Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 384: Bảo bắt cương thi. 1(ngoại truyện)




Chương 384: Bảo bắt cương thi. 1(ngoại truyện)

Chiếc xe chầm chậm đi ra khỏi thành phố, rời xa khu đông đúc thành thị, một mình đơn bạc xâm nhập vào màn đêm hiu quạnh.

Năm 2014 là năm Việt Nam đang trong thời kỳ phát triển, nhiều tuyến đường cao tốc hay đường nhựa còn chưa được thi công, mọi thứ vẫn còn khá hoang sơ, đặc biệt là những con đường, ngõ nhỏ tại các phường xã ngoài rìa thành phố.

Trong thời kỳ này, Uông Bí cũng có nhiều con đường lớn được lát bằng bê tông, nhưng vì thường xuyên có xe tải cỡ lớn qua lại nên chúng nhanh chóng bị xuống cấp. Ổ gà, ổ voi cũng xuất hiện khắp nơi, khiến việc đi lại không mấy thuận tiện.

Ngồi trong xe, Bảo nhăn nhó mặt mày, xanh xao mà hít một hơi thật sâu.

Hắn tiền sử có bệnh say xe, rất mẫn cảm với cái mùi khí lạnh khó chịu này, lại kết hợp với quả xóc nảy từ những ổ gà, ổ voi, khiến cơ thể hắn càng thêm nao nao.

“Anh Nam... sắp tới chưa?”

“Sắp rồi thưa thầy, lần này chúng ta phải đi lên bản, nên con đường có chút gập ghềnh khó đi. Thầy chịu khó.”

“Tốt.” Bảo gật đầu, cố dằn cái cơn khó chịu trong lồng ngực xuống, hít một hơi thật sâu mới nhắm mắt dưỡng thần.

Chẳng mất bao lâu, người đàn ông trung niên tên Nam đã chở Bảo tới một bản làng nhỏ nằm sâu trong rừng.

Chiếc xe vừa tới cổng chào liền dừng lại.

“Thầy, chúng ta xuống thôi. Tới nơi rồi!”

“Vâng!”

Như được ân xá, Bảo nhanh chóng đẩy cửa xe ra, vội vàng lao tới một kênh mương gần đó mà nôn ọe.

Người đàn ông tại phía sau thấy vậy chỉ cười cười, lôi ra một điếu thuốc hít hà vài hơi, chờ đợi Bảo xong việc mới tới gần, nói.

“Nhanh đi thôi thầy, mọi người đang đợi bên trong rồi!”

“Vâng...” Bảo chống tay lên hông, khuôn mặt xanh xao vừa rồi nay đã hồng hào lên đôi chút.

“Thầy có ổn không? Hay để tôi giúp thầy xách túi cho.”

“Vậy thì thật tốt, cảm phiền anh rồi!” Bảo đưa túi Balo cho người đàn ông, miễn cưỡng mỉm cười.

“Không có gì, dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp. Thầy bắt ma, tôi bắt t·ội p·hạm. Cả hai đều vì dân phục vụ mà.”

Người đàn ông phì phèo điếu thuốc, đưa tay đón chiếc balo từ tay Bảo.

“Phải...” Bảo gật đầu, sau đó không nói gì thêm, cùng đầu gà trống theo đuôi người đàn ông tiến vào trong bản.

Vừa rồi khi bước xuống xe, hắn không để ý được cảnh vật xung quanh. Hiện tại bình ổn rồi, hắn mới có tâm tình đánh giá bốn phía.

Nơi bọn họ đang đứng là một con đường đất nhỏ, giống đường đê tại các vùng quê. Bề mặt không lớn lắm, chỉ rộng vừa đủ cho một chiếc BMW 530i. Xung quanh không hề có cây cối, chủ yếu là cánh đồng lúa mạ bạt ngàn. Nhìn đống mạ nhỏ bé đều nhau xen kẽ tại trong bùn đất, hắn liền đoán dân nơi này mới cấy mạ không bao lâu.

Lách người qua chiếc BMW 530i, Bảo thấy phía trước bọn họ có đến 4 cái xe bán tải đang đỗ trước cổng. Nhìn bọn nó hầm hố, chiếm hết toàn bộ con đường khiến hắn khó hiểu, thầm nghĩ. “Xe đỗ như vậy, lát quay đầu kiểu gì?”

