Chương 382: Tìm công nhân...
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến 30 tết âm lịch. Giờ này ra đường cũng chẳng có mấy ai, chỉ còn lác đác vài người qua lại đi mua đồ. Bởi đa phần số đông họ hiện đang ở nhà sửa sang, dọn dẹp lại nhà cửa để chờ đón tết nên không mấy ai ra đường.
30 tết, cách thời gian tổ chức đám cưới cũng chỉ còn lại vài ngày. Cả nhà ông Quang, bà Hồng cùng Vũ Minh Nguyệt đều về Quảng Ninh đón giao thừa.
Vừa để ấm cúng gia đình, lại tiện chuẩn bị đám cưới sắp tới.
Minh Nguyệt bình thường ở trọ riêng, rất ít khi về nhà. Hôm Thắng qua ra mắt, con bé không có về dùng cơm nên chẳng rõ bạn trai chị mình ra sao. Chỉ nghe từ miệng mẹ kể là một chàng trai tuấn tú, phong độ mà thôi.
Nhưng đến khi thấy mặt anh rể mình, nàng không khỏi kinh hãi.
Đây chẳng phải là cái tên vô gia cư lần trước hai chị em họ đã cưu mang hay sao? Giờ hay a, không những được ăn ở miễn phí lại còn cưa được chị gái mình. Phải biết chị Ánh là một người phụ nữ xinh đẹp, tài giỏi. Luôn được các chàng trai theo đuổi tán tỉnh mà không được đây, ấy vậy mà tên này có thể vô thanh vô thức ăn trọn người ta... thật là không thể tin nổi!
Kinh ngạc thì kinh ngạc, dù sao đây cũng là lựa chọn của chị mình. Nguyệt cũng chả mấy bận tâm, miễn chị ấy cảm thấy hạnh phúc là được rồi.
Nên Nguyệt cũng chả khen hay phản đối gì, rất biết điều cùng bố mẹ về căn biệt phụ chị Ánh chuẩn bị lễ cưới.
...
Mọi ngày tại căn biệt thự khá là yên ắng, chủ yếu là tiếng gà kêu quang quác cùng chút ít chửi bậy của đám thợ xây. Nhưng sau khi hoàn công, mọi người cũng đã rời đi tiếp nhận công trình khác. Nên nơi đây lại trở về chốn hoang vu, cô quạnh thường ngày.
Nhưng hôm nay lại khác, khắp cả căn biệt thự đều là oang oang tiếng người. Nhộn nhịp mà sinh khí, không hề hiu quạnh như mọi khi.
Đến cả Với, một thằng nhóc thích bỏ nhà đi bụi vào rừng ở như nó cũng phải quanh quẩn tại trong sân cùng mọi người nhộn nhịp.
Ngoài thằng nhóc này, còn có cả Bảo. Tên nhị đệ tử này cũng lên góp vui, giúp đỡ chuẩn bị đám cưới.
Có thêm người là có thêm sức, Thắng ngại gì mà không đồng ý? Nên đã nhanh chóng gật đầu, để tên nhị đệ tử này giúp đỡ một tay.
Cuối năm, vừa bận bịu cho tết nguyên đán lại chuẩn bị cho đám cưới đầu năm nên ai cũng cố cật lực mà làm cho nhanh để còn đón năm mới.
Căn biệt thự vốn đã rất rộng, sau khi xây thêm tường vây trông nó càng thêm bề thế, to lớn như một khu resort có tiền.
Giờ lại được trang hoàng chữ hỉ, cùng đào quất các thứ... trông càng thêm xa hoa.
Đặc biệt là tại sân vườn, có một đàn gà rừng mười con mụ mẫm luôn quanh quẩn tìm ăn. Vốn không có gì nổi bật cho đến khi con đầu đàn, gà trống rừng với đủ loại màu sắc bay loạn trên cành cây. Trông không khác gì một đầu cửu tước đang du xuân ngoạn thủy. Hoa mỹ cực kỳ.
Chính những thứ này lại làm khu biệt thự này thêm phần tiên khí, giống như tiên cảnh từ trong hoạ đồ phóng ra vậy, thực sự tuyệt hảo.
Ông Quang khi mới tới liền là mắt chữ A, mồng chữ O.
Lần trước ông ta cùng tên vệ sĩ đi qua không hề thấy đàn gà này xinh đẹp như vậy, khi đó con nào con nấy cũng trơ xương, xám xịt, xấu xí. Thi thoảng lại quác quác như lũ quạ c·hết đói, trông khắm cực kỳ.
