Sao Lại Là Nữ Phụ

Chương 87: C87: Nụ Hôn




Di Thiên tay nâng ly rượu nho, tâm lí vui vẻ mà thưởng thức, lâu lâu còn bồi thêm một ánh mắt khoái trá cho Y Nhã. Hiện tại khách mời còn đang ra ra vào vào, Ngưu tiểu thư rất luận lí thành chương mà tiếp đãi Chấn Phong, thân cận mà không ai có thể phản bác bất kì điều gì, nhìn vẻ mặt như nuốt phải ruồi của Y Nhã, Di Thiên thiếu chút nữa vỗ tay bật cười thành tiếng.



Em gái đáng yêu à, em không cần lo, Chấn Phong làm sao lên được chức nam chính? Đơn giản vì hắn bá đạo, đẹp trai và CHUNG TÌNH. Dù có ong bướm đẹp tựa thiên tiên lượn qua bay lại thì hắn cũng không thèm liếc mắt một cái, tất cả tình cảm đều dành cho Y Nhã, nên em gái không có cần ghen chi cho mệt!!! Mà bà đây, thì không có ngu đâu mà nói cho cưng biết điều đó...



Dạo này axit rẻ không nhỉ? Hay nên đi kinh doanh một tiệm chuyên bán và cho thuê axit?



Y Nhã trừng mắt một lúc cũng không thấy Chấn Phong có biểu cảm gì, chán nản dời tầm mắt, vừa nhìn qua liền thấy Di Thiên cười tủm tỉm nhìn cô. Ánh mắt lóe lên, Y Nhã nhanh chóng trưng ra một bộ mặt vui vẻ.



-Anh Phong, chị Di Thiên tới rồi, chúng ta nên qua chào hỏi một chút đi.



Nói rồi khoác tay Chấn Phong, hắn cũng tự nhiên đứng dậy theo chân cô, hắn kìm nén khó chịu từ nãy đến giờ, chán ghét Ngưu tiểu thư tự dung nổi hứng quấn chặt lấy hắn, ánh mắt mê đắm đó làm hắn nổi da gà, nhớ đến người nào đó lúc trước giống hệt như vậy, Chấn Phong bất giác dời tầm mắt lên người Di Thiên.



Ngưu tiểu thư thấy Chấn Phong đột nhiên rời đi, nhanh chóng đứng dậy đuổi theo sau, nhưng đi được một đoạn thì bị bồi bàn chặn lại. Y Nhã dừng trước mặt Di Thiên, tươi cười lấy lòng :



-Chị, hôm nay chị cũng đến sao?



-Hôm nay đông vui như vậy. Không đi thật lãng phí.



Y Nhã dừng tầm mắt tại Sở Ngạo, Từ Thịnh lúc nãy Ngưu tiểu thư đã bỏ cuộc, muốn cô ta đừng dây dưa với Chấn Phong nữa chỉ còn cách đẩy mớ rắc rối này sang Di Thiên mà thôi. Mãi lo suy nghĩ, Y Nhã chợt lạnh sống lưng, bừng tỉnh lại mới thấy Sở Ngạo đối mặt với cô, ánh mắt lạnh băng tựa như nhìn thấu tâm can, Y Nhã run lên, không tự chủ được phải dời tầm mắt qua chỗ khác. Hẳn là ánh mắt Sở Ngạo quá mãnh liệt, không khí xung quanh trầm xuống.



Vân Trà : "Điều hòa bị hư sao? Sao lạnh quá vậy?"



Di Thiên "..." Chị thật có lòng nhắc nhở nhỉ?



Từ Thịnh : " Lạnh thì uống cái này đi, sẽ ấm lên chút đó".





Di Thiên "..." Thái độ ta đứng ngoài xem kịch công thêm đổ thêm dầu vào lửa này là thế quái nào?



Di Thiên thở dài, nhìn vẻ mặt nguy hiểm của Chấn Phong cùng vẻ mặt sợ hãi của Y Nhã, song lại liếc mắt qua nhìn máy lạnh tự nhiên bên cạnh, có một chút bất đắc dĩ. Cô gắp một miếng thịt nhỏ, quệt nước chấm, để lên bên môi Sở Ngạo.



-Ngoan, há miệng ra nào.



Sở Ngạo "..."



Mọi người "..."



Cuối cùng, sau một hồi tôi nhìn anh anh trừng tôi, điện giật mãnh liệt, khói thuốc súng bắn ra tứ phương tám hướng, hai người giằng co qua ánh mắt, không khí thoắt cái trở lại bình thường, Sở Ngạo nhìn sang Di Thiên đang cười lấy lòng, tự nhiên há miệng. Thấy hắn đã ăn, khung cảnh giương cung bạt kiếm đã hết, cô thở phào nhẹ nhõm.





-Mùi vị thế nào?



-Tạm được.



