Chương 388: Chiến đấu 2(ngoại truyện)
“Khốn nạn!”
Bảo bị huyết ngải cương thi đánh bay ra xa, chật vật đến không chịu nổi.
“Con cương thi này lấy đâu ra nhiều thi khí như vậy? Đánh đã được nửa tiếng đồng hồ mà nó không hề có trạng thái yếu đi. Mẹ nó, khoai vậy sao ăn?”
Lau đi v·ết m·áu còn trên khoé miệng, Bảo căng thẳng nhìn huyết ngải cương thi đang treo Kim Cang đại sư lên đánh.
Càng đánh, bọn họ càng bất lực. Dù có dùng mọi thủ đoạn, nó vẫn bất động như sơn không ngã.
“Bảo đại sư! Ta qua giúp cậu đây!”
Đương lúc Bảo còn đang đau đầu, không biết làm sao để đối phương huyết ngải cương thi thì phía sau hắn, lão già chín mươi tuổi họ Trần đang hùng hổ khí thế phóng qua bên đây.
Vốn cái mặt già lua, nhăn nheo của tuổi già đã khiến ông ta đáng sợ rồi, giờ lại thêm bặm môi, trợn mắt càng làm cho cái khuôn mặt đó biến dạng đến kh·iếp hồn không thôi.
Dạ xoa ra sao thì lão ta như vậy, trông không khác nào một con quỷ đội lốt người.
“Trần đại sư!” Bảo phấn khích.
Cuộc chiến này nếu chỉ có hắn cùng Kim Cang đại sư thì khó mà trấn áp được đầu cương thi kia. Nhưng nếu bọn họ có thêm người giúp sức, lại mạnh mẽ như Trần lão, thì dù không tiêu diệt được địch nhân cũng có phần trăm cao chạy trốn.
“Cậu tạm thời nghỉ ngơi, tôi qua bên đó giúp Kim Cang đại sư một tay!”
“Vâng, ông phải cẩn thận.”
“Khà khà, cậu yên tâm. Ông già này tuy đã cao tuổi, sức yếu. Nhưng vẫn còn lực đánh cho con quái vật này thấy mẹ!” Trần lão tự tin đạo.
Nghe vậy, Bảo liền giật giật khoé môi.
Tin lão chỉ có quỷ. Hắn nhớ vừa mới ban nãy, đối phương chỉ dùng được đúng một chiêu liền hao cạn linh lực. Sau đó liền bị đầu cương thi này doạ cho khóc sướt mướt, bây giờ lại hùng hổ như vậy, thực không biết là mấy phần thực, mấy phần giả. Nhưng thôi, dù sao cái mặt mo già của người ta cũng cần chút thể diện, hắn ngại đào ra châm biếm.
Nhưng được cái trận pháp của ông ta rất tốt dùng, chỉ cần câu kéo cho hắn chút thời gian tầm một phút đồng hồ là được rồi. Như vậy hắn có thể sử dụng dẫn lôi phù, đánh bại cương thi.
Nhìn ông già họ Trần phóng đi, Bảo tại phía sau cũng không nhàn nhã.
Thay vì ngồi một chỗ nghỉ ngơi, xem mấy người đối chiến, Bảo lại phóng qua bên khác tìm kiếm túi balo trở về.
Bên trong đó chứa lượng lớn phù văn, và đặc biệt có lá bài tẩy của hắn, dẫn lôi phù. Đây là một loại phù chú có sức sát thương rất mạnh, đặc biệt là với các loài sinh vật tà ác như cương thi.
Để đề phòng bất trắc, hắn đã hoạ sẵn ở nhà một tấm dẫn lôi phù. Vì loại này quá khó hoạ, không như ấn phù, bắt buộc người hoạ phải kì công cùng trình độ cao thâm, nên suốt mấy ngày, ngoài một balo ấn phù ra, hắn chỉ hoạ được một tấm dẫn lôi phù.
Nếu là dẫn hoả phù thì dễ dàng, nhưng thiên lôi là một loại lực lượng gắn liền với thiên đạo, dù có là thiên sư (trúc cơ) cũng mất đến chín trâu hai hổ mới mượn nhờ được loại pháp tắc này. Bảo vậy mà có thể dùng tới luyện khí tam trọng hoạ ra một tấm dẫn lôi phù cũng đủ thấy thiên tư hắn không hề tầm thường.
Tuy chỉ duy nhất một tấm, nhưng cũng thật đáng nể rồi.