Phải nói rằng khi đó lão cực chán ghét bọn chúng, bảo lão ăn thịt đám gà này... cho cũng chả muốn động chứ đừng nói là ăn.
Vậy mà chỉ sau mấy tháng không thấy, chúng đã biến hoá nghiêng trời lệch đất. Từ lũ quạ nâu xấu xí đã thành một đám tiên gia gà trời.
Cái này nguyên do cũng phải nhắc đến Thắng. Nếu không phải hắn bỏ bê, lười cho chúng nó ăn thì cũng không đến nỗi gầy trơ xương, lông rụng rời như vậy.
Sau nhờ có tiên đan thuật mà hắn truyền lại cho Ánh, cô nàng đã dùng loại đan dược này chăm bẵm lũ gà kia nên nay trông chúng mới tuyệt phẩm như vậy.
Phải công nhận tay chăm gà của Ánh thật sự cao, có thể nuôi từ lũ súc vật gia cầm tầm thường thành một đám tiên gia khí cốt, đủ thấy cô nàng giỏi tới mức độ nào.
Bà Hồng lẫn Minh Nguyệt khi thấy chúng đều yêu thích không thôi, đến gã vệ sĩ của ông Quang, Trần Hùng liền là thèm rỏ dãi không ngừng.
Tất cả người luyện cổ võ đều hiểu rõ về thịt của hung thú tác dụng thế nào với cơ thể đám tu luyện giả. Ngoài việc chứa hàm lượng protein ra thì bên trong cớ lượng lớn tiên khí mà chỉ có các loại hung vật lâu năm mới có.
Loại tiên khí này nếu người thường ăn sẽ khí huyết hưng thịnh, tăng cường sức mạnh tự thân. Còn với đám tu luyện giả thì lại giúp cương dương khí huyết, hỗ trợ rất lớn cho việc tu luyện nội công.
Có thể nói, thịt của đám gà này chính là siêu phẩm. Chỉ cần vất một con ra đấu giá, chắc chắn sẽ lên đến hàng trăm triệu cũng chẳng ngoa.
Tu luyện giả không thiếu tiền, cái họ thiếu chính là nguyên liệu để thăng tiến tu vi. Việc bỏ ra một số tiền lớn thu mua một con gà có tiên khí là điều quá đỗi bình thường trong giới cổ võ.
Nguyên nhân giá thành cao thế là vì mấy chục năm trước đây, khi con người còn chưa săn bắt, tàn phá môi trường, đã có rất nhiều loài hung thú mang trong mình tiên khí có thể kết yêu đan. Nhưng sau này, kể từ khi nhân loại phát minh ra thứ v·ũ k·hí đáng sợ như súng ống, nhiều yêu thú đã bị tàn sát đến thương tâm. Lắm chủng tộc có thể thu nạp linh khí cũng vì vậy mà tuyệt chủng, vương lại thế gian âu cũng chỉ còn lũ gia cầm, gia súc vô tri.
Cũng kể từ đấy, những loại thịt mà có tiên khí lưu động, dù là nhỏ bé chỉ có vài tia cũng được các cổ võ giả trân quý cầu mua. Cung không có nhưng cầu lại nhiều, việc một con gà có thể độn giá lên tới trăm củ cũng là lẽ dĩ nhiên mà thôi.
Đó cũng là lý do vì sao Trần Hùng vừa nhìn thấy đám gà rừng này liền không nhịn được mà chảy nước dãi.
Ráo rác ngó qua, khi thấy nơi xa chàng rể nhà họ Vũ đang ngồi xổm nghịch cứt. Lấy làm lạ, hắn bèn mân mê đi tới.
“Cậu Thắng, cậu không vào nghỉ ngơi lấy sức, tối còn đón giao thừa, lại ra đây... nghịch cứt làm gì?”
Thắng hơi ngẩng đầu nhìn Trần Hùng, hé miệng nói.
“Là chú Hùng đấy hả? Ha.. ha... tôi đâu có nghịch cứt, chỉ là đang xem xét trùng sinh thôi!”
“Trùng sinh?” Trần Hùng nghi hoặc.
“Đúng, chú thấy không? Trong đống cứt này đang có một con bọ hung...”
Đoạn, hắn liền chỉ tay về phía đống cứt gà sát đang nằm chềnh ềnh tại trên mặt đất.
“Ồ, quả nhiên là có này!”
Trần Hùng cũng tò mò ngồi xuống nhìn lên thân một con bọ hung to bằng ngón tay cái, thân thể óng ánh phát ra kim quang liền lấy làm kinh sợ.