Y Nhã đã bình tĩnh hơn một chút, cô theo bản năng rất sợ người đàn ông này, giống như lúc cô đến nhà Di Thiên tìm nam nhân đeo mặt nạ. Nhưng dù sao hắn cũng không thể làm gì cô ngay chỗ đông người được (chắc không?), nên rắc rối Ngưu hồ li tinh kia phải nhanh chóng giải quyết một chút. Y Nhã lấy hết dũng khí nói chuyện với Sở Ngạo vừa vặn lúc Ngưu tiểu thư tới chỗ bọn họ.



-Sở lão đại. Đã gặp không ít lần nhưng chưa chào hỏi bao giờ. Hân hạnh gặp mặt.



Ngưu tiểu thư quả nhiên nhìn sang Sở Ngạo, mặt cô ta lộ rõ vẻ ngạc nhiên sau đó chuyển thành kinh diễm, cuối cùng là nét thèm muốn. Y Nhã cười lạnh, tiếp tục kế hoạch của cô ta.



-Nghe danh Sở lão đại đã lâu, uy danh bốn phía, trẻ tuổi đã đạt được thành tựu như vậy. Thật đáng để người khác ngưỡng mộ.




Mắt Ngưu tiểu thư đã sáng rực nóng bỏng, thiếu điều chảy cả nước miếng nữa thôi, do Sở Ngạo đang khuất tầm cái bàn nên cô ta không thấy hắn ngồi xe lăn. Di Thiên ban đầu còn không biết Y Nhã đến chào hỏi Sở Ngạo là có chuyện kinh thiên động địa gì, thử độ đập của tim? Nhưng sau khi thấy ánh mắt của Ngưu tiểu thư, cô mà không nhìn ra thì thật xin lỗi 28 năm sống trên đời này đi.



Di Thiên đầu tiên là nắm lấy tay Sở Ngạo, sau đó nhìn Y Nhã cười áy náy :





-Làm sao mà bằng Âu Dương lão đại của em gái chị được? Sở Ngạo hắn đôi chân đã xảy ra biến cố thì cái gì mà uy danh bốn phía? chỉ là lời đồn mà thôi.



Ngưu tiểu thư nghe rõ lời nói của Di Thiên, hơn nữa cô đã nói rất chậm sợ rằng cô ta nghe không lọt. Ánh mắt Ngưu tiểu thư để ý liền thấy Sở Ngạo ngồi xe lăn, ánh mắt thèm muốn giảm không phanh, chốc lát đã không thấy nữa.



Di Thiên cười lạnh, lũ trẻ ranh, chỉ có mê vẻ bề ngoài của một người thì làm thế quái nào mà hạnh phúc cho được? Hừ, dám mơ tưởng đến người của bà? Nằm mơ giữa ban ngày!!!



Vân Trà bên cạnh thấy chuyện đang tới đoạn cao trào, chỉ sợ thiên hạ không loạn:



-Đúng đó, bản thân là người trong giới thời trang mà còn nghe qua danh của Âu Dương lão đại, anh mới đúng là khiến người khác phải ngưỡng mộ.



Nhấp một ngụm trà, Di Thiên tiếp lời :



-Hơn nữa, so về độ cưng chiều dành cho người yêu, Sở Ngạo làm sao mà qua được Âu Dương lão đại đây?



Chấn Phong hừ khinh thường : "Quách Linh tiểu thư quá khen".



Ánh mắt Ngưu tiểu thư lại nhìn Chấn Phong nóng bỏng, nếu cô ta là bạn gái của hắn, chẳng phải là hắn nên cưng chiều cô ta sao? Phải, người như hắn phải nên là bạn trai của cô, Y Nhã một nữ nhân yếu đuối nhu nhược làm được gì chứ?



Y Nhã thấy thế cờ bị lật ngược, không cam lòng quay về chỗ ngồi, Di Thiên bên cạnh còn có Vân Trà, hiện tại cô đang bất lợi, đành án binh bất động, cũng may là chỉ chịu đựng một chút, Ngưu tiểu thư liền có người tìm, cô ta quyến luyến nhìn Chấn Phong, không cam lòng rời khỏi.




Di Thiên đột nhiên cảm thấy tay bị siết lại một chút, quên mất nãy giờ còn nắm tay Sở Ngạo, tự giác buông tay nhưng đã bị hắn nắm ngược lại, ngước mắt lên thì bắt gặp vẻ mặt khó chịu của mỗ lão đại nào đó.



Di Thiên nghi hoặc, đối mặt với hắn:



-Anh sinh khí cái gì vậy?





Từ Thịnh rất tự nhiên uống trà, một chút cũng không liên quan tới hắn. Lòng tự nhủ nếu bây giờ phì cười sẽ bị Sở Ngạo tính kế, kìm chế, kìm chế...!!!



Vân Trà cắm một miếng xoài đưa lên miệng, thầm tặng cho Di Thiên hàng ngàn nụ cười khinh bỉ " Ngu ngốc".



Sở Ngạo thấy Di Thiên ngơ ngác thì đỡ trán, bỏ cuộc quay đầu sang chỗ khác, đồng thời bỏ tay ra, để lại cô vẫn chẳng hiểu cái mô tê gì.



Mấy người này làm sao vậy? Cô nói sai cái gì rồi hả?



