Chương 380: Quan trọng.
“Đại nhân!” William đứng trước cửa phòng Hắc Dạ Xoa, kính cẩn gõ cửa.
“Là ngài William sao? Mời vào!”
Được sự đồng ý, William liền mở cửa, nhanh chóng tiến vào gian phòng.
“Có chuyện gì sao?” Hắc Dạ Xoa ngồi trên ghế gỗ, mặt không chút cảm tình nhìn gã.
“Đại nhân... ngài là muốn rời khỏi cuộc chiến sắp tới sao?” William thấp thỏm hỏi, đôi mắt nao nao nhìn.
“Sao ngài lại nói vậy!?”
Hắc Dạ Xoa lạnh nhạt, nhưng ẩn sâu trong chiếc mặt nạ là sự lo lắng.
Nàng tính sẽ nội trong đêm nay âm thầm rời đi khu quân sự, trở lại Việt Nam.
Việc đi xuyên qua Thanh Hải không khác nào tự đâm đầu vào chỗ c·hết, nàng thực không muốn hiến dâng cái mạng nhỏ này cho đám ngoại bang Hoa Kỳ.
Nàng còn cần nhiều thứ phải làm cho tương lai đây...
Nàng cũng tính quang minh chính đại rời đi, nhưng lòng người khó dò. Biết đâu được cái đám ngoại bang Hoa Kỳ này dở chứng, muốn bắt nàng về nghiên cứu thì sao?
Lúc đầu nàng có tự tin bọn họ không dám động tay chân là vì có mãnh hổ quân uy h·iếp. Hiện tại đám tân nhân loại đó đã không còn nguy hiểm, sự tồn tại của nàng chỉ là mẫu vật dự phòng chờ đợi nghiên cứu mà thôi.
Nếu nàng không theo Hoa Kỳ dâng hiến sức lực, chắc chắn sẽ bị đem về làm thành mẫu vật nghiên cứu.
Hiện tại đám người này mà biết nàng có ý định bỏ chức vị quân hàm để đào ngũ, nàng dám chắc bọn chúng sẽ dồn hết hoả lực để t·ấn c·ông. Đến khi đó, phần trăm sống chỉ sợ là bằng không.
Tưởng rằng hôm nay bản thân sẽ an toàn rời khỏi đây mà không ai biết thì William lại tới dằn mặt.
Thấy tên nghị sĩ này biết ý định của mình, Hắc Dạ Xoa liền sinh ra sát tâm, muốn g·iết người bịt miệng.
William dù sao cũng là người từng trải, để lọt được vào vòng tròn chính trị nhà trắng liền biết y không phải kẻ tầm thường. Với tầm mắt của mình, y liền phát hiện chút sát ý trong con ngươi của Hắc Dạ Xoa.
Tuy toàn bộ khuôn mặt đã bị che chắn, nhưng đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn. Một kẻ hay ngoại giao như hắn không khó để phát hiện ra điểm bất thường từ đối phương.
Để tránh bị n·gộ s·át, William đã nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ, nói.
“Hắc Dạ Xoa đại nhân, ta biết ngài đang chuẩn bị rời khỏi đây!
Và ta cũng có ý định giống như ngài... không biết ngài có thể đưa ta theo không!?”
“Ồ, sao lại đi theo ta? Ngươi có thể cho người đưa ngươi trực tiếp trở về nước Mỹ. Với cấp bậc của ngươi hẳn là dễ làm mới phải?” Hắc Dạ Xoa đè xuống sát ý, có chút ngạc nhiên nhìn William hỏi.
William không cho là phải, nói.
“Ngài là không biết, tuy tôi cùng tên tổng thống đương nhiệm có chút vai vế. Cùng cấp bậc có thể ngang nhau, nhưng trong đảng phái tôi lại không mạnh như hắn. Đặc biệt là đám quân sĩ tại mặt trận lần này.”
Hắc Dạ Xoa híp mắt nhìn hắn. “Ý ngươi là?”
