Chương 8: Nhất Nam công
Ánh mặt trời gay gắt phủ xuống thềm lục địa cổ đại, thay vì những tiếng chim thánh thót thì là những tiếng gào thét vang vọng đất trời báo hiệu cho một ngày mới lại đến.
Thắng mở đôi mắt còn đang dính rỉ chớp chớp nhìn ngó xung quanh, mọi thứ mới hôm qua cứ như là một giấc mơ vậy, nó diễn ra thật sự quá nhanh khiến Thắng lúc này còn nghĩ đó không phải là sự thật.
Nhưng sau khi xác định được mọi việc, hắn đành phải chấp nhận sự thật đang hiện diện, điều cần thiết bây giờ là phải lạc quan, cố gắng sống thì mới có cơ hội quay về.
Sau một buổi đêm nghỉ ngơi dưới hố đất, Thắng đã phần nào hồi phục.
Lúc đầu thật sự hắn không dám nhắm mắt vì sợ khi nhắm rồi là sẽ không mở ra được nữa, bởi nơi đây thực quá nguy hiểm, biết đâu đang ngủ thì bị con gì nó nhảy xuống tiện mồm nuốt mình thì sao? Nên là suốt đêm hắn cố căng mắt mà đề phòng.
Nghị lực của con người là có hạn, khi bản thân đã rơi vào trạng thái quá kiệt sức và mệt mỏi nó sẽ tự mặc định đưa bạn về trạng thái hồi phục, Thắng cũng vậy, cơ thể do thương quá nặng kèm theo việc mất máu để chữa thương khiến cả cơ thể lẫn tinh thần Thắng mệt mọi, ngủ lúc nào không hay.
Cũng vừa mới đây, bên trên miệng hố có những tiếng gào rú to lớn mới đánh thức Thắng dậy.
Tỉnh dậy, thấy bản thân không phải đang nằm mơ thì có chút thất vọng nhưng cũng cảm thấy may mắn khi các bộ phận trên cơ thể còn nguyên.
Lục trong balo một thanh socola, Thắng quyết định giải quyết bữa sáng với chút thực phẩm này, tuy không no bụng nhưng nó giúp hắn có thể duy trì chút cơ năng từ giờ cho đến trưa.
Hiện tại tình hình không mấy khả quan, Thắng không biết bản thân đang ở đâu, khu vực nào, nơi này có những hung thú gì, nhưng hôm qua mới xem xét thì thấy có một đàn Troodon quanh quẩn bên trên đó, vậy nên không thể vội vàng di chuyển lung tung được.
Troodon là chi khủng long nhỏ, dài 2,4m có móng vuốt, chúng di chuyển khá nhanh và thức ăn chủ yếu của chúng là thịt, giờ Thắng mà ngoi lên thì có thể sẽ thành khẩu phần ăn của chúng.
Không biết vì lý do gì mà chúng không mò xuống cái hố này nhưng đấy cũng coi là một phần may mắn của Thắng.
Sau khi đã ăn xong, nghỉ ngơi chờ tiêu hoá, Thắng mới mở balo ra kiểm tra đồ đạc.
Bên trong có một con dao q·uân đ·ội shopper, túi lương khô cỡ nhỡ cùng ba thanh socola, một chiếc đèn pin, la bàn...v...v...
Lương khô này bỏ ra chế biến theo món cháo có thể an ổn sống tầm tháng, hiện tại chủ yếu Thắng ăn socola để hồi phục máu trong cơ thể, nhìn còn vài thanh trong balo khiến Thắng tặc lưỡi.
“biết thế chuẩn bị hẳn gói lớn socola, cái chỗ này chưa đủ mình phục hồi hoàn toàn nữa.”
“Thôi! Biết đủ là được rồi.”
Tự nhủ trong lòng, Thắng mở ngăn ngoài ra kiểm tra họp thuốc cá nhân, bên trong có hai vỉ kháng sinh và chút băng gôn để băng v·ết t·hương.
