Sao Boss Còn Chưa Trốn?

Chương 40




Bây giờ cô mới nhìn kỹ bức ảnh này, hình ảnh một chú gấu trúc đẫm nước mắt mang theo một chiếc balo nhỏ, diễn tả sinh động cảnh đi học đầy nước mắt.

Khi đó anh đang cười, ở sau lưng anh có một vòng sáng hiện lên, khuôn mặt lại rất rõ ràng, lông mi dài buông xuống, che thành một cái bóng nhỏ, khiến người khác có ảo giác như anh đang vô cùng dịu dàng nhìn cô nữ sinh bí ẩn kia…

–Dừng một chút, cô lại nói tiếp: “Với cả tôi đâu có nói tôi muốn ăn bắp rang đâu.”Hơn nữa giờ tan học quá ồn ào, hành lang chật cứng người, nếu Nhan Lộ Thanh không túm theo vật thể hút mắt người nhìn này đi chỗ khác, nói không chừng mọi lời nói của hai người đều bị người khác nghe được. Nhan Lộ Thanh đột nhiên cảm thấy gì đó, quay đầu lại nhìn anh. Vừa đúng lúc ánh mắt Cố Từ cũng đang dừng trên người cô. Nhưng cô còn chưa đứng dậy, như thể là có người nào đó nghe được tiếng lòng của cô…Beta: Cyane



“…” Nhan Lộ Thanh vừa nhai bỏng vừa gật đầu.

Cô chỉ để lộ chút má của mình, hầu hết là gương mặt Cố Từ xuất hiện trong bức ảnh. Lý do vì sao cô không xuất hiện nhiều trong khung hình, là vì chỗ của Bánh Quai Chèo Nhỏ đứng nhìn nghiêng về phía Cố Từ.Buổi chiều cô có đăng lên vòng bạn bè trên Wechat là [Khoa vật lý điện học, kẻ thù cả đời. Muốn uống coca, muốn ăn gà rán.] –

Ồ, hóa ra là do cô mua đồ cho anh, nên anh mới cảm ơn.

Cô ấy mở camera ra, đứng ở bên cạnh hai người họ chụp lại cảnh này.

Không phải trai đẹp này là nam sinh nói cậu ấy đáng yêu, nhưng cậu ấy lại xem người ta thành người trong sách mà “thích” chứ? Hình ảnh dừng lại trong nháy mắt, cô ấy thấy Nhan Lộ Thanh như mới hồi phục lại tinh thần, quay trái quay phải, túm lấy góc áo của trai đẹp kia đi về hướng cầu thang, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Nếu bây giờ Nhan Lộ Thanh có thể mở hiệu ứng khung chat, thì sẽ nhìn thấy trên đầu Bánh Quai Chèo Nhỏ có nhiều dấu chấm hỏi đến mức tuôn tràn ra cả khung chat.



Nhan Lộ Thanh tiếp tục ăn cơm với vẻ mặt phức tạp, Cố Từ ngồi đối diện cô cũng nhận ra, anh ngước mắt lên nhìn: “Sao vậy?”

Rồi cô nhận ra rằng anh đang nói đến chiếc áo sơ mi cô mua cho anh. [Một người bạn cùng lớp đến báo tin cho mọi người đây. Hôm nay thời khóa biểu của khoa kỹ sư phần mềm bọn tôi gớm lắm, buổi chiều có hai tiết điện học và vật lý, đám người bọn tôi chưa có người yêu nên mặt dày lập nhóm đăng meme “Phụ huynh nào đó mau tới đón con nhỏ tan học đi”, sau lại được người chị em này chia sẻ rộng rãi, sau đó nữa? Ha ha, bạn trai của cô ấy đến đón cô ấy tan học! Tôi thật sự không cay, thật đấy, không cay xíu nào.]“Trong đấy nói là phụ huynh đón con tan học.” Nhan Lộ Thanh nhịn một hồi mới phát hiện ra chỗ có thể đột phá: “Chẳng lẽ anh là phụ huynh của tôi sao?”Nói không có bạn trai, nhưng thật ra đã ở chung rồi.

“Tôi hỏi bác sĩ rồi.” Cố Từ đẩy menu đến trước mặt cô rồi nói: “Không sao.”

Bánh Quai Chèo Nhỏ đã có tính buôn chuyện bẩm sinh, ăn dưa là đứng hàng đầu, cho dù bây giờ bụng đầy dấu chấm hỏi nhưng tay vẫn lướt nhanh như gió. Vậy trai đẹp của đại học T này thì sao?

Sau khi Bánh Quai Chèo Nhỏ gửi đến câu này, trên avatar của cô ấy đột nhiên xuất hiện một đống bong bóng.

Nhan Lộ Thanh chú ý tới con số 9,9.

Cố Từ im lặng vài giây. Vừa rồi Bánh Quai Chèo Nhỏ mở nhóm chat ra còn thấy mọi người đang thảo luận, một người chị em có người bạn trong khoa vật lý nói anh ấy không chỉ đẹp trai, điểm thi còn đạt điểm tối đa. Trong nhóm chat cũng không quan tâm thật hay giả, một đống người liên tục nhấn vào gói biểu tượng cảm xúc.

[Bánh Quai Chèo Nhỏ: … Xúc động quá trời quá đất.]

Khi cô nói chuyện, anh đang lướt xem điện thoại. Nhan Lộ Thanh vốn dĩ cho rằng anh đang trả lời tin nhắn của ai đó, ai ngờ cô mới vừa dứt lời, Cố Từ đã đưa điện thoại lên trước mặt cô. Nhan Lộ Thanh quan sát xung quanh, nhớ lại đường lúc sáng: “Hình như chúng ta… không phải đi về nhà hả?”Bánh Quai Chèo Nhỏ nhớ tới vừa nãy Nhan Lộ Thanh có hỏi mình một câu… Nam sinh nói nữ sinh đáng yêu là có ý gì.

“…”

[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Hình như chỉ có tớ chụp được ảnh, mấy chị em trong lớp đòi tớ cho họ xem ảnh này, nhưng bọn họ có gửi đi lung tung hay không thì tớ không biết nhớ~ ]Nhan Lộ Thanh muốn giải thích nhưng không thể giải thích, đành phải thoát ra ngoài.Chẳng lẽ là….

“Anh ra ngoài đón tôi tan học…” Nhan Lộ Thanh miễn cưỡng vượt qua cảm giác không tự nhiên khi nói ra những điều này, cô nói: “Đại Hắc và Tiểu Hắc không cảm thấy lạ sao? Không hỏi anh gì à?”

Cô ấy gửi một bức ảnh.

Cố Từ chậc một tiếng: “Sao hỏi lắm thế?”

Nhan Lộ Thanh: “???”Bởi vì mặt Cố Từ hiện ra, bên dưới đã có vài lời nói xuất hiện liên quan đến anh.Không phải trai đẹp này là nam sinh nói cậu ấy đáng yêu, nhưng cậu ấy lại xem người ta thành người trong sách mà “thích” chứ?

*

Cô ấy gửi một bức ảnh.Bánh Quai Chèo Nhỏ đã có tính buôn chuyện bẩm sinh, ăn dưa là đứng hàng đầu, cho dù bây giờ bụng đầy dấu chấm hỏi nhưng tay vẫn lướt nhanh như gió.

Nhan Lộ Thanh nghĩ là anh đi vào nhà vệ sinh.

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Chúng tớ bị bệnh dạ dày, vậy nên đang ăn gà dưỡng sinh ở tiệm gà rán.]Cô ấy mở camera ra, đứng ở bên cạnh hai người họ chụp lại cảnh này.

Nhan Lộ Thanh có cảm giác rất kỳ quái với mấy bộ phim ma, xem qua thì chả thấy sợ gì, nhưng cũng xem qua mấy hình ảnh là dọa bản thân sợ đến mức không dám ngủ.

Khi Bánh Quai Chèo Nhỏ tan học, cô ấy đứng nghiêng phía sau lưng cô, tấm hình này chụp ở đằng sau Nhan Lộ Thanh, là chuyện vừa xảy ra bên ngoài lớp học.

Cô đứng hình vài giây, chóp mũi nhanh chóng ngửi được mùi thơm của bắp rang bơ. Nhan Lộ Thanh lại giương mắt nhìn về phía trước, đập vào mắt là khuôn mặt của Cố Từ.

Môi anh khẽ nhếch, thản nhiên nở nụ cười: “Tôi rảnh mà, cho nên muốn tới thì tới thôi.” Bởi vì mặt Cố Từ hiện ra, bên dưới đã có vài lời nói xuất hiện liên quan đến anh.Beta: CyaneHình ảnh dừng lại trong nháy mắt, cô ấy thấy Nhan Lộ Thanh như mới hồi phục lại tinh thần, quay trái quay phải, túm lấy góc áo của trai đẹp kia đi về hướng cầu thang, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Một người nói: [Khá lắm, trong vòng năm phút đã nếm trải đủ loại vui buồn.]

“Không cần khách sáo.”

Sau đó cô nhìn sang chỗ khác, cô nhìn thấy trong nhóm mình mới tham gia xuất hiện rất nhiều tin nhắn mới. Bánh Quai Chèo Nhỏ kéo cô tham gia rất nhiều nhóm chat mới, đây chỉ là một trong số đó.*

Chương 40

“Cảm ơn…” Nhan Lộ Thanh mặt không biểu cảm nói: “Tôi đã cảm nhận được một xíu rồi, thật là một bầu không khí tuyệt vời.”

Là Bánh Quai Chèo Nhỏ gửi tin nhắn đến.Nhan Lộ Thanh vừa nghĩ vậy, vừa nhớ lại cảm xúc lúc mới nhìn thấy anh. Sau khi rời khỏi khu dạy học, cảm giác bị một đám người nhìn chằm chằm cuối cùng cũng dịu đi nhiều.