Cũng chỉ là tò mò một chút, liền nhanh chóng bị hắn vất ra sau đầu.

“Lần này sự việc náo có chút lớn, con cương thi mà lần trước chúng ta để xổng đã tàn sát cả một bản làng. Bản làng này chính là n·ạn n·hân của nó, để có thể nhanh chóng tìm ra, rồi tiêu diệt con cương thi kia, nhà nước đã mời các kỳ nhân dị sĩ cả nước tới đây để trừ tà... Thật không biết đám người kỳ quái đó có đồng ý tới đây phụ một tay hay không...”



Đi phía trước, người đàn ông trung niên cặn kẽ nói cho Bảo biết tình hình.

Nghe đến đây, Bảo cũng đã hiểu đôi chút lý do vì sao nơi này lại náo nhiệt đến vậy. Lúc đầu hắn còn tưởng đám nhà giàu có sở thích quái đản, muốn đón tết tại trong vùng sâu, vùng xa đây. Thì ra là một đám pháp sư do nhà nước mời tới để trừ ma vệ đạo.

Theo bước chân người đàn ông, Bảo đi qua những ngôi nhà sàn sập xệ, đen ngòm. Không biết là do bản thân quá n·hạy c·ảm, hay tại không khí nơi đây khác với trung tâm thành phố mà khi càng vào trong, âm nhiệt lại càng giảm dần. Nhất là càng tiến vào sâu trong làng mạc, Bảo có thể cảm nhận được những luồng khí lạnh phả vào sau gáy, khiến lông tóc hắn dựng đứng cả lên.

“C·hết tiệt, cái chỗ khỉ ho cò gáy này...” Đi phía trước hắn, người đàn ông trung niên hơi rùng mình, nhẹ lẩm bẩm.

“Anh Nam, cầm tạm lấy cái này, nó sẽ giúp anh đỡ hơn phần nào đấy!”

Bảo móc từ trong túi một tờ phù, đưa qua cho người đàn ông.

Từng là người cùng tham gia vây bắt cương thi, biết bản lãnh của Bảo không phải dạng tầm thường. Ngay khi được Bảo đưa cho tấm phù văn, gã đàn ông không có hoài nghi tác dụng của nó, rất tin tưởng thu về.

Vừa cầm, cả cơ thể còn đang lạnh lẽo của y đã ngay lập tức ấm áp. Tuy thi thoảng tóc gáy vẫn dựng đứng, nhưng xét với lúc đầu thì khá hơn nhiều.

“Cảm ơn thầy, có thầy tham gia lần này, chắc chắn con quái vật kia sẽ b·ị b·ắt lại.”

“Mong là vậy đi...” Bảo thở dài, đưa mắt nhìn nơi xa.

Con cương thi lần trước mà hắn để xổng là một đầu bán đại cương thi. Đã qua nhiều ngày như vậy, tàn sát nhiều người dân như thế, hẳn giờ nó đã đột phá cấp bậc, tiến vào cấp đại cương thi đi.

Trong khi đó hắn mới chỉ là luyện khí tầng ba, vừa tấn cấp không lâu. Nếu để mà đánh, sợ là chỉ có lưỡng bại câu thương thì mới mong trấn áp được đầu cương thi tàn ác này.

Đi qua những ngôi nhà sàn u ám, tiến vào sâu trong bản khoảng trăm mét đường đá sỏi, hai người cũng dần nhìn thấy có bóng hình nhân loại nơi xa. Cái không khí rét lạnh vừa rồi cũng giảm đi phần nào khi hai người tới trung tâm bản làng.

Ngay khi hai người vừa có mặt, tất cả mọi người đều không hẹn mà đảo mắt qua nhìn. Cùng lúc đó, từ trong đám đông đi ra một người đàn ông trẻ tuổi thân mặc cảnh phục, anh ta khoan thai bước tới, hướng người đàn ông trung niên cùng Bảo dơ tay lên chào, rồi nói.

“Anh Nam, thầy Bảo. Hai người cuối cùng cũng đến rồi!”

Người đàn ông tên Nam cũng theo lễ dơ tay lên chào, sau đó hạ xuống động tác, rồi mới bắt đầu hỏi han.“Đồng chí Thanh, tình hình hiện tại thế nào!”

