Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 405: Quái vật trong hang




Chương 405: Quái vật trong hang

Càng đi vào sâu, thông đạo lại càng nhỏ hẹp, gồ ghề khiến việc đi lại thêm phần khó khăn. Đó là còn chưa kể tới những con côn trùng kỳ lạ trong này, chúng đông vô số kể.

Ban đầu tại vòng ngoài chỉ lác đác vài con, nhưng khi tiến vào sâu hơn khoảng trăm mét, đám côn trùng này mới ồ ạt bay ra ngoài, khiến cả hang động vang lên những âm thanh “vò vò”.

Nếu là thường nhân sợ là khó qua được cửa ải này.

“Hoả phù!” Với đi đằng trước, tay phải cầm một nắm phù văn vất ra ngoài.

Những lá phù trú lơ lửng trên không trung, theo tiếng quát của Với mà oanh oanh nổ lớn, tạo ra một ngọn lửa hừng hực vây bọn côn trùng vào bên trong.

Nhiệt độ cao, thiêu đốt bọn trùng tử liên tục dãy dụa, chỉ có vài con may mắn trốn thoát, chạy ngược về trong hang. Số còn lại đen đủi, sau khi vùng vẫy một hồi liền hoá thành tro bụi.

Nhìn đống tro tàn trên mặt đất, Thắng liền hiểu đôi chút về truyền thuyết núi mặt quỷ.

Không chỉ dân bản địa, mà ngay cả dân tứ xứ cũng đều biết tới việc núi mặt quỷ thi thoảng sẽ rít lên từng tiếng rống dữ dội. Người theo trường phái khoa học thì tin đây là tiếng gió thổi, vì gió v·a c·hạm các vách đá mới sinh ra tiếng rít. Còn người theo tâm linh lại tin đó là linh hồn của ngọn núi mặt quỷ.

Nhưng thực chất tất cả đều là sai, tiếng rít ghê rợn mà người đời đồn đoán thực ra là do đám trùng tử này bay theo bầy mà tạo thành.

“Thì ra là do lũ côn trùng này, làm mình còn tưởng lũ ác linh...” Thắng thả lỏng tinh thần, vất thần kê sang một bên.

Vừa rồi lũ côn trùng kéo nhau tới đây, Thắng còn tưởng ác linh t·ấn c·ông, liền vội vàng bắt thần kê lại gần. Giờ thấy là lũ trùng, chỉ một nắm phù văn cấp một đã có thể xử lý, hắn mới thở ra một hơi.

Là đại năng mà còn s·ợ c·hết, quả thực là chỉ có hắn!

“Sư phụ, chúng ta tới nơi rồi!”

Với đi phía trước lách người qua một bên, để lộ một cửa hang nhỏ bé, chỉ khoảng một mét.

Từ bên trong cửa hang phát ra một tia sáng xanh mờ nhạt. Không giống ánh sáng mặt trời, thứ ánh sáng này thực giống ma chơi, loại trong phim kinh dị thường hay có.

“Đó là...?” Hắn cúi xuống, nhìn qua cái hang bé nhỏ trước mặt.

Đập vào mắt hắn là một khu rừng nhỏ, diện tích đâu đấy phải trăm hecta. Có đủ loại thực vật, chim muông bay trên đỉnh đầu.

Bọn này có chút giống chim nhưng lại không phải chim. Tuy mang hình dáng là loài chim nhưng lại không có lông vũ, thứ bao bọc quanh người chỉ là lớp da xạm màu.

Chúng bay lượn trên không, dưới những tia sáng nhè nhẹ tối màu, trông thực mờ ảo và hư vô...

Thi thoảng, chúng lại rít lên từng tiếng ‘crit...’ vang vọng khắp thiên địa. Cũng phải, trong đây là một vùng không gian kín, việc tiếng kêu của chúng có thể vang vọng ra xung quanh cũng không phải là điều gì quá khó hiểu.

“Chính là nơi này, thưa sư phụ.” Với đứng bên cạnh, chỉ tay về phía vùng đất mờ ảo bởi những tia sáng màu lam nhạt nhòa.

Chui ra khỏi hốc nhỏ, Thắng đứng dậy vươn người, tham lam hít một hơi thật sâu.

“Hmmm, nơi này thật nồng đậm quỷ khí!”



Hắn nhíu mày đánh giá, rồi lại trầm lặng suy tư.

“Nơi này cùng quỷ giới có chút tương đồng, đều có quỷ khí tồn tại... chỉ là nơi này chất lượng không được tốt cho lắm, vẫn bị pha tạp chút linh khí bên ngoài...”

Hắn xoa cằm, lẩm bẩm.