Thắng cảm thấy mình cũng còn may mắn chán khi chuẩn bị nhiều thứ vậy trong balo, nếu Đạt và Tuấn biết balo Thắng nhiều đồ vậy kiểu gì cũng cười ra tiếng: “đi chùa mà cũng cầm lắm đồ thế hả bạn tôi? Haha!!!”
Bỏ qua những suy nghĩ vớ vẩn, Thắng biết bây giờ mình cần phải mạnh lên thì mới có thể tồn tại ở nơi hung hiểm thế này, chỉ có sống sót mới về được nhà, vì thế lúc này cần phải tìm cách mạnh lên.
Lọc trong bảo tàng tri thức của các kiếp sống, chỉ có kiếp sống Dạ Minh với công pháp Tạo Giới pháp là có tiềm năng đưa bản thân trở về.
Không suy nghĩ nhiều, Thắng lập tức chọn nó là môn tu luyện chính, môn này tiền kiếp Dạ Minh muốn học thì phải tự phá hủy tu vi mới có thể tu luyện nó sau đó thấu hiểu pháp tắc thôn phệ, còn Thắng thì về cơ bản chưa tu luyện môn công pháp nào, trước tại địa cầu chỉ luyện chút nội công Nhất Nam mà lại là loại cơ bản giúp rèn cơ thể nên không đáng nhắc tới.
Tiến vào trạng thái nhập định, tìm hiểu về tri thức kiến giải từ cổ nhân để lại.
Môn này sử dụng quỷ khí tự thân, kết hợp pháp tắc không gian gây v·ụ n·ổ lớn tại đan điền mà sinh không gian lưu, nó khá giống cách khai mở đan điền tại địa cầu cũng kích hoạt mạch vị mở đan điền tự thân, nhưng khác ở chỗ nó khai sinh ra không gian song song rồi nổ lớn, cả hai hoà làm một tạo ra một không gian rộng lớn giống một chiếc nhẫn không gian có thể thu nạp quỷ lực, đan điền tại ma giới của Dạ Minh gọi là Quỷ Môn.
Nhưng điểm trừ là nó không thể dung nạp vật sống, sau này Dạ Minh kích hoạt thôn phệ pháp tắc gia trì nơi đây, đi cắn nuốt các pháp tắc khác trong đó có sinh mệnh pháp tắc mới tạo lên một giới tự thân có thể chứa vật sống.
Tuy vậy nhưng những pháp tắc hắn cắn nuốt chỉ ở mức tầm thấp lên một giới không hề mạnh, việc thúc đẩy pháp tắc cũng chỉ có thôn phệ và không gian do tiền bối kia để lại.
Thấu hiểu được điều này, Thắng có thể hoàn toàn nâng cấp Tạo Giới pháp, ít nhiều gì giờ hắn cũng được hưởng sẵn pháp tắc của Dạ Minh và vị tiền
bối kia là không gian và thôn phệ, chỉ c·ần s·au khi nắm bắt được thôn phệ, hắn sẽ dùng nó để thôn phệ các pháp tắc khác lấy cảm giác rồi sau đó tự giác ngộ, gia cố tự thân pháp tắc mình nắm giữ là sẽ hoàn hảo thôi.
Nhưng trước tiên hắn cần phải tu luyện ra quỷ khí để khai mở đan điền, sau đó cảm nhận pháp tắc mà tiền bối để lại kích thích khái mở không gian.
Nghe thì dễ nhưng làm mới khó, muốn thu quỷ khí cần nhiều yếu tố, chủ yếu cần một nơi tồn tại như ma giới (thế giới cũ của Dạ Minh) mới có thể hấp thu quỷ khí, nhưng nơi đây Thắng ngồi được một lúc rồi không tồn tại cái gì gọi là quỷ khí cả.
