Chương 398 zombie biến dị
“Mấy thứ đó là gì vậy, tiểu đội trưởng?” Dũng hào hứng, phấn khởi mà hỏi Khoa.
Đây là lần đầu hắn thấy được cảnh tượng kỳ lạ này, nên tâm tình có chút phấn khích cùng tò mò cũng là lẽ dĩ nhiên.
“Đó là một loại phù thuật, có tên hoả phù.” Khoa đạm mạc trả lời.
“Phù thuật? Hoả phù? Đó là thứ gì?” Sáng nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.
Phù thuật? Cái này liệu có liên quan gì đến bùa chú mà các pháp sư, đạo sĩ thường dùng hay không?
“Tôi cũng không rõ, chỉ biết những thứ này được phía trên ban phát xuống, mỗi tiểu đội đều được trang bị trăm ngàn tờ phù.” Khoa nhún vai, tiếp tục nói.
“Đừng nhìn chúng như sấp giấy lộn mà coi thường, nếu đem chúng góp chung một chỗ rồi đốt, uy lực có thể sánh ngang một quả bom nguyên tử đấy.”
Ngẫm nghĩ, đúng là vậy.
Ban đầu phía trên cấp vào kho v·ũ k·hí hai rương phù văn, bọn họ đều là cợt nhả, không coi ra gì. Nhưng sau khi được chiêm ngưỡng một trăm tờ gộp lại rồi đem đốt, đám người mới kinh hãi trước sức mạnh của chúng.
Một tấm phù có thể không mấy uy lực, nhưng khi vun vào một chỗ rồi đem đốt, sức mạnh của nó giống như một quả bom. Lớn hay nhỏ là do nhiều phù hay ít phù.
Giờ nghĩ lại trong kho đạn dược còn có hai rương phù văn đây, nếu để hai rương này tiếp xúc với lửa...
Chậc chậc, mới nghĩ tới thôi, Khoa đã cảm thấy rét run dù đang đứng trước ngọn lửa hừng hực.
Hắn vội lắc đầu, xua tan những suy nghĩ không tốt này ra khỏi đầu.
“Thật không ngờ, nhìn bề ngoài trông tầm thường, nhưng khi dùng tới lại bộc phát ra sức mạnh kinh khủng tới vậy, nền khoa học quân sự Việt Nam quả là ngày càng phát triển mà...” Sáng thán phục không thôi.
Theo như hắn thấy, mấy tấm bùa chú mà các đạo sĩ thường dùng cũng chỉ có vậy, một đám lùa gà. Còn mấy tấm bùa do người lính kia dùng thì khác xa, đây chắc chắn là ý tưởng khoa học mới.
Nguyên lý hẳn là dùng một loại mánh khóe nào đó tẩm thuốc súng vào tờ giấy kia. Cái này hẳn là để ngụy trang, nhằm địch nhân coi thường mà bất cẩn.
Việc dải lượng lớn giấy bùa trên nền đất vẫn có hiệu quả đánh lừa hơn là gài bom.
Chắc chắn là vậy, chỉ có vậy mấy tấm phù kia mới kinh khủng như thế.
Sáng gật gù, tự cho suy nghĩ này là đúng.
Hắn ta không biết rằng, thực ra trong đống phù văn này không có cái gì gọi là thuốc nổ, cái mà mấy tấm giấy này chứa thực ra là những sợi ngụy pháp tắc hệ hoả.
Con người là vậy, họ sẽ phủ định những gì họ chưa thấy và khẳng định những thứ họ đã thấy, đã học dù không biết đó là đúng hay sai. Cái này gọi là chấp ngã.
“Đúng vậy, nhìn chúng như đống giấy lộn vậy thôi chứ uy lực thì khỏi phải bàn.” Khoa gật đầu.
“Anh có biết cách thức chế tạo ra loại đồ vật này không?” Sáng hơi quay đầu, tò mò hỏi.