“Thưa anh, hiện tại không tốt lắm. Dân bản nơi đây tổng có 50 hộ dân, tính ra đầu người thì là khoảng hai trăm đến ba trăm người. Tất cả đều đã t·hiệt m·ạng, không còn ai sống sót!”

“Cái gì? C·hết nhiều người như vậy?” Nam cùng Bảo đều kinh hãi thốt lên.

“Vâng!” Đồng chí Thanh nghiêm trọng gật đầu, thở dài một hơi, nói. “Lúc mấy người bọn tôi tới, dân bản đã hoá thành cương thi. May mà trong đoàn có các thầy pháp cao tay, nếu không đứng trước mặt hai người lúc này là một con cương thi mặc cảnh phục rồi.”

“Vậy sao? Vậy là đám người đó đã đồng ý tham gia... Thế tốt rồi, như vậy phần trăm bắt lại đầu cương thi kia sẽ cao hơn, phải không thầy Bảo?”

“Phải, người nhiều sức nhiều, chỉ cần mỗi người phụ thêm một tay thì việc tiêu diệt đầu cương thi kia cũng không phải là khó.” Bảo gật đầu.

Con cương thi này khi trước bọn họ gặp đang là bán đại cương thi, nhưng sau nhiều ngày như vậy, lại liên tục được bổ sung huyết nhục, khả năng cao đã đột phá, tiến vào cấp đại cương thi tầng thứ cũng lên.

Một mình hắn cùng mấy ông công an người thường này chắc chắn là khó lòng bắt được nó, nhưng giờ đây, khi nhìn thấy một đám pháp sư đang bàn tán tại nơi xa, Bảo liền an tâm hơn rất nhiều.

“Được rồi, vào trong xem thế nào.” Nói xong, Nam liền lách qua người Thanh dẫn Bảo đi vào đám người.

Mọi người lúc này đang tập trung tại trong sân, xung quanh vắng lặng, chỉ có một bóng đèn điện nhỏ bé loại 60W được treo trên cao giúp bọn họ chiếu sáng.

Ánh đèn lập loè treo trên cây xà thi thoảng lại đung đưa qua lại mỗi khi có gió thổi, hắt xuống phía dưới chút tia sáng mong manh.



Tuy ánh sáng không được rõ ràng, nhưng với đôi mắt của một đạo sư luyện khí tầng ba, Bảo vẫn có thể thấy rõ mồn một mọi thứ xung quanh.

Thấy Nam không hề kiêng nể, dẫn theo Bảo đi vào giữa trung tâm hô lớn, mọi người còn đương bàn luận cái gì liền im bặt, tò mò đánh giá hai người lạ kia.

“Chào tất cả mọi người, tôi xin tự giới thiệu một chút. Tôi tên là Lý Hoàng Nam, là người phụ trách chuyên án lần này. Còn đây là đồng nghiệp của tôi, anh ta tên Bảo, cũng là một pháp sư trong vùng.

Lần trước vì chút sơ sảy, để xổng một tên cương thi hung ác... khiến dân bản nơi đây bị hại, âu cũng là do năng lực của chúng tôi kém, không thể ngăn cản được đầu cương thi này hại người.

Lần này có các vị tham gia, tôi tin chúng ta có thể bắt được nó!”

Dừng lại một chút, Nam đảo mắt nhìn qua đám người rồi mới tiếp tục nói.

“Tôi biết hôm nay là 30 tết nguyên đán, là ngày mà mọi người đáng ra phải ở nhà quây quần bên gia đình... nhưng vì sự yếu kém của đơn vị chúng tôi mà phải phiền tới các vị... tôi thực sự thấy áy náy...”

“Có gì đâu, tết tết tết... năm nào chả đón tết cùng gia đình? Một năm không đón thì cũng có sao đâu! Việc nghĩa mới là việc đáng làm, giúp người trừ ma, an lòng dân chúng mới là đạo của các pháp sư chúng tôi.

Như vậy công đức mới là vô lượng, phải không các vị?”

Từ trong đoàn người đi ra một vị lão nhân, tóc bạc trùm đầu, khoé môi ria chuột, thi thoảng lại nhếch nhếch trông như một con chuột đang đánh hơi thức ăn vậy, trông khá bỉ ổi.

