Chương 372: Đừng lo...
Trong mâm cơm, ai cũng vui vẻ cười đùa, chỉ riêng hai cha con nhà nọ là mặt đen như đít nhái. Gương mặt sượng trân nâng rượu chúc mừng.
Hoàng Minh Khải tuy có chút tức tối, ghen tị. Nhưng cũng không phải là nhiều, dù sao hắn cũng không hẳn là có tình cảm với Ánh.
Về bản chất hắn vốn là một tên công tử bột, thích đàn đúm ong bướm với đủ loại nữ nhân, nên việc lấy vợ là một cái gì đó hắn rất ghét bỏ. Nhưng vì ông già hắn, lão Hoàng Hải bắt hắn phải cùng con gái ông Quang kết hôn thì mới để lại tài sản cho hắn sau này, chính vì vậy hai cha con nhà họ Hoàng mới có mặt tại đây ngày hôm nay.
Tuy tệ là vậy, nhưng không phải ai cũng biết rõ con người thật của gã ngoại trừ ông già đã sinh ra y. Cũng nhờ bản thân che giấu tốt, nên ông Quang mới không biết mặt tối của y mà gật đầu đồng ý gả Ánh cho nhà họ Hoàng.
Lúc đầu hắn còn lo lắng con nhóc mình chơi cùng hồi bé lớn lên xấu tệ đâu, giờ thấy được nhan sắc của nàng, hắn mới an tâm lại.
Sau khi vào bếp phụ, chiếm được thiện cảm của vợ ông Quang, hắn lại càng tự tin bản thân sẽ cùng Ánh kết hôn, về chung một nhà.
Đến khi đó toàn bộ gia sản của ông già đều thuộc quyền sở hữu của hắn, không những thế... hắn cũng được một phần của nhà họ Vũ này.
Ông Quang chỉ có hai đứa con gái, đó là Ánh cùng Minh Nguyệt, không có con trai. Sau này tài sản kiểu gì cũng chia cho hai chị em, nếu lấy được một trong hai chắc chắn sẽ được một phần.
Vừa lấy được vợ đẹp, tương lai lại còn hưởng cỗ tài sản kếch xù kia thì đúng thực là ấm lòng ấm dạ.
Chắc cũng vì lý do này nên ông Hải mới bắt con trai đi làm rể nhà họ Vũ, suy tính cũng thật sâu xa.
Khải không phải kẻ ngu, chỉ cần hơi động não chút là gã liền biết m·ưu đ·ồ của ông già. Nên cũng ngoan ngoãn diễn theo vở kịch mà cha đã sắp xếp.
Chỉ có điều... mọi dự tính của hai người đều đổ bể hết bởi một tên nhà quê.
Minh Khải tuy có chút khó chịu khi thấy ông Quang liên tục gọi Thắng là con rể, nhưng không mấy để tâm.
Bởi thằng công tử bột này thực sự không muốn lấy vợ, dù có xinh đẹp thật, trông có vẻ xứng đôi đấy... nhưng cái hắn cần lúc này là chơi bời.
Hắn khó chịu trước là vì ông Quang lật mặt như lật bánh tráng, sau là vì để lỡ mất một người phụ nữ xinh đẹp. Hay nói đúng hơn là thất vọng khi chưa được lên giường cùng đối phương thôi, chứ không luyến tiếc về việc hủy cưới.
Nên thái độ cùng sắc mặt của hắn vẫn có thể bình bình như thường.
Còn gã Hoàng Hải thì khác biệt, giờ đây khuôn mặt gã đang méo mó như bị táo bón kinh niên. Rõ ràng là đang khó coi như vậy nhưng vẫn phải nặn ra từng nụ cười giả tạo để chúc rượu ông Quang.
Vừa rồi còn cùng đối phương xưng huynh gọi đệ, sui gia các thứ. Giờ lại hoá thành người dưng, hai bên cũng có chút ngượng ngùng.
Đáng lẽ người ngượng phải là ông Quang, nhưng không hiểu sao tên huynh đệ chí cốt này lại mặt dày đến vậy. Vừa mới khinh thường tên nhóc kia xong giờ đã khoác vai gọi hai tiếng con rể. Thực khiến gã không còn gì để nói.
Truyện cũng chẳng có gì to tát nếu ông Quang không say xỉn nâng cốc bắt gã phải uống chúc mừng.
Tức hơn là tên đó còn bắt gã uống chịu phạt trước Thắng.
