Nguyên Lý rửa đi vết máu trên người, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, gọn gàng khác.
Cả trong cả quá trình, hắn đều rất bình tĩnh.
Muốn sống tốt trong cái thế giới này, muốn từng bước một đứng vững, thực hiện mục tiêu của mình, không giết người không được.
Huống gì chỉ làm trọng thương mấy người nên phạt mà thôi, bọn hắn kêu thảm, máu tươi, hoàn toàn không đủ để thay đổi ý chí của Nguyên Lý.
Buổi chiều, Nguyên Lý chuẩn bị cùng Sở Hạ Triều về phủ Huyện lệnh.
Lúc sắp đi, hắn gọi Uông Nhị đến trước mặt, hỏi: "Huynh đệ của ngươi bị thương rất nặng, cho dù bọn hắn được cứu chữa cũng sẽ mất máu mà chết, ngươi như vậy có oán trách ta không?”
Uông Nhị nén lòng, vội vàng cung kính thể hiện, "Đại công tử nói gì vậy? Uông Nhị ta biết phân biệt đúng sai, bọn hắn vong ân phụ nghĩa trước, ta không có dạng bằng hữu bất trung bất nghĩa này, bọn hắn cho dù chết cũng không đáng tiếc."
Nguyên Lý nhìn hắn mà dò xét.
Ở dưới ánh mắt của hắn, Uông Nhị vậy đầu toát hết mồ hôi, trong lòng bàn tay cũng bởi vì vội vã mà trở nên ướt đẫm. Cảm giác như vậy, thậm chí so với hắn lúc trước chặn giết tên cẩu quan kia càng thêm thấp thỏm.
Một lát sau, Nguyên Lý dừng thể hiện bằng ánh mắt, nhếch môi cười nói: "Uông Nhị, ngươi trung nghĩa can đảm, có tâm hiệp nghĩa. Bên cạnh ta đang thiếu những người như vậy, không biết ngươi có nguyện ý đi theo bên cạnh ta hay không?"
Uông Nhị sững sờ, lập tức vui mừng, vừa mới lo sợ đều bị vui sướng mà quên đi. Hắn cố nén sự mừng rỡ, cố gắng trấn định mà nói: "Ta tất nhiên nguyện ý đi theo công tử."
Nguyên Lý lúc này bảo quản gia đưa tới một con ngựa, một bộ Huyền Giáp cùng một hộp vàng bạc châu báu, hắn đem những vật này đều giao cho Uông Nhị, ra tay hào phóng hào sảng.
Ba món đồ bên trong tầm thường nhất lại là vàng bạc châu báu. Ngựa và Huyền Giáp đều không phổ biến, ngựa là vật tư chiến lược trọng yếu, cũng sẽ không cho người bình dân tiếp xúc, mà Huyền Giáp càng thêm trân quý, đây chính là khôi giáp bằng sắt, cực kỳ khó có được. Nguyên Lý sắp xếp rất nhiều năm mới có thể mua ngựa, nhưng đến bây giờ trong tay hắn nhiều lắm cũng chỉ có hai mươi con ngựa cùng năm phó Huyền Giáp.
Uông Nhị kích động đến sắc mặt đỏ bừng, sau khi hắn được sủng ái lại lo sợ vừa thẹn mà nói: "Công tử, ta cũng không biết cưỡi ngựa."
Nguyên Lý nhìn về phía Lâm Điền.
Lâm Điền dắt ngựa, khống chế ngựa , dạy Uông Nhị cách lên ngựa. Uông Nhị ngồi ở trên ngựa bị đưa đi một vòng, hắn dần dần thích cảm giác cưỡi ngựa, cúi đầu xem xét, huynh đệ của hắn nhìn lên với ánh mắt ghen tị, trong lòng Uông Nhị có chút tự hào, hung phấn.
Nguyên Lý mỉm cười nhìn xem, bỗng nhiên hình như có cảm giác, nghiêng đầu nhìn lại thấy Sở Hạ Triều, bốn mắt nhìn nhau.
