tương lai. Năm mới, chúc đại gia đình mạnh khỏe, sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý....”
Từ bên ngoài, đi vào hai người đàn ông. Một già, một trẻ.
Người già thì khoảng 50, người trẻ thì khoảng 30 đổ về, trên tay còn cầm theo một túi quà lớn.
Vừa nhìn qua, Thắng cũng đoán được túi quà này khá là đắt tiền. Tính sơ sơ cũng phải mấy củ là ít.
“haha, rất cảm ơn anh! Năm mới, tôi cũng chúc anh và cháu trai phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn...
Được rồi, hai người mau vào, mau vào.” Ông Quang hào hứng dẫn hai người vào trong nhà.
Vừa vào, hai người này đều không hẹn mà đánh mắt qua Thắng đang ngồi nhàn nhã tại một bên uống trà.
“Anh bạn trẻ này là...?” Người đàn ông lạ mặt hơi tò mò, hướng ông Quang dò hỏi.
“A, đây là bạn con Ánh...” Đoạn, ông Quang liền đánh mắt qua hướng chàng trai đang xách túi quà, như muốn ra hiệu, nhắc nhở gì đó.
Người thanh niên này cũng không phải kẻ ngu, vừa nghe tới ông Quang nói ý “bạn Ánh” hắn cũng mường tượng ra cái gì.
Đôi mắt gã híp lại, nhìn Thắng qua một lượt từ trên xuống dưới.
Một thân rằn ri bụi bẩn, trên mặt có vài nơi nhem nhuốc. Vừa nhìn đã biết là một tên mãng phu, ngu học. Hắn khinh thường nhìn thêm vài cái, rồi sau đó không mấy để tâm. Chỉ buông lời xã giao chào hỏi, coi như có lệ.
Một kẻ như vậy cũng đòi sánh ngang với mình? Đúng là rác rưởi.
Hắn là Hoàng Minh Khải, con của một gia đình tài phú tại Hà thành. Và lão già đang đi bên cạnh cũng chính là cha hắn, chủ nhân của gia đình tài phú kia.
Nếu xét về tài sản cùng quan hệ, cha hắn không kém ông Quang là bao.
Từ nhỏ đã được đào tạo kinh doanh, cho học đại học, du học các thứ để nối nghiệp gia đình. Nên tầm mắt và phạm vi quan hệ của hắn rất rộng mở, những kẻ tầm thường như Thắng lúc này không đáng để hắn để tâm.
Việc tên này có thể quen được Ánh, hẳn là vì chút miệng lưỡi không xương. Chẳng phải nói con gái yêu bằng tai, con trai yêu bằng mắt hay sao?
Tên nhóc bẩn bẩn, bần nông này có thể yêu được Ánh cũng là nhờ may mắn mà thôi.
Minh Khải khinh thường, thầm nghĩ trong lòng như vậy.
Mặc kệ đôi mắt đang tràn ngập sự coi thường của đối phương, Thắng vẫn đạm nhiên nhấm nháp ly nước trè, gần như là mọi cảm xúc, chú ý đều không đặt trên mấy người này.
Thấy vậy, ông già của tên Minh Khải mới hắng giọng, nói với ông Quang. “Haizz, bọn trẻ giờ thật không hiểu chuyện. Thấy người lớn... chẳng biết chào hỏi gì cả....”
Ông Quang có chút xấu hổ, hơi nhíu mày nhìn Thắng. Thiện cảm trong lòng cũng giảm xuống dưới âm.
“Chàng trai trẻ, đây là ông Hải. Chủ tịch của công ty XXX... cũng là bạn chí cốt của ta. Bọn ta cũng hay đùa nhau nhận làm thông gia...” Ông Quang đè xuống tâm khó chịu, mỉm cười nói nói.
Thắng vốn không thông minh, nhưng cũng không ngu đến mức đần độn. Vừa nghe hết câu của lão già này, hắn liền biết y đang muốn phân rõ ranh giới.