“Nó đây rồi!” Sau một hồi mò tìm, cuối cùng hắn cũng thu được chiếc balo về tay. Từ bên trong, hắn lôi ra một tấm phù triệt màu tím, phía trên có khắc đủ loại kỳ văn.
Bảo vội vàng thu nó lại, đứng lên hướng hai người Trần lão và Kim Cang đại sư hét.
“Trần đại sư, Kim Cang đại sư! Hai người có thể trói chân nó tầm một phút được hay không!?”
“Cậu có phương án tiêu diệt nó?”
Trần lão gia tử nghiêng người qua một bên, né tránh huyết ngải cương thi công kích, đầu hơi quay lại, hỏi.
“Vâng, đây là dẫn lôi phù. Một loại phù văn rất mạnh, uy lực của nó có thể sánh ngang với một vị thiên sư (trúc cơ). Nhưng để kích hoạt được nó, cần chờ đợi một phút đồng hồ... Hai người có thể giúp tôi câu kéo nó từng đấy thời gian hay không?” Bảo gật đầu, vội giải thích
“Chỉ cần một phút thôi sao?”
“Đúng vậy, tôi cần một phút để kích hoạt dẫn lôi phù!”
“Tốt... Kim Cang đại sư, cậu nghe rõ rồi chứ? Chúng ta chỉ cần cố gắng vây khốn đầu cương thi kia một phút đồng hồ để Bảo đại sư xuất ra đại chiêu... chỉ cần thành công, chúng ta liền khải hoàn trở về!”
Kim Cang một bên lui lại, một bên đáp. “Đã nghe rõ, Trần thí chủ. Bần tăng sẽ cố hết sức!”
“Vậy thì... Hành động!” Trần lão gầm lên, xé toạc cái áo đang khoác trên người ra, để lộ cái cơ thể gầy gò, nhăn nheo của tuổi già, sức yếu.
“Đó là...?” Kim Cang đại sư nghi hoặc nhìn lên thân thể lão, tò mò đánh giá thân thể đối phương.
Trên thân lão già họ Trần ngoài những lớp da nhăn nheo, xám xịt, còn có những mảng hình xăm kỳ quái. Trông nó như hình đồ âm dương, chỉ khác là ngoài rìa thế mà có trống đồng cùng chim lạc.
“Bát quái trận đồ chỉ là một phần nhỏ của Trần gia trận pháp. Một loại tiểu xảo dùng để phục yêu hàng ma mà thôi, sau đây ta sẽ biểu diễn cho hai người thấy, sức mạnh thật sự của Trần gia đại trận là gì!”
Chỉ thấy lão gồng người lên, các thớ thịt đang nhăn nhúm như bỗng hoá sinh cơ, nhộn nhịp sôi trào.
Đứng nơi xa, huyết ngải cương thi như cảm nhận được nguy hiểm. Nó liền từ bỏ công kích Kim Cang đại sư, chuyển mục tiêu qua Trần gia lão tử.
Không biết vì sao, nó cảm nhận được một chút nguy hiểm từ lão già này.
“Đi đâu? Nghiệt súc!” Thấy đầu cương thi này bỏ qua mình, Kim Cang đại sư liền biết không ổn, vội huy động hai tay, đánh ra một cương quyền màu vàng.
Oanh!
Kim khí cương quyền đánh vào nền đất, hoàn toàn không có đánh trúng huyết ngải cương thi.
Grừ... Grừ... Grừ...
Huyết ngải cương thi tức giận nhìn Kim Cang đại sư đang chắn trước mặt, sát ý sôi trào, đánh ra một trảo.
Oanh! Hự.
Kim cang đại sư cứ vậy không chịu nổi một kích, b·ị đ·ánh bật ra xa, văng vào một cái cây gần đó. Vừa ngã xuống liền hộc cả máu mồm, ngất đi.
“Nghiệt súc, mày còn tính hại tiếp bao nhiêu người nữa!?”
Lúc này, Trần lão đã hoàn thành xong quá trình biến đổi. Cả cơ thể lão giờ đây đang ngập tràn trong cơ bắp, sức sống bừng bừng, đâu còn cái cảnh dặt dẹo lúc ban đầu.
Các mảng hình xăm cũng đã rõ nét hơn, dễ nhìn hơn. Và đặc biệt, chúng còn phát ra vài tia kim quang. Tuy yếu ớt, nhưng nếu để ý kỹ thì vẫn thấy được sự kỳ lạ này.
“Đó là gì?” Đứng bên ngoài quan chiến, Bảo vừa dùng linh lực kích hoạt dẫn lôi phù, vừa tò mò đánh giá ông Trần biến hoá.
