Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 417: Rời đi




Chương 417: Rời đi

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, khiến nó cảm nhận được xung quanh lạnh giá, buốt đến đỉnh đầu.

Nguy hiểm!

Đó là những gì mà nó nghĩ đến khi thấy thảm cảnh phía sau lưng, đôi mắt hoang mang nhìn về phía tên nhân loại đang bình thản trôi nổi, nội tâm nó càng thêm sợ hãi.

Tên này là quái vật... Chạy mau!

Tuy cùng zombie có chút giống nhau, đều điên cuồng, không sợ đau đớn, nhưng có một cái mà nó có, còn zombie không thể có, đó là s·ợ c·hết.

Cái mạng này của nó chỉ có một, nếu để c·hết ở đây thì thực sự không cam tâm, vậy nên không suy nghĩ nhiều, sau khi biết bản thân không thể đánh lại tên con người đó, nó lập tức quay đầu bỏ chạy.

“Thế mà chạy rồi?”

Thắng đứng trên cao nhìn xuống, kinh ngạc nhìn tên ác nhân đang điên cuồng bỏ lại đồng bọn mà chạy đi.

Đối phương dù sao cũng là cấp tông sơ kỳ, tuy không sở hữu pháp tắc nhưng cũng khó dây dưa.

Hắn hiện chỉ có cấp linh đỉnh phong, kém đối phương hẳn hai đại cảnh giới, việc lập tức chém g·iết không phải là không được, chỉ là có chút vướng tay vướng chân nếu đối phương liều mạng chống trả.

Nhưng nhìn tên ác nhân đó lựa chọn chạy trốn, Thắng thật sự ngạc nhiên.

Chậc...

Hắn nâng tay, tích tụ hệ phong pháp tắc.

Đối phương bỏ chạy là việc của đối phương, còn lưu lại mạng sống hay không lại là nằm ở hắn.

Đó là ác nhân, không phải nhân loại, thả đi chẳng khác nào hại đồng bào.

Khối cầu vừa hình thành, hắn liền đáp mạnh về phía ác nhân đang tháo chạy phía trước.

Phong cầu xé gió, cuồng bạo bay đi.

Mỗi nơi phong cầu đi qua đều lưu lại từng đoàn thịt máu, chảy dài từ căn biệt thự cho đến sau lưng ác nhân vẫn còn tiếp tục.

Chạy phía trước, ác nhân nghe được phía sau tiếng xé gió, tiếng xé rách da thịt cùng gào thét thê thảm, nó thắt chặt trái tim, nó biết tên nhân loại kia không định để nó rời khỏi nơi này. Nhưng ở lại chiến đấu nó cũng không thể thắng được, chỉ có c·hết càng nhanh.

Cắn răng, nó thiêu đốt toàn bộ năng lượng, dồn hết toàn lực vào đôi chân, phóng đi.

Phong cầu đang gần bắt được mục tiêu liền bị khói bụi do ác nhân bật tốc che phủ, đến khi các tia phong nhận xé rách bụi đất, hình bóng ác nhân cũng không còn tại, chỉ còn lũ zombie đang lộn xộn toán loạn, đen đủi đón đỡ phong cầu thay ác nhân.



Phong cầu nổ, một trận cuồng phong cứ vậy thoát ra, quét dọn nơi này, khiến toàn bộ zombie b·ị c·hém nát.

Thắng ngẩng đầu lên nhìn, thấy bóng dáng tên ác nhân kia đã xa xa tít tắp.

Vừa rồi cuồng phong thoát ra, có vài tia phong nhận đã chém lên người ác nhân, nhưng phần nhiều lại giúp tốc độ di chuyển của nó càng mau.

“Quả là ác nhân, con cưng của tân thời đại, tuy bị biến đổi nhưng vẫn giữ được trí tuệ của nhân loại, biết sử dụng lực đẩy của trận cuồng phong làm tiếp lực cho bản thân chạy trốn.”

Thắng âm thầm thán phục cùng ghen ghét.

Nếu nhân loại cũng có thể biến cường như chúng, thì thế giới cũng không tới mức tàn như thế này.

Đáng tiếc, tân thời đại, con cưng của thế giới này cũng đã đến lúc đổi rời.

Hắn nhún vai, định sử dụng không gian pháp tắc để tiếp tục đuổi theo trảm sát ác nhân, nhưng phát hiện năng lượng linh hồn cùng oán niệm của đám zombie vừa c·hết kia vậy mà nhanh chóng sói mòn, giống như bị thiên địa nơi đây cắn nuốt vậy. Nếu không tranh c·ướp nhanh, toàn bộ năng lượng nơi này sẽ không có phần hắn.

“Tha mày một mạng vậy.” Hắn lẩm bẩm, sau đó chầm chậm hạ xuống sân thượng, bắt đầu ngồi xuống hấp thu năng lượng linh hồn cùng oán niệm của đám zombie.