Nên nói thế nào đây?

Mặc dù có người đi cùng, nhưng cũng không khiến cô bớt sợ được.

“…”Hơn nữa giờ tan học quá ồn ào, hành lang chật cứng người, nếu Nhan Lộ Thanh không túm theo vật thể hút mắt người nhìn này đi chỗ khác, nói không chừng mọi lời nói của hai người đều bị người khác nghe được.

Đúng là tay nhanh hơn não rồi, còn chưa kịp hỏi hôm nay chiếu phim gì.

“Thật ra có thể anh không hiểu được con người tôi …” Nhan Lộ Thanh do dự một chút, tự đánh giá mình: “Khá thích chiếm mấy món lời nhỏ.”

Cố Từ nâng tay kéo mép áo sơ mi vào trong, theo động tác của anh làm lộ ra một chút xương quai xanh. “Bây giờ có thể nói chuyện rồi.”

Nhan Lộ Thanh muốn giải thích nhưng không thể giải thích, đành phải thoát ra ngoài.

“…”Bây giờ có hai bộ phim có ghế ngồi phù hợp. Một bộ phim ma và một bộ phim nói về người có hai nhân cách.“?”Cô nới lỏng tay khỏi áo khoác của Cố Từ, hai người thong thả đi về phía cổng trường: “Vừa nãy anh nói đến đón tôi tan học?” Nhan Lộ Thanh hỏi: “Sao anh lại đến đón tôi tan học chứ?”

Do không kịp, nên sau khi lên xe Nhan Lộ Thanh mới hỏi Cố Từ.

Chờ cô ta đi rồi, Nhan Lộ Thanh và Cố Từ bắt đầu nhìn nhau. Cô nhìn ánh mắt anh một lát, đột nhiên nhớ ra vừa rồi mình hành động phản xạ có điều kiện với số 9,9.

Từ công chúa diễn vở kịch tên: “Tỉ mỉ” “Thương vợ”.Nên nói thế nào đây?Cố Từ như đã đoán trước được Nhan Lộ Thanh sẽ hỏi câu này.

Nhan Lộ Thanh chú ý tới con số 9,9.

“Để cho có không khí?” Âm cuối của Cố Từ nâng lên, như thể là đang đoán vậy.

Cố Từ cũng không có ý kiến gì với chuyện mày, chỉ gật đầu rồi nhẹ nhàng nói: “Cô xác định mình chiếm được lời là được.”Khi cô nói chuyện, anh đang lướt xem điện thoại. Nhan Lộ Thanh vốn dĩ cho rằng anh đang trả lời tin nhắn của ai đó, ai ngờ cô mới vừa dứt lời, Cố Từ đã đưa điện thoại lên trước mặt cô.

“Anh ra ngoài đón tôi tan học…” Nhan Lộ Thanh miễn cưỡng vượt qua cảm giác không tự nhiên khi nói ra những điều này, cô nói: “Đại Hắc và Tiểu Hắc không cảm thấy lạ sao? Không hỏi anh gì à?”

Cô nâng tay nhận lấy: “… Cảm ơn.”

*Nhan Lộ Thanh: “…” Với chỉ số IQ và EQ hiện tại của cậu ta, bà đây cảm thấy thế là quá đủ rồi.Trên màn hình đang mở vòng bạn bè trên Wechat, đập vào mắt cô là meme cô mới đăng cách đây không lâu.

Là Bánh Quai Chèo Nhỏ gửi tin nhắn đến.

Hình ảnh dừng lại trong nháy mắt, cô ấy thấy Nhan Lộ Thanh như mới hồi phục lại tinh thần, quay trái quay phải, túm lấy góc áo của trai đẹp kia đi về hướng cầu thang, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Khi đó anh đang cười, ở sau lưng anh có một vòng sáng hiện lên, khuôn mặt lại rất rõ ràng, lông mi dài buông xuống, che thành một cái bóng nhỏ, khiến người khác có ảo giác như anh đang vô cùng dịu dàng nhìn cô nữ sinh bí ẩn kia…[Phụ huynh nào đó mau tới đón con nhỏ tan học đi QAQ.jpg]

Cố Từ nhìn qua hai bộ rồi nói: “Tôi nghĩ nên xem phim ma, nhưng mà cho cô chọn.”

Nhan Lộ Thanh dùng mắt cũng đoán được cậu ta đang nghĩ gì.Lúc Nhan Lộ Thanh gửi cái đấy chỉ là tiện tay, bởi vì mấy bạn nữ trong lớp cũng đăng cái đấy lên vòng bạn bè, nên cô cũng đăng theo.

Vào hôm đầu tiên cô mua đồ cho Đại Hắc và Tiểu Hắc, Cố Từ chỉ trích cô, nói là cô không thể đối xử với bạn thân như vậy. Vì thế nên cô mua cho anh một đống đồ khác, cho nên bây giờ mới có quà cảm ơn.

[Mới có một người anh em nói với tôi, trong đây mới có một em gái vô cùng xinh đẹp. Cuối cùng thì sao… vài phút sau đã gửi cho tôi một tấm hình, nói tôi biết là người ta có người yêu.[Hình ảnh]]

Cô đứng hình vài giây, chóp mũi nhanh chóng ngửi được mùi thơm của bắp rang bơ. Nhan Lộ Thanh lại giương mắt nhìn về phía trước, đập vào mắt là khuôn mặt của Cố Từ.Bây giờ cô mới nhìn kỹ bức ảnh này, hình ảnh một chú gấu trúc đẫm nước mắt mang theo một chiếc balo nhỏ, diễn tả sinh động cảnh đi học đầy nước mắt.

Chẳng lẽ là….

Cho nên để an toàn, cô chọn bộ thứ hai.

Nhan Lộ Thanh nghĩ là anh đi vào nhà vệ sinh.Quán được trang trí không tồi, vừa vào tới của đã ngửi được mùi thơm mê người. Sau khi bước vào ngồi xuống, Nhan Lộ Thanh mới bắt đầu cảm thấy lo lắng: “Cố Từ, dạ dày của hai đứa mình… có thể ăn gà rán không?”“…”

Cô ấy gửi một bức ảnh.

Ý anh là vì anh nhìn thấy cái này, nên anh mới đến đây đón cô tan học à?

Rồi cô nhận ra rằng anh đang nói đến chiếc áo sơ mi cô mua cho anh.

Không phải trai đẹp này là nam sinh nói cậu ấy đáng yêu, nhưng cậu ấy lại xem người ta thành người trong sách mà “thích” chứ? Cố Từ nhìn qua hai bộ rồi nói: “Tôi nghĩ nên xem phim ma, nhưng mà cho cô chọn.”Nhưng bọn họ đã là sinh viên đại học, cho nên làm gì có chuyện người này đón người kia tan học… Đâu phải trẻ lên ba, những chuyện đấy không phải chỉ làm cho vui thôi sao?

Nhan Lộ Thanh đột nhiên cảm thấy gì đó, quay đầu lại nhìn anh. Vừa đúng lúc ánh mắt Cố Từ cũng đang dừng trên người cô.

[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Đúng rồi, tớ gửi cái này cho cậu, là tớ chụp bừa đó.]

“…” Cô tin, cô biết hai người kia nghĩ gì.

Trên màn hình đang mở vòng bạn bè trên Wechat, đập vào mắt cô là meme cô mới đăng cách đây không lâu. [Hồng nhạt: Nhưng có thể là do cậu ấy đang xấu hổ thì sao… Aaaa bọn họ xứng đôi quá điii!]Cô nới lỏng tay khỏi áo khoác của Cố Từ, hai người thong thả đi về phía cổng trường: “Vừa nãy anh nói đến đón tôi tan học?” Nhan Lộ Thanh hỏi: “Sao anh lại đến đón tôi tan học chứ?”Nhan Lộ Thanh vừa nghĩ vậy, vừa nhớ lại cảm xúc lúc mới nhìn thấy anh.

Cô nới lỏng tay khỏi áo khoác của Cố Từ, hai người thong thả đi về phía cổng trường: “Vừa nãy anh nói đến đón tôi tan học?” Nhan Lộ Thanh hỏi: “Sao anh lại đến đón tôi tan học chứ?”

Khi Bánh Quai Chèo Nhỏ tan học, cô ấy đứng nghiêng phía sau lưng cô, tấm hình này chụp ở đằng sau Nhan Lộ Thanh, là chuyện vừa xảy ra bên ngoài lớp học.Lúc đó cô không thể nói rõ là mình đang nghĩ gì, cứ như là đại não đột nhiên dừng hoạt động trong chớp mắt, vừa nghĩ vì sao anh lại xuất hiện ở đây, vừa nghĩ anh mặc chiếc áo sơ mi trắng này quả nhiên rất đẹp.

Bây giờ có hai bộ phim có ghế ngồi phù hợp. Một bộ phim ma và một bộ phim nói về người có hai nhân cách.

“…” Cô tin, cô biết hai người kia nghĩ gì. Cuối cùng hai người thật sự gọi một suất súp gà dưỡng sinh trong cửa hàng gà rán.“Xin chào hai bạn, làm phiền hai bạn một chút, quán của chúng tôi đang hợp tác với rạp chiếu phim của trung tâm mua sắm, đơn hàng đủ tiêu chuẩn sẽ có thể dùng 9,9 nhân dân tệ để mua một vé xem phim, một bàn tối đa hai vé. Xin hỏi hai bạn có muốn không?”Có thể là ngạc nhiên trộn lẫn với niềm vui bất ngờ, trong đó niềm vui bất ngờ chiếm tới 99%.