Khoa lắc đầu, đáp. “Tôi cũng không rõ... bọn tôi khi nhận loại đồ vật này chỉ được dạy cách sử dụng, còn xuất xứ ra sao, chế tác thế nào chúng tôi hoàn toàn không có thông tin cụ thể.”
“Là vậy sao? Đây hẳn là thuộc vào bí mật quốc gia rồi...” Sáng xoa cằm gật gù, tự suy diễn.
“Tình hình ở đây đã tạm ổn, chúng ta mau tiếp tục tiến vào bên trong thành phố cùng các Chiến Thần Lạc Hồng hội tụ. Tôi thực muốn chiêm ngưỡng thứ sức mạnh siêu việt nhân loại đáng sợ tới mức độ nào!”
Khoa nâng lên báng súng, nhanh chân đi về trước.
Nghe đồn Chiến Thần Lạc Hồng có thể lấy một cân mười, địch trăm người lính cấp một bọn họ. Khoa là người có sĩ diện cao, hắn muốn xem xem, đám người đó có thực mạnh như lời đồn, có thể lấy một cân mười, địch trăm tên giống mình hay không.
“Tốt, chúng ta cũng mau theo. Dũng, chú mày mau mở máy quay, chuẩn bị quay lại những tư liệu quý giá!” Sáng thúc giục Dũng, tay phải lăm lăm chiếc micro, chỉ cần có biến hắn sẽ ngay lập tức hoá thành phóng viên phóng sự.
Đoàn người theo Khoa tiến vào trung tâm thành phố, tiếng súng nổ cùng gào rú của lũ quái vật ngày càng lớn dần và rõ ràng hơn.
“Tiểu đội 1, mau qua cánh trái t·ấn c·ông. Tiểu đội 2 phía sau yểm trợ!”
“Chỉ huy, cánh phải thất thủ, cần viện trợ!”
“Không tốt, địch nhân quá đông...”
“Con mẹ nó, lũ quái vật này sao g·iết mãi không c·hết!!!”
Hàng loạt những thanh âm chửi bới trong bất lực cuộn cùng tiếng gầm gừ của lũ quái vật khiến tràng cảnh nơi đây thực sự loạn.
Người người qua lại, nháo nhào lao lên rồi rút về, quái vật cùng zombie quện vào nhau như thủy triều dày đặc kéo tới, g·iết không xuể.
Càng ngày, số người bên phe ta nằm xuống càng nhiều hơn. Máu tươi đỏ lòm, quyện với huyết nhục mới tinh, khiến cả không khí xung quanh dấy lên một mùi tanh nồng. Zombie lẫn quái vật cũng theo cỗ tanh nồng đó mà nhỏ dãi, gào thét phấn khích.
Chúng điên cuồng, lao vọt về phía quân tiên phong, miệng há ra, để lộ những chiếc răng sắc nhọn lởm chởm, đen ngòm.
Gào!!!
Bọn này tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã lao vọt vào trận hình, xé nát cơ thể của hai người lính cấp một.
“Mau rút về, là loại zombie mới. Các anh em Lạc Hồng tiểu đội, mau giải quyết nó!”
“Rõ!!!”
Các chiến sĩ gầm lên, quẳng đi hai khẩu tiểu liên đang cầm trên tay, tiện thế nắm lấy đoản đao phía sau mà rút ra. Lưỡi đao sắc bén, dưới ánh nắng mặt trời, nó hắt lên một tầng phong nhận, rực rỡ.
“Giết!!!”
Tiếng rống giận vang tới chín tầng trời của các Chiến Thần Lạc Hồng khiến các binh sĩ đang b·ị t·hương như cảm thấy được sự sôi trào trong dòng máu Âu Lạc. Bọn họ bỏ mặc thương thế, gầm lên giận dữ như được cộng hưởng từ các Chiến Thần Lạc Hồng, tay nắm chặt súng, điên cuồng xả về phía triều zombie.