Sở Hạ Triều kéo môi, "Tẩu tẩu đại khí."
Trong quân chỉ có bộ đội tinh nhuệ và sĩ quan mới có thể mặc Huyền Giáp , nhưng Nguyên Lý lại cho một người ngựa cũng không biết cưỡi..
Nguyên Lý nhìn hắn ôn hòa cười cười, khóe môi hồng nhuận, khóe mắt nhẹ nhàng chớp, sau đó quay đầu.
Sau khi xử lý tốt mọi việc , Nguyên Lí bảo Quách Lâm và Triệu Doanh ở lại nông trường, để bọn hắn vận chuyển số hang hóa kia vè trong đêm, nếu cho ngựa chở mang theo sẽ dễ bị Sở Hạ Kiều ở phủ Huyện lệnh phát hiện ra.
Đêm khuya, Nguyên Lý nhận được phản hồi của hệ thống.
【 vạn vật bách khoa hệ thống đã kích hoạt. Nhiệm vụ Thu hoạch tiền tham ô quận Hán Trung đã hoàn thành, đã ban thưởng, mời túc chủ tự kiểm tra. 】
Nguyên Lý liền biết số tiền bạc kia đã được di chuyển an toàn.
Mặc dù đối với việc chăm sóc sau sinh của heo nái nghe cái tên có chút gì đó.. nhưng Nguyên Lý vẫn là không nhịn được hiếu kì xem nội dungtrong sách. Hắn lẳng lặng chờ xem tri thức vừa được bổ sung , nhưng vài giây sau lại không hề có động tĩnh gì.
"Ừm?"
Nguyên Lý từ trên giường ngồi dậy, chắc chắn rằng cách nhận được phương pháp chế tạo xà bông thơm không hề giống với khi tiếp nhận những thông tin khác.
Hắn nhiều lần kiểm tra lại hệ thống, viết chữ đúng là nhiệm vụ ban thưởng đã cấp.
Chẳng lẽ hệ thống còn đem đến cả sách thật đến cho hắn rồi?(nguồn dtruyen.com)
Nguyên Lý đứng dậy tìm kiếm, nhưng không thu hoạch được gì. Tìm như vậy thì đến chân trời cũng không thấy. Quách Lâm phong trần mệt mỏi mà tới.
Quách Lâm đem số giấy tờ thống kê hang hóa tới cho Nguyên Lí cũng nói cho hắn biết bốn người bị trọng thương khi sang đã chết rồi.
"Năm người Triệu Doanh bắt được cũng đã xử trí xong, " Quách Lâm nói, " Sau khi uy hiếp, nạn dân bên trong nông trại cũng trở nên nghe lời rất nhiều."
Nguyên Lý thản nhiên nói: "Nếu như có người bất mãn việc lấy công đổi lương thực cứu tế, sẽ ngay lập tức đưa ra khỏi nông trại, đuổi khỏi huyện Nhữ Dương, về sau cũng không cần quan tâm sống chết của bọn hắn nữa."
Nguyên Lý trải qua lần này, cũng biết rõ mình nghĩ mọi việc quá mức đơn giản.
Trừ việc bên trong nông trường đã trở thành nhà ở của nạn dân, những nạn dân bên trong hầu hết đều cảm thấy may mắn, lấy công đổi lấy lương thực là phương pháp cho bọn hắn có thể thu hoạch thêm lương thực, có thể ổn định cuộc sống lâu dài. Nhưng cũng có những thành phần đến chết cũng không thay đổi. Lòng người khó đoán, số nạn dân kia cũng không phải con dối để điều khiển tùy tiện.
Cái này không có gì đáng thương tâm, Nguyên Lí chỉ là học được bài học, cũng muốn sau chuyện này có thêm kinh nghiệm, ngăn chặn những việc như thế này xảy ra.
Quách Lâm đồng ý, lại hung phấn mà lấy trong ngực ra một túi hành lí, nói giọng rất nhỏ: “ Đại công tử, bên trong bao vải lụa chúng ta phát hiện ra mấy quyển sách.”