Lúc Nhan Lộ Thanh gửi cái đấy chỉ là tiện tay, bởi vì mấy bạn nữ trong lớp cũng đăng cái đấy lên vòng bạn bè, nên cô cũng đăng theo.

[Nhan tiểu thư đáng hẹn hò với Cố Từ phải không ta? Ăn cơm rồi đi xem phim, đúng là hoàn hảo!]“Trong đấy nói là phụ huynh đón con tan học.” Nhan Lộ Thanh nhịn một hồi mới phát hiện ra chỗ có thể đột phá: “Chẳng lẽ anh là phụ huynh của tôi sao?”

[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Để tớ đoán xem, sau khi tan học thì hai người đi ăn gà rán à?]

*[Hồng nhạt: Nhưng có thể là do cậu ấy đang xấu hổ thì sao… Aaaa bọn họ xứng đôi quá điii!]Cố Từ nghe được mấy lời cô nói đột nhiên cười ra tiếng, hỏi lại: “Vậy cô nhìn xem, trong đây có nói không phải phụ huynh thì không được đón à?”

Ý anh là vì anh nhìn thấy cái này, nên anh mới đến đây đón cô tan học à?

Như một phép màu, đột nhiên có người xuất hiện trước mắt cô.

Nhan Lộ Thanh cảm thấy trái tim mình lỡ một nhịp. Nhan Lộ Thanh: “…”

“Cô có thể đi hỏi bọn họ.” Anh nói: “Có thể cô không tin, nhưng tôi thật sự không giải thích một lời nào.”

Sau đó nghe thấy Cố Từ ôn hòa nói: “Chỗ đựng bắp rang bị cô ăn hết sạch rồi.”

Cô ấy gửi một bức ảnh.Khi cô nói chuyện, anh đang lướt xem điện thoại. Nhan Lộ Thanh vốn dĩ cho rằng anh đang trả lời tin nhắn của ai đó, ai ngờ cô mới vừa dứt lời, Cố Từ đã đưa điện thoại lên trước mặt cô. “Vậy sao anh lại tới?” Cô tiếp tục hỏi: “Ở nhà xem tivi không phải tốt hơn sao? Hiện tại vào thời gian này, phim anh yêu thích nhất đã chiếu rồi cơ mà? Tôi đang chờ về đến nhà sẽ hỏi anh nội dung cơ đấy.”

[Bánh Quai Chèo Nhỏ: … Xúc động quá trời quá đất.]

Trừ lúc Nhan Lộ Thanh đi tiêu tiền ra thì cô sẽ cảm thấy bây giờ mình rất có tiền, thời gian còn lại vẫn duy trì thói quen cũ. Như loại hàng khuyến mãi thế này, trong mắt cô giống kiểu tự mang tiền tới cho cô vậy.Cô ấy mở camera ra, đứng ở bên cạnh hai người họ chụp lại cảnh này. Nghe vậy, Cố Từ sửa lại lời cô: “Đó không phải phim yêu thích của tôi, mà là của cô. Hơn nữa…” Anh mỉm cười: “Đón cô tan học nhất định phải cần có lý do à?”

Nhan Lộ Thanh: “…” Với chỉ số IQ và EQ hiện tại của cậu ta, bà đây cảm thấy thế là quá đủ rồi.

[Haizzz, yêu đương thật tuyệt vời, mình cũng muốn.]

Cố Từ ngồi xuống cạnh cô, anh quay đầu lại, mặt bị ánh đèn mờ chiếu lên, đôi mắt đen láy như được tô vẽ.Nhan Lộ Thanh đột nhiên cảm thấy gì đó, quay đầu lại nhìn anh. Vừa đúng lúc ánh mắt Cố Từ cũng đang dừng trên người cô.

Là lời cảnh báo mà Bánh Quai Chèo Nhỏ nói cho cô “Không biết bọn họ có gửi cho người khác không”.

Sau đó cô nhìn sang chỗ khác, cô nhìn thấy trong nhóm mình mới tham gia xuất hiện rất nhiều tin nhắn mới. Bánh Quai Chèo Nhỏ kéo cô tham gia rất nhiều nhóm chat mới, đây chỉ là một trong số đó.

Một người nói: [Khá lắm, trong vòng năm phút đã nếm trải đủ loại vui buồn.]Lúc tan học là năm giờ chiều, bầu trời bắt đầu ngả màu đỏ, từ góc này nhìn sang, Cố Từ đi bộ trong khung cảnh như vậy, từng màu đen trắng trên người anh như lại hiện lên rõ ràng hơn.

Cố Từ ngồi xuống cạnh cô, anh quay đầu lại, mặt bị ánh đèn mờ chiếu lên, đôi mắt đen láy như được tô vẽ.

Tác giả có lời muốn nói:

[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Đúng rồi, tớ gửi cái này cho cậu, là tớ chụp bừa đó.]Môi anh khẽ nhếch, thản nhiên nở nụ cười: “Tôi rảnh mà, cho nên muốn tới thì tới thôi.”

Môi anh khẽ nhếch, thản nhiên nở nụ cười: “Tôi rảnh mà, cho nên muốn tới thì tới thôi.”

Mọi người đang nghĩ chúng ta đang là một đôi?

Từ công chúa diễn vở kịch tên: “Tỉ mỉ” “Thương vợ”.Nhan Lộ Thanh cảm thấy trái tim mình lỡ một nhịp.

Cô chỉ để lộ chút má của mình, hầu hết là gương mặt Cố Từ xuất hiện trong bức ảnh. Lý do vì sao cô không xuất hiện nhiều trong khung hình, là vì chỗ của Bánh Quai Chèo Nhỏ đứng nhìn nghiêng về phía Cố Từ.

Nhan Lộ Thanh nói với nhân viên: “Hai vé, cảm ơn.”

Vừa rồi Bánh Quai Chèo Nhỏ mở nhóm chat ra còn thấy mọi người đang thảo luận, một người chị em có người bạn trong khoa vật lý nói anh ấy không chỉ đẹp trai, điểm thi còn đạt điểm tối đa. Trong nhóm chat cũng không quan tâm thật hay giả, một đống người liên tục nhấn vào gói biểu tượng cảm xúc. [Bánh Quai Chèo Nhỏ: Hình như chỉ có tớ chụp được ảnh, mấy chị em trong lớp đòi tớ cho họ xem ảnh này, nhưng bọn họ có gửi đi lung tung hay không thì tớ không biết nhớ~ ]Vừa rồi Bánh Quai Chèo Nhỏ mở nhóm chat ra còn thấy mọi người đang thảo luận, một người chị em có người bạn trong khoa vật lý nói anh ấy không chỉ đẹp trai, điểm thi còn đạt điểm tối đa. Trong nhóm chat cũng không quan tâm thật hay giả, một đống người liên tục nhấn vào gói biểu tượng cảm xúc. Cô cũng không nói gì nữa, thu lại ánh mắt rồi nhìn về con đường phía trước.

Nhan Lộ Thanh bắt đầu nhớ lại chuyện này từ đầu đến đuôi.

Lúc ấy Nhan Lộ Thanh nhìn chính diện anh, không ngờ ở ở góc nhìn của người khác lại là hình ảnh như thế này.

“Xin chào hai bạn, làm phiền hai bạn một chút, quán của chúng tôi đang hợp tác với rạp chiếu phim của trung tâm mua sắm, đơn hàng đủ tiêu chuẩn sẽ có thể dùng 9,9 nhân dân tệ để mua một vé xem phim, một bàn tối đa hai vé. Xin hỏi hai bạn có muốn không?”

Hết chương 40!Bánh Quai Chèo Nhỏ nhớ tới vừa nãy Nhan Lộ Thanh có hỏi mình một câu… Nam sinh nói nữ sinh đáng yêu là có ý gì. *

Nhan Lộ Thanh lại hỏi: “Sao anh biết mấy giờ tôi tan học?”

“Tôi hỏi bác sĩ rồi.” Cố Từ đẩy menu đến trước mặt cô rồi nói: “Không sao.” Xe đậu bên hông trường học.

Ban đầu Nhan Lộ Thanh bị động tác nhỏ này của anh làm cho kinh ngạc, trong lòng tự nhủ đây là chiến thuật gì, công chúa nước địch đang bật chế độ lấy sắc dụ dỗ à?

Nhan Lộ Thanh có hơi sợ rồi, không nhịn được mà hỏi thẳng: “Sao hôm nay đột nhiên anh lại hành động theo dòng trạng thái đó trên tường của tôi vậy?”Trừ lúc Nhan Lộ Thanh đi tiêu tiền ra thì cô sẽ cảm thấy bây giờ mình rất có tiền, thời gian còn lại vẫn duy trì thói quen cũ. Như loại hàng khuyến mãi thế này, trong mắt cô giống kiểu tự mang tiền tới cho cô vậy.Nhan Lộ Thanh thấy Tiểu Hắc bước xuống từ chiếc xe khác, chào cô một tiếng rồi mở cửa cho hai người.

Buổi chiều cô có đăng lên vòng bạn bè trên Wechat là [Khoa vật lý điện học, kẻ thù cả đời. Muốn uống coca, muốn ăn gà rán.]

Đúng là tay nhanh hơn não rồi, còn chưa kịp hỏi hôm nay chiếu phim gì.Do không kịp, nên sau khi lên xe Nhan Lộ Thanh mới hỏi Cố Từ.

“Xin chào hai bạn, làm phiền hai bạn một chút, quán của chúng tôi đang hợp tác với rạp chiếu phim của trung tâm mua sắm, đơn hàng đủ tiêu chuẩn sẽ có thể dùng 9,9 nhân dân tệ để mua một vé xem phim, một bàn tối đa hai vé. Xin hỏi hai bạn có muốn không?”