Thật không thể tin được, con bọ hung này vậy mà cũng có tiên khí! Cái này thực khó tin, phải biết hiện tại số lượng sinh vật sở hữu tiên khí phải tính trên đầu ngón tay, rất khó cầu gặp. Vậy mà tại đây, hắn lại có thể nhìn thấy không chỉ có một con, mà là nhiều con đều có tiên khí. Thật là bất khả tư nghị!
Thắng không hề để tâm tới trạng thái kinh ngạc của đối phương, chỉ nhẹ nói.
“Sắp tới tôi sẽ cải tạo nơi đây làm một nông trại thu nhỏ, nuôi đủ loại thú rừng. Sợ khi đó chất thải sẽ chất thành đống, người thường cũng khó làm kịp. Nên tôi tính thu mua lượng lớn bọ hung về làm công nhân free... chú thấy sao?”
“A... ta cũng không rõ...” Vẫn đang trong cơn kh·iếp sợ, Trần Hùng không quá để tâm vào câu hỏi của Thắng, chỉ buột miệng trả lời theo bản năng.
Thấy đối phương không quá chú ý vào câu hỏi của mình, Thắng cũng không tiếp tục nhiều lời, lại mê man suy nghĩ.
Sắp tới, không chỉ có thú rừng mà ngay cả nhân loại hắn cũng tiếp về đây. Tới khi đó, vấn đề vệ sinh cực kỳ là quan trọng, không thể bất cẩn.
Nếu xả ra bên ngoài, khó tránh khỏi đưa tới không gian ô uế, ủ vào hầm sâu cũng không được, bởi về sau số lượng người và động vật nhiều, việc xây hầm tự hoại lại có vẻ không khả thi.
Vậy chỉ còn cách khi phân vừa thải ra liền có người giúp đỡ tiêu huỷ chỉ là ai mới đạt yêu cầu này? Người lao công cho căn biệt thự? Thế chắc không được, bởi dọn xong vẫn là đổ ra ngoài kia, sau này tận thế bùng phát, bên ngoài nguy hiểm thì đổ ra đâu? Vẫn là đổ gần nhà a, như vậy sẽ rất ô uế, lại dễ dẫn tới dị loại công nhà.
Hắn còn tính nuôi chó, cho bọn này ăn cứt đây. Cứt vừa thải ra, chả cần phải dọn dẹp, có ngay đứa giúp ta liếm đít thực sự là tiện... chỉ là cái ý tưởng này đã ngay lập tức bị hắn dập tắt, chỉ đơn giản là vì đám súc sinh này sau khi được hắn ban linh trí liền như nhà nghèo hoá đại gia.
Thức ăn bọn này dùng phải là thịt hung thú, cơm phải là cơm nóng trộn pa tê gan mới chịu. May là bọn nó không đòi uống sting dâu, nếu không hắn không ngại đem lũ chó này ra làm cày bảy món.
Đang miên man suy nghĩ thì hắn bỗng phát hiện có mấy bãi cứt tại trên sàn nhà, vừa nhìn liền biết là do đám thần kê nhà mình bày ra, đương tính đi dạy bảo bọn này thì phát hiện có bọ hung đang dọn cứt.
Bỗng linh quang lóe lên, hắn liền cho con bọ hung này trí tuệ cùng linh lực.
Vừa rồi Trần Hùng thấy Thắng nghịch cứt, thực ra là đang cùng đầu bọ hung này câu thông.
Sau khi sinh linh trí, đầu bọ hung này không giống lũ chó mà hắn dạy, vẫn một mực ch·ung t·hủy yêu cứt.
Thấy được tiềm năng, hắn quyết định sẽ dưỡng đám bọ hung thành công nhân dọn cứt trong căn biệt thự này. Chỉ là... một con hơi ít, nên hắn đã bàn giao cho đầu bọ hung kia mang tới thân nhân gia đình (không, phải là gia đình nhà trùng mới đúng) để hắn khai quang linh trí.
Có linh trí liền thấu hiểu sự tình. Đầu bọ hung kia cũng nhanh chóng bay đi tìm đồng bạn tới tham gia khối bánh ngọt này.
Vừa được khai quang, lại còn thường xuyên tại đây ăn cứt thơm, có ngu mới từ chối!
(Phân của đám gia cầm hay nhân loại tại đây đều có chút tiên khí lưu động nên lũ bọ hung mới thấy thơm ngon hơn những chỗ khác!)