*(thủy triều, zombie tụ thành đàn, đông như sóng biển lúc thủy triều lên)
Dưới cơn mưa ồ ạt của bão đạn, nhiều đầu zombie cấp một đã không qua khỏi mà nằm vật xuống đất, tạo thành một bức tường xác c·hết cao đến ngang bụng.
“Ngừng bắn, các chiến sĩ cấp một mau rút lui, việc còn lại cứ để tiểu đội Lạc Hồng!”
“Có được không? Vừa rồi các vị đã phải chiến đấu một đợt rồi, giờ lại lao lên tiếp, liệu có nguy hiểm quá không!?” Một tên binh sĩ cấp một đứng lên hô lớn.
Nhìn quân hàm của đối phương, không cần đoán cũng biết đây là đội trưởng của tiểu đoàn tiên phong lần này.
“Yên tâm, các anh câu thời gian vậy là đủ rồi, còn lại cứ để bọn tôi lo!”
Đi đầu chiến đội Lạc Hồng là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt treo đầy vết nhăn, trông có vẻ già. Tuy nhìn không có sức sống là mấy nhưng từ sâu đôi mắt của đối phương, có thể thấy được sự cương liệt cùng hung mãnh dị thường.
Đôi mắt này thực sắc bén, không biết đã trải qua bao gian khổ mới luyện được ra đôi mắt hung thần như vậy.
“Được rồi, vậy việc còn lại trông cậy vào các anh.” Đội trưởng tiểu đoàn tiên phong gật đầu, mau chóng hướng bộ đàm ra lệnh rút lui.
Hoả lực vừa giảm, đám zombie lập tức ồ ạt lao lên.
Vừa rồi cơn m·ưa b·ão đạn chỉ tiêu diệt được đám zombie cấp một, còn zombie cấp hai thì chỉ hạ được một đến hai con. Trong khi đó số lượng của đám zombie cấp hai không phải là ít, ước tính cũng phải rơi vào trăm đầu, vậy mà cuộc x·ả s·úng vừa rồi chỉ c·ướp đi tính mạng vài con, đủ thấy đám zombie cấp hai này thực không tầm thường.
Đám zombie cấp hai sau khi nhảy qua bức tường xác c·hết liền lao vọt về phía quân tiên phong, đôi mắt chúng đỏ rực, thèm khát như muốn ăn tươi nuốt sống các binh sĩ vậy.
Nhưng chỉ đi được vài bước, không có đám cấp một bảo hộ, vài con cấp hai đen đủi đã bị hậu phương của quân tiên phong bắn cho ngàn lỗ trên thân.
Đương lúc mọi người khinh thị, nghĩ rằng đám zombie cũng chỉ có vậy thì bên trong bầy zombie có một thân ảnh nhỏ bé, nó thoăn thoắt như khỉ, qua lại các con zombie cấp hai.
“Thật nhanh!” Đội trưởng của tiểu đoàn tiên phong kinh hãi hô lớn khi thấy một con zombie nhỏ gầy đó đang dùng tốc độ cực nhanh phóng qua tường xác, lao vọt về đây.
Thấy vậy, các binh sĩ liền ngay lập tức đứng ra phía trước làm tấm bia thịt ngăn cản công kích vừa nhanh vừa uy mãnh này của đầu zombie.
Đứng phía sau các đồng đội, tên đội trưởng đang định lớn tiếng quát mắng, bắt đám người này rút lui thì bỗng há lớn miệng, khuôn mặt treo đầy sợ hãi không nói lên lời.
Lúc này, tại trước mặt gã là một cảnh tượng hết sức kinh hoàng, sợ là đến lúc c·hết gã vẫn bị ám ảnh bởi tràng cảnh đó.
Các chiến sĩ, đồng đội cùng vào sinh ra tử với gã đang liên tục ngã xuống như rơm rạ.
