Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Tìm Đường Chết Thì Xuyên Về Rồi
Thiếu niên dường như không muốn phản ứng với mình, Văn Thanh Nhạc cũng liền thức thời ngậm miệng.
Có khúc nhạc đệm phía trước, những người còn lại muốn gây rối với Văn Thanh Nhạc cũng an phận lui xuống.
Khi xe đến trạm đường dài, Văn Thanh Nhạc xuống xe, phát hiện thiếu niên cũng đã đi xuống phía sau mình. Thiếu niên tốc độ rất nhanh, không bao lâu liền đi tới trước mặt cậu, nhìn dáng vẻ cũng là muốn đi trạm đường dài.
Đôi chân dài đang bước càng lúc càng nhanh đột ngột dừng lại, chàng trai tiếp tục cuộc trò chuyện: "... Anh nói gì."
Một trận gió thổi tới, tiếng gió gào thét, thanh âm thiếu niên phiêu tán ở trong tiếng gió, gần như không che giấu được hoảng sợ: "Ca ca....... anh không cần em sao?"
Văn Thanh Nhạc sửng sốt, giương mắt qua nhìn, liền nhìn thấy non nửa cái sườn mặt với sắc mặt tái nhợt của thiếu niên. Văn Thanh Nhạc đi lướt qua thiếu niên, cậu nhịn không được quay đầu lại xem, thấy trong con ngươi đen kia không có ánh sáng, giống như toàn bộ thế giới đều đã bị hủy diệt.
Nếu không phải bản thân đã trải qua nỗi tuyệt vọng thì sẽ không thể nào có biểu hiện như vậy.
Thiếu niên kia cúi đầu, tại chỗ đứng bất động, vài giây sau, chạy đi chỗ khác.
"Này ——" Văn Thanh Nhạc hô một tiếng, nhưng mà thiếu niên cũng không quay đầu lại, nhanh chóng chạy đi.
Gia hỏa này sẽ không luẩn quẩn trong lòng đi?
Văn Thanh Nhạc không lo được nhiều như vậy, vội vàng đuổi theo hướng đó.
Nhưng điều mà Văn Thanh Nhạc không ngờ là có quá nhiều người đang bí mật quan sát cậu, những người đó vì vây xem cậu nên đã chắn đường, ngăn cản tầm nhìn của Văn Thanh Nhạc dõi theo thiếu niên.
Văn Thanh Nhạc có chút hỏng mất: "Lúc này còn nhìn mặt của tôi được sao, có đạo lý hay không vậy!"
Khi Văn Thanh Nhạc băng qua đám đông để tìm cậu bé, cậu bé đã đứng nghiêm trang trên mép hào ở nơi hẻo lánh, nửa chân buông thõng trên không.
"Này! Chờ một chút, đừng xúc động!" Văn Thanh Nhạc hét lên, "Có chuyện gì không thể ngồi xuống nói? Cậu còn trẻ tuổi, cuộc sống rất đẹp. Đừng bỏ lỡ!"
Nghe tiếng la, thiếu niên quay đầu lại nhìn Văn Thanh Nhạc.
Văn Thanh Nhạc tiếp tục khuyên: "Nhóc đừng xúc động, còn không phải là gặp cạn bã sao? Có chuyện gì lớn? Thật sự, anh đây từng có kinh nghiệm, cũng từng gặp qua cặn bã. Cả bốn người anh em của anh đều là cặn bã. Ban đầu không muốn sống nữa, nhưng bây giờ chả phải còn sống sao?
Thiếu niên cau mày liếc cậu một cái thật sâu, tựa hồ đang đánh giá cái gì, nhưng cuối cùng lại quay đầu bước ra ngoài— nhưng Ngay khi cơ thể cậu bé bắt đầu ngã xuống, cổ áo của cậu ta đã bị một bàn tay túm lấy từ phía sau.
Văn Thanh Nhạc sử dụng kỹ năng dịch chuyển tức thời của mình để bắt được cậu bé ngoài sức tưởng tượng, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Văn Thanh Nhạc đem người một lần nữa kéo về nơi an toàn, thiếu niên một bộ không muốn sống nữa, ngồi trên mặt đất dựa lưng vào lan can, vùi đầu vào đầu gối.
Văn Thanh Nhạc nhìn chú cừu non gần như đã là người lớn tuyệt vọng, đành phải tiếp tục khai thông tâm lý cho thiếu niên: "Không có việc gì mà không sống được, có đói không, anh đưa nhóc đi ăn gì đó."
Thiếu niên không để ý tới hắn.
