Sau Khi Chết, Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 119: Không dấu vết




Sau khi đưa bé Chử Hâm về nhà, Mộc Chiêu còn lo lắng cô bé sẽ bò loạn lên cầu thang rồi ngã, suốt ngày không dám để cô bé rời khỏi tầm mắt của mình, kết quả ai ngờ Hòn Than xông ra, biến thành kích thước bằng con báo, đã trở thành phương tiện di chuyển trong nhà của cô bé.

Mộc Chiêu chọc vào đầu Hòn Than, tức giận nói: "Con có biết bé Chử Hâm mới tập đi cần phải đi nhiều không? Mẹ tự hỏi là mấy ngày nay con bé thật vất vả mới đi trôi chảy được, sao hai ngày này không nguyện ý đi nữa, hóa ra là do con làm, không thể cưng chiều em quá mức nha!"

"Meo ô ô ô ngao!" Hòn Than che tai lại, vờ như mình không nghe thấy.

"... Được rồi, được rồi, bó tay với con." Mộc Chiêu thở dài.

Nàng luôn cảm thấy Hòn Than đã biết gì đó, cho nên trong lòng còn sợ hãi? Hay là áy náy?

Dù sao có thể thấy được, trong nhà người cưng chiều cô bé nhất chính là Hòn Than, cho nên rất nhanh, Chử Hâm vốn thân cận với động vật hơn, không quá mấy ngày đã bám dính Hòn Than mỗi ngày, trong khi Ô Hạm Tầm chủ yếu lấy hình người chăm sóc em bé lại bị một xíu "vắng vẻ".

Thấy bộ dáng cô ấy nằm cạnh cửa với vẻ mặt hâm mộ ghen tị, Mộc Chiêu vỗ vỗ vai cô ấy, nói: "Đừng như vậy, có chút mất mặt."

"Tôi…"

"Không được quăng Hòn Than ra ngoài." Mộc Chiêu tiên tri biết trước, vạch trần tâm tư của Ô Hạm Tầm.

"..." Ô Hạm Tầm lập tức ỉu xìu xuống, trông vô cùng đáng thương.

"Haizz... Hay là cô thử dùng dạng mèo để tiếp xúc với con bé xem?" Mộc Chiêu tỏ vẻ mình chỉ có thể giúp được đến đây.

"... Tôi thử xem!" Ô Hạm Tầm nghiến răng nhìn chằm chằm Hòn Than, móng vuốt sắp cào ra mấy cái lỗ trên tường.

Huầy... Chỉ hy vọng hai con mèo này đừng phá hủy nhà nàng, sức chiến đấu của hai con mèo cũng không như mèo nhà bình thường! Mộc Chiêu lau mồ hôi lạnh trên trán mình trước.

Nếu thật sự phá hủy nhà, ài...

Con nhà mình thì có thể làm gì bây giờ? Thở dài cho qua thôi.

Bé con đang ôm cổ nằm sắp trên lưng mèo như nghe thấy gì đó, chỉ huy Hòn Than đi đến cửa.

Phó Du Thường vừa mới tan làm về, vừa mở cửa ra đã thấy mèo và bé con đang nằm trên đất.

"Sao con lại nằm ở đây?"

Nghe thấy giọng nói của Phó Du Thường, bé Chử Hâm ngẩng đầu lên, vươn tay với Phó Du Thường, "Ôm!"

Cúi xuống bế cô bé lên, Phó Du Thường đóng cửa lại, nói với "mèo lớn" bên cạnh: "Sau này đừng để con bé nằm dưới đất, cẩn thận kẻo bụng bị lạnh."

"Meo ô..." Hòn Than đi bên chân cô meo meo hai tiếng, như đang nói "Biết rồi".

Buổi tối, hai người hai mèo chơi với cô bé một lúc, bé Chử Hâm bắt đầu mệt rã rời, thế là Ô Hạm Tầm ôm cô bé ngủ.

Phó Du Thường một mực chờ cô bé về phòng, khi xác định chỉ còn có mình và Mộc Chiêu, mới chia sẻ một tin tức tốt với đối phương: "Thành phố G đang ra tay."

"Tình huống thế nào?" Mộc Chiêu lập tức ngồi thẳng dậy, vội vàng hỏi: "Chơi chết tên kia không?"