"Sách?" Nguyên Lý kinh ngạc, vội vàng đưa tay nhận lấy.
Tại Bắc Chu, sách là tài sản so với vàng bạc là đồ vật càng khó có được. Tri thức và tất cả kinh thư đều bị kẻ sĩ quý tộc chiếm độc quyền, có thể đưa sách cho người bên ngoài tuyệt đối được gọi là đại thủ bút hào khí.
Mấy quyển sách này được bọc cẩn thận bằng mấy lớp vải vóc, thái độ chân trọng như vậy càng làm cho Nguyên Lí không khỏi chờ mong.
Trong lòng của hắn âm thầm cầu nguyện, nếu như có thể là mấy quyển bản độc nhất thì tốt.
Rất nhanh mở lớp vải bọc bên ngoài ra, Nguyên Lý lòng tràn đầy chờ đợi nhìn xem, chớp mắt một cái trên mặt liền ngưng cười.
Đây là ba quyển sách, tên sách theo thứ tự là chăm sóc heo mẹ sau sinh; nâng cao kỹ thuật chăn nuôi sản xuất heo mẹ; toàn bộ kỹ thuật chăn nuôi nông thôn mới.
Nguyên Lý: ". . ."
Quách Lâm nghi ngờ nói: "Công tử?"
Nguyên Lý hít sâu một hơi, "Ngươi đi ra ngoài trước đi."
Hệ thống này quả thật lợi hại.
Nguyên nhân nói là "Mời túc chủ tự hành thăm dò" ý dùng chính số hàng hóa kia hợp tình hợp lý mà mang đến tay hắn.
Nguyên Lý một lời khó nói hết mở ra sách nhìn lại mấy lần, lại không nghĩ rằng không cẩn thận có thể mê mẩn, càng xem càng phấn chấn. Thấy hắn liên tục gật đầu, thỉnh thoảng lộ ra vẻ suy tư.
Mặc dù không thể nào biết đúng sai, nhưng nội dung thật có tác dụng!
Nguyên Lý nhìn một chút, thậm chí còn muốn tự tay thử cảm giác đỡ đẻ cho heo nái là như thế nào.
Chờ sau khi trời sáng, Nguyên Lý mới thỏa mãn đem sách cất đi, cùng đoàn người Sở Hạ Triều lên ngựa lên đường trở về Lạc Dương.
Trên đường rảnh đến nhàm chán, hắn cảm thấy hứng thú hỏi Dương Trung Phát, "Tướng quân lần này về Lạc Dương, bên người không mang theo người sao?"
Dương Trung Phát nhếch miệng cười một tiếng, "Làm sao có thể không mang theo người? Chúng ta lần này về Lạc Dương mang theo một ngàn kỵ binh!"(nguồn dtruyen.com)
Một ngàn kỵ binh, đừng nghĩ số lượng ít, đây không phải là một con số nhỏ. Thậm chí rất có thể là bởi vì Sở Hạ Triều dự định đến kinh thành, trực tiếp đem lương thực hộ tống về Bắc Cương mới mang nhiều như vậy người trở lại Lạc Dương.
Dường như quân ở Lạc Dương tính toán đâu ra cùng lắm cũng hơn vạn người.
Một kỵ binh có thể bổ sung vào bộ binh, Bắc Cương kỵ binh kỹ thuật tinh xảo, sức chiến đấu sẽ chỉ có cường hãn hơn.
Nguyên Lý như có điều suy nghĩ, "Vậy sao không thấy những kỵ binh này?"
"Bọn hắn đều được sắp xếp ổn thỏa tại đồn kỵ trong đại doanh, để giáo úy đồn kỵ nuôi giúp hắn một khoảng thời gian, đỡ hao phí lương thực của chúng ta. Nguyên công tử tất nhiên không nhìn thấy, " Dương Trung Phát cười hắc hắc, xoa xoa tay nói, "Nguyên công tử có hứng thú đối với kỵ binh Bắc Cương của chúng ta? Không bằng chờ khi rảnh rỗi, ta dẫn ngươi đi đồn kỵ trong đại doanh xem một chút!"