Việc đuổi g·iết đối phương quá mất thời gian, trong khi đó năng lượng oán niệm cùng linh hồn sói mòn còn nhanh hơn cả tiền lương bay khỏi ví. Chỗ năng lượng này tuy ít, nhưng với một kẻ nghèo như hắn... không thể chê!

Tận dụng được chừng nào thì tận dụng, tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, không nên phí phạm, không nên bỏ uổng.

Đám zombie do tên ác nhân kia kéo tới thật sự rất đông, phải lên tới năm đến sáu trăm đầu, gần như là toàn bộ hộ dân tại vùng quanh đây.

Số lượng quy đổi ra linh hồn lực tuy không nhiều, nhưng năng lượng oán khí lại rất lớn, một kẻ ăn tạp như hắn biết chê mới lạ.

Sử dụng phệ hồn pháp thôn phệ toàn bộ linh hồn cùng oán niệm trong hư không, giành giật từng giây từng phút c·ướp đoạt với thiên địa.

Chẳng mất bao lâu, toàn bộ linh hồn cùng oán niệm đều bị hắn thôn phệ sạch, tất cả đều được chuyển vào thức hải, nhờ Wolf xử lý, cung cấp hai thiên hà.

“Nên rời đi rồi...”

Nhìn căn biệt thự một lúc, đây là nơi hắn tái sinh, cũng là nơi hắn tìm được chân ái cùng kỷ niệm đẹp, không biết sau này có quay lại không, nên có chút lưu luyến.

Thở dài một hơi, hắn nhẹ nhàng đạp không, tiêu sái rời đi căn biệt thự, không chút quay đầu.

Trước đây pháp tắc không gian của hắn chỉ nằm tại cao cấp, lại thêm khả năng thao túng không được thành thạo, tư duy vận dụng còn rất kém.

Nhưng sau khi tiếp cận với bức tường vô hình kia, hắn liền học được cách trùng điệp không gian, gia cố chân không thành một tấm lăng kính tạm thời để hắn đặt chân.

Ban đầu còn có chút cứng nhắc, súyt thì ngã vỡ mồm, nhưng may mắn, chỉ sau vài lần chơi đùa hắn liền hoàn toàn nắm giữ yếu quyết.



Việc liên tục tạo ra lăng kính chân không càng thêm dễ dàng, di chuyển cũng theo đó tăng nhanh.

Sau một hồi di chuyển kiểu vậy, việc thao túng không gian pháp tắc đối với hắn cũng tăng lên, hiện tại hắn có tự tin có thể bắt chước bức tường phong cấm khi trước.

Bây giờ quay lại đối đầu với con độc nhãn trư cấp tông đỉnh phong kia, hắn dám chắc bản thân có tám phần có thể trấn áp nó mà không phải chạy trối c·hết như lần trước.

Đi được một hồi, thần hồn hắn lập tức kháng nghị, khiến hắn phải lập tức xuống lại mặt đất.

“Moá, pháp tắc không gian tăng lên, tiêu hao thần hồn cũng kinh người!”

Thần hồn hắn hiện tại tuy đã đạt cấp linh đỉnh phong, nhưng về chất lượng thì đã sánh ngang cấp tông sơ kỳ, việc sử dụng các loại pháp tắc cấp chuẩn sẽ không gặp phải áp lực, đến cao cấp pháp tắc sẽ có chút tiêu hao nhưng lại không mấy đáng kể.

Nhưng pháp tắc không gian của hắn hiện tại không hẳn là cao cấp bình thường, nó đã tiến vào trạng thái đỉnh tiêm, nói là bán đại pháp tắc cũng được.

Lại thêm việc hắn liên tục dùng kỹ thuật gia cố, chồng chất không gian; làm thần hồn tiêu hao tăng lên theo hệ số, dù thần hồn có là cấp quân chủ cũng có chút khó tiêu huống hồ cấp linh đỉnh phong hắn.

“Đành phải đi bộ vậy...” Hắn lẩm bẩm, đôi chân nhẹ nhàng rảo bước trên con đường đầy đổ nát.

“Nơi này... thật hoang tàn.”

Hắn có chút ngậm ngùi.

Ở thế giới cũ, Uông Bí chính là nơi hắn sinh ra và lớn lên, từng giai đoạn của thành phố hắn đều nhìn rõ ràng.

Đáng ra ở giai đoạn này, Uông Bí phải phát triển, đời sống người dân dần dần phất lên mới đúng, nhưng nhìn cảnh vật xung quanh hoang tàn cùng mùi ẩm mốc, h·ôi t·hối, hắn thực không dám tin đây là thật.

Dù sao mới mấy tháng trước hắn còn cùng Ánh vào trung tâm thành phố khám thai định kỳ đây, lúc đó người qua người lại còn tấp nập, nhưng giờ chỉ còn lại một không gian yên ắng, thi thoảng lại có vài con trùng ruồi bay qua vang lên tiếng vo ve nhức óc...

Thực khác xa một trời một vực!