Lời còn chưa dứt, Mộc Chiêu cũng đã tự mình tính toán đáp án...

"... Đệt! Như vậy mà cũng chạy thoát? Không, cũng không phải, hắn... Đã ở giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết rồi?!" Mộc Chiêu nhắm mắt lại nhìn vào Dòng sông Sinh mệnh một lần nữa, mặc dù Quỷ Vương còn sống, nhưng có một vị cố ý che giấu Mệnh Tinh, sự tồn tại mà ngay cả nàng cũng không thể nhìn thấu, đang điên cuồng đuổi giết Quỷ Vương.

Hơn phân nửa Mệnh Tinh của Quỷ Vương đã bị bao phủ bởi màu đỏ sậm tượng trưng cho cái chết, thậm chí còn đang lung lay sắp đổ.

Mặc kệ người đang đuổi giết hắn là ai, nhất định phải cố lên!

"Rất lâu trước kia Quỷ Vương đã chuẩn bị kế hoạch dự phòng, cũng có thể là người khác làm giúp hắn, trong Địa Phủ cũng có tay trong của hắn, cho nên khi bị đẩy vào bước đường cùng, hắn sẽ trốn đến Địa Phủ, nhưng Tần Quảng Vương đã có đề phòng, hắn lại bị thần linh hai bên đuổi giết đến nhân gian, tin rằng chẳng bao lâu nữa hắn sẽ không còn cách nào giãy giụa." Mặc dù Phó Du Thường không ở bên kia nhưng tin tức có thể còn nhanh hơn người ở chiến trường.

"Nếu Quỷ Xanh thật sự muốn chạy, quả thực còn khó bắt hơn cá chạch, nhưng em thấy số mệnh của hắn đã đến cùng, nếu để hắn chết quá dễ dàng, vậy cũng là chúng ta chịu thiệt!" Mộc Chiêu hừ hai tiếng.

Nếu nàng có thể dịch chuyển tới chỗ đó, có thế nào nàng cũng phải đạp hắn hai cái!

"Dựa vào những gì hắn đã làm trong những năm qua, chỉ cần hắn không hồn phi phách tán, tin chắc có rất nhiều thế lực không muốn cho hắn sống tốt." Phó Du Thường hơi đoán chừng thế lực Quỷ Vương đã đắc tội trong những năm qua, ngoại trừ bầu trời với không tới, còn lại chỉ cần đụng tới hoặc ít hoặc nhiều đều không thoải mái.

"Đúng vậy." Về điểm này, Mộc Chiêu tuyệt đối tin tưởng Sở Diệm.

Lúc trước, khi hắn vẫn còn là nhân loại, vừa kế vị đã đắc tội các nước láng giềng, làm Quỷ Vương mấy ngàn năm, tin chắc hắn chỉ biết tạo ra nhiều "thành tựu vĩ đại" hơn! Chỉ tội nghiệp người hoặc quỷ giúp hắn thu thập cục diện rối rắm, thật thảm.

"Hay là em trợ giúp bọn họ một tay?" Mộc Chiêu vươn tay định lấy "kho vũ khí" của mình ra, kết quả không cẩn thận làm ngã một chồng sách bên cạnh, khi rơi xuống, có một nửa bìa của một quyển sách lộ ra ngoài.

Mộc Chiêu lập tức ngồi xuống ôm lên, nhanh gần như để lại tàn ảnh.

"Cái gì…" Phó Du Thường còn chưa kịp hỏi, Mộc Chiêu đã lấy khí thế giấu đầu lòi đuôi ra tăng thêm lòng dũng cảm cho bản thân, lớn tiếng nói.

"Không có gì đâu!"

Vậy xem ra là có.

"Khụ khụ khụ… Ờm, học tỷ, chị đã sao chép hết những thứ Tiên Khí lưu lại chưa?"

Biết Mộc Chiêu muốn nói sang chuyện khác, Phó Du Thường cũng không nói ra, chỉ cười nhạt đưa cho nàng đồ vật đã chuẩn bị từ lâu.

"Quá khứ của Chử Hâm đều ở đây." Phó Du Thường đưa con chip sao chép từ Tiên Khí ra, "Quá khứ của cô ấy có vấn đề gì sao?"