“Lần này tham gia chiến đấu, tôi chính là bị ép tới đây. Để bảo đảm an toàn nên mới phải đi theo bên cạnh ngài...”
Dừng một chốc, William lại thành thật nói tiếp.
“Nếu lần này tôi không cùng ngài rời đi, chắc chắn sẽ c·hết tại trên chiến trường.
Người của tên Tổng thống đương nhiệm hiện đang quanh quẩn tại trong quân khu, chỉ chờ tôi lơ là sẽ ngay lập tức bị á·m s·át. Việc rời đi bằng phi cơ là không thể nào, bởi đối phương sẽ không để tôi sống sót rời khỏi nơi đây...”
Đó cũng là lý do vì sao khi vừa tới đây, hắn đã luôn bám đít Hắc Dạ Xoa một chín một mười.
Ngồi phía đối diện, Hắc Dạ Xoa có chút nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.
Thế giới chính trị thật sự là đau đầu, hết lừa lọc nhau rồi lại ám hại nhau, thật sự là một lũ chán ghét.
Nàng là không biết, những thứ này mới chỉ là bề nổi. Còn bề sâu, ẩn sau những tảng băng chìm mới là đáng sợ.
Việc các đảng phái đấu đá, ám hại nhau đã là luật bất thành văn từ cổ chí kim rồi, khó mà loại bỏ được.
Thấy đối phương trầm tư suy nghĩ, William có chút lo lắng nhẹ nói. “Đại nhân, ngài yên tâm. Chỉ cần cho tôi theo, sau khi rời khỏi đây tôi ắt cảm tạ ngài!”
Lúc này Dạ Xoa mới ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt sáng rực xuyên qua lớp mặt nạ mà nhìn gã.
“Được rồi, vậy ngươi chuẩn bị đi, đêm nay chúng ta sẽ rời khỏi nơi này!”
...
Hà Nội, trong một gian nhà cấp bốn giản dị tại phố cổ Hà thành.
Trần lão gia tử, Trần Đại Việt... hay nói thuần việt hơn thì là ông Việt.
Hiện ông Việt đang ngồi cùng người con trai nuôi, tức chủ tịch nước đương nhiệm đánh cờ, thi thoảng lại nhấm nháp chút trà đắng xít xoa.
“Bố, sao bố không dùng mấy loại trà thượng hạng, lại đi dùng mấy loại thấp phẩm như này? Uống vào rất có hại cho sức khỏe, không tốt!”
(*p/s: tính dùng từ cha cho xuôi văn, nhưng vì đặc trưng của miền Bắc gọi bố nên giữ nguyên câu từ!)
“Anh thì biết cái gì? Thứ này đã theo tôi cùng các anh em chiến sĩ từ ngày còn kháng chiến, ngoài vị đắng đặc trưng thì nó còn mang đậm chất kỷ niệm! Uống nó, tôi mới nhớ về những gian khổ ngày xưa để rồi chân trọng những giây phút hoà bình hiện tại.
Những người như các anh sao hiểu được!”
Ông Việt hừ lạnh, hạ xuống con tốp, ăn luôn xe của đối phương.
“Nhưng loại trà này uống nhiều thực không tốt, bên trong có nhiều hoá chất gia công... không ấy để lát con về cầm tới cho bố một cân Bạch Long .”
“Ay chao, mày đừng có phung phí như vậy! Tiền bạc thì nên tiết kiệm một chút, không được quá hoang phí.
Nghe nói, loại trà đó phải tiền trăm triệu một cân. Lão già này thực sự uống không nổi!”
Ông Việt lắc đầu từ chối.
“Mà này, mày làm cái gì mà lắm tiền vậy? Có cắt xén cái gì của nhà nước không đấy?”
“A... con đâu dám, đây là tiền riêng do gia đình kinh doanh được. Bố cũng biết mà, gia đình con cũng có mấy công ty bất động sản. Tiền vẫn gọi là có đồng ra đồng vào, sao phải ăn bớt của nhà nước, của nhân dân cơ chứ!?” Người con trai vội vàng xua tay, lắc đầu nguầy nguậy.