“Cảm ơn…” Nhan Lộ Thanh mặt không biểu cảm nói: “Tôi đã cảm nhận được một xíu rồi, thật là một bầu không khí tuyệt vời.”“Anh ra ngoài đón tôi tan học…” Nhan Lộ Thanh miễn cưỡng vượt qua cảm giác không tự nhiên khi nói ra những điều này, cô nói: “Đại Hắc và Tiểu Hắc không cảm thấy lạ sao? Không hỏi anh gì à?”

Bởi vì mặt Cố Từ hiện ra, bên dưới đã có vài lời nói xuất hiện liên quan đến anh.

Do không kịp, nên sau khi lên xe Nhan Lộ Thanh mới hỏi Cố Từ.

“…”

Cố Từ im lặng vài giây.

Đến rạp chiếu phim.

Cô thích ăn gà rán, nhưng sợ ăn xong phải đi truyền dịch. “Cô có thể đi hỏi bọn họ.” Anh nói: “Có thể cô không tin, nhưng tôi thật sự không giải thích một lời nào.”

Nghe vậy, Cố Từ sửa lại lời cô: “Đó không phải phim yêu thích của tôi, mà là của cô. Hơn nữa…” Anh mỉm cười: “Đón cô tan học nhất định phải cần có lý do à?”

Quán gà rán cách trường không xa, đợi đến khi cô nghĩ tới đây thì hai người đã tới rồi. Suy nghĩ của Nhan Lộ Thanh bị gián đoạn, cô bước xuống xe theo Cố Từ.

“Vậy sao anh lại tới?” Cô tiếp tục hỏi: “Ở nhà xem tivi không phải tốt hơn sao? Hiện tại vào thời gian này, phim anh yêu thích nhất đã chiếu rồi cơ mà? Tôi đang chờ về đến nhà sẽ hỏi anh nội dung cơ đấy.” “…” Cô tin, cô biết hai người kia nghĩ gì.

Nhan Lộ Thanh: “…”

“…?” Nhan Lộ Thanh vẫn xuất hiện một dấu hỏi to: “Vậy tại sao chúng ta lại vào quán gà rán để ăn gà hấp?”

Hơn nữa giờ tan học quá ồn ào, hành lang chật cứng người, nếu Nhan Lộ Thanh không túm theo vật thể hút mắt người nhìn này đi chỗ khác, nói không chừng mọi lời nói của hai người đều bị người khác nghe được. Nhan Lộ Thanh lại hỏi: “Sao anh biết mấy giờ tôi tan học?”

“Tôi hỏi bác sĩ rồi.” Cố Từ đẩy menu đến trước mặt cô rồi nói: “Không sao.” Mọi người đang nghĩ chúng ta đang là một đôi?“Tôi bảo bạn tôi học ở trường này lên web trường điều tra.”

Nhan Lộ Thanh thấy Tiểu Hắc bước xuống từ chiếc xe khác, chào cô một tiếng rồi mở cửa cho hai người.

Vậy trai đẹp của đại học T này thì sao? Tác giả có lời muốn nói:Nhan Lộ Thanh quan sát xung quanh, nhớ lại đường lúc sáng: “Hình như chúng ta… không phải đi về nhà hả?”

Từ lúc cô cầm điện thoại lên tới giờ cùng lắm chỉ qua năm phút đồng hồ.

“Ừ.” Cố Từ nhìn cô: “Đi quán gà rán.”

Sau đó nghe thấy Cố Từ ôn hòa nói: “Chỗ đựng bắp rang bị cô ăn hết sạch rồi.”Vừa rồi Cố Từ đi vào cùng cô, chưa kịp ngồi xuống đã nói mình muốn ra ngoài một lát, bây giờ còn chưa chịu quay lại.Nhan Lộ Thanh hỏi xong liền bỏ ngay hai miếng vào miệng, vừa ăn vừa nghĩ, không lẽ là do công chúa mua cho nên mới ngon thế này ư?Nhan Lộ Thanh: “???”

“…”

Sau khi Bánh Quai Chèo Nhỏ gửi đến câu này, trên avatar của cô ấy đột nhiên xuất hiện một đống bong bóng.Buổi chiều cô có đăng lên vòng bạn bè trên Wechat là [Khoa vật lý điện học, kẻ thù cả đời. Muốn uống coca, muốn ăn gà rán.]

Cô thích ăn gà rán, nhưng sợ ăn xong phải đi truyền dịch.

Ý anh là vì anh nhìn thấy cái này, nên anh mới đến đây đón cô tan học à? Lại là bởi vì bài đăng trên tường à?

Nhan Lộ Thanh vừa nghĩ vậy, vừa nhớ lại cảm xúc lúc mới nhìn thấy anh.

“Tôi bảo bạn tôi học ở trường này lên web trường điều tra.”

[Phụ huynh nào đó mau tới đón con nhỏ tan học đi QAQ.jpg] Nhan Lộ Thanh có hơi sợ rồi, không nhịn được mà hỏi thẳng: “Sao hôm nay đột nhiên anh lại hành động theo dòng trạng thái đó trên tường của tôi vậy?”

Cố Từ ngồi xuống cạnh cô, anh quay đầu lại, mặt bị ánh đèn mờ chiếu lên, đôi mắt đen láy như được tô vẽ.

Nhưng theo thói quen, cô vẫn bấm vào mớ bong bóng đó.

Bây giờ cô mới nhìn kỹ bức ảnh này, hình ảnh một chú gấu trúc đẫm nước mắt mang theo một chiếc balo nhỏ, diễn tả sinh động cảnh đi học đầy nước mắt. Cố Từ chậc một tiếng: “Sao hỏi lắm thế?”

Khi đó anh đang cười, ở sau lưng anh có một vòng sáng hiện lên, khuôn mặt lại rất rõ ràng, lông mi dài buông xuống, che thành một cái bóng nhỏ, khiến người khác có ảo giác như anh đang vô cùng dịu dàng nhìn cô nữ sinh bí ẩn kia…

Mười phút sau bước vào rạp chiếu, Nhan Lộ Thanh mở điện thoại kiểm tra tin nhắn, là Tiểu Hắc nói với cô chỗ đậu xe ở đâu.

Khi cô đặt mông ngồi xuống mới để ý hai tay mình trống trơn, đi xem phim mà không mua bắp rang, thế nên cô mới tắt điện thoại, đứng dậy đi mua.Vài giây sau, anh lại giải thích, trả lời ngắn gọn: “Quà cảm ơn.”

Nhan Lộ Thanh: …

Từ công chúa diễn vở kịch tên: “Tỉ mỉ” “Thương vợ”.Nhan Lộ Thanh: “…” Nhan Lộ Thanh sửng sốt: “Quà cảm ơn gì?”

[Màu đỏ: Dám lừa mình là đang độc thân! Hừ! Đến mức ở chung luôn rồi còn lừa dối nhau! Quả nhiên mình đối với cậu ấy mà nói thì chỉ là chị em plastic!]

Nói không có bạn trai, nhưng thật ra đã ở chung rồi. Cố Từ nâng tay kéo mép áo sơ mi vào trong, theo động tác của anh làm lộ ra một chút xương quai xanh.

Nhan Lộ Thanh: “…” Khá lắm, vết nhơ lần này rửa mấy cũng không sạch nổi.

Nhan Lộ Thanh có hơi sợ rồi, không nhịn được mà hỏi thẳng: “Sao hôm nay đột nhiên anh lại hành động theo dòng trạng thái đó trên tường của tôi vậy?”

Nhan Lộ Thanh sửng sốt: “Quà cảm ơn gì?” Ban đầu Nhan Lộ Thanh bị động tác nhỏ này của anh làm cho kinh ngạc, trong lòng tự nhủ đây là chiến thuật gì, công chúa nước địch đang bật chế độ lấy sắc dụ dỗ à?

[? Nam sinh này đã có bạn gái? Được, tôi cũng vui buồn lẫn lộn luôn rồi…]

Rồi cô nhận ra rằng anh đang nói đến chiếc áo sơ mi cô mua cho anh.

Đôi mắt đen láy của Cố Từ vẫn đang nhìn cô, như thể đang muốn nói gì đó, trước mặt Nhan Lộ Thanh bỗng xuất hiện một cái bóng đen, sau đó nghe thấy giọng nói của nhân viên quán gà rán.

Ban đầu Nhan Lộ Thanh bị động tác nhỏ này của anh làm cho kinh ngạc, trong lòng tự nhủ đây là chiến thuật gì, công chúa nước địch đang bật chế độ lấy sắc dụ dỗ à? “…”

Khi cô đặt mông ngồi xuống mới để ý hai tay mình trống trơn, đi xem phim mà không mua bắp rang, thế nên cô mới tắt điện thoại, đứng dậy đi mua.

Ồ, hóa ra là do cô mua đồ cho anh, nên anh mới cảm ơn.

Sau khi rời khỏi khu dạy học, cảm giác bị một đám người nhìn chằm chằm cuối cùng cũng dịu đi nhiều.

Lại là bởi vì bài đăng trên tường à?

Chẳng lẽ là…. Nhan Lộ Thanh bắt đầu nhớ lại chuyện này từ đầu đến đuôi.

[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Đúng rồi, tớ gửi cái này cho cậu, là tớ chụp bừa đó.]Chờ cô ta đi rồi, Nhan Lộ Thanh và Cố Từ bắt đầu nhìn nhau. Cô nhìn ánh mắt anh một lát, đột nhiên nhớ ra vừa rồi mình hành động phản xạ có điều kiện với số 9,9.Vào hôm đầu tiên cô mua đồ cho Đại Hắc và Tiểu Hắc, Cố Từ chỉ trích cô, nói là cô không thể đối xử với bạn thân như vậy. Vì thế nên cô mua cho anh một đống đồ khác, cho nên bây giờ mới có quà cảm ơn.