"... Không có, không có, chỉ là hiện tại ký ức của em có một đoạn hơi kỳ lạ, em không hiểu, Chử Hâm cô ấy... Nói không chừng có lẽ cô ấy thật sự đã vượt qua em." Nhìn con chip chảy xuôi ánh huỳnh quang, đáy lòng Mộc Chiêu vẫn luôn có một nghi vấn rất lớn, chính là sau khi sức mạnh và ký ức của nàng khôi phục, dù tính toán thế nào, nàng cũng không tìm thấy dấu vết nào về sự tồn tại của mình ở thế kỷ 21.

Nàng cảm thấy có lẽ chỉ có Chử Hâm mới có thể cho nàng câu trả lời này.



So với bầu không khí hòa thuận và ấm áp của một nhà bên này, Quỷ Vương ở núi Long Cư quyết đoán lựa chọn lui về hang ổ của mình trước, gần như vẫn luôn trong nước sôi lửa bỏng.

Tuy rằng Quỷ Vương tin vào trực giác của mình không đi cướp Tiên Khí, nhưng lại bị Chử Hâm phản bội, lại bị người phụ nữ hắn yêu thích nhất đuổi giết, sau khi Quỷ Vương ôm một bụng tức giận về còn chưa kịp phát tiết đã bị một màn trước mắt dọa sợ ngây người

Hang ổ của hắn rắn mất đầu, lúc này hắn mới biến mất bao lâu, sương mù tràn ngập, núi băng nứt nẻ, vật chôn cùng hắn cũng bị vạ lây không ít!

Vốn đã rất tức giận, sau khi thấy như vậy, hắn tức giận bắt lại những thuộc hạ có liên quan, dùng cực hình xử lý toàn bộ, hồn phi phách tán.

Lại thêm mười mấy Quỷ Đỏ có sức chiến đấu bị mình giết, sau khi Quỷ Vương bình tĩnh lại mới mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn, thế là lập tức yêu cầu Thái tể đi kiểm kê số lượng Quỷ Đỏ còn dưới trướng mình, kêu mấy lần cũng không thấy trả lời, lúc này hắn mới chợt nhận ra, Thái tể đã biến mất từ ​​lâu.

Lúc trước bởi vì một số chuyện vặt vãnh, hắn để Thái tể đóng cửa ăn năn, trong khoảng thời gian này hắn cũng sắp quên mất ông ta, cho nên không để ông ta ra ngoài.

Quỷ Vương lập tức đến nơi ở của Thái tể, lại bị báo cho là có một ngày nọ sau khi Thái tể đã ra cửa, cuối cùng không thấy trở lại nữa, thậm chí còn trước khi hắn để cho ông ta đóng cửa ăn năn!

Thái tể biến mất như vậy, không chỉ có ông ta, sau đó Quỷ Vương muốn tìm một vài con quỷ để giúp mình xử lý chuyện này, phát hiện những con quỷ có năng lực mà hắn nhớ tên đều đã biến mất!

Khi hắn không biết gì, Chử Hâm đã cắt đứt mọi sự trợ giúp của hắn mà không ai hay biết!

Quỷ Vương tức giận đến mức đập phá mọi thứ trong phòng.

"Ha, ngươi cho rằng ta làm việc gì cũng phải dựa vào bọn hắn sao? Ngu xuẩn! Chỉ là bồi dưỡng ra một đám thuộc hạ mới mà thôi, dùng những chiêu trò nhỏ nhặt này cũng thật là mất mặt xấu hổ!" Quỷ Vương giả vờ bình tĩnh một lát, sau đó tìm một thuộc hạ bản thân tin cậy, một mặt là để hắn sắp xếp quỷ mới tới cho mình, một mặt khác... Hắn muốn điều tra rõ những con quỷ ngày thường có lui tới với Chử Hâm, thà giết nhầm chứ không thể buông tha!

Cần phải thanh trừ tay trong còn sót lại ở đây của Chử Hâm sạch sẽ!

Chẳng qua Quỷ Vương không ngờ hắn càng nóng nảy thì càng rơi vào bẫy Chử Hâm để lại, nàng ấy cũng không để lại bất luận giúp đỡ nào, tính kế cũng chỉ là sự nghi kỵ và đa nghi của Quỷ Vương.

