Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 381: Phùng Minh




Chương 381: Phùng Minh

Ngoại ô Hải Tây, Thanh Hải, cách trung tâm thành phố năm ki lô mét về hướng Nam.

“Đúng là tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa mà!”

Phùng Minh tức giận gào lớn, vừa chạy vừa ngoái đầu ra sau nhìn. Khi thấy những cành cây khô đang điên cuồng đập tới, hắn liền sợ vãi cả linh hồn.

Không kịp nghĩ nhiều, chỉ dựa theo bản năng lách sang một bên tránh né. Tuy tốc độ thực nhanh, nhưng vẫn không thể hoàn toàn thoát được cuộc tập kích từ đám dây leo.

Oanh! Cơ thể hắn như đạn pháo va đập vào vách đá phía đối diện.

“Mẹ nó! C·hết tiệt đám người dị giới!”

Hắn nhăn mày mếu máo vì đau, tức giận chửi đổng.

Không để hắn kịp nghỉ ngơi, hàng tá rễ cây thô ráp điên cuồng phi tới. Phùng Minh cắn răng chống người dậy, tiếp tục hướng bên khác phóng đi.

Vừa chạy, Phùng Minh vừa chửi bới đám người dị giới đã tiếp quản cơ thể hắn mấy ngày qua.

Chuyện là hai hôm trước, khi bom nguyên tử t·ấn c·ông tới đây. Hắn đã kịp thời sử dụng dị năng thành công gọi ra Obito, một tên ninja tại nhẫn giới.

Tên này có một loại nhẫn thuật gọi là kamui, có thể mở ra một thời không khác giấu cơ thể vào bên trong, tránh được mọi công kích lên người.

Nhờ có kamui mà hắn thoát nạn, sau đó đối phương đã mang theo cơ thể hắn rời khỏi thụ thần, tiến vào một thành trấn gần đó. Khi đó vừa hay hắn trở lại thực tại.

Tưởng rằng đã thoát khỏi nguy hiểm thì hắn phát hiện toàn bộ cư dân tại đây thế mà hóa thành zombie, tên nào tên ấy cũng mạnh kinh khủng.

Chúng không hề lờ đờ, ngu ngơ như trên phim. Bọn này ra đòn vừa hiểm lại nhanh cực kỳ, hắn không thể đối phó.

Chính vì vậy đã sử dụng tới dị năng lần nữa, gọi ra một nhân vật có thể chống lại đám quái vật này.

Vậy là hắn đã thành công gọi tới một vị đại pháp sư trong fairy tail.

Đó là Jura Neekis, một cựu thành viên của Lamia Scale và là một trong Thập Thánh Pháp Sư.

Tưởng rằng khi qua được thế giới bên kia hắn sẽ được nghỉ ngơi một chút thì lại bị một tên pháp sư gọi cái gì Mystogan treo lên đánh.

Trong cái rủi thì có cái may, tuy b·ị đ·ánh cho thê thảm nhưng vẫn giữ được cái mạng nhỏ này.

Sau lần đó, hắn được đám người của hội Lamia Scale đưa về nghỉ ngơi, an nhàn hẳn mấy tuần trời trong hội.

Tính toàn núp ở đây chờ đợi, chờ cho tên kia đưa thân xác mình rời khỏi Trung Quốc thì hắn sẽ kích hoạt dị năng, trở về hiện thực.

Nhưng đáng tiếc, trong một lần đùa nghịch quá sức, hắn đã ngủ quên và rồi trở lại thực tại. Lúc này lũ quái vật zombie tuy đã không thấy đâu nhưng nguy hiểm vẫn không vì vậy mà giảm xuống, trái lại còn tăng thêm vài phần.

Không biết từ đâu chui ra trăm ngàn sợi dây leo hướng hắn oanh tạc tới, không có đường lui.

“Moá, tên thánh pháp sư này! Chạy đi đâu không chạy, lại chạy về cái chỗ của nợ này! Đáng ghét!”

Hắn chật vật né tránh, oán trách Jura Neekis.

Dị năng của hắn ngoài việc có thể chuyển rời linh hồn bản thân cùng sức mạnh chính mình trao đổi đi ra thì còn một khả năng nữa đó là tiếp nhận những kí ức mà kẻ ngoại lai đang sở hữu cơ thể này.



Vậy nên những gì Obito đang làm trong thực tại hắn đều biết khi nhận lại cơ thể. Những ký ức, trải nghiệm của Obito tại thế giới này sẽ được chuyển giao lại khi chính chủ thể trở về.