“Nói đến quỷ giới lại làm ta nhớ đến hai tên Quỷ Ma, không biết giờ bọn chúng thế nào...”

Triệu năm về trước so với dòng thời gian mà trái đất phải trải qua quả thực không phải một đoạn thời gian ngắn, ít nhiều cũng đã qua hàng trăm thế kỷ, hàng ngàn nền văn minh khác nhau. Nhưng đối với Thắng, khoảng thời gian đó chỉ như mấy năm.

Hắn thì vẫn vậy, vẫn yếu nhược như thế, không có mấy thay đổi. Còn đám chúng sanh mà hắn thả ra bên ngoài vì bản thân xây dựng nền móng nay gần như biệt tích, không thấy tăm hơi. Chỉ còn lại những đống giấy vụn được coi là thánh tích lịch sử kể về bọn chúng.

Ngũ hành huynh đệ không rõ tăm tích, dự là đã cùng đám người Yêu tiên c·hết trong trận đấu với ngoại tộc giới toạ vào thời thượng cổ.

Quỷ Ma hai người cũng vậy, không rõ hành tung.

Sau khi được cử qua dị giới, mọi liên kết đều đã bị đứt đoạn. Khi đó hắn không quá lo lắng, bởi trong linh hồn vẫn còn bản cam kết với Cốt tộc, nên có thể cùng đám người đó tiến hành câu thông. Nhưng sau này, khi xuyên qua không gian và thời gian, sợi dây liên kết này cũng vì đó đứt gãy, bản cam kết trong linh hồn không rõ vì sao mất tăm.

Tình hình chúng ra sao, hắn hoàn toàn không biết. Chỉ biết đám con cháu của Quỷ Ma vậy mà có thể phát triển đủ loại hình văn minh, đưa ma tộc phát triển đến mức đáng kinh ngạc. Chính những văn tự mà hắn từng đọc là thành quả đắt giá mà chúng để lại.

Nhìn khung cảnh u ám, lại có phần tà khí của nơi đây khiến hắn không nhịn được mà nhớ tới huyết giới.

...

“Sư phụ, con lợn một mắt đó có cả một bầy ở bên dưới...”

Với chỉ tay về phía trung tâm khu rừng, nơi quỷ khí nồng đậm nhất.

“Đi qua đó xem sao!”

Thắng đang định nhảy xuống vách đá thì Với ở phía sau giữ hắn lại.

“Khoan đã sư phụ, dưới đó có một con lợn hung dữ, rất mạnh!”

“Lợn hung dữ, rất mạnh?” Thắng nghi hoặc.

Với gật đầu, sau đó đem truyện mà mình biết kể ra.

Chuyện là mấy ngày trước, khi Vơi tìm được tới nơi đây, bắt gặp một đàn lợn kỳ lạ. Đàn lợn này có một con cái cùng năm con con.

Lấy làm hiếu kỳ, Với đã âm thầm tiến lại gần hơn đàn lợn để quan sát nhưng chẳng may bị lợn mẹ phát hiện, t·ấn c·ông.

Tự vệ, Với đã ra tay g·iết c·hết con lợn mẹ. Thấy đàn con nheo nhóc, nó tính đem bắt hết về cho sư phụ xem thì bỗng trong khu rừng vang lên một tiếng rống giận dữ.



Từ trong khu rừng vọt ra một thân ảnh đen ngòm, to lớn. Khí thế thả ra bức người, hung hãn.

Tự thấy không phải đối thủ của nó, Với đã nhanh chóng bốc lên t·hi t·hể lợn mẹ mà chạy trở về. Dù sao cũng đã mất công hạ gục, thay vì để lại đây thì đem về làm lương thực vẫn là hợp lý nhất.

“Vậy khả năng cao con lợn đó là lợn đực... Nếu vậy thì toang, nó chắc chắn rất hận chú mày!”

Vừa nói xong, hắn liền thấy nơi xa có một bão cát bụi mù đang cuồn cuộn vọt về đây cùng những âm thanh uỳnh uỳnh vang vọng cả đại địa.

Với thấy cảnh tượng này liền biến sắc mặt, sợ hãi nói.

“Sư phụ, hình như là nó! Nó phát hiện chúng ta!”

“Con mẹ nó, quả là nó hận mày đến tận xương tủy rồi! Chạy mau!”

Đoạn, Thắng liền mặc kệ Với, quay đầu chui trở lại vào cái hang bé nhỏ vừa rồi.

Với thì hắn không lo, bởi tên nhóc này ít nhiều cũng là cấp linh đỉnh phong. Chỉ có hắn yếu nhược, ở lại chờ đợi thì chỉ có c·hết.

