Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 403: Lo lắng




Chương 403: Lo lắng

“Vợ yêu, ăn đi.” Thắng ngồi trên ghế sofa, bóc cho Ánh miếng quýt ngọt. Đôi mắt thi thoảng lại liếc về phía cái bụng phẳng phiu, nội tâm không khỏi lo lắng.

Bình thường, một người phụ nữ bầu 4 tháng, bụng đã bắt đầu nhô ra, dễ dàng nhận biết. Nhưng vợ hắn, Ánh đã được 6 tháng rồi, bề mặt vẫn bằng phẳng, không có gì gọi là dấu hiệu mang bầu.

Nếu không phải siêu âm, xét nghiệm liên tục, hắn thực sợ Ánh sảy thai. Đây là con đầu lòng, hắn không muốn đứa bé này yểu mệnh.

Như nhìn ra được tâm tư chồng mình, Ánh rất nhẹ nhàng, cầm tay hắn lên áp vào thành bụng, nói.

“Yên tâm đi, con chúng ta vẫn còn khoẻ lắm... anh sờ thử đi, tên nhóc này quậy giống y cha nó vậy.”

Thắng cũng thuận theo nàng, đưa tay áp vào làn da trắng nõn nơi bụng.

Nhưng cái hắn cảm nhận được lại chỉ có da thịt nàng, đâu có cái gì gọi là con đạp đâu! Bảo hắn cảm nhận đứa con bé bỏng, cái này thật làm khó hắn mà.

Con quậy hay không, người làm mẹ như Ánh là rất rõ ràng. Bình thường thằng nhóc trong bụng rất hay phá nàng, nhưng mỗi khi có thằng cha nó sờ lên để cảm nhận, nó giống như biết ẩn khí tức, biệt tích không còn tăm hơi.

Nhìn khuôn mặt méo xệch của Thắng, Ánh chẳng biết phải giải thích ra sao, đành bông đùa một câu.

“Có thể con mình là thần nhân chuyển thế, có trong mình linh hồn của đại lão nào chăng? Nên trông em mới như người không mang bầu...”

Kẻ nói vô ý, nhưng người nghe lại hữu ý.

Ban đầu hắn còn bán tín bán nghi, nhưng sau những gì mà Ánh biểu hiện cũng như tình trạng thai kỳ thất thường, giờ nghe được nàng ta nói bâng quơ, hắn không khỏi nghĩ tới vấn đề mà tên Wolf từng nói.

Liệu có thực vợ hắn đang mang thần thai?

Thật là diệu mà, không tới mức trùng hợp như thế chứ!?

Hắn lo lắng không thôi.

Thần thai, nghe thì oách đấy, bá đấy. Nhưng thực tế lại không có gì tốt đẹp cả.

Từ những gì mà Wolf kể, thần thai một khi xuất sinh, sẽ là mục tiêu của các phần tử xấu.

Tại trong hư không ngoài kia, luôn có đám người cực đoan muốn chống lại ý chí vũ trụ. Những kẻ này luôn đi săn lùng cái gọi là thần thai, mục tiêu chính là để tiêu diệt vũ trụ chi ý.

Nếu thực là vậy, hắn thật lo lắng cho đứa con đầu lòng này.

...

Trong khi hắn còn đang xoắn xuýt, tính toán làm sao bảo vệ hai mẹ con, thì bên ngoài căn biệt thự, Với đã vác theo một con lợn rừng biến dị trở về.

“Sư phụ, sư nương. Với về rồi!”

Thắng cùng Ánh trong nhà vừa nghe thấy tiếng Với, đều là nhanh chóng chạy ra.

Thằng nhóc này rời đi tận hai tháng trời, giờ mới bén mảng về, thực khiến Thắng không biết phải làm sao.

“Sư phụ, sư nương nhìn xem, nay con vào rừng sâu, bắt được một đầu kỳ lạ lợn rừng. Vì không biết nó là giống gì, nên đem về cho hai người thẩm định.”

À, thì ra là tên này vì sợ con lợn kỳ dị kia có vấn đề, nên không dám ăn, mới vác về nhờ hai người xem xét.

Thắng âm thầm nhổ nước bọt, tưởng rằng thằng nhóc này ra ngoài kiếm được đồ ngon, nghĩ tới hai thân già này nên đem về làm quà đây. Thì ra là hắn suy nghĩ nhiều.



Hắn tò mò, đi tới bên đầu lợn rừng kỳ lạ kia.

Con lợn này không giống lợn thường. Nhìn tổng quan trông nó khá lớn, ít cũng tầm hai mét, nặng cỡ chục tấn là bình thường. Bên ngoài có một lớp lông, thô dài cứng rắn, nếu không phải ngoại hình cùng lợn tương đồng, hắn thực tin đây là một con nhím khổng lồ.