Ta là ta nhận Hoàng Minh Khải làm con rể, không có nhận ngươi! Tự biết điều thì rút lui đi, thằng nhóc nhà quê!
Thắng híp mắt lại, thầm nghĩ. ‘Không lẽ đây là tình tiết vả mặt trong tiểu thuyết thường hay nhắc tới? Nhưng... ta làm gì có lá bài tẩy giống đám nhân vật chính để vả mặt đối phương? Tổng tài không phải, chủ tịch thì chắc chắn không... moá, tình tiết cẩu huyết này...’
“A, tí thì quên mất! Chú Quang, hôm nay là 30 tết dương lịch. Tuy không phải nguyên đán, nhưng cháu biết hôm nay là một ngày vui.
Cháu đoán không nhầm thì hôm nay là ngày mừng thọ của chú, cháu kính chúc chú luôn luôn khỏe mạnh, sống vui khỏe. Mong sao hai nhà chúng ta nhanh chóng về chung một nhà!”
Hoàng Minh Khải nho nhã đứng dậy, dùng hai tay cung kính biếu tặng ông Quang.
Thấy vậy, ông Quang cũng là vui sướng, đưa tay đón nhận. “Cảm ơn con. Thằng quỷ này, thật là... còn phải quà với chả cáp.”
“Chú Quang, không biết cô nhà mình đâu rồi ạ?”
“Ay, cô mày đang trong bếp. Con Ánh cũng bên trong, mày vào xem xem có giúp được gì không thì giúp...”
Nói xong, ông Quang không quên liếc mắt nhìn Thắng một cái.
“Dạ vâng, vậy cháu xin phép vào phụ cô với em Ánh...”
Đoạn, tên Khải kia liền nhanh chóng lủi vào trong gian sau, để lại Thắng đang nghệt mặt tại bên ngoài cùng hai người già.
“Con mẹ nó, mình quên mất bước này! Mải nghe lão già này lẩm bẩm, mình quên mất không đi gặp mẹ vợ. Dù bố vợ không đồng ý, chỉ cần mẹ vợ gật đầu là được... Moá, để tên này đi trước một bước!” Thắng khó chịu gãi đầu, toan xin phép đứng dậy, theo chân tên Khải vào trong thì bị lão già Hải kéo lại.
“Chàng trai trẻ, không biết cậu là người nơi đâu? Bố mẹ vẫn còn khoẻ chứ?”
“Cảm ơn chú, bố mẹ tôi vẫn khỏe!” Thắng gật đầu, trả lời.
“Nhìn cách nói chuyện, cậu hẳn không phải người Hà Nội...”
“Vâng, tôi là người xứ khác!”
“Trông tướng cậu khá vất vả, hẳn là người lao động chân tay đi? Nếu đã là bạn Ánh thì cũng nên giúp đỡ một chút.
Con trai tôi, thằng Khải. Chính là thằng nhóc vừa rồi. Sắp sửa cùng con Ánh thành người một nhà. Cậu là bạn con bé thì chỉ cần hướng thằng nhóc đó nhờ vả một chút, nó sẽ giúp cậu tìm một công việc ổn định tại thành phố này...
Đỡ phải ra ngoài lao động chân tay làm gì cho khổ...”
Nghe vậy, Thắng liền nhíu mày nhìn lão già đang ngồi trước mặt kia.
‘Con mẹ nó, người đàn bà của ông mà mày cũng dám sắp xếp? Nếu không phải nơi này còn có lão già kia, bố đã vất mẹ mày vào tiểu thế giới cho lũ bạo trư chơi c·hết cụ mày rồi’
Bạo trư là một giống lợn của Ma tộc. Loài này dâm loạn, tham lam. Bất kể nam nữ, già trẻ, chỉ cần bị chúng bắt gặp là xác định chơi cho bằng c·hết. Cơ thể c·hết rồi sẽ thành thức ăn sau cuộc giao hoan.