Nhìn một mảng bụi đất bay đầy trời thế kia, ít nhiều con lợn đó cũng có cấp sư trở lên.

Thần kê mà hắn mang theo tưởng sẽ hữu dụng, nhưng không, giờ đây nó lại trở thành một tên vô dụng. Địch nhân chưa tới nó đã bỏ mặc ông chủ chạy trước ra ngoài, thấy cảnh này Thắng chỉ có thể cắn răng gồng cơ đít, xiết cơ mông nhằm chạy nhanh hơn thần kê.

Với thì chu đáo hơn, biết sư phụ hiện tại không thể chiến đấu. Cậu gắng ở lại vài giây sắp xếp chút bẫy rập, sau đó vất ra ngoài vài tấm dẫn hoả phù bay về phía màn trời đầy khói bụi trước mặt.

Làm xong hết thảy, Với mới quay đầu chạy trở ra. Tốc độ rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã không còn hình bóng.

Lúc này, tại vách đá mà hai người vừa đứng bỗng nhiên rung động, đất đá vỡ nát, lăn lộn xuống vách vực.

Vì hốc hang đó nằm tại lưng chừng nên địa hình khá treo leo, hiểm trở.

Sau một hồi bụi bay tán loạn, đất núi rung chuyển, không gian cũng dần yên tĩnh lại. Khói bụi cũng theo đó tán đi, để lộ một thân ảnh to lớn cỡ con trâu mộng.

Nó cùng độc nhãn trư mà Với mang về có chút giống nhau, chỉ khác về kích cỡ cùng cặp răng nanh sắc nhọn phô ra bên ngoài.

Những bẫy rập mà Với chuẩn bị khi trước đã bị nó dễ dàng phá bỏ, dù là dẫn hoả phù cũng chỉ có thể làm bộ lông nó xén vài centimet, không mấy si nhê.

Nó khịt mũi bên ngoài hang động, đôi mắt lạnh lẽo đến cô đặc sát khí. Sau một hồi, nó liền húc mạnh đầu vào hang với ý định chui qua, nhưng vì cơ thể quá cỡ, chỉ lọt được nửa cái đầu lợn. Tức giận, nó phì phò gầm lớn.

“Rống!!! ỉn ỉn...”

“...”

“Ỉn ỉn?” Thần kê đang lao đầu chạy phía trước liền dừng lại, đôi mắt không khỏi nhìn về sau. Khi thấy con lợn khổng lồ kia bị giữ lại bên ngoài, hai con ngươi nó liền lộ ra vẻ gian xảo.

Thấy thần kê không tiếp tục chạy, tư thế vậy mà hiên ngang không sợ hãi đi trở về khiến Thắng đầu đầy dấu hỏi chấm, nghi hoặc nhìn về sau. Vừa hay thấy độc nhãn trư đang bị chặn bên ngoài, không thể chui vào trong hang.

Hắn dừng lại, thở phào nhẹ nhõm. May mắn, con lợn này đuổi tới cửa hang liền bị chặn lại.



“Độc nhãn trư hẳn là sinh vật thời cổ đại, không phải động vật bị biến dị bởi chất phóng xạ như ở tương lai đồn đoán... Không biết vì sao ở tương lai nó có thể rời đi nơi đây, nhưng thật may mắn khi phát hiện tiền thân của độc nhãn trư tại nơi này... Mình chỉ cần phong ấn nơi này, gia cố thêm một tầng huyễn ảnh tránh thường nhân lạc vào đây thì chắc chắn tương lai sẽ bớt đi một hiểm hoạ!”

Hắn âm thầm may mắn khi đã phát hiện ra khởi nguồn của độc nhãn trư. Ở tương lai, loài này là loài cực kỳ nhanh chóng thích nghi. Tuy có thể lấy thịt làm lương thực, nhưng độ nguy hiểm phải nói là cực lớn.

Ngoài khả năng thích nghi, chúng còn phát triển đến nhanh cực kỳ. Theo như những gì hắn biết, chỉ vẻn vẹn 1 năm, nó đã chiếm lĩnh toàn bộ một mảnh thổ địa tại phương bắc. Nếu không phải Trung Hoa dân quốc còn vài đầu đạn h·ạt n·hân, sợ là người hoa đã bị tuyệt chủng bởi giống mãnh trư này.

Nói đến cũng kỳ, đám lợn này sau khi thoát ra liền ngược lên hướng bắc, không thèm béng mảng tới hướng Nam, thành ra khi đó Việt Nam chỉ tốn mỗi công sức chống lại zombie các loại.