Ngoài lớp lông kỳ dị, phần đầu cũng khác thường không kém. Ngoài cặp răng nanh là điểm nhấn, Thắng thấy giữa trán con lợn có một con mắt nhỏ đã khép lại.

“Là độc nhãn trư!”

“Độc nhãn trư? Là loài gì? Có ăn được không sư phụ?” Với gãi đầu, tò mò hỏi.

“Độc nhãn trư là một sinh vật biến dị, nhờ vào đề kháng khỏe mạnh, nên không bị sinh hoá thành loài vật có virus như zombie nên có thể ăn....” Thắng trầm trọng giải thích.

“Sao trông anh căng thẳng vậy?” Ánh nghi hoặc nhìn chồng mình.

“Con vật này chỉ xuất hiện ở những nơi có d·ịch b·ệnh bùng phát...”

“Ý anh là...?”

Thắng không tiếp lời, vội quay sang bên Với dò hỏi. “Con lợn này chú mày bắt được từ đâu?”

“Sư phụ, là từ trong rừng nguyên sinh phía bắc, cách nhà chúng ta 60 dặm...”

“Cái gì? Chú mày đi xa như vậy?” Thắng trợn mắt nhìn Với.

“Đúng a, quanh đây hết thú săn, nên đi xa mới kiếm được càng nhiều thứ tốt...”

Nghe vậy, Thắng không khỏi cảm thán. Thảo nào, hôm trước nhờ Ánh dùng thần thức câu thông, không tài nào liên lạc được với tên nhóc này, thì ra là do thằng nhóc chạy ra khỏi vùng thần thức có thể giao cảm.

“60 dặm về hướng bắc... vậy cũng gần với ranh giới Việt-Trung đi?” Thắng nhìn Với, chờ đối phương trả lời.

“Con không rõ lắm...” Với lắc đầu.

Nó thực không biết đã tới biên giới hay chưa, bởi suốt chặng đường, nó chỉ tập trung vào săn thú. Đến khi về, cũng là theo đường cũ mà đi nên không rõ vị trí cụ thể.

“Nếu thứ này đã lọt vào nước ta từ hướng bắc, vậy có khả năng cao Lạng Sơn cũng có nguy cơ bị bùng dịch!”

Khuôn mặt Thắng méo mó.

“Cái gì? Lạng Sơn cũng sẽ bị bùng phát d·ịch b·ệnh sao?” Ánh sợ hãi, lo lắng không kém.

“Em mau liên lạc với chú Mạnh, hỏi xem tình hình phía bắc của thành phố Lạng Sơn xem thế nào!”

“Được, để em gọi hỏi!”

Ánh vội chạy đi kiếm điện thoại, gọi hỏi ông chú tình hình thành phố Lạng Sơn.

Chốc sau, Ánh đã trở lại, kèm theo đó là khuôn mặt nhẹ nhõm.

“Chú Mạnh nói Lạng Sơn hiện không có gì dị thường... mọi thứ vẫn an toàn trong tầm quyển soát.

Vì d·ịch b·ệnh này bắt nguồn từ phía bắc, nên nhà nước đã chú ý hơn tới các tỉnh thành giáp với Trung Hoa, tất cả đều được phong tỏa cẩn trọng...

Chú nói chúng ta cứ yên tâm, nhà nước lo được... giờ chỉ cần giải phóng được Lào Cai, đất nước chúng ta sẽ là nơi an toàn nhất thế giới.”

Ánh cười cười nói. “Thấy giọng điệu của chú còn có vẻ rất tự tin, chắc sẽ nhanh chóng xử lý xong vụ ở Lào Cai đấy anh.”



“Vậy sao? Vậy anh yên tâm rồi...” Thắng gật đầu.

Nỗi lo được giảm xuống, hắn cũng không tiếp tục bận tâm. Nghĩ nhiều chỉ làm cho ta sinh tạp niệm, thực không tốt cho cơ thể và trí não, đặc biệt là lúc này, khi hắn còn đang bị ảnh hưởng bởi phong thần chiến trong thức hải.

Con lợn do Với mang về nhanh chóng được hai thầy trò nhà hắn xử lý, nấu một nồi thịt kho to bự.

Cơm nước xong xuôi, hắn lại bắt Với đem đống bát đĩa vừa ăn đi rửa.

Có một chân sai vặt lâu ngày mới về, hắn phải tận dụng đến từng phút từng giây, tránh cho Với vội đi mà không sai vặt được chút gì.