Văn Thanh Nhạc bình tĩnh lại, sau đó từ góc độ của chính mình thuyết phục: "Không có anh trai của nhóc, còn có rất nhiều thứ khác đẹp đẽ. Nhóc còn chưa từng thấy những thứ này. Tại sao lại muốn tìm cái chết? Sau vài năm, nhóc sẽ quên đi anh ấy thôi.
Thanh âm thiếu niên rầu rĩ truyền tới "Không có cái khác...... Anh ấy chính là toàn bộ."
Đứa nhỏ thoạt nhìn là huynh khống nha. Văn Thanh Nhạc tiếp tục hỏi: "Anh trai vì sao đột nhiên không cần nhóc?"
Nếu có ẩn tình, nói không chừng có thể giúp vị tiểu đệ này giải quyết.
Giọng của cậu bé nghe thậm chí còn buồn hơn: "Anh ấy có đối tượng và nghĩ rằng tôi đang cản đường."
Văn Thanh Nhạc: "A, cái này......"
Nếu so sánh trong gia đình thì có vẻ giống như khi mẹ cưới chồng mới, anh trai có chị dâu thì quên nhóc nhỉ?
Không có cách nào thuyết phục loại chuyện này, cậu đành đổi đề tài: "Nhóc muốn đi đâu?"
Cậu bé trả lời: "Tôi vốn dĩ muốn tìm một công việc, kiếm tiền cho anh ta... Bây giờ không có người nào tiêu tiền của tôi. Tôi sống còn có lợi gì?"
Văn Thanh Nhạc nghe liền cảm thấy không thể tưởng tượng được, em trai tốt như vậy còn không cần, có phải là người nữa không đây?
Văn Thanh Nhạc tưởng tượng, trong lòng có một ý niệm khác ngo ngoe rục rịch.
Vị này tiểu đồng chí này ở trên xe đã giúp quá cậu, phẩm tính không tồi, thực lực cũng mạnh, vốn dĩ là tiền đồ vô lượng, không nên đứt gánh ở chỗ này.
Tuy rằng đây là thế giới ảo, không có chết thật, nhưng không ai có thể đảm bảo tiểu hài tử này sau khi đi ra ngoài sẽ không tự sát ở thế giới thực!
Các bác sĩ cho biết thêm:
"Nhóc... muốn đi với anh không? Anh muốn làm chuyện lớn. Chờ khi nhóc đi theo anh, đạt được thành công, nói không chừng anh trai nhóc sẽ hối hận?"
Và ngay cả khi anh trai của cậu bé không hối hận, có lẽ cậu bé đã nhìn thấy những thứ khác và trải qua sự đánh bóng của thời gian, nghĩ lại sự việc này, cậu sẽ cảm thấy nó chẳng hơn gì.
Người thanh niên rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn về phía Văn Thanh Nhạc nói: "Anh định làm gì?"
Lời tiếp theo quá mức ngu xuẩn Văn Thanh Nhạc cảm thấy cảm thấy thẹn, nhưng vẫn là căng da đầu nói: "Anh muốn thống nhất thế giới!"
Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, tại một khắc nào đó, Văn Thanh Nhạc cảm thấy ánh mắt của nhóc con này nhìn mình có chút kỳ quái.
"..." Thiếu niên dừng một chút, như có điều suy nghĩ nói: "Được rồi, tôi đi cùng anh, vậy trước tiên bắt đầu ở chỗ nào, đây?"
Văn Thanh Nhạc không ngờ mình lại có thể thu phục cậu nhóc này vào nhóm dễ dàng như vậy, phải biết rằng cậu chưa bộc lộ thực lực của mình với thiếu niên này, cũng chưa nói rõ lai lịch của mình, cậu hoàn toàn như một kẻ nói dối.
Tuổi trẻ kinh nghiệm còn non, ham mê quá dễ bị lừa gạt, cũng may cậu là người tốt.
"Không phải nơi này, chúng ta đi các nước khác trước." Văn Thanh Nhạc từ trong ba lô lấy ra một bản đồ, "Hiện tại chúng ta đang ở cùng một nhóm, nên anh sẽ hỏi ý kiến của nhóc. Nhóc nghĩ trong ba nước còn lại? Đất nước yếu hơn? "
Thiếu niên ánh mắt nháy mắt sắc bén lên: "Đều là phế vật."
Văn Thanh Nhạc: "......?" Anh không nói về sức mạnh kinh tế, ý của anh là, cậu nghĩ người lãnh đạo nước nào yếu hơn?"