Hắn hít một hơi thật sâu, đè lại chút cảm xúc trong lòng.

Việc hắn cần làm trước mắt là tìm được Ánh.

Vừa rồi điện thoại không gọi được là do mất sóng, nguyên nhân phần nhiều hẳn là do bức tường vô hình kia, hiện tại hắn đã ra ngoài, chắc là dùng được.

Mở điện thoại ra kiểm tra, hắn thấy cột sóng vẫn vậy, không có gì thay đổi.

Vậy là mất sóng không phải là do bức tường vô hình kia...

“Giờ chỉ có cách tìm người còn sống sót hỏi thôi...”



Hắn thở dài, vất chiếc điện thoại vào vòng không gian.

Các thế giới trong thức hải hiện tại đã có quy luật của nó, mọi sinh vật lẫn đồ vật đều có nhân quả của riêng mình, hắn không muốn vì một chút đồ vật mà làm xáo trộn thế giới bên trong, việc chọn để đồ đạc trong vòng không gian là hợp tình hợp lý.

Sau khi cất chiếc điện thoại, hắn liền đi về phía trước.

Để hạn chế tiêu hao quá nhiều thần hồn, hắn đã thu lại thần thông thiên nhãn cùng thiên nhĩ, pháp tắc cũng hạn chế dùng.

Dù sao với thể trạng của hắn lúc này cũng đủ để đối phó với đám zombie cấp một, kết hợp với đôi mắt cùng hai tai đã được cường hoá, hắn lại càng không sợ zombie tập kích hay gặp nguy hiểm.

Đi trên đường cái hoang tàn, thi thoảng hắn mới thấy có vài chiếc xe con cùng v·ết m·áu loang lổ. Không giống trên phim ô tô la liệt đầy đường, thực tế lại chỉ lác đác vài cái.

“Hẳn là trước khi tận thế thực sự nuốt chửng thành phố này, người dân đã nghe được tin tức thi nhau rời đi nên mới không có tình trạng ùn tắc lẫn thảm cảnh n·gười c·hết như rạ giống trên phim...”

Vừa đi, hắn vừa lẩm bẩm.

Cái cảm giác đi một mình trên con đường phố vắng tanh khiến hắn có chút cô đơn cùng lạc lõng.

“Kỳ quái a, đi từ nãy tới giờ vẫn không thấy bóng dáng của một con zombie nào!”

Thật sự kỳ lạ, lúc hắn từ trong bức tường vô hình kia bước ra liền được một đám zombie tới chào đón, nhưng khi đi vào trung tâm thành phố, hắn lại chả thấy có một con nào ngoại trừ đám trùng ruồi vo ve.

“Không lẽ zombie ở thành phố này chỉ có mấy trăm con? Trùng hợp vừa rồi đã bị ta chém g·iết hết?”

Hắn dở khóc dở cười, cảm giác có chút bịp.

Đây là thành phố Uông Bí a, dân số ở đây phải trên trăm ngàn người. Dù cho cư dân có kịp thời bỏ chạy, nhưng cũng chỉ có đám cao tầng mới kịp thời phản ứng, dân thường sao có thể rời đi nhanh thế được.

Không lẽ q·uân đ·ội s·ơ t·án? Cũng có thể, nhưng nghe chừng hơi vô lý.

Đi vào sâu hơn, tới gần cổng bệnh viện Thụy Điển, hắn mới thấy có nhiều xác người cùng v·ết m·áu loang lổ hơn, tất cả đều đã thối rữa, để lộ ruột gan phèo phổi cùng lúc nhúc ròi bọ.

Theo đó là những cỗ h·ôi t·hối, nồng nặc xú khí phiêu miểu bốc lên, lan tràn trong không khí, khiến Thắng vừa tới nơi liền không nhịn được mà bịp mũi lại.

Thật sự quá thối!

Nơi này hẳn là phòng tuyến cuối cùng của dân chúng Uông Bí, nhìn xác người chất đống cùng máu khô đen kịt nhuốm đậm toàn bộ sân bệnh viện, cũng đủ biết ngày đó kinh khủng tới cỡ nào.

Với thảm cảnh này, khả năng cao những người trốn vào đây hẳn đ·ã c·hết hết... khó mà sống sót được, nhìn cánh cửa lớn bị phá nát thế kia cơ mà.

Nhưng đó là với những người chạy về đây để trốn, còn những người sinh tồn bên ngoài lại chưa chắc.

Thường thì trên phim ảnh hắn thấy người sống trong tận thế hay tới những nơi như bệnh viện, phòng khám tư để tìm kiếm thuốc men, không biết trong đây có người nào đi vào thu thập vật tư hay không, nhưng mang theo chút hi vọng, hắn vẫn là mở ra thiên nhãn thông để tìm.

Thiên nhãn thông, khai mở!

Lương theo đó, một luồng sáng rực từ hai con ngươi hắn phóng ra, bắn thẳng vào tòa bệnh viện lớn trước mặt.