*Sao lại có qua có lại như thế?

Cố Từ nghe được mấy lời cô nói đột nhiên cười ra tiếng, hỏi lại: “Vậy cô nhìn xem, trong đây có nói không phải phụ huynh thì không được đón à?”

Quán gà rán cách trường không xa, đợi đến khi cô nghĩ tới đây thì hai người đã tới rồi. Suy nghĩ của Nhan Lộ Thanh bị gián đoạn, cô bước xuống xe theo Cố Từ.

Rẻ thế?

Beta: Cyane

“Cảm ơn…” Nhan Lộ Thanh mặt không biểu cảm nói: “Tôi đã cảm nhận được một xíu rồi, thật là một bầu không khí tuyệt vời.”Quán được trang trí không tồi, vừa vào tới của đã ngửi được mùi thơm mê người. Sau khi bước vào ngồi xuống, Nhan Lộ Thanh mới bắt đầu cảm thấy lo lắng: “Cố Từ, dạ dày của hai đứa mình… có thể ăn gà rán không?”

[Phụ huynh nào đó mau tới đón con nhỏ tan học đi QAQ.jpg]

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Không phải…]

Trừ lúc Nhan Lộ Thanh đi tiêu tiền ra thì cô sẽ cảm thấy bây giờ mình rất có tiền, thời gian còn lại vẫn duy trì thói quen cũ. Như loại hàng khuyến mãi thế này, trong mắt cô giống kiểu tự mang tiền tới cho cô vậy.

Cô nới lỏng tay khỏi áo khoác của Cố Từ, hai người thong thả đi về phía cổng trường: “Vừa nãy anh nói đến đón tôi tan học?” Nhan Lộ Thanh hỏi: “Sao anh lại đến đón tôi tan học chứ?”Vào hôm đầu tiên cô mua đồ cho Đại Hắc và Tiểu Hắc, Cố Từ chỉ trích cô, nói là cô không thể đối xử với bạn thân như vậy. Vì thế nên cô mua cho anh một đống đồ khác, cho nên bây giờ mới có quà cảm ơn. Cô thích ăn gà rán, nhưng sợ ăn xong phải đi truyền dịch.

Chương 40

Editor: Đen“Tôi hỏi bác sĩ rồi.” Cố Từ đẩy menu đến trước mặt cô rồi nói: “Không sao.”

Đến rạp chiếu phim.

[??? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nam sinh trên hình này đấy… Đây là ai vậy? Sao đẹp trai vậy??? Tôi mới thấy anh ta thì anh ta có bạn gái, niềm vui của tôi đã vỗ cánh bay luôn rồi…]“?”

“…” Nhan Lộ Thanh sửng sốt: “Quà cảm ơn gì?” Nhan Lộ Thanh bắn một dấu chấm hỏi lớn về phía anh.

Rẻ thế?

Nói không có bạn trai, nhưng thật ra đã ở chung rồi.

“…” Nhan Lộ Thanh vừa nhai bỏng vừa gật đầu.Khi Bánh Quai Chèo Nhỏ tan học, cô ấy đứng nghiêng phía sau lưng cô, tấm hình này chụp ở đằng sau Nhan Lộ Thanh, là chuyện vừa xảy ra bên ngoài lớp học.*“Bác sĩ nói chỉ có thể ăn gà hấp.” Cố Từ chậm rãi nói: “Tôi đã tra kĩ, chỉ có tiệm gà rán này bán gà hấp.”

Bây giờ cô mới nhìn kỹ bức ảnh này, hình ảnh một chú gấu trúc đẫm nước mắt mang theo một chiếc balo nhỏ, diễn tả sinh động cảnh đi học đầy nước mắt. Tên thật của Bánh Quai Chèo Nhỏ là Tiêu Hiểu, Nhan Lộ Thanh còn chưa kịp đổi biệt danh cho cô ấy, thuận tay đổi xong rồi thoát ra xem cô ấy nhắn gì.“…?” Nhan Lộ Thanh vẫn xuất hiện một dấu hỏi to: “Vậy tại sao chúng ta lại vào quán gà rán để ăn gà hấp?”

“…” Nhan Lộ Thanh vừa nhai bỏng vừa gật đầu.

Xe đậu bên hông trường học.

Vừa rồi Bánh Quai Chèo Nhỏ mở nhóm chat ra còn thấy mọi người đang thảo luận, một người chị em có người bạn trong khoa vật lý nói anh ấy không chỉ đẹp trai, điểm thi còn đạt điểm tối đa. Trong nhóm chat cũng không quan tâm thật hay giả, một đống người liên tục nhấn vào gói biểu tượng cảm xúc.

Cô cũng không nói gì nữa, thu lại ánh mắt rồi nhìn về con đường phía trước. Nhan Lộ Thanh nói với nhân viên: “Hai vé, cảm ơn.”“Để cho có không khí?” Âm cuối của Cố Từ nâng lên, như thể là đang đoán vậy.

Nhan Lộ Thanh thấy Tiểu Hắc bước xuống từ chiếc xe khác, chào cô một tiếng rồi mở cửa cho hai người.

Từ lúc cô cầm điện thoại lên tới giờ cùng lắm chỉ qua năm phút đồng hồ.“…” “Cảm ơn…” Nhan Lộ Thanh mặt không biểu cảm nói: “Tôi đã cảm nhận được một xíu rồi, thật là một bầu không khí tuyệt vời.”

Chẳng lẽ là….

“Không cần khách sáo.”

Hết chương 40!

Cô nâng tay nhận lấy: “… Cảm ơn.” Cuối cùng hai người thật sự gọi một suất súp gà dưỡng sinh trong cửa hàng gà rán.

Cố Từ nâng tay kéo mép áo sơ mi vào trong, theo động tác của anh làm lộ ra một chút xương quai xanh.

Đang mải ăn thì đột nhiên điện thoại của Nhan Lộ Thanh rung lên mấy lần.

Tác giả có lời muốn nói:

[Mình biết ngay mà, không yêu đương thì là gì nữa?!]Lúc tan học là năm giờ chiều, bầu trời bắt đầu ngả màu đỏ, từ góc này nhìn sang, Cố Từ đi bộ trong khung cảnh như vậy, từng màu đen trắng trên người anh như lại hiện lên rõ ràng hơn. Là Bánh Quai Chèo Nhỏ gửi tin nhắn đến.

Vào hôm đầu tiên cô mua đồ cho Đại Hắc và Tiểu Hắc, Cố Từ chỉ trích cô, nói là cô không thể đối xử với bạn thân như vậy. Vì thế nên cô mua cho anh một đống đồ khác, cho nên bây giờ mới có quà cảm ơn.

Nhan Lộ Thanh lại hỏi: “Sao anh biết mấy giờ tôi tan học?”[Bánh Quai Chèo Nhỏ: … Xúc động quá trời quá đất.]Tên thật của Bánh Quai Chèo Nhỏ là Tiêu Hiểu, Nhan Lộ Thanh còn chưa kịp đổi biệt danh cho cô ấy, thuận tay đổi xong rồi thoát ra xem cô ấy nhắn gì.

“Có lẽ cô cũng quên rồi.” Ngón tay công chúa khẽ gõ vào tay vịn, giọng điệu lạnh nhạt: “Vừa nãy lúc ăn gà có tặng một phần đồ chiên.”

“Có lẽ cô cũng quên rồi.” Ngón tay công chúa khẽ gõ vào tay vịn, giọng điệu lạnh nhạt: “Vừa nãy lúc ăn gà có tặng một phần đồ chiên.”[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Đang đâu đó?]

“…”

Ban đầu Nhan Lộ Thanh bị động tác nhỏ này của anh làm cho kinh ngạc, trong lòng tự nhủ đây là chiến thuật gì, công chúa nước địch đang bật chế độ lấy sắc dụ dỗ à?

Nhan Lộ Thanh chú ý tới con số 9,9.[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Để tớ đoán xem, sau khi tan học thì hai người đi ăn gà rán à?]

Quán gà rán cách trường không xa, đợi đến khi cô nghĩ tới đây thì hai người đã tới rồi. Suy nghĩ của Nhan Lộ Thanh bị gián đoạn, cô bước xuống xe theo Cố Từ.

Nhan Lộ Thanh: …

Nhan Lộ Thanh muốn giải thích nhưng không thể giải thích, đành phải thoát ra ngoài.[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Không phải…]

Lúc này Nhan Lộ Thanh hỏi Cố Từ: “Muốn xem phim không?”

Có thể là ngạc nhiên trộn lẫn với niềm vui bất ngờ, trong đó niềm vui bất ngờ chiếm tới 99%. Nhan Lộ Thanh chụp một bức ảnh rồi gửi qua.

[Màu đỏ: Dám lừa mình là đang độc thân! Hừ! Đến mức ở chung luôn rồi còn lừa dối nhau! Quả nhiên mình đối với cậu ấy mà nói thì chỉ là chị em plastic!]

“Anh ra ngoài đón tôi tan học…” Nhan Lộ Thanh miễn cưỡng vượt qua cảm giác không tự nhiên khi nói ra những điều này, cô nói: “Đại Hắc và Tiểu Hắc không cảm thấy lạ sao? Không hỏi anh gì à?”Tên thật của Bánh Quai Chèo Nhỏ là Tiêu Hiểu, Nhan Lộ Thanh còn chưa kịp đổi biệt danh cho cô ấy, thuận tay đổi xong rồi thoát ra xem cô ấy nhắn gì.[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Chúng tớ bị bệnh dạ dày, vậy nên đang ăn gà dưỡng sinh ở tiệm gà rán.]