Nên khi Obito điều khiển cơ thể hắn làm gì, hắn là biết rõ hết.

Sau khi tránh thoát được v·ụ n·ổ của bom nguyên tử, Obito đã phát hiện ra sự tồn tại khác thường của thụ thần trong trung tâm thành phố. Cảm nhận được nguy hiểm, ngay khi thần thụ thai nghén hắn liền dùng tốc độ cực nhanh rời đi.

Nhưng đen đủi thay, ngay khi Obito vừa tới một toà thành thị thì chính chủ, tức Phùng Minh trở lại, chiếm toàn bộ quyền kiểm soát cơ thể.

Vừa hay lúc đó có một đám sinh vật đáng sợ ùa ra xông về phía hắn.

Quá sợ hãi, hắn đã ngay lập tức kích hoạt tiếp dị năng nhằm nhờ vả người dị giới giúp mình tránh thoát hiểm nguy lần này.

Nhưng xui rủi thế nào tên đó lại đưa hắn trở về Thanh Hải, nơi thần thụ đang biến dị.

Và rồi sau đó ra sao hẳn mọi người cũng rõ, tên này đã ngay lập tức trở thành con mồi của thụ thần.

“Mẹ nó, cái cây c·hết tiệt!” Phùng Minh tức giận gầm lên, hai chân ngồi xổm xuống tạo đà, bật thật mạnh phóng đi.

Hắn lúc này thực hận.

Vừa hận cái cây đang truy đuổi bản thân lại hận chính mình, hận tại sao mình chỉ có hai cái chân mà không phải bốn cái.

Hắn lúc này thật sự là bất lực.

Cũng có đôi lúc cắn răng muốn quay lại đánh trả vài cái, nhưng rồi phát hiện bản thân không có lực! Rễ cây này giống như bằng kim loại vậy, cứng rắn vô cùng.

Đánh trả không được, bỏ chạy cũng không xong. Hắn chỉ có thể hướng trời cao cùng cây cổ thụ hỏi thăm phụ mẫu cùng ông bà, ông vải. (ông bà, tổ tiên)

Thần thụ tại phía sau thì vẫn vậy, vẫn một mực thủy chung theo đuổi hắn, không hề có ý tứ dừng lại. Khiến hắn thực sự thương tâm.

Cả đời chưa một lần được gái nó theo đuổi, giờ tốt rồi. Được một cái cây đực không ra đực, cái không ra cái theo đuôi thật khiến hắn hạnh phúc đến mức muốn chửi mẹ, chửi cha.

“Hử? Phía trước có người!”

Chạy được khoảng ngàn mét, hắn phát hiện tại phương xa tầm vài dặm đường có một đội ngũ quân nhân đang nhanh chóng đi qua đây.

“Là bọn Mỹ!”

Dựa vào đôi mắt đã được cường hoá của mình, hắn có thể thấy rõ đám người đang đi qua đây là phe phái bên ai.

Vù!

Một tiếng xé gió vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

“C·hết tiệt thần thụ!” Phùng Minh nhăn nhó chửi thầm, động tác không chậm lách người qua tránh né.

Oanh! Rễ cây như một sợi kim thiết đánh mạnh xuống nền đất tạo ra một vết rách lớn.

“Không được, phải mau cắt đuôi cái thứ này!” Phùng Minh đảo mắt nhìn, vừa thấy vết rách to lớn tại trên mặt đất liền cả kinh.

Hai con ngươi ngay lập tức đảo như rang lạc, suy tính kế sách.



“Được rồi, thấy bảo người Mỹ vẫn luôn tốt, luôn sống vì người khác... vậy thì lần này nhờ vả bọn họ chút mới được!”

Đoạn, hắn liền nhoẻn miệng cười, sau đó đẩy nhanh tốc lực phóng về phía q·uân đ·ội Mỹ đang hành quân.

Thấy con mồi ngay tại trước mắt bật tốc mà đi, thụ thần cũng ngay lập tức điên cuồng huy động rễ cây truy đuổi.

Cả hai cứ vậy một trước một sau đi về hướng q·uân đ·ội Hoa Kỳ.

Khí thế cực lớn, oanh động toàn bộ khu vực xung quanh khiến đoàn người đang hành quân phía trước cũng phải dừng lại cước bộ, nghi hoặc mà đề phòng nhìn Phùng Minh cùng những sợi rễ to lớn của Thần Thụ đang nhanh chóng lao tới đây.

“Đó... đó là thứ gì!?”