“Haha... đây là bí thuật của Trần gia bọn ta, gọi là Lạc Hồng bá thể.
Lấy trận pháp làm cơ sở, khắc lên cơ thể đồ văn để câu thông với tự nhiên. Lấy năng lượng vô tận mà kích phát huyết mạch thượng cổ hồng bàng.
Con cháu họ Trần vốn là tộc Việt, một trong những dòng chính của Lạc Long Quân, mang trong mình huyết mạnh thần Long-Tiên tổ. Nhưng vì các đời sinh sôi, Lạc Hồng huyết mạch ngày càng suy yếu, dần dần bị ẩn trong gen lặn.
Nhưng nhờ có Trần gia lão tổ sau khi du ngoạn tại phương bắc về, học được thuật âm dương, thông hiểu thiên đạo vạn tượng, liền tìm ra được con đường khai mở huyết mạch Lạc Hồng. Nhờ vậy mà bọn ta có được Lạc Hồng bá thể bí thuật...”
Ông Trần phấn khích khoe khoang, mồm oang oang liên tọi giải thích.
(liên tọi: nó là liên tục. Vì muốn câu văn thêm đặc sắc, tác dùng một số từ bên ngoài, tự chế vào cho phong phú.)
Grừ... grừ... (lắm mồm)
Huyết ngải cương thi không thèm quan tâm tới ông Trần ba hoa bốc phét, lập tức phóng thật nhanh tới bên lão ta, giáng cho lão một quyền vào bụng.
Hưu!
Cơ thể lão như đạn đạo, bay xa tận chục mét.
“Ẹc... Trần đại sư!”
Bảo giật giật khoé miệng, lắp bắp hô.
Mẹ nó, đánh không đánh, còn đứng lại giải thích, đây là ngại sống lâu hay sao?
“Khụ... khụ... Ngươi tưởng công kích như vậy có thể đánh bại ta sao?”
Ông Trần ho ra vài tiếng, chậm rãi đứng lên.
“Nghiệt súc, hôm nay ta sẽ cho ngươi siêu thoát khỏi thế gian này!”
Đoạn, lão liền hùng hổ mười phần, lừng lững đi hướng huyết ngải cương thi.
‘Quá tốt rồi, ông già này trông vậy mà mạnh ra phết. Cũng phải, dù sao Lạc Hồng bá thể cũng là một môn bí thuật, nghe tên là biết bá đạo rồi!’ Bảo thở ra một hơi, nghĩ.
Nhưng đợi một chút... nếu bí thuật này mạnh vậy, sao lão ta lại đứng yên cho đầu cương thi đó t·ấn c·ông? Không lẽ là khinh thường địch!?
Lúc này, tại trong cuộc chiến. Ông Trần đang bị đầu cương thi kia đánh cho sưng hết mặt mũi, miệng thì oa oa kêu rên, máu me bắt đầu tuôn trào.
“A... đau a!”
“Trần... Trần đại sư, ông còn đứng đó làm gì? Không mau đánh trả đi!?” Bảo khó hiểu, rống.
“Ta thật muốn đánh trả, nhưng bí thuật Lạc Hồng khi kích hoạt, sẽ chỉ tăng sức mạnh thể chất, còn tốc độ sẽ bị thoái hóa chậm đi... ta cũng là muốn đánh trả a!” Ông Trần sầu khổ, méo mó mặt mày mếu máo. Khuôn mặt đầy cơ bắp của lão lúc này đã sưng đến heo cũng phải chịu thua.
‘Moá, thế mà giới thiệu nghe ghê gớm lắm. Thì ra cũng chỉ làm bao cát di động!’ Bảo âm thầm nhổ nước bọt.
“Vậy ngài cố chịu thêm chút nữa, dẫn lôi phù của ta sắp được rồi!”
“Tốt... Bảo đại sư, nhanh a! Thân già này sợ không chịu được lâu...”
Để có thể tạo cho Bảo thời gian thôi động dẫn lôi phù, ông Trần đành liều mình lấy thân ra ngăn cản huyết ngải cương thi. Dù đau đến cắt da, cắt thịt, ông ta vẫn phải gắng nhịn đến cùng.
Cuối cùng Bảo cũng không phụ lòng ông ta, sau khi ăn trọn 7749 lần công kích của huyết ngải cương thi, Trần lão đã nghe thấy tiếng Bảo hô hào.
“Trần đại sư, mau tránh!”