Khi cô nói chuyện, anh đang lướt xem điện thoại. Nhan Lộ Thanh vốn dĩ cho rằng anh đang trả lời tin nhắn của ai đó, ai ngờ cô mới vừa dứt lời, Cố Từ đã đưa điện thoại lên trước mặt cô.

Nhan Lộ Thanh cảm thấy trái tim mình lỡ một nhịp.

[Bánh Quai Chèo Nhỏ: … Xúc động quá trời quá đất.]

“…”

“Tôi bảo bạn tôi học ở trường này lên web trường điều tra.” [Bánh Quai Chèo Nhỏ: Đúng rồi, tớ gửi cái này cho cậu, là tớ chụp bừa đó.]

Là lời cảnh báo mà Bánh Quai Chèo Nhỏ nói cho cô “Không biết bọn họ có gửi cho người khác không”. Cô ấy gửi một bức ảnh.

Nhưng cô còn chưa đứng dậy, như thể là có người nào đó nghe được tiếng lòng của cô…

Thôi dẹp đi. Nhan Lộ Thanh lắc đầu: “Không có gì.”Nhan Lộ Thanh bắn một dấu chấm hỏi lớn về phía anh. Nhan Lộ Thanh mở ra, cô giật hết cả mình.

Nhan Lộ Thanh: “…” Khá lắm, vết nhơ lần này rửa mấy cũng không sạch nổi. Cô thích ăn gà rán, nhưng sợ ăn xong phải đi truyền dịch. Khi Bánh Quai Chèo Nhỏ tan học, cô ấy đứng nghiêng phía sau lưng cô, tấm hình này chụp ở đằng sau Nhan Lộ Thanh, là chuyện vừa xảy ra bên ngoài lớp học.

Đôi mắt đen láy của Cố Từ vẫn đang nhìn cô, như thể đang muốn nói gì đó, trước mặt Nhan Lộ Thanh bỗng xuất hiện một cái bóng đen, sau đó nghe thấy giọng nói của nhân viên quán gà rán.Cô chỉ để lộ chút má của mình, hầu hết là gương mặt Cố Từ xuất hiện trong bức ảnh. Lý do vì sao cô không xuất hiện nhiều trong khung hình, là vì chỗ của Bánh Quai Chèo Nhỏ đứng nhìn nghiêng về phía Cố Từ.

Trên màn hình đang mở vòng bạn bè trên Wechat, đập vào mắt cô là meme cô mới đăng cách đây không lâu.

Hình ảnh dừng lại trong nháy mắt, cô ấy thấy Nhan Lộ Thanh như mới hồi phục lại tinh thần, quay trái quay phải, túm lấy góc áo của trai đẹp kia đi về hướng cầu thang, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Nhưng bọn họ đã là sinh viên đại học, cho nên làm gì có chuyện người này đón người kia tan học… Đâu phải trẻ lên ba, những chuyện đấy không phải chỉ làm cho vui thôi sao? Khi đó anh đang cười, ở sau lưng anh có một vòng sáng hiện lên, khuôn mặt lại rất rõ ràng, lông mi dài buông xuống, che thành một cái bóng nhỏ, khiến người khác có ảo giác như anh đang vô cùng dịu dàng nhìn cô nữ sinh bí ẩn kia…

“…”Lúc ấy Nhan Lộ Thanh nhìn chính diện anh, không ngờ ở ở góc nhìn của người khác lại là hình ảnh như thế này.

Nhưng cô còn chưa đứng dậy, như thể là có người nào đó nghe được tiếng lòng của cô…

Nhan Lộ Thanh tiếp tục ăn cơm với vẻ mặt phức tạp, Cố Từ ngồi đối diện cô cũng nhận ra, anh ngước mắt lên nhìn: “Sao vậy?”

Chờ cô ta đi rồi, Nhan Lộ Thanh và Cố Từ bắt đầu nhìn nhau. Cô nhìn ánh mắt anh một lát, đột nhiên nhớ ra vừa rồi mình hành động phản xạ có điều kiện với số 9,9.[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Hình như chỉ có tớ chụp được ảnh, mấy chị em trong lớp đòi tớ cho họ xem ảnh này, nhưng bọn họ có gửi đi lung tung hay không thì tớ không biết nhớ~ ]

“Tôi còn tưởng anh đi…” Nhan Lộ Thanh không thể tưởng tượng nổi sự việc trùng hợp này: “Sao anh lại đi mua bắp rang vậy? Ở nhà anh còn không ăn đồ ngọt dì làm nữa mà.”Sau khi Bánh Quai Chèo Nhỏ gửi đến câu này, trên avatar của cô ấy đột nhiên xuất hiện một đống bong bóng.

“…”

Vừa rồi Cố Từ đi vào cùng cô, chưa kịp ngồi xuống đã nói mình muốn ra ngoài một lát, bây giờ còn chưa chịu quay lại.

Nhan Lộ Thanh: “???”

Nhan Lộ Thanh quan sát xung quanh, nhớ lại đường lúc sáng: “Hình như chúng ta… không phải đi về nhà hả?”[Màu đỏ: Dám lừa mình là đang độc thân! Hừ! Đến mức ở chung luôn rồi còn lừa dối nhau! Quả nhiên mình đối với cậu ấy mà nói thì chỉ là chị em plastic!]

Từ lúc cô cầm điện thoại lên tới giờ cùng lắm chỉ qua năm phút đồng hồ.

Đang mải ăn thì đột nhiên điện thoại của Nhan Lộ Thanh rung lên mấy lần.Cố Từ im lặng vài giây. [Hồng nhạt: Nhưng có thể là do cậu ấy đang xấu hổ thì sao… Aaaa bọn họ xứng đôi quá điii!]

Trừ lúc Nhan Lộ Thanh đi tiêu tiền ra thì cô sẽ cảm thấy bây giờ mình rất có tiền, thời gian còn lại vẫn duy trì thói quen cũ. Như loại hàng khuyến mãi thế này, trong mắt cô giống kiểu tự mang tiền tới cho cô vậy.

“Bây giờ có thể nói chuyện rồi.” “…”

Vừa rồi Bánh Quai Chèo Nhỏ mở nhóm chat ra còn thấy mọi người đang thảo luận, một người chị em có người bạn trong khoa vật lý nói anh ấy không chỉ đẹp trai, điểm thi còn đạt điểm tối đa. Trong nhóm chat cũng không quan tâm thật hay giả, một đống người liên tục nhấn vào gói biểu tượng cảm xúc.

Nhan Lộ Thanh muốn giải thích nhưng không thể giải thích, đành phải thoát ra ngoài.

Nhan Lộ Thanh vừa nghĩ vậy, vừa nhớ lại cảm xúc lúc mới nhìn thấy anh.

Nhan Lộ Thanh chú ý tới con số 9,9.Sau đó cô nhìn sang chỗ khác, cô nhìn thấy trong nhóm mình mới tham gia xuất hiện rất nhiều tin nhắn mới. Bánh Quai Chèo Nhỏ kéo cô tham gia rất nhiều nhóm chat mới, đây chỉ là một trong số đó.

Dừng một chút, cô lại nói tiếp: “Với cả tôi đâu có nói tôi muốn ăn bắp rang đâu.”Một người nói: [Khá lắm, trong vòng năm phút đã nếm trải đủ loại vui buồn.]

Nhan Lộ Thanh cảm thấy trái tim mình lỡ một nhịp.

“Vậy sao anh lại tới?” Cô tiếp tục hỏi: “Ở nhà xem tivi không phải tốt hơn sao? Hiện tại vào thời gian này, phim anh yêu thích nhất đã chiếu rồi cơ mà? Tôi đang chờ về đến nhà sẽ hỏi anh nội dung cơ đấy.”



“…”[Mới có một người anh em nói với tôi, trong đây mới có một em gái vô cùng xinh đẹp. Cuối cùng thì sao… vài phút sau đã gửi cho tôi một tấm hình, nói tôi biết là người ta có người yêu.[Hình ảnh]]

“Xin chào hai bạn, làm phiền hai bạn một chút, quán của chúng tôi đang hợp tác với rạp chiếu phim của trung tâm mua sắm, đơn hàng đủ tiêu chuẩn sẽ có thể dùng 9,9 nhân dân tệ để mua một vé xem phim, một bàn tối đa hai vé. Xin hỏi hai bạn có muốn không?”Là lời cảnh báo mà Bánh Quai Chèo Nhỏ nói cho cô “Không biết bọn họ có gửi cho người khác không”.

Quán được trang trí không tồi, vừa vào tới của đã ngửi được mùi thơm mê người. Sau khi bước vào ngồi xuống, Nhan Lộ Thanh mới bắt đầu cảm thấy lo lắng: “Cố Từ, dạ dày của hai đứa mình… có thể ăn gà rán không?”

Rồi cô nhận ra rằng anh đang nói đến chiếc áo sơ mi cô mua cho anh. Bởi vì mặt Cố Từ hiện ra, bên dưới đã có vài lời nói xuất hiện liên quan đến anh.

Bánh Quai Chèo Nhỏ đã có tính buôn chuyện bẩm sinh, ăn dưa là đứng hàng đầu, cho dù bây giờ bụng đầy dấu chấm hỏi nhưng tay vẫn lướt nhanh như gió.

“Thật ra có thể anh không hiểu được con người tôi …” Nhan Lộ Thanh do dự một chút, tự đánh giá mình: “Khá thích chiếm mấy món lời nhỏ.”

Mặc dù có người đi cùng, nhưng cũng không khiến cô bớt sợ được.[? Nam sinh này đã có bạn gái? Được, tôi cũng vui buồn lẫn lộn luôn rồi…]

“Bây giờ có thể nói chuyện rồi.”