“Hừ, mày cứ liệu cái thần hồn. Dân là gốc của Đảng, là gốc của nhà nước. Muốn đất nước phồn thịnh, giàu mạnh thì dân cũng phải ấm no, hạnh phúc thì mới phát triển được!
Việc gì thì việc, cứ đặt dân lên hàng đầu thì mọi biến cố dù có lớn đến đâu cũng có quần chúng nhân dân chung tay hộ sức, đẩy lùi nguy nan.
Như Bác Hồ đã nói ‘Vì nước quên thân, vì dân phục vụ’.
Tao mà biết mày ăn chặn tiền của dân hay cắt xén ngân khố nhà nước thì c·hết với tao!”
Ông Việt hằm hằm nhìn người con trai nuôi, khiến gã ta sợ đến xanh mặt.
Trong giới cầm quyền, gã chỉ là một tên có tiếng mà không có miếng. Mọi công việc lớn nhỏ đều là do ông già trước mặt đứng ra chỉ đạo, sắp xếp.
Tuy vậy, gã vẫn có chút tiếng nói trong việc điều hành nhà nước, vẫn có thể lợi dụng danh tiếng chủ tịch nước để kiếm lợi cho bản thân.
Vừa rồi trong câu nói của người bố nhận, gã là hiểu rõ đối phương đang cảnh báo mình không nên loạn động tham tâm mà ảnh hưởng tới bố cục hiện tại.
“Vậy... tên đó giờ sao rồi?” Ông Việt hạ con pháo xuống cạnh con tốp màu đỏ, chiếu thẳng đối diện tướng đen của người con trai. Chiếu tướng.
Người con cũng không vừa, rút xe về đầu tướng để chặn lại thế công, hoá giải hiểm nguy cho quân tướng.
“Đã sắp xếp lên phía bắc... đối phương cũng rất phối hợp, nhả ra chút tư liệu về nghiên cứu tân nhân loại... Mãnh hổ quân...”
Nghe vậy, ông Việt mới gật đầu, nói. “Tốt lắm, cứ tích cực vì đám người này cung cấp tài nguyên cùng bảo hộ. Đổi lại bọn họ phải nhả ra công trình nghiên cứu...”
“Người không sợ bọn hắn đưa giả tư liệu sao?”
“Haha, tất nhiên là không!
Nên nhớ, hiện tại chúng ta đang về phe bọn họ. Cung cấp cho họ nơi ở cùng phòng thí nghiệm.
Nếu họ còn muốn an ổn sống thì bắt buộc phải nhả ra vài thứ đồ, giúp đồng minh trở lên càng mạnh. Như vậy độ an toàn mới có thể đảm bảo.
Yên tâm, về huyết thanh Mãnh Hổ quân mà bên phía bọn họ cung cấp cứ tin tưởng mà dùng. Còn những sản phẩm siêu việt, đời sau của Mãnh Hổ quân thì nên xem xét, nghiên cứu cẩn thận, thử nghiệm rồi mới cho vào ứng dụng quân nhân... Biết chưa?”
Đoạn, lão ta liền dí tốp đỏ về phía trước, sang sông, tiến thẳng về phía con xe đang bảo vệ trước đầu tướng đen địch.
Thấy vậy, người con mới dí quân sĩ lên, nhằm thay tướng bảo vệ quân xe đương gặp nguy hiểm.
Vừa hay, bên mạn phải bàn cờ. Lão già vẫn còn một quân pháo. Lão ta cầm lên nó rồi hả thẳng xuống tuyến áp đáy của bàn cờ, đối diện với quân sĩ. Thành công chiếu tướng lần hai.
Người con không thể làm gì khác ngoài kéo tướng xuống chân sĩ tại tuyến đáy góc trái, nao nao nhìn bàn cờ.
Lão già thấy vậy, liền dí con pháo bên mạn phải sâu vào ô thứ 4 của tuyến áp đáy, chặn ngang đường di chuyển của con tịnh. Khiến cho người con vừa nhìn phải buông cờ chịu thua.
