Lúc này hắn đã tỉnh dậy nhưng đôi mắt của hắn cực kỳ ưu thương nhưng hắn không thể khóc, hắn không muốn Atula và hư vô cổ đế thấy hắn khóc, hai người họ như cha mẹ của hắn vậy, "một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy",huống gì hai người còn chấp nhận hy sinh mình để cứu hắn về.
"tại sao hai người phải làm vậy chứ?... nếu con chết thì hai người có thể sống tiếp để rời khỏi đây mà... "
Hắn cắn chặt răng nói, hắn thật sự rất đau, lúc hắn bị Long hoàng ấn ký kiểm soát thì hắn vẫn có thể nhìn thấy tất cả, vẫn có thể thấy hai người bị thương,
"Làm vậy?... hahaha... con càng nói càng buồn cười... con thành công chọc hai bọn ta cười rồi đó... "
Atula cùng hư vô cười lớn nói, hai người thật ra đang già hóa đi, rõ ràng đã thuộc loại người " gần đất xa trời" rồi nhưng vẫn có thể cười sảng khoái như vậy cốt là không muốn main thấy thẹn với lương tâm mà thôi.
"Hai người không cần nói nữa... nói dối với con vô ích... hai người nói vậy thì chỉ làm con thêm đau lòng mà thôi... hai người đang bắt đầu già đi rồi.. hai người sắp rời khỏi con rồi đúng chứ?... "
Hắn thật sự lúc này muốn khóc rống lên mà ôm hai vị lão sư phụ của mình nhưng thân thể của hắn hiện tại không cho hắn làm vậy,
"... Tiếp nhận nó... đây là món quà cuối cùng mà hai bọn ta tặng con... "
Hai người nghe vậy cũng lặng người đi, cả hai đều nhìn lên trời như chờ đợi điều gì đó,hai người già đi bây giờ như một ông cụ tám mươi tuổi vậy, hai người nhìn hắn cười nói sau đó tan biến đi,
Atula biến thành một thanh huyết kiếm tỏa ra sát lực chi khí vô tận như biển sâu, hư vô cổ đế thì biến thành một quyển sách màu vàng ở giữa là một âm dương chương ngư,đặc biệt là nó bị khuyết mất một nửa trước chỉ còn một nửa sau, hai thần vật như vật chết bay đến trước mặt hắn
"Grào... "
Hắn rống lên trong sự đau đớn tột cùng của mình,hắn làm sao không biết hai thứ này là gì chứ?, thanh kiếm chính là Tu la kiếm còn quyển sách chính là phần sau của hư vô chi thư, hai thứ này đều là bản mệnh thần khí của hai người, bây giờ nó nhận hắn làm chủ cũng có nghĩa Atula cùng Hư vô cổ đế hoàn toàn "hồn siêu phách tán" rồi.
"Thiếu chủ.. người không cần đau buồn quá độ... thần và những đứa con của thần sẽ phù tá ngài hết mực... một lần nữa đem long tộc trở về đỉnh phong... "
Chân long quấn quanh băng sàn nhìn hắn bằng con mắt hoàng giả của mình, âm thanh lạnh ngắt vang lên như muốn kéo hắn ra khỏi tâm trạng đau thương của mình.
"hít hà... Chân long?... người tên gì?... "
Truyện được copy tại [.]Com
Hắn nhìn chân long sau đó nói, hắn cũng biết hắn bây giờ có địa vị ra sao, chân long xưng thần với ''long trung chi hoàng'' cũng không có gì lạ.
"Thần tên Ngao... đã quá lâu không ai hỏi ta câu hỏi này rồi... ta cũng không còn nhớ nữa.. ta chỉ nhớ cửu tử của ta có tên là gì mà thôi... "
Chân long lắc đầu quằn quại nói.
"Vậy à... Vậy sau này lấy tên là Ngao Tử Lăng đi... được không?... "
Hắn suy nghĩ một chút sau đó nhìn chân long nói, hắn thật sự muốn kiếm chuyện để ném nỗi đau này đi, hắn không muốn nhớ thì hắn sẽ không nhớ.
"Được... tất nhiên được... vậy thiếu chủ cứ nghỉ ngơi... thần sẽ sai cửu tử của mình canh giữ Tam đại khẩu quyết giúp người... "
Chân long bắt đầu chuyển người quanh băng sàng một vòng nữa rồi rời đi,
"Kỳ lạ... lẽ nào hệ thống không còn nữa rồi... xem ra ta không còn bị ông già của mình quản lý nữa rồi... "
Hắn nhắm mắt lại cố gắng tìm kiếm hệ thống nhưng kết quả là số " zero", cũng có nghĩa là hệ thống đã cùng với Atula cùng một lúc rời đi hắn, rồi hắn cứ như vậy chìm vào giấc ngủ, hắn muốn quên đi nỗi đau này,hắn cũng là con người mệt mỏi thì sẽ nghĩ ngơi thôi.