Ồ, hóa ra là do cô mua đồ cho anh, nên anh mới cảm ơn. [??? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nam sinh trên hình này đấy… Đây là ai vậy? Sao đẹp trai vậy??? Tôi mới thấy anh ta thì anh ta có bạn gái, niềm vui của tôi đã vỗ cánh bay luôn rồi…]

Vừa rồi Cố Từ đi vào cùng cô, chưa kịp ngồi xuống đã nói mình muốn ra ngoài một lát, bây giờ còn chưa chịu quay lại.

Cô thích ăn gà rán, nhưng sợ ăn xong phải đi truyền dịch.

Cô nâng tay nhận lấy: “… Cảm ơn.”Nhan Lộ Thanh tiếp tục ăn cơm với vẻ mặt phức tạp, Cố Từ ngồi đối diện cô cũng nhận ra, anh ngước mắt lên nhìn: “Sao vậy?”[Aaaa, mấy người nhìn đi, trong tay nam sinh có cầm một chiếc cặp! Rõ ràng là cặp của con gái đó!]

Từ công chúa diễn vở kịch tên: “Tỉ mỉ” “Thương vợ”.

Vậy trai đẹp của đại học T này thì sao?

Nhưng theo thói quen, cô vẫn bấm vào mớ bong bóng đó.[Một người bạn cùng lớp đến báo tin cho mọi người đây. Hôm nay thời khóa biểu của khoa kỹ sư phần mềm bọn tôi gớm lắm, buổi chiều có hai tiết điện học và vật lý, đám người bọn tôi chưa có người yêu nên mặt dày lập nhóm đăng meme “Phụ huynh nào đó mau tới đón con nhỏ tan học đi”, sau lại được người chị em này chia sẻ rộng rãi, sau đó nữa? Ha ha, bạn trai của cô ấy đến đón cô ấy tan học! Tôi thật sự không cay, thật đấy, không cay xíu nào.]

“Ừ.” Cố Từ nhìn cô: “Đi quán gà rán.” Nhan Lộ Thanh: “…” Khá lắm, vết nhơ lần này rửa mấy cũng không sạch nổi.

Beta: Cyane

Từ lúc cô cầm điện thoại lên tới giờ cùng lắm chỉ qua năm phút đồng hồ.

“Tôi bảo bạn tôi học ở trường này lên web trường điều tra.” Nhan Lộ Thanh tiếp tục ăn cơm với vẻ mặt phức tạp, Cố Từ ngồi đối diện cô cũng nhận ra, anh ngước mắt lên nhìn: “Sao vậy?”

[? Nam sinh này đã có bạn gái? Được, tôi cũng vui buồn lẫn lộn luôn rồi…]

Lúc tan học là năm giờ chiều, bầu trời bắt đầu ngả màu đỏ, từ góc này nhìn sang, Cố Từ đi bộ trong khung cảnh như vậy, từng màu đen trắng trên người anh như lại hiện lên rõ ràng hơn.

Nên nói thế nào đây?

Cố Từ nhìn qua hai bộ rồi nói: “Tôi nghĩ nên xem phim ma, nhưng mà cho cô chọn.”

Sau khi rời khỏi khu dạy học, cảm giác bị một đám người nhìn chằm chằm cuối cùng cũng dịu đi nhiều.

Nhan Lộ Thanh nói với nhân viên: “Hai vé, cảm ơn.”Mọi người đang nghĩ chúng ta đang là một đôi?

Món lời nhỏ lần này dạy cho Nhan Lộ Thanh một bài học, sau này phải hỏi xem trước là chiếu phim gì rồi mới quyết định có nhận lấy món lời nhỏ này hay không.

Thôi dẹp đi. Nhan Lộ Thanh lắc đầu: “Không có gì.”

Nhưng theo thói quen, cô vẫn bấm vào mớ bong bóng đó.Đôi mắt đen láy của Cố Từ vẫn đang nhìn cô, như thể đang muốn nói gì đó, trước mặt Nhan Lộ Thanh bỗng xuất hiện một cái bóng đen, sau đó nghe thấy giọng nói của nhân viên quán gà rán.

“Xin chào hai bạn, làm phiền hai bạn một chút, quán của chúng tôi đang hợp tác với rạp chiếu phim của trung tâm mua sắm, đơn hàng đủ tiêu chuẩn sẽ có thể dùng 9,9 nhân dân tệ để mua một vé xem phim, một bàn tối đa hai vé. Xin hỏi hai bạn có muốn không?”

Cô cũng không nói gì nữa, thu lại ánh mắt rồi nhìn về con đường phía trước.

Nhan Lộ Thanh: “…” Khá lắm, vết nhơ lần này rửa mấy cũng không sạch nổi.

Nhan Lộ Thanh: “???”Beta: CyaneNhan Lộ Thanh chú ý tới con số 9,9.

Tên thật của Bánh Quai Chèo Nhỏ là Tiêu Hiểu, Nhan Lộ Thanh còn chưa kịp đổi biệt danh cho cô ấy, thuận tay đổi xong rồi thoát ra xem cô ấy nhắn gì.

Rẻ thế?Sau khi rời khỏi khu dạy học, cảm giác bị một đám người nhìn chằm chằm cuối cùng cũng dịu đi nhiều. Rẻ thế?

Món lời nhỏ lần này dạy cho Nhan Lộ Thanh một bài học, sau này phải hỏi xem trước là chiếu phim gì rồi mới quyết định có nhận lấy món lời nhỏ này hay không.Trừ lúc Nhan Lộ Thanh đi tiêu tiền ra thì cô sẽ cảm thấy bây giờ mình rất có tiền, thời gian còn lại vẫn duy trì thói quen cũ. Như loại hàng khuyến mãi thế này, trong mắt cô giống kiểu tự mang tiền tới cho cô vậy.

[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Để tớ đoán xem, sau khi tan học thì hai người đi ăn gà rán à?]Lúc này Nhan Lộ Thanh hỏi Cố Từ: “Muốn xem phim không?”

“Cô có thể đi hỏi bọn họ.” Anh nói: “Có thể cô không tin, nhưng tôi thật sự không giải thích một lời nào.”

Người đối diện híp mắt lại, mỉm cười với cô: “Cũng được.”

Sao lại có qua có lại như thế?

Nhan Lộ Thanh bắt đầu nhớ lại chuyện này từ đầu đến đuôi. Nhan Lộ Thanh nói với nhân viên: “Hai vé, cảm ơn.”

Nhan Lộ Thanh chụp một bức ảnh rồi gửi qua.

Chờ cô ta đi rồi, Nhan Lộ Thanh và Cố Từ bắt đầu nhìn nhau. Cô nhìn ánh mắt anh một lát, đột nhiên nhớ ra vừa rồi mình hành động phản xạ có điều kiện với số 9,9.

Thôi dẹp đi. Nhan Lộ Thanh lắc đầu: “Không có gì.”

Nhưng bọn họ đã là sinh viên đại học, cho nên làm gì có chuyện người này đón người kia tan học… Đâu phải trẻ lên ba, những chuyện đấy không phải chỉ làm cho vui thôi sao? Đúng là tay nhanh hơn não rồi, còn chưa kịp hỏi hôm nay chiếu phim gì.

[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Để tớ đoán xem, sau khi tan học thì hai người đi ăn gà rán à?]

Bởi vì mặt Cố Từ hiện ra, bên dưới đã có vài lời nói xuất hiện liên quan đến anh.

Nhan Lộ Thanh cảm thấy trái tim mình lỡ một nhịp. “Thật ra có thể anh không hiểu được con người tôi …” Nhan Lộ Thanh do dự một chút, tự đánh giá mình: “Khá thích chiếm mấy món lời nhỏ.”

Nhan Lộ Thanh quan sát xung quanh, nhớ lại đường lúc sáng: “Hình như chúng ta… không phải đi về nhà hả?”

“Có lẽ cô cũng quên rồi.” Ngón tay công chúa khẽ gõ vào tay vịn, giọng điệu lạnh nhạt: “Vừa nãy lúc ăn gà có tặng một phần đồ chiên.”

Cố Từ cũng không có ý kiến gì với chuyện mày, chỉ gật đầu rồi nhẹ nhàng nói: “Cô xác định mình chiếm được lời là được.”

Cô cũng không nói gì nữa, thu lại ánh mắt rồi nhìn về con đường phía trước. “…”

Người đối diện híp mắt lại, mỉm cười với cô: “Cũng được.”*

Khi cô đặt mông ngồi xuống mới để ý hai tay mình trống trơn, đi xem phim mà không mua bắp rang, thế nên cô mới tắt điện thoại, đứng dậy đi mua.

Đến rạp chiếu phim.

[Một người bạn cùng lớp đến báo tin cho mọi người đây. Hôm nay thời khóa biểu của khoa kỹ sư phần mềm bọn tôi gớm lắm, buổi chiều có hai tiết điện học và vật lý, đám người bọn tôi chưa có người yêu nên mặt dày lập nhóm đăng meme “Phụ huynh nào đó mau tới đón con nhỏ tan học đi”, sau lại được người chị em này chia sẻ rộng rãi, sau đó nữa? Ha ha, bạn trai của cô ấy đến đón cô ấy tan học! Tôi thật sự không cay, thật đấy, không cay xíu nào.]

Cuối cùng hai người thật sự gọi một suất súp gà dưỡng sinh trong cửa hàng gà rán.

Món lời nhỏ lần này dạy cho Nhan Lộ Thanh một bài học, sau này phải hỏi xem trước là chiếu phim gì rồi mới quyết định có nhận lấy món lời nhỏ này hay không.