"Tất cả đều là rác rưởi." Thanh niên chế nhạo, duỗi ngón tay mảnh khảnh chỉ vào bản đồ, "Người này, là một bình hoa"
Văn Thanh Nhạc: "?"
Thiếu niên hướng phía bên kia bản đồ bên: "Còn người này, là con tôm chân mềm."
Văn Thanh Nhạc: "??"
"Còn đây, chỉ có một nửa thực lực."
Văn Thanh Nhạc: "......"
Thiếu niên cuối cùng cười lạnh một tiếng: "A."
Văn Thanh Nhạc xem như nhận thức được cái gì gọi là tuổi trẻ phù phiếm, trách không được gia hỏa này dám can đảm đi theo cậu, ngay cả ba đứa nhóc của cậu trở thành thủ lĩnh cũng không để mắt tới, nhất định không sợ bị thao túng.
"Đừng nói như vậy, bọn họ rất mạnh." Văn Thanh Nhạc phục hồi, cất bản đồ, xoay người đi theo con đường đã đi đến, "Quên đi, chúng ta đi trước."
Văn Thanh Nhạc đi phía trước, không có nhìn thấy phía sau, thiếu niên trong mắt hiện lên suy nghĩ khi nghe hắn nói đến ba người kia.
———-
Văn Thanh Nhạc cùng thiếu niên kia đi đến nhà ga đường dài, xe buýt gần nhất là đi về hướng đông nam.
Về phía đông nam, đó là nơi "đàn con" của cậu bị người ta cho là không đáng nhắc tới, ngay cả mặt mũi cũng không thèm xem.
Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, liền chọn hôm nay đi.
Mặc dù đang là thời chiến nhưng chính phủ các nước không hề hạn chế việc đi lại của người dân, Văn Thanh Nhạc đã đưa cậu bé làm thủ tục xuất cảnh một cách suôn sẻ để lên xe sau khi mua vé.
Vì đường xa, Văn Thanh Nhạc và cậu bé mua vé giường nằm. Hai chiếc giường trong một căn phòng, họ tình cờ sống cùng nhau.
Văn Thanh Nhạc thu dọn đồ đạc, quay đầu lại, phát hiện đứa nhóc kia vẫn đứng ở cửa ngăn, mũi giày cũng chưa bước vào. Nhìn vẻ mặt thiếu niên nghiêm túc, như thể vừa bước vào là cả người ô uế.
Văn Thanh Nhạc cười ra tiếng: "Đều cùng giới tính với nhau nhóc còn làm ra vẻ cái gì? Còn sợ anh ăn nhóc sao? Thẹn thùng sao, trên giường không phải là không có cái màn giường, lúc ngủ chỉ cần kéo lại là được."
Văn Thanh Nhạc nói quá hào hùng, mãi đến khi ánh mắt của thiếu niên dừng ở trên tóc cậu, cậu mới đột nhiên có phản ứng.
Mẹ kiếp, với mái tóc trắng của mình, cậu bé này sợ ở cùng phòng với cậu không phải là không hợp lý, nếu nửa đêm cậu quá đói khát muốn trèo giường thì sao?
"Sau đó thì sao..." Văn Thanh Nhạc xấu hổ khụ một tiếng, "Anh đối với trẻ con không có hứng thú, nhóc yên tâm ngủ đi."
Thiếu niên ánh mắt từ trên tóc cậu di chuyển xuống mặt, xác nhận trên mặt không có biểu tình gì buồn bực hay ưu thương, cúi đầu nhanh chóng cau mày, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc.
Thiếu niên lại ở đi qua đi lại hai vòng, cuối cùng bước vào nằm trên giường, nhanh chóng kéo rèm cửa.
Văn Thanh Nhạc bắt đầu thử nói chuyện phiếm: "Nhóc tên là gì?"
Thiếu niên thanh âm nhàn nhạt: "Văn Tiêu."
Còn cùng cậu cùng họ, duyên phận a!
Văn Thanh Nhạc lấy tên mà mình đã đăng kí trên quang não" Tên anh là Lục Nhâm Giai, nhóc có thể kêu anh là Lục ca."
Văn Tiêu đáp lại đơn giản: "Ồ."
Văn Thanh Nhạc lại thử bắt chuyện mấy lần nhưng không thể tiếp tục, đành phải hỏi: "Nhóc không có chuyện gì muốn hỏi anh sao?"
"Có" Văn Tiêu khẳng định trả lời, Văn Thanh Nhạc tinh thần tỉnh táo, rất là tò mò muốn biết Văn Tiêu sẽ hỏi cái gì.
"Người đàn ông của anh đâu, tại sao không ở cùng anh?"