Một tháng biến vụt đi trong nháy mắt, hắn quên cần một tháng?.. sai, sai mất rồi, hắn đâu phải ngủ là quên được ngay, hắn chỉ dưỡng thương mà thôi, hắn vẫn sẽ bước tiếp con đường của mình bằng chính đôi chân này, xem như những nỗi đau là do hắn đạp phải gai đi, hắn sẽ rút cái hai đó ra rồi bước tiếp.
Hắn bây giờ đã hoàn toàn hồi phục tất cả ám thương đều bị hắn dùng bí pháp triệt tiêu sạch sẽ, thần lực của hắn bây giờ mạnh đến nỗi gấp năm lần chí cao thần bình thường, nói cách khác hắn bây giờ là "thập nhất câu ngọc" rồi,còn mạnh hơn cả chí tôn thần rồi, đến lúc hắn tỉnh dậy rồi.
Hắn biến mất khỏi băng sàn, hắn một lần nữa tiếp nhận thân xác của mình, thần y hiện lên, chín câu ngọc xếp ngang dọc lại với nhau tất cả đều là màu đỏ, bên trên là hai câu ngọc trắng đen lớn hơn đối chiếu lại, ở giữa thì cơ một câu ngọc màu tím hơi mờ hơn,
"Mười một Câu ngọc... giỏi.. quá giỏi... đúng là đệ nhất kỳ tài của yêu tộc... "
Ngao súy cười lớn nói,lời nói hoàn toàn nói ra lão thật sự tự hào về hắn nhưng lão có vài phần khác bình thường, mặt lão nhìn như cười nhưng là cười gượng, thần y cũng có vài chỗ rách, tuy nhỏ nhưng muốn hắn không nhìn thấy cũng khó
"Ông cố quá khen rồi... nói thẳng cho con biết đi... yêu tộc ở thần giới có chuyện rồi phải không?... "
Hắn lập tức tinh tướng cho ra suy nghĩ của mình,sau lưng hắn hai thanh kiếm, một đen, một trắng hiện lên, uy thế khiếp người phun trào lên, trong tay của hắn một thanh kiếm màu xanh hiện ra, tay còn lại là một thanh kiếm màu đỏ,sát khí khủng bố phả ra trông hắn bây giờ như một tên sát thần vậy
"bình tĩnh.. không có việc gì cả... bây giờ con cần theo ta về yêu thần cung tiếp nhận thần vị đã... nhớ cố gắng lên... ngưng tụ phải được tử cấp thần vị nhớ chưa?... "
Ngao súy kinh hãi khua khua tay ngăn cản hắn, thấp giọng nói, ông không còn khinh rẻ hắn nữa mà sợ hãi uy thế của hắn,
"Tử cấp.. thần vị cũng phân cấp nữa sao?..."
Hắn khó hiểu nói nhưng hắn đã bị Ngao suy ném thẳng vào một cung điện nguy nga tráng lệ, hào quang bàng bạc thật khiến muốn người ra cũng bái, trước mặt là những bài vị... có tất cả năm hàng... tầng cao nhất có bốn thần vị màu tím... tầng thứ hai màu đỏ có 12, tầng thứ ba vàng thì có 365, tầng cuối cùng màu trắng thì nhiều vô số kể,
"Thần lực ở thần giới cực kỳ cuồng bạo vì vậy cần có Thần vị mới có thể đem thần lực bên ngoài truyền vào người con như vậy... nhiều hay ít chính là do phẩm chất của thần vị... ngoài chỗ này ra còn một thần vị nữa... Phóc... "
Ngao súy bước ra, lần này ông như một người thầy nói sau đó búng tay của mình, trên tầng cao nhất không ngờ lại hiện ra thêm một tầng nữa, có một thần vị duy nhất, nó có màu xanh lục trên đầu thì có âm dương chương ngư dưới chân thì có bát quái đồ, trông rất đẹp, hào quang chói mắt phóng ra.
Hai mắt của hắn sáng lên, hắn muốn có thứ này, không phải là hắn tham mà nó có thể giúp Tiên nhân thuật của hắn tiến thêm một bước khống chế được thần lực ở thần giới, như vậy hắn không cần thần vị vẫn có thể dễ dàng hấp thụ thần lực, cô đọng lại thần lực của mình
"đúng là... thích rồi thì cố gắng tiếp nhận nó đi... "
Ngao súy vung tay một cái, thần vị đó lập tức hóa thành hào quang ba màu đâm vào mi tâm của hắn khiến hắn không kịp trở tay.
"Đùng... bùm... dễ dàng vậy sao?.. "
Hắn không chút đau đớn kinh ngạc nói, trên trán hắn cả thảy mười hai long văn một lúc hiện ra sau đó biến mất,
"Đơn giản vậy thôi... lần đầu tiên hấp thụ thần lực mới quan trọng... nào thử đi... "
Ngao súy quay người bước ra bên ngoài,hắn cũng theo chân Ngao súy bước ra ngoài, đón chào hắn là ban mai, mặt trời, ở đây có một mặt trời đón chào hắn, đón chào một kẻ ''Tân vương giả'',một kẻ sẽ đạp đổ tất cả những thứ cản đường mình.
(Kết thúc Phần 1--- Tiếp tục Phần hai Sát Long Đạo)