Tạo hình xấu là vậy, nhưng ngôn từ lão ta dùng lại có vẻ rất hào sảng, tốt bụng. Nếu để so sánh, ngoài hai túm ria chuột đang dựt dựt ra thì toàn bộ trang phục lẫn phong thái đều giống một vị tiên nhân.

Cô Tấm mà thấy lão, chắc chắn sẽ liên tưởng ngay tới ông bụt. Bởi trông lão ta thực sự quá có cốt cách của một bậc thánh nhân.

“Vị này là...?”

“Haha... người đời gọi ta là chân nhân lão quái, cán bộ cứ gọi ta là Chân Nhân hoặc lão quái cũng được.” Lão ta vuốt ve hai sợi ria mép, cười cười đạo.

“Ồ, thì ra là quái nhân trong vùng thất sơn. Đã nghe danh ngài từ lâu, nay mới được diện kiến...” Nam chắp tay đáp.

Với đám người theo trường phái đạo thuật, cổ thuật như vậy, nên dùng cách chào hỏi theo kiểu cổ xưa mới là phải lẽ.

“Cũng không có gì, chỉ là chút danh hão mà thôi... không biết vị này là...?”

Lão cười cười lắc đầu, sau mới quay qua nhìn Bảo đánh giá.

“Tôi tên Bảo, người xứ khác, nhưng tới đây công tác và làm việc. Tình cờ học được chút bản lĩnh, nên giúp dân trừ hoạ.”

“Ồ, học được chút bản lãnh...? Tôi thấy cậu trai trẻ này thực sự khiêm tốn, mới từng này tuổi mà tu vi đã cao thâm như vậy. Nếu đoán không sai, cậu hẳn đang là luyện khí tam trọng cảnh giới đi?”

Bảo gật đầu. “May mắn, tiểu bối mới đột phá được mấy hôm.”

Nghe vậy, cả đoàn người xung quanh đều là kinh ngạc nhìn Bảo.

Phải biết, trong tất cả những người ở đây. Tu vi cao nhất cũng chỉ có lão già quái gở vừa rồi, tu sĩ tứ trọng. Nhưng nhìn xem, người ta phải mất cả đời người mới tu luyện tới cấp độ đó, ấy vậy mà tên thanh niên kia nhìn rất trẻ trung, đoán chừng chỉ tầm hai mấy, ba mươi tuổi, mà đã luyện khí tam trọng, thực là bất khả tư nghị.

“không biết sư thừa của vị đạo hữu này nơi nào? Quý danh ra sao?” Lão già vừa rồi mới còn tiên nhân đạo cốt, sau khi nghe được lời thú nhận của Bảo, liền ân cần hơn rất nhiều.

“Ha... thật ngại quá, sư phụ không cho ta truyền danh ra bên ngoài!”

Bảo gãi đầu, đạo.



Hắn nói không hẳn là sai, trước đây, khi sư phụ vất cho hắn quyển sách dạy hoạ phù cùng luyện khí nhập môn, có nhắc nhở qua không được khoe khoang ra bên ngoài. Nên từ khi ra ngoài hành nghề bắt ma, hắn vẫn chưa từng một lần để lộ danh tính của Thắng.

“Thì ra là vậy, hẳn là một vị cao nhân ẩn thế... chỉ có những người như vậy mới dạy bảo ra một tên đệ tử thiên tài thế này.” Lão đạo sĩ thầm lẩm bẩm.

Lão ta thực không biết, trong môn hộ của Bảo còn có một tên đại sư huynh, tuổi mới chỉ mười chín, đôi mươi khoảng chừng. Nhưng tu vi đã là trúc cơ cảnh giới, cùng bọn họ so ra, thực như một trời một đất vậy.

“Được rồi, để thuận tiện cho việc bắt đầu cương thi kia càng thêm dễ dàng, chúng ta cần phải hiểu rõ lẫn nhau, để tới khi phối hợp, sẽ không bị cản trở bởi người mình!”

Lão quái lên trước, đôi ria chuột dựt dựt, há to mồm rống, cắt đứt mọi bàn tán xôn xao xung quanh.