Dừng một chút, cô lại nói tiếp: “Với cả tôi đâu có nói tôi muốn ăn bắp rang đâu.”

*

Bây giờ có hai bộ phim có ghế ngồi phù hợp. Một bộ phim ma và một bộ phim nói về người có hai nhân cách.

Là Bánh Quai Chèo Nhỏ gửi tin nhắn đến.

Nhan Lộ Thanh có hơi sợ rồi, không nhịn được mà hỏi thẳng: “Sao hôm nay đột nhiên anh lại hành động theo dòng trạng thái đó trên tường của tôi vậy?” Cuối cùng hai người thật sự gọi một suất súp gà dưỡng sinh trong cửa hàng gà rán.Cố Từ nhìn qua hai bộ rồi nói: “Tôi nghĩ nên xem phim ma, nhưng mà cho cô chọn.”

Bánh Quai Chèo Nhỏ đã có tính buôn chuyện bẩm sinh, ăn dưa là đứng hàng đầu, cho dù bây giờ bụng đầy dấu chấm hỏi nhưng tay vẫn lướt nhanh như gió.

“Bác sĩ nói chỉ có thể ăn gà hấp.” Cố Từ chậm rãi nói: “Tôi đã tra kĩ, chỉ có tiệm gà rán này bán gà hấp.”Nhan Lộ Thanh có cảm giác rất kỳ quái với mấy bộ phim ma, xem qua thì chả thấy sợ gì, nhưng cũng xem qua mấy hình ảnh là dọa bản thân sợ đến mức không dám ngủ.

Nhan Lộ Thanh bắn một dấu chấm hỏi lớn về phía anh.

[Haizzz, yêu đương thật tuyệt vời, mình cũng muốn.]Mặc dù có người đi cùng, nhưng cũng không khiến cô bớt sợ được.

“…” Cô tin, cô biết hai người kia nghĩ gì.

Như một phép màu, đột nhiên có người xuất hiện trước mắt cô.Cho nên để an toàn, cô chọn bộ thứ hai.

Nhan Lộ Thanh mở ra, cô giật hết cả mình.Mười phút sau bước vào rạp chiếu, Nhan Lộ Thanh mở điện thoại kiểm tra tin nhắn, là Tiểu Hắc nói với cô chỗ đậu xe ở đâu.

Cố Từ như đã đoán trước được Nhan Lộ Thanh sẽ hỏi câu này. Cố Từ nâng tay kéo mép áo sơ mi vào trong, theo động tác của anh làm lộ ra một chút xương quai xanh. Cô trả lời “Được”, sau đó thấy trên đầu Tiểu Hắc xuất hiện một đống bong bóng màu hồng nhạt.

Nhan Lộ Thanh dùng mắt cũng đoán được cậu ta đang nghĩ gì.

Vậy trai đẹp của đại học T này thì sao? Lúc Nhan Lộ Thanh gửi cái đấy chỉ là tiện tay, bởi vì mấy bạn nữ trong lớp cũng đăng cái đấy lên vòng bạn bè, nên cô cũng đăng theo. Nhưng theo thói quen, cô vẫn bấm vào mớ bong bóng đó.

“Vậy sao anh lại tới?” Cô tiếp tục hỏi: “Ở nhà xem tivi không phải tốt hơn sao? Hiện tại vào thời gian này, phim anh yêu thích nhất đã chiếu rồi cơ mà? Tôi đang chờ về đến nhà sẽ hỏi anh nội dung cơ đấy.” [Nhan tiểu thư đáng hẹn hò với Cố Từ phải không ta? Ăn cơm rồi đi xem phim, đúng là hoàn hảo!]

Nhan Lộ Thanh đột nhiên cảm thấy gì đó, quay đầu lại nhìn anh. Vừa đúng lúc ánh mắt Cố Từ cũng đang dừng trên người cô.

[Mình biết ngay mà, không yêu đương thì là gì nữa?!]

Có thể là ngạc nhiên trộn lẫn với niềm vui bất ngờ, trong đó niềm vui bất ngờ chiếm tới 99%.

[Haizzz, yêu đương thật tuyệt vời, mình cũng muốn.]

Mọi người đang nghĩ chúng ta đang là một đôi?

Do không kịp, nên sau khi lên xe Nhan Lộ Thanh mới hỏi Cố Từ. “Tôi còn tưởng anh đi…” Nhan Lộ Thanh không thể tưởng tượng nổi sự việc trùng hợp này: “Sao anh lại đi mua bắp rang vậy? Ở nhà anh còn không ăn đồ ngọt dì làm nữa mà.”Nhan Lộ Thanh: “…” Với chỉ số IQ và EQ hiện tại của cậu ta, bà đây cảm thấy thế là quá đủ rồi.

“…” Vừa rồi Cố Từ đi vào cùng cô, chưa kịp ngồi xuống đã nói mình muốn ra ngoài một lát, bây giờ còn chưa chịu quay lại.

Nhan Lộ Thanh nói với nhân viên: “Hai vé, cảm ơn.”

Khi đó anh đang cười, ở sau lưng anh có một vòng sáng hiện lên, khuôn mặt lại rất rõ ràng, lông mi dài buông xuống, che thành một cái bóng nhỏ, khiến người khác có ảo giác như anh đang vô cùng dịu dàng nhìn cô nữ sinh bí ẩn kia…Nhan Lộ Thanh nghĩ là anh đi vào nhà vệ sinh.

“Bác sĩ nói chỉ có thể ăn gà hấp.” Cố Từ chậm rãi nói: “Tôi đã tra kĩ, chỉ có tiệm gà rán này bán gà hấp.”

Người đối diện híp mắt lại, mỉm cười với cô: “Cũng được.”

Nhan Lộ Thanh: “…” Với chỉ số IQ và EQ hiện tại của cậu ta, bà đây cảm thấy thế là quá đủ rồi.Khi cô đặt mông ngồi xuống mới để ý hai tay mình trống trơn, đi xem phim mà không mua bắp rang, thế nên cô mới tắt điện thoại, đứng dậy đi mua.

Bánh Quai Chèo Nhỏ nhớ tới vừa nãy Nhan Lộ Thanh có hỏi mình một câu… Nam sinh nói nữ sinh đáng yêu là có ý gì.

“?”

Nhưng cô còn chưa đứng dậy, như thể là có người nào đó nghe được tiếng lòng của cô…

Như một phép màu, đột nhiên có người xuất hiện trước mắt cô.

Hình ảnh dừng lại trong nháy mắt, cô ấy thấy Nhan Lộ Thanh như mới hồi phục lại tinh thần, quay trái quay phải, túm lấy góc áo của trai đẹp kia đi về hướng cầu thang, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Cô đứng hình vài giây, chóp mũi nhanh chóng ngửi được mùi thơm của bắp rang bơ. Nhan Lộ Thanh lại giương mắt nhìn về phía trước, đập vào mắt là khuôn mặt của Cố Từ.

Lúc ấy Nhan Lộ Thanh nhìn chính diện anh, không ngờ ở ở góc nhìn của người khác lại là hình ảnh như thế này.

[Mình biết ngay mà, không yêu đương thì là gì nữa?!]Cô nâng tay nhận lấy: “… Cảm ơn.”

Ý anh là vì anh nhìn thấy cái này, nên anh mới đến đây đón cô tan học à?

Mọi người đang nghĩ chúng ta đang là một đôi?“Tôi còn tưởng anh đi…” Nhan Lộ Thanh không thể tưởng tượng nổi sự việc trùng hợp này: “Sao anh lại đi mua bắp rang vậy? Ở nhà anh còn không ăn đồ ngọt dì làm nữa mà.”

Nhan Lộ Thanh hỏi xong liền bỏ ngay hai miếng vào miệng, vừa ăn vừa nghĩ, không lẽ là do công chúa mua cho nên mới ngon thế này ư?Dừng một chút, cô lại nói tiếp: “Với cả tôi đâu có nói tôi muốn ăn bắp rang đâu.”

Nên nói thế nào đây?

Nhan Lộ Thanh hỏi xong liền bỏ ngay hai miếng vào miệng, vừa ăn vừa nghĩ, không lẽ là do công chúa mua cho nên mới ngon thế này ư?

Nhan Lộ Thanh thấy Tiểu Hắc bước xuống từ chiếc xe khác, chào cô một tiếng rồi mở cửa cho hai người. Cố Từ ngồi xuống cạnh cô, anh quay đầu lại, mặt bị ánh đèn mờ chiếu lên, đôi mắt đen láy như được tô vẽ.

Rẻ thế?“Có lẽ cô cũng quên rồi.” Ngón tay công chúa khẽ gõ vào tay vịn, giọng điệu lạnh nhạt: “Vừa nãy lúc ăn gà có tặng một phần đồ chiên.”

“…” Nhan Lộ Thanh vừa nhai bỏng vừa gật đầu.

Sau đó nghe thấy Cố Từ ôn hòa nói: “Chỗ đựng bắp rang bị cô ăn hết sạch rồi.”

Bánh Quai Chèo Nhỏ nhớ tới vừa nãy Nhan Lộ Thanh có hỏi mình một câu… Nam sinh nói nữ sinh đáng yêu là có ý gì.

“…”

[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Đúng rồi, tớ gửi cái này cho cậu, là tớ chụp bừa đó.]

Khi cô đặt mông ngồi xuống mới để ý hai tay mình trống trơn, đi xem phim mà không mua bắp rang, thế nên cô mới tắt điện thoại, đứng dậy đi mua.“…?” Nhan Lộ Thanh vẫn xuất hiện một dấu hỏi to: “Vậy tại sao chúng ta lại vào quán gà rán để ăn gà hấp?”–