Đến thời gian chuẩn bị bắt đầu buổi lễ, âm nhạc du dương vang lên, Ngưu lão đại đứng trước sân khấu mà thông báo đến giờ, mời mọi người ra sảnh chính nhảy cùng nhau, đây là lúc cho những chàng trai cô gái vừa mắt nhau có cơ hội tiến thêm gần gũi, mục đích của màn nhảy này là để xem có bao nhiêu người để mắt đến Ngưu tiểu thư, để Ngưu lão đại lên list tuyển chọn.



Ngưu lão đại là người có tiếng trong giới hắc đạo lẫn chứng khoán, rất nhiều người nhắm đến tài sản kếch xù của ông ta, hơn nữa Ngưu tiểu thư là con một, như một nàng công chúa, cơ hội trưng ra ngay trước mắt, há có ai chịu bỏ qua?



Từ Thịnh với Vân Trà cũng đi mất, Y Nhã với Chấn Phong thì ngay lúc bắt đầu đã bay biến, nhạc sôi động hẳn lên, mọi người hí hửng tham dự cuộc vui, nhiều người đàn ông vây quanh Ngưu tiểu thư làm cô ta cười không thể khép miệng lại được, toàn những chàng trai tiêu chuẩn, ai cũng là những tinh anh.



Trái ngược với vẻ nhộn nhịp bên ngoài, Di Thiên với Sở Ngạo ngồi yên lặng nơi khuất ánh sáng. Di Thiên mắt sáng lên khi nhìn thấy những món ăn nhẹ bày ra trước mắt. Bánh Flan, trời ơi, tình yêu của chị, em là của chị!!!



Sở Ngạo nhìn cô đã lâu, nhịn không được hỏi:



-Không ra ngoài đó nhảy sao? Nơi này rất buồn chán.



Hắn với cô chỉ là quan hệ giúp đỡ cũng không phải chính thức, cô làm gì hắn cũng sẽ chấp nhận, không ép buộc.



Di Thiên đang định thưởng thức món ăn, nghe Sở Ngạo nói như vậy thì dừng động tác, quay sang nhìn hắn khó hiểu:



-Anh nói gì vậy? Chẳng phải có anh ở đây sao?



Sở Ngạo giật mình, trong một khoảng thời gian ngắn đình chỉ...



Quả nhiên...




Ngay từ đầu hắn đã đúng...





Di Thiên thấy hắn không có động thái gì, tiếp tục cuộc chiến món ăn, vừa ăn vào muỗng đầu tiên, cả người cô tràn ngập hưng phấn, mát lạnh, ngọt lịm...ngon quá đi!!!



-Sở Ngạo, anh ăn thử xem, ngon lắm đó.



Di Thiên tay vỗ vỗ lên tay Sở Ngạo, vui vẻ cười thật tươi, mặc dù mời Sở Ngạo ăn nhưng mắt vẫn không rời khỏi đĩa bánh Flan trên mặt bàn, sự vui thích của cô hiện rõ trên khuôn mặt, y hệt một đứa trẻ.



-Ngon lắm sao?



-Ngon! Ngon mà!!!



Di Thiên quay sang hắn, mắt đã thành hình trăng khuyết, gật đầu lia lịa để chứng tỏ lời mình nói là đúng. Sở Ngạo khẽ cười, dùng tay để sau đầu cô, kéo mặt cô gần mặt mình:



-Nếu vậy, tôi nếm thử xem.



Làn hơi nóng ấm phả lên mặt Di Thiên, mặt cô thoáng chốc đỏ bừng, Sở Ngạo, hắn...hắn rất gần. Cô lúc này như khúc gỗ, bất động, chỉ biết mở lớn mắt đắm chìm trong ánh mắt đầy ôn nhu của Sở Ngạo. Có cái gì đó lành lạnh đặt lên môi của Di Thiên, sau lại có thứ gì đó ấm nóng ẩm ướt càn quét, nó như phác họa hình dáng đôi môi của cô. Do ngạc nhiên nên Di Thiên hơi hé mở môi làm mỗ nam nhân nào đó không tốn chút sức mà công thành đoạt đất.



Đến lúc biết chuyện gì xảy ra, Di Thiên vùng vẫy, tay đập phản kháng vào người Sở Ngạo, cô thấy hắn run lên, một tay chặn đứng sự phản kháng yếu ớt, tay sau đầu càng thêm ép sát cô vào lòng hắn.



Hắn...bị thương sao?



Sau khi dạo quanh cấm địa một vòng, Di Thiên bị hắn hôn đến không còn biết gì nữa, hơi cũng đã trút cạn, tay chân lập tức mềm nhũn, vô lực dựa vào người Sở Ngạo thở hổn hểnh, mặt trực tiếp biến thành quả cà chua. Hắn để cô tựa vào ngực hắn, thõa mãn liếm quanh môi:



-Đúng là ngọt thật.



Đồ vô sỉ tên khốn kiếp nhà anh!!!!



Nhưng là...



Tim đập nhanh quá, động lòng rồi sao?