Nguyên Lý nụ cười thể diện. Nghĩ thầm, ngươi cho rằng ta tin?
Có lẽ Bắc Cương kỵ binh quả thật được sắp xếp ở đồn kỵ trong đại doanh, nhưng tuyệt đối không phải toàn bộ. Nguyên Tụng từng nói với Nguyên Lý mấy ngày qua thấy rất nhiều người lạ, chỉ sợ rằng những người lạ này là người của Sở Hạ Kiều. (nguồn dtruyen.com)
Mặc dù Sở Hạ Triều đã đi theo ta rời khỏi Nhữ Dương, nhưng hắn hiển nhiên vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm lô hàng đó.
Đối với tiền của tên tham quan, Nguyên Lý cũng không có ý định chiếm giữ cho riêng mình, nhưng hắn đã có ý định tận dụng một cách thích hợp, đưa hàng hóa vào sử dụng tốt, hiện tại vẫn chưa sẵn sàng lấy ra. Đến lúc đó, tuyệt đối không thể để cho người của Sở Hạ Triều phát hiện ra nơi cất giấu hàng hóa ở đâu.
Nguyên Lý cười híp mắt nói: "Vậy nên đi đa tạ Dương Đại Nhân."
Đoạn đường trở về, mọi người cũng không nghỉ ngơi, ngược lại so với trước càng lúc càng nhanh mà trở lại Lạc Dương. Nguyên Lý xuống ngựa trước, còn vẫn thừa sức, sải nhanh bước chân đi vào bên trong Sở Vương Phủ.
Dương Trung Phát lại ở bên tai Sở Hạ Triều mà không ngừng thở dài, "Tướng quân, nguyên tiểu công tử thật sự là thiên phú từ nhỏ. Tuổi còn trẻ đã có thể đạt đến loại trình độ này, nếu được dạy bảo thật tốt, về sau không khó trở thành một đại danh tướng."
Hắn cũng nghe qua chuyện Nguyên Lý lấy một địch bốn, nếu để cho Dương Trung Phát tiếp tục nói, hắn còn cảm thấy Nguyên Lý có chút mềm lòng, nên tại chỗ chém chết bốn người kia mới đúng. Chẳng qua Nguyên Lý còn nhỏ, hắn có biểu hiện như vậy đã được người ta vỗ tay khen hay, để Dương Trung Phát nhất thời cũng có chút quý mến.
Sở Hạ Triều gọn gàng tung người xuống ngựa, cầm roi nhẹ nhàng gõ bên chân, cười nhạo một tiếng, "Chỉ sợ hắn còn không chỉ như vậy."
Nói xong, hắn cất bước tiến vào trong phủ.
Dương Trung Phát nhìn theo bóng lưng của Sở Hạ Triều, buồn bực “tướng quân đây là ý gì?
Hắn sờ lên cằm suy nghĩ câu nói này, hồi lâu không có suy nghĩ ra được, dứt khoát quay đầu đi hướng về phía nhà mình.
*
Nguyên Lý ở trong phủ nghỉ ngơi một ngày, ngày kế tiếp liền bị Dương Thị bắt đầu giao việc quản gia.
Nguyên Lý không thể khước từ, liền tạm thời tiếp nhận. Sau khi hắn dùng thời gian nửa ngày thời để xem qua một lượt sổ sách ở Sở Vương Phủ, hắn sửng sốt trước sự hỗn loạn tài chính của Sở Vương Phủ.
Sở Vương Phủ có thật nhiều cửa hàng Hòa Điền tại Lạc Dương, đất phong hàng năm cũng có thu thuế. Theo lý mà nói cũng là gia đình khá giả, hẳn là gia tài bạc triệu, không bao giờ thiếu tiền mới đúng. Nhưng xem hết những sổ sách nợ nần này mới hay phủ Sở Vương trên dưới đều toàn là lỗ thủng, tiền thu thuế hàng năm đều bị cường hào, quan viên trên dưới ở U Châu bỏ vào túi riêng, vậy mà chỉ có thê duy trì được vẻ ngoài giàu có, phồn vinh.