Moá nó, rõ ràng người có lỗi, chê bai là tên khốn đó! Ta chỉ hỏi thăm, rồi thiện chí muốn giúp đối phương tìm việc! Chứ đâu có khinh bỉ gì! Khi không lại đi vất đống lửa lên tay mình, bạn gì chứ? Đây rõ ràng là bè!
Gã Hoàng Hải chỉ có thể âm thầm gào thét, chửi đổng ông Quang.
Ủy khuất là vậy, nhưng lão ta vẫn không dám nhấc mông đi về.
Nếu là bình thường, lão chắc chắn sẽ không cho ông Quang mặt mũi mà phủi mông rời đi. Nhưng vì hôm nay có các vị thủ trưởng cùng lão chủ tịch ngầm, nên lão ta mới không dám làm loạn. Chỉ có thể miễn cưỡng cười cười hướng Thắng nâng ly xin lỗi.
Con mẹ nó, hôm nay quả thực là một ngày biệt khuất!
Bữa tiệc nhỏ chẳng mấy chốc là tàn, hai cha con nhà Hoàng Hải cũng vội vã xin phép rời đi. Chỉ còn lại ông lão cùng mấy vị thủ trưởng là ở lại cùng ông Quang uống nước chè, bàn chuyện thế giới.
Thắng vì nhớ thương Ánh nên cũng xin phép theo chân vào gian phòng bếp, cùng nàng rửa chén, phụ một chân một tay.
Nhưng khi thấy trong bếp người giúp việc nhiều như nêm cối, hắn mới nghệt mặt ra, thầm nghĩ. “Thằng khốn vừa rồi bảo vào đây phụ, vậy nó phụ cái quái gì?”
Ngu cũng đoán được ra, chắc chắn là vào phụ “ăn quả sự” với bác gái rồi!
Nhưng đáng tiếc, Thắng vẫn cao tay hơn...
“Ánh, con dẫn Thắng nên phòng nghỉ ngơi đi... vừa uống nhiều như vậy chắc là say rồi.” Bác gái mỉm cười, trìu mến nói.
Không giống ông Quang khi mới bắt gặp hắn, bà mẹ vợ này trông có vẻ thân thiện, hiền lành hơn nhiều.
“Dạ!” Ánh híp mắt lại, nhanh chóng kéo tay Thắng đi lên cầu thang.
Vì thang máy nhà nàng là loại mini, chỉ sử dụng cho một người nên cả hai mới đi thang bộ.
Đợi con gái cùng tên bạn trai đi khuất, bà Hồng, mẹ Ánh mới vui vẻ nói với đám người làm.
“Hôm nay các cô, các cậu sẽ được thưởng gấp đôi. Tuần này cũng được nghỉ phép!”
“Hoan hô!” Đám người làm phấn khích réo lên. “Bà chủ, gia đình nhà mình có việc vui gì hay sao?”
“Haha đúng vậy, ta sắp được lên làm bà ngoại rồi! Haha...”
...
Ngoài gian chính, phòng khách.
Đám người vây quanh bàn gỗ, cầm lên ly chè bàn luận. Sắc mặt của bọn họ rất tốt, không có biểu hiện gì là của say sỉn. Tất cả đều rất tỉnh táo.
Riêng chỉ có ông Quang là mắt chứ I, miệng chữ O ngáy khò khò tại trên ghế, không màng sự đời.
Vừa rồi ông ta quá phấn khởi vì mấy cây đào nên đã uống hơi quá mồm với con rể, để giờ đây c·hết dí tại trên ghế.
Mấy người thấy vậy cũng chỉ lắc đầu, không thèm quan tâm, ngồi nhâm nhi chén chè bàn thế sự.
“Tình hình đang khá căng thẳng. Bên phía Trung Quốc chắc chắn sẽ làm ra động tác lớn. Tuy tên đó đã âm thầm vượt biên qua đây, nhưng khó tránh khỏi tai mắt của quân cách mạng...
Nếu tôi đoán không nhầm thì chỉ trong vài ngày tới, bên đó sẽ tìm chúng ta phiền phức. Nếu làm to chuyện, sợ là...”
“Anh đang sợ đám người Mỹ phát hiện, sau đó ghi thù chúng ta?”
“Đúng vậy, hiện tại chúng ta đang là thái độ hảo cảm với Mỹ. Nếu để bọn chúng biết được tin ta tạo điều kiện cho tên Tô Văn Minh kia, sợ là chúng sẽ quay mặt...”
Đám người nghe vậy liền nhìn nhau, sau đó đổ dồn hết ánh mắt về phía vị chủ tịch ngầm đang ngồi trước mặt.
“Thưa ngài, ngài thấy với tình hình hiện tại, chúng ta phải làm sao?”