Đầu zombie này như hoá thành vô hình, chỉ một cái tích tắc không thấy, nó đã xuất hiện trước mặt gã cùng hơn chục cái đầu người đang trợn tròn mắt, lắc lư qua lại. Máu từ những cái đầu chảy xuống, nhỏ vào đôi ủng quân nhân của y, khiến nó ẩm ướt, tanh nồng.
Nhưng tên đội trưởng đó không quản những thứ này, bởi gã hiện tại đang c·hết chân tại chỗ. Nỗi sợ trong người quá lớn, khiến hắn mất đi khả năng cầu sinh, bỏ chạy.
Keng!
Một âm vang thanh thúy phát ra, không biết từ khi nào trước mặt tên đội trưởng tiểu đoàn tiên phong đã xuất hiện một người đàn ông trung niên.
Nhìn kỹ lại thì là người ban nãy khuyên y rút quân về.
Đúng vậy, kẻ này không phải ai khác, chính là đội trưởng của chiến đội Lạc Hồng.
Ngay khi con quái vật kia t·ấn c·ông, tên này chiến sĩ đã cầm theo thanh đoản đao đặc biệt lao lên đón đỡ. Nhưng vì tốc độ của đối phương quá nhanh, hắn không thể kịp thời cứu các chiến sĩ kia, chỉ vừa kịp lúc bảo vệ vị đồng đội này một mạng.
“Đồng chí Vương, mau phục hồi tinh thần, rút lui về phía sau!”
Hắn vừa cảnh giác nhìn đầu zombie, vừa gân cổ hướng phía sau gào thét.
Con quái vật này rất mạnh, hắn cảm nhận được bản thân sợ là không phải đối thủ của nó, nên hắn không dám chủ quan thả lỏng.
“Tôi... tôi...” Từ trong mê man tỉnh táo lại, đội trưởng Vương mới như hoàn hồn, vội vàng nhảy ngược về sau, miệng ú ớ.
Vừa rồi tràng cảnh quá khủng bố, lại thêm uy áp từ con quái vật kia thả ra làm gã hoàn toàn mất đi sự tự chủ, nếu không phải có vị kia ra tay, sợ là hắn đ·ã c·hết từ thủa nào.
Bên này chiến trường.
Sau khi cứu đồng đội một mạng, đội trưởng Lạc Hồng Chiến đội liền dùng sức đẩy ra con zombie kia, một đao chảm phách đi qua. Nhưng tốc độ của nó quá nhanh, khiến nhát chém bị hụt.
Thấy vậy, hắn lại tựa thế mà phóng đi, đâm, chém đều dùng tới. Nhưng đáng tiếc, toàn bộ công kích của gã đều bị hụt đến kỳ lạ.
“Không ổn, con quái vật này biết dùng võ!”
Trong thế giới này, các sinh vật đều có thể tự sinh, tự ngộ ra cái gọi là võ. Võ giúp cho vật chủ phát ra được thứ sức mạnh khủng bố, hay khả năng khác thường. Đơn cử như báo đốm, loài này từ khi sinh ra đã ngộ được một loại võ có thể giúp chúng bật tốc trong khoảng thời gian ngắn, thúc đẩy bản thân đạt tới siêu việt tốc độ.
Và đặc điểm chung của các loại võ tự sinh này là khả năng khống chế cơ bắp, nội tạng.
Vừa rồi, trong quá trình giao đấu. Tên đội trưởng này đã cảm nhận được một chút rung động từ các thớ cơ bắp của đầu zombie kia, với một người được luyện qua cường thân quyết như hắn không khó để cảm nhận được những rung động nhỏ bé này.
Dựa vào những bước di chuyển nhẹ nhàng, lại thêm sự rung động cơ bắp theo tần suất, hắn dám khẳng định đầu zombie này đốn ngộ cái gọi là võ thuật tự nhiên.
Thường thứ võ thuật này chỉ có các sinh vật sở hữu trí tuệ mới ngộ được, vậy mà con zombie vô tri trước mặt lại có thể sở hữu chúng, thực khiến gã kinh sợ không thôi.