Nguyên Lý uống một chén trà đậm, đứng dậy cầm sổ sách liền đi tìm Dương Thị, lễ phép từ từ mà nói cho nàng nghe về tình huống của Sở Vương Phủ.
Dương Thị sắc mặt vậy mà lại rất bình tĩnh, nàng kéo Nguyên Lý ngồi xuống, vỗ vỗ vào tay Nguyên Lý, " hài tử ngoan , ngươi xem những quyển sổ sách này thật vất vả. Ta biết với sự thông minh, nhất định có thể nhìn ra những vấn đề này."
Nàng khẽ thở dài, "Từ khi Phong nhi bệnh, ta vô tâm chưởng không quản chuyện trong phủ. . . Sự việc càng trở nên nghiêm trọng. Lý Nhi, ta biết được ngươi lòng có chí lớn, sẽ không ở lâu trong phủ. Nhưng thử quản lý mọi việc trong phủ một thời gian, đối với ngươi mà nói cũng rất hữu ích. Những nhà giàu sang, phong lưu danh sĩ, ngươi nếu là muốn kết giao cùng bọn hắn, cũng nên biết được bọn hắn ăn cái gì, mặc cái gì, mỗi ngày làm những gì, nói những gì. Ta nói có đúng hay không?"
Nguyên Lý mím môi cười, "Phu nhân nói đúng."
Dương Thị nói khẽ: "Những thứ trong sổ này không cần tính thuế, chỉ cần người trong phủ khỏe mạnh đó chính là giúp ta rồi.”
Nguyên Lý là người thông minh, hắn nghe hiểu Dương Thị ám chỉ. Chỉ sợ Dương Thị cũng biết bọn hắn ở Lạc Dương, cách xa U Châu vạn dặm, dù lòng muốn thay đổi cũng không có biện pháp, chỉ có thể bỏ mặc không quan tâm.
Nguyên Lý gật đầu, lại hàm ý nói: "Trong phủ có nhiều lão nô, nhi tử ta mới tới đây chưa được bao lâu sợ rằng sẽ không xử lý tốt được mọi việc.”
Dương Thị nhẹ giọng, lại kiên định, "Ngươi cứ việc làm, ta xem ai dám?"
Có được sự bảo vệ của Dương Thị, Nguyên Lý liền triệt bắt tay vào việc chỉnh đốn cả trong ngoài phủ Sở Vương Phủ.(nguồn dtruyen.com)
Trong vòng vài ngày, Sở Vương Phủ từng người liền cảm thấy thay đổi rõ ràng.
Trong phủ nô bộc ngày càng trở nên chịu khó làm việc, trong sân viện không còn thấy bóng dáng nô bộc hiên ngang đi lại. Người hầu kẻ hạ mắt đi đều hướng nhìn xuống đất, ngay ngắn thẳng thắn, trong phủ tất cả đều trở nên sạch sẽ. Cửa hàng và nông trường được sắp xếp mọi thứ đâu ra đó, nợ cũ cũng lần lượt được xử lý xong.
Bất ngờ mà nhìn đến, Sở Vương Phủ trông có vẻ rực rỡ hẳn lên.
Ngay cả Sở Vương khi sáng dùng đồ ăn, nhìn động tác nhanh nhẹn của nô bộc, cũng không khỏi thầm nói với Dương Thị: "Phu nhân, nhà chúng ta cưới được một người con dâu tốt ."
Dương Thị che môi cười nói: "Lão gia, ngài lời này cũng đừng để cho Lý Nhi nghe thấy."
Sở Vương sờ lấy râu ria nhỏ giọng nói: "Ta biết rồi."
Sau khi chỉnh đốn tốt Sở Vương Phủ, Nguyên Lý dự định trả lại quyền quản lý cho Dương Thị. Thế nhưng trước hôm đấy, Văn Đạo Viện nhận được tin Sở Minh Phong phái người truyền đến lời nhắn.
Sở Minh Phong muốn gặp "Thê tử" Nguyên Lý một lần.