Thậm chí không cần phí một binh một tốt, cứ thế để tự bản thân Quỷ Vương làm tan rã thế lực của mình.

Những sự vụ trước đây Chử Hâm phụ trách đều bị Quỷ Vương điều tra, những chuyện quá lâu vẫn chưa kịp xem nhưng những thế lực phát triển trong nhân loại mấy năm gần đây được đặt ở phía trên cùng, hắn nhìn thoáng qua, lập tức xé nát báo cáo trước mặt.

"Thịnh Chử, ha ha ha... Một cái Tập đoàn Thịnh Chử! Hóa ra là từ lúc này ngươi đã ghi hận ta, quả nhiên là nuôi một con sói mắt trắng không thể nào thân!" Chử Hâm vốn nên họ Sở, mặc dù phát âm giống nhau nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác, Sở là họ của vương tộc bọn hắn, nhưng Chử Hâm lại bị vu hãm là nghiệt chủng của Thái tử phi và người khác sinh ra, Sở Diệm giết cha giết huynh kế vị nói nàng ấy không xứng với dòng họ vương tộc, cho nên nàng ấy bị đặt họ Chử như một trò đùa.

Khi đó Sở Diệm kế vị làm vương, bạo ngược bất nhân, không ai dám khuyên nhủ.

Hiện giờ phong thủy thay đổi, lúc đặt tên công ty, Chử Hâm cố tình đổi Sở thành Chử, dù sao Quỷ Vương cũng chưa bao giờ để ý tới những chuyện này, khi nghe được cái tên của tập đoàn này còn cảm thấy rất hay, chỉ duy nhất lão Thái tể biết nội tình cũng nhắm một con mắt mở một con mắt coi như không nhìn thấy, mà những con quỷ khác chỉ biết thân phận của Chử Hâm cao quý, là cháu gái duy nhất của Quỷ Vương, sao có thể nghĩ nhiều như vậy.

Ngay khi sự thật được phơi bày, Quỷ Vương tức giận lật đổ bàn trước mặt.

Sự khác biệt trong chữ này trực tiếp nhắc nhở Quỷ Vương nhớ lại tâm tư của hắn khi đặt cho Chử Hâm họ "Chử", lúc trước tâm tư độc ác bao nhiêu, bây giờ hắn lại bị làm cho ghê tởm bấy nhiêu.

Đây chỉ là phần đầu tiên thôi, chỉ là chẳng bao lâu, một tin xấu và một tin tốt đồng thời ập đến, quấy rầy mọi tiết tấu của hắn.

Tin tốt là cuối cùng hắn cũng không cần phải xem những thứ đau đầu này nữa, cũng không cần quan tâm Chử Hâm đã đào bao nhiêu cạm bẫy cho mình.

Tin xấu là nhân loại đang tấn công và bao vây toàn bộ nơi này của hắn, không có một đường ra nào!

Bên nhân loại hạ quyết tâm tốc chiến tốc thắng, làm cho Quỷ Vương trở tay không kịp, ai có thể ngờ trong khoảng thời gian bọn họ mai phục này, Quỷ Vương lại giải quyết rất nhiều đối thủ thay bọn họ chứ? Nếu biết được sự thật, chắc hẳn mọi người sẽ cảm thán: Hạnh phúc đến quá bất ngờ!

Cường giả ở nhân gian cũng nhiều như mây, trước đây Quỷ Vương quá tự tin, bây giờ cây cối trên mộ hắn rậm rạp thô to mấy người ôm không hết, Quỷ Vương bị tập trung hỏa lực lúc này mới nghĩ đến thuộc hạ nhà mình tốt, bây giờ thuộc hạ có thể giúp hắn chia sẻ hỏa lực đã không nhiều lắm, dùng một tên thiếu một tên.

Quỷ Vương vốn đang có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng bỗng nhiên có một người phụ nữ không thấy rõ khuôn mặt xuất hiện ở chiến trường, sức mạnh khủng bố đến đáng sợ, như mặt trời khiến chư tà kinh sợ, khiến quỷ quái ngạt thở, đối phương đang dùng hết sức đuổi theo, chém giết từng đòn, nếu không, làm sao hắn sẽ bị đuổi cho chạy trốn khắp nơi như chó nhà có tang như Phó Du Thường đã nói?