Chỉ chờ có vậy, Trần lão đã ngay lập tức bùng phát toàn bộ sức mạnh tiềm ẩn, đánh bật huyết ngải cương thi ra xa. Dựa thế, lão ta cũng ngay sau đó lui về.
“C·hết đi!”
Bảo vất tấm dẫn lôi phù về phía đầu huyết ngải cương thi, thần tình lo lắng.
Nếu thành công đánh trúng, bọn họ liền khải hoàn trở về. Còn nếu đánh hụt, bọn họ sẽ toàn mạng tại đây.
Nhưng đầu cương thi này đâu phải mấy loại tạp nham bình thường, ít nhiều nó cũng là đại cương thi. Trí tuệ tuy chưa mạnh bằng cương thi tinh, nhưng cảm nhận được nguy hiểm mà tránh né thì vẫn là có.
Ngay khi Bảo vất dẫn lôi phù về phía nó, đầu cương thi này đã ngay lập tức cảm nhận được khí tức nguy hiểm có thể đe doạ tới tính mạng bản thân. Thay vì cường công, nó quyết định tránh né, tiêu diệt mấy con kiến hôi trước mặt.
“Không ổn, nó né tránh được!”
Ông Trần ngã chổng vó dưới đất, cơ thể không biết khi nào đã xẹp lại như xưa, chỉ còn lại một lớp da sần sùi, xấu xí, lại nhăn nheo bao bọc khung xương già, kinh hãi nhìn huyết ngải cương thi tránh thoát dẫn lôi phù đang một đường lao nhanh qua đây.
Khuôn mặt Bảo lúc này cũng không tốt hơn là bao, hắn nhăn nhó nhìn con cương thi đang ngày một gần.
Mẹ, vậy thì chơi lớn một lần vậy!
Bảo gầm thét trong lòng, một tay kết ấn đưa ra phía trước, tay còn lại thu về lồng ngực.
Ngự phù thuật. Khống phù!
Chỉ thấy tấm phù màu tím đang lao vọt vào rừng sâu như có linh tính, nó vậy mà quay đầu hướng đầu huyết ngải cương thi đánh qua.
Huyết ngải cương thi đang lao về phía Bảo cũng cảm nhận được phía sau nguy hiểm, liền ngay lập tức dừng lại, chuyển hướng qua bên khác. Vừa hay tránh thoát dẫn lôi phù tập kích phía sau.
Dẫn lôi phù sượt qua má nó, bay thẳng tới chỗ Bảo.
“Trần đại sư, ông có thể lần nữa bố trí trận pháp, giam đầu cương thi kia lại hay không!?”
“Để tôi thử!” Đoạn, ông Trần liền đứng dậy, hai tay kết ấn, mồm đọc pháp quyết Trần gia.
Thấy vậy, Bảo mới gật đầu một cái, quay qua nhìn tấm phù đang ngày gần mà gầm lên, mặt đỏ bừng quát.
“Ngự phù thuật, chuyển!”
Theo sau đó, tấm phù đã ngay lập tức quay đầu, tránh Bảo và Trần đại sư. Nhưng cũng vì vậy mà hắn chịu phải phản vệ, cả tai, mũi, miệng đều bị trào ra tiên huyết.
Ngự phù thuật là một loại thuật pháp do chính hắn nghĩ ra. Dựa vào tinh thần lực cường đại bám vào lá bùa, sau đó diễn hoá ra một tầng ngự phong phù văn. Loại này thuật thức không có sức sát thương, nhưng rất có tác dụng trong việc kiến tạo cơ hội.
Giống như lúc này đây, tuy dẫn lôi phù của hắn đã bị ném hụt. Nhưng nhờ có loại thuật thức này mà dẫn lôi phù không bị hoang phí, vẫn có thể theo hướng của Bảo mà di chuyển.
Đáng tiếc, loại thuật này hắn mới chỉ nghiên cứu qua nên còn khá nhiều nhược điểm trí mạng, dễ khiến cho bản thân gặp phải áp lực lớn mà bị phản vệ. Nếu không phải đầu cương thi này quá mạnh mẽ, hắn thực không dám dùng tới đánh nhau.
Lúc này, huyết ngải cương thi đã phóng người tới cách bọn họ chỉ khoảng chục mét, vừa hay Trần đại sư cũng đã hoàn thành thủ ấn khởi động trận đồ.
“Bát quái trận đồ, động!”
Sau khi Trần lão quát lớn, tám lá cờ đang cắm tại mảnh đất phía sau như có linh, chúng ồ ạt rút khỏi đại địa, bay qua hai người hướng huyết ngải cương thi t·ấn c·ông.