Nhưng đời mà, biết đâu chữ ngờ. Có thể ở tương lai diễn biến là như vậy, còn hiện tại lại không! Sợ hiệu ứng cánh bướm sảy ra, đám lợn này sẽ xuôi Nam đánh về. Thắng muốn cùng Với ra tay phong ấn lại nơi này lại, tránh biến cố bất ngờ sảy ra.

Chỉ là đáng tiếc, người tính không bằng gà tính!

Trong khi hắn còn đang suy tính nên dùng trận pháp nào phong ấn nơi đây thì con gà của hắn, thần kê đại ca lại hiên ngang, khệnh khạng đi tới trước mặt đầu mãnh trư đang thò đầu vào một nửa khịt khịt, ỉn ỉn.

“Quác! Con lợn c·hết bầm, dám dí bản đại vương!? Báo hại bản Vương giật cả mình!”

Nghe được lời trách mắng của thần kê, độc nhãn trư liền sinh bất mãn, rống lên từng đợt rồi lại ỉn ỉn vài cái như đang muốn nói cái gì.

“Làm sao? Còn ý kiến!?” Thần kê dơ đôi chân gà nhỏ bé đạp đạp vào mũi độc nhãn trư, trợn mắt quát. “Mẹ nó, dám lấy cấp bậc ra doạ ta? Mang tiếng là cấp tông trung kỳ mà lại không thể nói tiếng người, cái loại phế vật như mày đúng là đáng c·hết!”

“Sao? Giận rồi? Giận thì kệ mẹ mày, dám doạ bản đại vương, xem bản đại vương trị ngươi ra sao!”

Nói rồi, thần kê liền dùng hết sức bình sinh quay mông vào mặt độc nhãn trư, bắn vào mắt nó vài bãi la sát.

Cứt gà mang tính cay, nếu là gà bình thường ắt không để độc nhãn trư cảm nhận được sự khó chịu. Nhưng khổ là con gà này lại là cấp linh, đột phá giống loài thành thần kê trong truyền thuyết. Cấp độ tuy yếu nhưng bản chất đã không phải một con gà tầm thường. Vị cay của phân gà cũng vì vậy nhân đôi.

Khi mắt của mãnh trư bị dính phân gà, nó liền cảm nhận được một hồi đau rát.

Chỉ một chút đau rát đó sao có thể làm mãnh trư b·ị t·hương? Cái nó b·ị t·hương chính là lòng tự tôn của một con lợn cấp tông trung kỳ bị một con gà cấp linh ỉa vào mặt.

Đau thể xác chưa chắc đã đến một phần trăm, nhưng đau tâm lý phải lên đến hàng ngàn lần.

Từ thủa khai sinh cho đến nay, bản thân là một đầu lợn rừng mạnh mẽ trong thế giới này. Sẽ không nói quá nếu gọi nó là chúa tể nơi đây, vì trong không gian này chỉ có nó là đạt tới cấp tông trung kỳ.

Nó uy vũ, nó bá khí, nó hách dịch... chỉ có nó mới được phép đi hạ bệ, s·át h·ại cùng khinh bỉ các chủng tộc khác. Chưa có loài nào dám đứng lên chống lại, dù là hung thú cấp tông sơ kỳ. Chỉ có duy nhất lần này nó bị một con gà bé bằng móng chân, cấp bậc còn chưa chạm tới cấp sư hung thú vậy mà dám đứng trước mặt nó sỉ vả, lại còn ỉa lên bộ mặt uy phong bá khí, hỏi sao nó chịu đựng cho được!

Nỗi tức giận khi ngửi thấy mùi cừu nhân còn chưa nguôi, nay lại bị một con gà bé tý khinh thị khiến quả bom nổ chậm bên trong thân nó bùng phát. Mọi lý trí cứ vậy đánh mất, nó điên cùng húc mạnh vào vách đá thô dày.

Sức mạnh của một hung thú cấp tông không phải là loại một hai dã thú có thể so sánh, mỗi cú v·a c·hạm vào thành vách đá đều tạo ra một cơn dư chấn dữ dội, khiến cho Thắng cùng Với cũng phải lảo đảo không thôi.

Đứng gần mõm lợn rừng nhất lão thần kê lúc này gần như là ăn trọn đủ, từ dư chấn cho tới khí thế của đầu mãnh trư kia thả ra làm lão thần kê mới vẻ mặt ta đây giờ thành trắng bệch. Sợ hãi co dò mà chạy, để lại tên chủ nhân mặt xám như đít khỉ.

“Mẹ nó, cứ tưởng là một đầu hung thú cấp sư, thì ra là một con cấp tông hung thú...”

Cảm nhận được khí tức từ độc nhãn trư, khuôn mặt Thắng lập tức treo đầy sự căng thẳng, lo lắng.

“Sư phụ, phải làm sao đây!?”