Đám binh sĩ hoang mang, hoảng sợ nhìn phương xa.

Tại nơi đó giờ đây đang khói bụi đầy trời, cuồn cuộn như cơn lốc ầm ầm lao vọt tới đây.

Mấy tên trinh sát nhấc lên ống ngắm phóng nhãn nhìn qua. Khi vừa thấy trong những lớp khói bụi mù mịt là một rừng rễ cây rậm rạp đang di chuyển về bên này liền sợ hãi hô hào.

“Mau! Mau báo chỉ huy! Có địch tập!”

Đoàn người lúc này mới nhao nhao dãn ra dàn trận đón đánh, súng ống, đạn đạo đều đã lên nòng chờ đợi. Chỉ cần vừa vào đúng phạm vi, bọn họ sẽ ngay lập tức công kích.

“Ôi chúa ơi! Cái thứ quái quỷ gì thế này!?”

Đứng tại phía trước quan sát, tên chỉ huy kinh sợ khi thấy những sợi rễ cây to lớn đang di chuyển như những đầu cự xà. Chúng tranh nhau, ồ ạt truy đuổi một thân ảnh nhỏ bé đang phi nhanh tại phía trước.

“Đó là lính Nga, chính tên c·hết tiệt này đã trêu chọc đầu quái vật này rồi dẫn dụ tới đây!”

Mấy tên trinh sát cũng nhao nhao dồn mọi chú ý lên người đàn ông thân mang quân phục Nga đang chạy chối c·hết bên dưới đám dây leo hung tợn.

“Chỉ huy, địch đã vào tầm bắn! Có t·ấn c·ông hay không!?”

“Tấn công!”

“Vậy còn tên lính Nga kia...?”

“Kệ hắn, tất cả là do tên đó tự đâm đầu vào chỗ c·hết. Cứ ra lệnh t·ấn c·ông đi!”

“Vâng!”

Người lính sau khi nhận chỉ thị liền ngay lập tức thông báo cho toàn quân công kích.

Súng ống, đạn dược đều đã sẵn sàng. Ngay khi có lệnh tổng t·ấn c·ông, mọi người đã ngay lập tức bóp cò nhả đạn, nã về phía tiền tuyến.

Phùng Minh lúc này đang chật vật né tránh những cuộc tập kích của thụ thần, khi thấy đám binh sĩ Hoa Kỳ không kiêng nể gì mà x·ả s·úng qua đây liền lấy làm kinh hãi.

Mẹ bọn người này cũng thật quyết đoán, vừa thấy nguy hiểm liền lập tức t·ấn c·ông không chút kiêng nể. Moá nó, dù sao ông đây cũng là nhân loại a, các ngươi cũng nên có chút tình người a!

Phùng Minh thầm chửi trong lòng.

Hắn biết lòng người là nóng lạnh, cũng không đặt quá nhiều niềm tin vào đám ngoại quốc này nên ngay khi thấy bọn họ nổ súng, hắn cũng ngay lập tức làm ra hành động.



Chỉ thấy hắn dơ tay lên, miệng niệm một loạt kỳ lạ chú ngữ.

“Rensa, Iron Rock Wall. Continuous! (Thiết Thạch Tường! Liên Tỏa)”

Ngay sau đó, toàn bộ đất đá xung quanh hắn liền ngay lập tức lung lay lên, bay vụt lên không trung rồi vọt về phía hắn tạo thành một lớp vỏ tường đá thô dày.

Dị năng của hắn rất đặc biệt.

Ngoài việc có thể dùng linh hồn xuyên qua các thời không khác nhau, hắn còn có thể tại thế giới đó học thuật và mang theo loại sức mạnh này trở về bản thể.

Chiêu thức vừa rồi hắn sử dụng chính là một loại ma pháp tại Fairy Tail thế giới.

Đây cũng chính là một chiêu thức cơ bản của thập thánh Jura, thổ thuật ma pháp Thiết Thạch Tường Liên Tỏa.

Ngay khi chuyển rời sang thế giới khác, bị Mystogan của hội Fairy Tail đập cho nhừ tử. Hắn đã được đưa về hội Lamia Scale để dưỡng thương, và trong khoảng thời gian nhàm chán này hắn đã học được ma thuật ngự thổ.

Tuy nhiên, khi đang say sưa nghiên cứu, học thuật thì hắn lại bị đẩy về thế giới hiện thực. Thành ra ma thuật mà hắn học được lại chỉ có một chiêu thức, cùng chút ít ma lực cỏn con.