Huyết ngải cương thi thấy vậy liền đưa tay qua quét hết xuống đất. Loại này thuật thức nó không cảm thấy nguy hiểm, nên cũng lười tránh né.
Nhưng nó không biết, tác dụng của tám lá cờ này không phải để gây sát thương, mục đích chủ yếu chính là trấn áp nó.
Tám lá cờ bị nó gạt bay, vô tình lại rơi xuống xung quanh nó tạo thành một hình tròn. Nhân lúc huyết ngải cương thi còn chưa rời khỏi vòng tròn này, Trần lão đã ngay lập tức quát lớn.
“Bát quái trận đồ, khởi!”
Lương theo đó, tám lá cờ lập tức loé lên một hồi quang mang. Huyết ngải cương thi đang trong đà chạy cũng ngay lập tức bị ghìm thân lại, đứng đực tại chỗ.
Nó vùng vẫy, ý đồ muốn thoát ra khỏi trận pháp. Thấy thế, Trần lão liền cắn lưỡi, phun ra một ngụm tiên huyết để duy trì độ ổn định của trận pháp, miệng không quên nhắc nhở Bảo.
“Bảo đại sư, mau. Ta không thể giữ chân nó lâu được!”
“Được!”
Thấy tình thế nguy cấp, Bảo cũng không nghĩ nhiều. Hắn ngay lập tức dùng hết chỗ tinh thần lực còn lại dồn vào tấm dẫn lôi phù kia, điều hướng nó tới chỗ huyết ngải cương thi.
Lá phù xé gió, lao vọt về phía trước.
Huyết ngải cương thi đang bị ghìm chân cũng cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm đang ngày một gần. Nó sợ hãi, bộc phát ra toàn bộ hung tính.
Một luồng khí thế kh·iếp người từ trong thân thả ra, đánh bay tám lá cờ đang trấn áp nó. Trần lão tại phía xa cũng vì vậy mà phản vệ, mồm liên tục hộc ra máu tươi.
“Không xong, nó thoát được!” Bảo kinh hãi.
Hiện tại tinh thần lực hắn đã hao cạn, dẫn lôi phù cũng đã trong thế bay đi, giờ mà hụt phát nữa... bọn họ là c·hết chắc rồi.
Đương lúc Bảo kinh sắc, thất vọng chờ c·hết thì trong hư không, hắn nghe thấy một âm thanh trầm thấp mà uy nghiêm. (kinh sắc: thất kinh, biến sắc)
“Om Mani Padme Hum!”
Một tôn tượng Phật mờ ảo hiển hiện ra tại hư không, một tay chắp trước ngực, một tay thì đưa ra đánh về phía huyết ngải cương thi.
“Là Kim Cang đại sư!” Bảo vui sướng nhìn hướng cao tăng mật tông mới tỉnh lại không lâu.
Vừa rồi bị huyết ngải cương thi đánh bay, Kim Cang đại sư vì v·a c·hạm mạnh mà ngất đi, giờ mới bình phục, tỉnh dậy.
Sau khi gọi ra một tôn cự phật, Kim Cang đại sư nhanh chóng chỉ đạo cho cỗ hư ảnh kia đánh về phía huyết ngải cương thi, ép nó trở lại vị trí của Trần gia trận đồ.
Cũng vừa hay lúc đó tấm dẫn lôi phù mang theo lôi điện xé gió mà qua, đánh lên thân huyết ngải cương thi.
Oanh, oanh, ầm ầm!
Ngay khi dẫn lôi phù dán vào người cương thi, trên trời cao, sau những áng mây đen kịt là một tiếng oanh minh vang vọng cả cõi thiên địa, kèm theo đó là những tia rực quang lấp loé theo từng nhịp sấm nổ.
Đùng đoàng!
Một tia lôi điện tử sắc bất ngờ từ trong màn đêm phóng ra, đánh thẳng xuống đầu huyết ngải cương thi đang bị trấn áp bên dưới.
Gra gra...!
Nó đau đớn gào thét, muốn vùng vẫy tìm đường sống. Nhưng bất lực thay, dù nó có chạy hướng tây hay bắc thì vẫn bị lôi điện đuổi theo công kích. Giống như một thỏi nam châm hút lôi điện vậy, không thể trốn tránh.
Cứ vậy, huyết ngải cương thi bị lôi điện đánh cho tan xương nát thịt, thần hình câu diệt, hoá thành vũng máu.