Vậy là lũ quái vật này đang ngày một tiến hoá, trí khôn sợ là cùng các loài lão hổ, báo đốm không khác là bao!
Nghỉ tới đây, gã liền cảm thấy rùng mình.
Đây chính là thiên đại sự tình, cần phải hướng phía trên báo cáo, nếu để bọn này tiếp tục sinh sôi, phát triển, sợ là nhân loại c·hết chắc.
“Đồng chí Vương nghe cho rõ!”
Hắn không quay đầu, đôi mắt vẫn lăm lăm nhìn vào con zombie kia, tay nắm chặt đoản đao mà rống lớn.
“Hãy mau lập tức cho tất cả binh sĩ rút lui, không được quay lại ứng chiến!”
“Đồng chí nói gì kỳ vậy!?” Đội trưởng Vương lúc này đã hoàn hồn, đang cầm trên tay khẩu aka nhắm về lũ zombie, gã tính toán đứng phía sau bắn yểm trợ các chiến sĩ Lạc Hồng.
“Con quái vật này không phải cấp 2, tôi nghi nó đã là cấp 2 đỉnh phong, không, có thể là cấp3 quái vật!”
“Cái gì!? Anh nói là thực!?”
“Tôi không dám chắc, nhưng khoảng 80% là như vậy! Đối diện nó, tôi không có tự tin có thể thắng được... Anh mau cho các đồng chí rút lui, về quân khu báo cáo với chỉ huy, nơi đây có một con zombie nguy hiểm xuất hiện, nó có dấu hiệu của việc đốn ngộ võ thuật tự nhiên!”
“Không thể nào!” Vương kinh hãi, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Phải biết, cái thứ được gọi là võ công tự nhiên đó không phải ai cũng có thể đốn ngộ được. Dù hắn đã là chiến sĩ cấp một, nhưng vẫn chưa đủ khả năng để tự mình lĩnh ngộ ra loại này tự nhiên kỹ năng, trong khi đó đối phương chỉ là một con zombie không có trí tuệ lại có thể đốn ngộ, thực khiến hắn không muốn tin, hay nói đúng hơn là ghen tị với đầu zombie này.
“Sao còn đứng đực ra đấy? Muốn bọn này c·hết uổng công hay sao!?”
Tiếng tên đội trưởng Lạc Hồng quân vang lên, kéo Vương trở lại hiện thực.
Mẹ nó, ghen ghét hay kinh ngạc gì thì để sau, hiện tại có siêu quái vật xuất hiện, cần ngay lập tức rút lui, nếu không c·hết cả lũ!
Thầm hạ quyết tâm, Vương nhanh chóng chỉ đạo đội quân của mình rút lui cùng 80 người Lạc Hồng.
Vì Lạc Hồng chiến đội rất khó đào tạo, nên bọn họ không thể mạo hiểm đem các tinh binh đi nướng vào trận địa khó nhằn này được.
Chính vì nhìn ra được điểm này, người dẫn đầu Lạc Hồng quân mới quả quyết ở lại cùng mười chín mạng người chặn địch, kéo dài thời gian cho các đồng đội rút lui.
Làm như vậy vừa có thể bảo toàn binh lực, giảm hao mòn Lạc Hồng quân, lại giúp cho tổng bộ biết được sự tồn tại của loài zombie biến dị mới, từ đó tìm ra cách ứng đối.
Tên đội trưởng này không sợ đám cấp trên coi bọn họ là kẻ lừa gạt, bởi toàn bộ trận chiến, từ khi con zombie kì lạ kia xuất hiện đều đã được hai tên nhà báo mới tới kia quay phim. Chỉ cần cho các nhà chức trách xem đoạn clip này, lại thêm các chiến sĩ Lạc Hồng chứng thực, hắn dám chắc nhà nước sẽ tin bọn họ 100% từ đó đưa ra các giải pháp hợp lý nhất để đối phó con quái vật này.