Nhưng như thế là vừa đủ để hắn dùng tới chiêu thức Thiết Thạch Tường, Liên Tỏa. Bởi đây là chiêu thức chủ yếu để phòng thủ nên năng lượng cũng không tốn kém quá nhiều, chút ma lực ít ỏi mà hắn mang từ Fairy Tail thế giới về đây vừa hay lại đủ cho 1 lần dùng tới.

Ngay khi Thiết Thạch Tường bọc lại hắn vào trong, cũng là lúc rễ cây của thụ thần đánh tới. Oanh một cái, khối cầu đá đang bọc Phùng Minh đã ngay lập tức bắn bay ra xa như một quả bóng bàn.

Thần thụ không vì vậy mà ngừng lại, nó nhanh chóng sử dụng các sợi dễ cây thô to trườn tới khối cầu đá mới b·ị đ·ánh bay vừa rồi toan bắt Phùng Minh lại thì nơi xa, đám binh sĩ người Mỹ cũng đã nổ súng.

Đạn đạo, t·ên l·ửa bay vùn vụt về phía đống rễ cây chằng chịt tại trung tâm mà oanh tạc. Những v·ụ n·ổ khủng bố cùng khói lửa mù mịt khiến tâm tình của đám binh sĩ an ổn không ít.

Lúc đầu, khi bọn họ thấy rõ hình thù của cái thứ trước mặt liền không nhịn được mà sợ hãi một phen. Nhưng sau khi chứng kiến cái thứ to lớn đó chỉ có thể dãy dụa trong cơn m·ưa b·ão đạn liền không nhịn được mà khinh khỉnh coi thường.

Tưởng thế nào, hoá ra cũng chỉ là một lũ quái vật tầm thường mang theo hình thù quái thai mà thôi. Đối mặt trước v·ũ k·hí hiện đại đều không đáng giá nhắc tới.

Nằm tại trong thạch cầu, Phùng Minh lại không cho là vậy.

Cái thứ này đến bom nguyên tử còn không sợ thì dăm ba cái đạn đạo cỡ nhỏ cùng súng ống sao làm khó được nó!?

Quả nhiên, ngay khi đám người Hoa Kỳ thả lỏng thì tại trong khói lửa đó bay ra vài đầu rễ cây. Chúng dùng tốc độ cực nhanh bắn mạnh vào trung tâm đoàn người, đập c·hết lượng lớn binh sĩ.

Đến cả tên chỉ huy cũng đen đủi nằm bẹp tại trên nền đất, cơ thể nát bét không chút sinh cơ.

“Aaaaa!” Mấy tên binh sĩ bên cạnh thấy thảm cảnh này, liền bị doạ cho sợ đến vãi cả đái, cả cứt. Nhao nhao vất súng mà bỏ chạy. Có vài tên binh sĩ anh dũng hơn, quyết tử cầm súng mà chống đỡ tới cùng

Nhưng đáng thương thay, sức phàm nhân cũng chỉ có vậy. Tất cả đều bị càn quét không thể phản kháng.

“Con mẹ nó, biết ngay mà!”

Nằm trong thạch cầu, Phùng Minh lạnh người lẩm bẩm.

Trong dự tính của hắn, việc đám người này bị tàn sát là điều quá đỗi hiển nhiên. Chỉ là thảm cảnh trông có chút doạ người, khiến hắn vừa nhìn liền không nhịn được mà sợ hãi.

Nhưng trong tình hình hiện tại, việc thương cảm cho đám người Mỹ đó lại là một hành động quá xa xỉ. Việc hắn cần làm lúc này là thật nhanh thoát khỏi đây, như vậy mới là yếu tố quan trọng nhất.

Nhân lúc cái cây cổ thụ c·hết tiệt này đang tàn sát đám người Mỹ, Phùng Minh đã ngay lập tức thần không biết, quỷ không hay chuồn khỏi thạch cầu, hướng về phía nam mà chạy.

Quá mải chú tâm vào q·uân đ·ội Hoa Kỳ, thần thụ không hề hay biết con mồi của mình đã thành công chuồn đi.

Phải tới khi nó càn quét xong toàn bộ nhân loại, thu được khối thạch cầu kia về thì mới phát hiện bên trong trống rỗng. Tức giận, nó chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc dùng những sợi rễ lớn quăng quật, tàn phá các công trình xung quanh trong điên loạn.

*P/s: Từ giờ sẽ hạn chế viết về nvp, sắp tới sẽ tập trung vào main hơn!