“Ý kiến hay, nếu muốn nhanh chóng bắt đầu cương thi kia, chúng ta phải chung tay hợp tác. Việc hiểu rõ đồng bạn sẽ giúp chúng ta đưa ra những kế sách hợp lý hơn trong việc bắt cương thi.”

Từ trong đám người đi ra một lão già và một người phụ nữ.

Lão già thì khoảng chín mươi, đầu tóc hoa râm, yếu ớt. Trông bạc nhược là vậy, nhưng trong đôi mắt của lão ta lại là một mảnh quang minh, có thể thẩm thấu mọi thứ.

Còn người phụ nữ thì xinh đẹp, trẻ tuổi. Trông hoạt bát lại động lòng người.

Bảo đang đứng cạnh lão quái, khi thấy cô gái này cùng lão già kì lạ đi ra, liền kinh diễm mà nhìn.

Thực xinh đẹp!

“Tưởng là ai, thì ra là lão già họ Trần!” Chân Nhân chắp tay chào hỏi.

Lão o già họ Trần kia thấy vậy cũng gật đầu, chắp tay đáp lễ.

Trong những người có mặt tại đây, ngoài Chân Nhân lão quái là tứ trọng cao thủ, thì ông già họ trần này cũng là đồng cấp luyện khí. Đều là tu sĩ luyện khí tầng bốn trong trốn phàm nhân.

“Nghe nói ở Ninh Bình có một gia tộc họ Trần, chuyên về phong thủy trận pháp... không lẽ, hai người này chính là tộc nhân họ Trần đó sao?”

“Ta đoán chín phần mười là phải, gia tộc này tuy không phát triển kinh tế như các trâm anh thế phiệt khác, nhưng riêng khoản phong thủy, bố trí trận đồ lại đứng đầu toàn bộ Việt Nam. Không ai có thể vượt qua họ trong mảng này...”

Đám người bàn tán xôn xao, thi thoảng lại nhìn lão già cùng người phụ nữ đánh giá.

“Nếu đối phương thực là lão gia tử nhà họ Trần nổi tiếng tại Ninh Bình thì tốt rồi. Đầu cương thi kia chắc chắn sẽ b·ị b·ắt lại sớm thôi!”

Đám người nhao nhao gật đầu cho là phải.

Thấy lão già họ Trần đã giới thiệu xong, đám người xung quanh cũng bắt đầu giới thiệu bản thân sở học.

Có người tu luyện cổ thuật, người thì cổ trùng, vu sư. Người lại kim cang nhà phật, đến tịnh độ phái cũng có. Không biết chú ngữ tịnh độ có tác dụng gì với cương thi hay không, nhưng thừa người vẫn hơn là thiếu.

Trong số đám người đó, chỉ có hai người là Chân Nhân và ông già họ Trần, cùng một vị cao tăng khác là Bảo chú ý.

Chân Nhân, hay còn gọi lão quái, lão già này cũng giống hắn luyện phù văn, nhưng không hoàn toàn là nhánh phù triệt. Thứ đối phương luyện là bùa chú, bùa yểm. Hay nói dễ hiểu chính là bùa Lỗ Ban, một loại bùa chú có từ lâu đời bên Trung Quốc, sau du nhập vào Việt Nam thời phong kiến.

Còn ông Trần thì khác biệt, sở học chủ yếu là trận pháp, bát quái đồ. Nhưng xuất xứ cũng giống Lỗ Ban, đều từ Trung Hoa du nhập qua. Sau được con cháu đúc kết tinh túy, biến tấu ra Trần gia trận đồ.

Hai vị này đều cùng chung cảnh giới, luyện khí tứ trọng.

Còn một người nữa Bảo cũng khá để tâm, đó là một vị cao tăng tu luyện theo phái kim cang thừa, một nhánh nhỏ của phật giáo, phật giáo mật tông.

Tu vi đối phương không mạnh bằng hai lão già kia, nhưng một thân cương mãnh lại bá đạo phi thường. Tuy không thể bằng đại sư huynh của hắn, nhưng một phần mười vẫn là đạt được.

Hắn ta chú ý tới người nọ không phải là vì đối phương mạnh, mà chỉ đơn giản là vì đối phương cũng giống đại sư huynh, đều chủ tu nhục thân nên có chút tò mò.