Cơm nước xong xuôi, mỗi người về riêng phòng mình mà nghỉ.

Vì Ánh đang bầu 6tháng, phải kiêng cữ đủ thứ, không chỉ vậy, còn thêm cái tính thi thoảng lại hay cáu bẩn của nàng. Hắn tuy là người giỏi nhẫn, nhưng vẫn không thể chịu nổi được lúc nắng lúc mưa thất thường, nên đã dọn đồ sang phòng bên mà ngủ...

Hôm nay cũng như mọi ngày, sau khi dùng bữa, hắn sẽ vận động chút gân cốt bằng bài quyền Nhất Nam cho xuôi cơm, sau đó thiền định.

Nhưng kỳ lạ làm sao, trong mỗi động tác phát quyền hắn không thể nhập tâm, trong lòng cứ có cảm giác bồn chồn, lo lắng.

Nghĩ rằng là do phong thần chiến nên cũng chẳng mấy bận tâm. Nhưng càng lơ nó, cái cảm giác bứt rứt càng trỗi dậy. Không tin tà, hắn liền bỏ qua bài quyền, đi thẳng vào thiền định.

Kỳ lạ thay, tâm hắn vẫn không tài nào tịnh được. Lấy làm khó hiểu, hắn quyết định đi vào thức hải xem thực hư ra sao.

Làm hắn thất vọng là... cái cảm giác này không hề liên quan đến phong thần chiến.

“Không lẽ là trên Lạng Sơn thực có vấn đề?”

Hắn vắt tay qua chán, mí mắt thi thoảng lại dựt dựt.

“Không được, phải tới đó xem thực hư thế nào!”

Hắn vội vàng rời khỏi phòng ngủ, chạy xuống phòng Với gõ cửa, gọi đại đệ tử dậy.

“Có chuyện gì vậy sư phụ?” Với từ trong phòng bước ra, vẻ mặt nghi hoặc nhìn sư phụ mình. Nó không rõ vì sao sư phụ lại gọi nó vào giờ này, nhưng nó biết chắc hẳn là có vấn đề gì đó rất lớn.

“Chuẩn bị đồ đạc, chúng ta sẽ đến Lạng Sơn trong đêm nay!”

“Giờ này luôn hả sư phụ?”

Thắng gật đầu. “Phải, đi luôn!”

“Có cần nói qua cho sư nương biết không?”

“Không cần, đêm nay đi luôn, nếu không có vấn đề thì chiều mai chúng ta sẽ về. Nên cũng không cần phải đánh thức cô ấy dậy... mà nói bao lần, mày không cần gọi tao sư phụ, cũng chẳng cần gọi vợ tao là sư nương. Nghe không khác gì bọn tàu khựa!

Cứ gọi anh với chị là được!”

“Thế sao được! Người là sư phụ con, dạy con cách thức tu luyện... Công trạng không khác nào cha mẹ thân sinh, phải có trên dưới rõ ràng!” Với kiên quyết trả lời.

Thấy vậy, Thắng đành lắc đầu nói. “Tùy chú mày, thích gọi sao thì gọi... được rồi, chuẩn bị đồ đạc nhang lên, chúng ta sẽ rời đi trong đêm nay.”

“Vâng.” Với gật đầu, nhanh chóng trở lại phòng, thu dọn đồ đạc.



Còn Thắng thì chạy ra nhà kho, nơi đàn gà trưng dụng làm ổ, đưa tay tóm gáy con gà trống.

“Quác quác... đại... đại nhân... nghẹt thở... nghẹt thở tiểu kê kê...!”

Nằm trong bàn tay rắn chắc của Thắng, Thần Kê ù ù khạc khạc kêu gào.

“Chuẩn bị tạm biệt các bà vợ của mày đi, theo tao đi tới đây một chuyến!”

“Đại nhân... ngài định đem ta đi đâu? Ta đang rất ngoan a, đang vì ngài cố gắng sinh mấy tiểu kê kê đây!” Thần kê lười nhác, chỉnh lại chút lông gà mới bị rụng do vừa rồi đập cánh quá đà.

“Đừng có hỏi nhiều, mau chuẩn bị rồi đi. Lèm bèm nữa tao cho mày vào lò mổ!”

Thần kê nghe được lò mổ hai chữ, đôi chân không khỏi run lên lẩy bẩy.

“Đại nhân, vì ngài xông pha biển lửa chính là tâm nguyện của tiểu Kê ta!”

“Tốt, tao đang thèm nồi gà hầm, mau nhảy vào nồi nước nóng đi!”

“A, cái đấy để sau tính! Ngài chẳng phải đang muốn ta đi theo ngài đi đâu sao?”