Nghĩ mà bực bội, rõ ràng con đường ngay trước mặt mà không thể đi, chỉ cần có quỷ khí thôi là hắn có thể gần với mục tiêu của mình thêm chút rồi, đôi khi chính cái nhập môn tưởng chừng đơn giản nhưng nếu bản thân đến cửa không sờ được thì mãi mãi chỉ có thể nhìn.
“chẳng lẽ thật sự c·hết tại đây???”
Thắng nghiến răng ken két, ai oán vô định mà nhìn lên trời.
“nếu là khí có phải tốt không, sao phải là quỷ khí...” như chợt nhớ ra điều gì, Thắng vội dừng lại mà lẩm bẩm: “khí công? Luyện khí? Quỷ môn? Đan điền? Cùng với mở Quỷ Môn thì khác gì mở đan điền? Nếu ta mở đan điền rồi tạo chấn động khai mở giới liệu được không?”
“liệu nó có thành công? Nếu thất bại chẳng phải đi tong? Thôi kệ mẹ nó, giờ chỉ còn cách này, nếu không thử cũng c·hết thôi thì đánh một canh bạc vậy!”
Đấu tranh tinh thần, khiến Thắng tiến thoái lưỡng nan, nhưng nghĩ đến người nhà, nghĩ đến việc bị khủng long ăn thịt khiến hắn đưa ra quyết định mà làm hắn sau này dù có nằm ngủ cũng cười khanh khách.
Thay đổi tư thế, không còn ngồi thiền định nữa mà Thắng chuyển sang thế tấn, bắt đầu đưa tay, thu tay làm các thế kì lạ.
Vì Nhất Nam tên là võ héc nên trong quá trình luyện công, sẽ phát ra tiếng gầm từ lúc nạp cho đến lúc xả, nhưng vì nơi đây đầy rẫy những nguy hiểm nên Thắng phải đè cãi mõm lại không cho phát ra tiếng, sợ đánh động bọn súc vật sẽ tìm xuống mà sơi tái hắn.
Vừa tìm đường thành công, thành chưa tới đã bị thịt thì quả là bất hạnh.
Những hơi thở đầu tiên, chậm rãi mà nặng nề, dù là đã rất nhiều lần làm bài khí công này rồi nhưng thật sự lần này khác lắm.
Vì là cơ thể vẫn còn đau nhức nên Thắng có thể cảm nhận rõ từng chút một trên cơ thể, cảm giác như thao túng hoàn toàn, hiểu rõ từng ngóc ngách của cái cơ thể này, nó rất kì diệu.
Thắng vô thức mà vào bài, “ép sơ nội” đây là bài khí công nội gia đầu tiên và cũng là cuối cùng mà hắn học, theo tiêu chí luyện ngàn lần một môn hơn luyện ngàn môn một lần nên hắn chỉ học mỗi phần này trong cả bộ cổ truyền Nhất Nam.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn có cảm giác như lúc này, nó giống như một loại cảnh giới huyền ảo mà Thắng vừa bất ngờ hé mở.
Khí từ ngoài còn đang bình thản, bỗng chốc cuồn cuộn như sóng biển mà lao về phía Thắng, giống như những con đực mà bất ngờ thấy mùi cái lao vào động đực thì lúc này không khác gì như vậy.
Thắng lúc này không còn biết trời trăng gì cả, hơi thở cứ đều đặn tự nhiên mà vận chuyển, khí cứ thế mà vào, chạy dọc hai đại mạch nhâm đốc, rồi lại đi vào các tiểu mạch nhỏ, cuối cùng tụ tại đan điền cứ như vậy, cứ như vậy cho đến khi đan điền có xuất hiện nội lực.
Nếu lúc này mà còn tỉnh chắc chắn Thắng sẽ hét lớn:
“Con Mịa Nó! sướng quá, còn sướng hơn leo l·ên đ·ỉnh núi nữa!!!”