“Thấy con xe này chứ? Nếu không có nó đánh lừa thì sao con tốp có thể sang sông? Con pháo có đất dụng võ mà giữ chân được xe đối thủ?
Cái gì cũng phải cẩn trọng, dù là một con tốp nhỏ nhất!
Nhiều khi trông con xe này nó nguy hiểm là vậy, nhưng thực chất đó chỉ là cái mác đang được phô ra bên ngoài, không hề có giá trị thực. Mấu chốt vấn đề nằm ở quân pháo và tốp có sự ăn ý, nhờ vậy bàn cờ mới đi hướng thắng bại theo đúng ý ta.
Vậy nên, mọi sự việc chúng ta làm đều phải phòng và biết lợi dụng cái nhỏ nhất đấy, rồi biến hoá nó thành lợi cho ta. Như vậy cái lợi mà ta có được mới nhiều hơn hại...”
“Con đã hiểu, thưa bố...” (đọc bố cứ thấy cấn cấn sao á, nhưng vì đây là đặc trưng của dân Bắc, nếu bỏ đi thì thấy chả thuần bắc Việt tí nào nên cứ để.)
“Được rồi, sắp xếp cho tốt... để ý đám người đó một chút, đừng cho chúng loạn động tay chân.
Nhớ dặn người của ta chú ý tới các đơn hàng mà bọn họ thu nhập về căn cứ, sau đó tiến hành nghiên cứu, thử nghiệm... biết đâu chúng lại có ích cho chúng ta sau này.”
“Vâng.” Người con trai gật gù, không phản bác.
Đương lúc hai cha con nói chuyện chính trị thì chuông điện thoại của người con reo lên liên hồi.
“Nghe đi.” Ông Việt phất tay, ra hiệu cho đối phương nghe máy.
Người con gật đầu, mở máy ra nhìn xem là ai.
“Là con bé Ánh!” Người đàn ông hơi nghiêng đầu về phía ông Việt, nói nhỏ.
“Ồ, mau nghe xem con bé gọi có việc gì!” Lão ta thúc giục, không quên dí sát người qua nghe ngóng.
“Alo, Ánh đấy hả con? Gọi chú có việc gì không?”
“Chú Mạnh ơi, ngày này tháng sau con lấy chồng. Không biết khi đó chú có rảnh không? Qua chung vui cùng bọn con.”
“Cái gì? Con lấy chồng?” Mạnh kinh ngạc đến há hốc mồm.
Hắn là con trai nuôi của ông Việt, tuy không phải ruột già thân thích nhưng vẫn qua lại cùng con cái, họ hàng nhà lão ta như thân nhân.
Và đặc biệt giao hảo rất tốt với gia đình nhà ông Quang. Gã còn coi Ánh như con gái mình, nên rất quý và hiểu rõ Ánh ra sao.
Con bé này rất kén chọn, không phải ai nó cũng yêu.
Trước còn sợ con bé ế, hắn đã đặc biệt vì Ánh giới thiệu cho vài thằng công tử nhà giàu. Nhưng hắn đâu biết tầm nhìn của con bé quá cao, tất cả đều bị chê đến xấu mặt, xấu mũi mà bỏ về. Cũng kể từ đấy hắn mới biết đứa cháu gái này rất khó tính trong việc yêu đương.
Khi đó hắn xác định trăm phần trăm đứa cháu gái này sẽ ế đến già.
Giờ nghe được tin cháu gái mình sắp lấy chồng, hắn ta liền không khỏi kinh nghi.
“Vâng, đầu năm con làm chút cơm gia đình, chú Mạnh nhớ qua chung vui nha!”
“A, được... được...”
“Lát con gọi lại cho chú báo địa điểm sau. Giờ con bận chút việc, con cúp máy đây!”
“A, rồi... chú biết rồi!”
Mạnh cúp máy, ngơ ngác nhìn cha nuôi.
“Bố, tin động trời... Ánh nó sắp lấy chồng!”