Như không nghe thấy gì, lão già vẫn đờ đẫn cầm ly nước mà mân mê.
Phải tới khi có người liên tục gọi, lão mới tỉnh hồn.
“Hả, có chuyện gì?”
Đám người xung quanh đều là một mặt khó hiểu nhìn vị chủ tịch ngầm kia.
“Thưa ngài, chúng tôi đang lo lắng...”
Trong khi mọi người tại phòng khách còn đang lo lắng cho tình hình an nguy của toàn bộ Việt Nam thì tại lầu trên, Ánh đang cùng Thắng tay ôm tay ấp, trao cho nhau những ngôn từ ngọt ngào.
“Anh yêu em nhiều không?”
“Yêu nhiều!”
“Mấy hôm xa em, anh có nhớ em không?”
“Nhớ, ngày nào anh cũng nhớ!”
“Nếu chẳng may một ngày nào đó em không còn... thì anh hãy tìm một cô gái khác nhé...”
“Phủi phui cái mồm! Đang yên đang lành lại đi nói điềm gở!” Thắng nhăn mày, giả vờ quát mắng.
Ánh nũng nịu, nói: “Gở gì? Em chỉ là phòng hờ trước thôi! Đây là em đang lo cho anh đấy!”
“Anh biết... nhưng em đừng có nghĩ tới mấy cái không hay này, bởi riêng em rất là khó c·hết nha!”
Thắng thả xuống bộ mặt tức giận, cười cười hướng mũi Ánh mà véo.
“Anh cho em luyện Thanh Linh Công pháp là có lý do cả. Với sức mạnh cùng thể chất bán linh như em hiện tại, khó ai có thể đả thương được!
Em không đi bắt nạt người ta thì thôi, lại còn chẳng may m·ất m·ạng... Vớ vẩn!”
Ánh phồng má, đạo: “Nhỡ có biến cố chẳng hạn. Chẳng may tận thế đến, xuất hiện cái gì cổ lão võ nhân, sức mạnh hơn người thì sao?”
“Có thì làm sao?” Thắng hơi nghiêng đầu nhìn Ánh.
“Thì bọn họ mạnh hơn em. Giả sử như mấy tên đó sống được ngàn năm đi, giống trong mấy bộ phim tiên hiệp. Em dám chắc đám người đó khi thấy em sẽ ra tay tranh đoạt!”
Nghe vậy, Thắng có chút buồn cười, nghi hoặc hỏi: “Tranh đoạt cái gì? Tranh đoạt em á?”
“Đúng rồi, người ta là một đại mỹ nhân vạn người mê. Đám lão nhân kia sau khi bế quan chắc chắn tinh khí tắc nghẹn, nội tâm sẽ thèm khát phụ nữ.
Vừa hay thấy được nhan sắc của bổn cô nương, bọn họ chắc chắn sẽ ra tay bắt lại.
Nhưng người ta là phận nữ nhi biết giữ giá, chắc chắn sẽ t·ự v·ẫn trước khi để đám người vấy bẩn lên thân!”
Ánh phồng má, hích hích người về phía Thắng, khiến hắn vừa nhìn liền rục rịch, chỉ muốn há mồm cắn vào đôi bồng đào đang nhếch lên kia.
Thai kỳ 5tháng, thai kỳ 5 tháng nha! Cần phải kiêng, cần phải kiêng!
Đè xuống dục niệm, hắn cợt nhả nói: “Nhỡ đám người này biến thái, thích làm với xác c·hết hơn người sống thì sao?”
Nghe vậy, Ánh liền khờ ra một lúc.
Đúng nha, riêng hiện tại cũng có đầy vụ n·gộ s·át n·ạn n·hân xong mới tiến hành c·ưỡng h·iếp. Thì việc trong đám cổ võ kia có xuất hiện một tên biến thái cũng là có thể.
Nghĩ tới cảnh c·hết rồi mà vẫn bị người khác làm nhục khiến Ánh lạnh lẽo hết toàn thân.
Như cảm nhận được sự lo lắng của Ánh, Thắng mới nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, đè lên đó một nụ hôn mơn trớn. Thủ thỉ.
“Em không cần phải lo. Dù có là Tiêu Viêm xuất thế hay Đường Tam trọng sinh thì anh vẫn có thể bảo vệ em an toàn! An tâm nhé, cô công chúa của anh...!”
Và đêm đó họ... nhau rất nhiều!
*P/s: Này này... bậy nha anh chị em! Bỏ cái tay ra khỏi quần đi! Hai người họ chỉ là tâm sự với nhau rất nhiều mà thôi!