“Giờ ta quên rồi, chỉ nhớ mỗi nồi gà hầm...”

Đôi mắt tinh ranh của thần kê đảo như rang lạc, ù ù khạc khạc nhìn lên trần nhà, vờ như bị điếc không nghe rõ Thắng nói gì. “A, tiểu kê đi chào các bà xã, rồi sẽ ra cổng ngay!”

Nói xong, nó ngay lập tức chạy qua gian nhà bên cạnh, nơi đám gà mái đang nghỉ.

Vì hiện tại sức mạnh của hắn đang bị phong bế bởi phong thần chiến, linh lực lẫn thần thông đều không thể điều động, chỉ có cỗ cơ thể rắn chắc tương đương với một cao thủ tông sư này là dùng được.

Đối với bọn zombie tầm thường, hắn thừa tự tin giải quyết. Nhưng có một số sinh vật biến dị có thể sử dụng năng lượng tự nhiên, muốn đối phó chúng, cần phải có linh lực loại hình ứng đối.

Hậu tận thế có nhiều sinh vật tồn tại ở trạng thái siêu nhiên, gần như là vô hình. Mọi tác động vật lý đều vô dụng với chúng, chỉ có các chiêu thức liên quan đến năng lượng tự nhiên mới có thể đánh vào chúng được.

Thắng hiện không sợ bọn zombie cấp một, nhưng vẫn e ngại đám ác nhân cùng đám ác linh siêu hình.

Ác linh ở hậu tận thế là một sinh vật tồn tại trong trạng thái hư vô, không có hình thù rõ ràng, nói cho dễ hiểu thì chúng như đám hồn ma vậy.

Dùng quyền thuật hay súng ống đều không thể gây sát thương lên chúng, chỉ có các loại năng lượng tự nhiên như lửa, gió, đất, sét.... mới có thể đánh vào chúng.

Những năng lượng đó người thường gọi là dị năng, tu tiên người thì gọi linh khí nguyên tố. Còn Thắng, hắn lại gọi đó là pháp tắc.

Tóm gọn lại, muốn đánh được ác linh cần có pháp tắc để điều động.

Thắng hiện đã mất đi khả năng điều khiển pháp tắc nên rất kiêng kị lũ ác linh này. Đổi lại bình thường, bị ác linh nhập vào người phá đám cũng chả sao, nhưng hiện tại thức hải hắn đang bị xáo trộn đến lung tung phèo. Chỉ cần sơ ý, Vũ trụ đang dãn nở trong thức hải của hắn sẽ đi tong.

Cẩn tắc vô áy náy.

Để đề phòng tình huống xấu nhất có thể sảy ra, hắn mới quyết định mang theo con gà trống này đi cùng. Dù sao con gà này cũng được hắn dạy cho cách thức điều động linh khí, đã biết cách sử dụng các loại trận pháp cấp thấp kêu gọi pháp tắc nguyên tố trong không gian.

Tuy không đánh được ai, nhưng dùng để phòng lũ ác linh cấp sư trở xuống vẫn rất có tác dụng.

Ở tương lai, ác linh này xuất hiện sau tận thế tầm mấy tháng. Nguồn gốc của nó chính là phía bắc Lạng Sơn.

Hắn không chắc giờ này ác linh đã xuất hiện hay chưa, nhưng với tâm thế s·ợ c·hết... không, là tâm thế cẩn thận, hắn mới ép con gà này đi cùng.

Có thể hiện tại tên đại đệ tử của hắn rất mạnh, linh lực trong thân đã đạt đến cấp linh đỉnh phong. Pháp tắc cùng phù thuật đều ở mức tông sư. Nhưng biết đâu được biến cố xuất hiện, đem tên nhóc này kéo đi, để hắn lại một mình với đám ác linh thì sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn là tóm cổ con gà trống này đi cùng. Có thêm một người vẫn hơn bớt một người.

Còn về an toàn của Ánh, hắn thực có chút suy tính. Nhưng nghĩ tới nàng giờ còn mạnh hơn chính mình, v·ũ k·hí cũng có cốt tiên, xung quanh nhà là trận pháp cao cấp. Trừ khi có cao thủ cấp sư công kích, nếu không còn lâu mới phá hủy được trận pháp hắn dựng.

Mà tình hình hiện tại Việt Nam vẫn còn an toàn, lũ quái vật chưa hề đánh vào thủ đô chứ đừng nói kéo nhau tới đây. Chỉ cần Ánh còn ở đây thì an toàn là chắc chắn, cũng vì vậy hắn không lo lắng lắm về an nguy vợ mình.