Sau Khi Đọa Ma, Ta Trở Thành Nốt Ruồi Chu Sa Của Bọn Họ

Chương 7




Khi thoát ra khỏi ảo ảnh, khuôn mặt ta vẫn không có biểu cảm gì.

Thực ra, ta nên tự hỏi: Liệu có cảm thấy hài lòng với tất cả những gì ta nhìn thấy không?

Nhưng những việc đó quá lố rồi, ta từ chối trả lời.

Sau khi Ninh Vô Ngu thoát ra khỏi ảo giác của Dịch Hoài Tử, có lẽ vẫn lẳng lặng theo dõi ta đối xử với Long Chiêm trong huyễn cảnh như thế nào.

Mặc dù ta đã lợi dụng sự việc tương tự để trả đũa Dịch Hoài Tử và Long Chiêm thông qua ảo ảnh nhưng điều này thực sự không làm phiền muộn trong ta tiêu tan quá nhiều.

Ngược lại, những trải nghiệm trong thế giới ảo ảnh còn làm ta nhớ lại ký ức khó chịu của mình ở Tiên Giới một trăm năm trước.

Hơn nữa, Ninh Vô Ngu dường như rất vui khi thấy ta nhớ lại quá khứ.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của ta, hắn cũng không hỏi thêm câu nào.

Mặt khác, Dịch Hoài Tử và Long Chiêm có dấu hiệu lờ mờ tỉnh dậy sau khi ta rời khỏi ảo ảnh.

Ninh Vô Ngu khôi phục dung mạo trước kia, giơ tay xóa bỏ kết giới xung quanh, cuối cùng cũng có người đi ngang qua có thể nhìn thấy bọn ta.

“Nhan Linh?” Dịch Hoài Tử chậm rãi mở mắt ra trong sương mù. Khi hắn nhìn thấy ta, trong mắt vẫn còn dấu vết của sự ngạc nhiên và đau đớn không nói thành lời.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, ánh mắt hắn dần dần tập trung vào Ninh Vô Ngu.

Nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của hắn, Ninh Vô Ngu cong môi, tựa hồ rất bình tĩnh.

Long Chiêm thoát khỏi ảo ảnh chậm hơn Dịch Hoài Tử một bước.

Ngay khi nhìn thấy ta, hắn nghiêm túc cất tiếng kêu “bee”, rõ ràng là đã quên mất sự thật mình vẫn là một con cừu.

Hắn khác với Dịch Hoài Tử, Dịch Hoài Tử có thể trấn tĩnh nhưng hắn thì không.

Sau khi cất tiếng kêu, hắn muốn nhảy lên lao vào người ta.

Ta vừa giơ tay muốn tát cho hắn bay ra xa lại phát hiện lúc hắn cách ta mười tấc, Ninh Vô Ngu đã nắm gáy đem hắn vứt bay lên không trung.

Để đáp trả lại, bốn chiếc chân cừu ngắn ngủn của hắn liên tục cào cấu trong vô định, trông thực sự rất buồn cười.

“Cừu non.” Ninh Vô Ngu nắm lấy Long Chiêm đang trong tay lắc lắc: “Đối với mỹ nhân lại làm hành động đó, thật là mất phong độ mà.”

Nghe vậy, Long Chiêm há mồm muốn cắn hắn một cái, lại bị Ninh Vô Ngu nhẹ nhàng né tránh, “vô ý" buông tay khiến Long Chiêm cũng bị ném xuống đất.

Chịu đựng cơn đau mà co người nằm trên mặt đất, Long Chiêm từ từ đứng dậy.

Ta vô thức tránh xa Long Chiêm nhưng lại nhận ra hắn hướng về phía Ninh Vô Ngu.

Vì chú ý đến Long Chiêm như vậy nên ta cũng bỏ lỡ cảnh đồng tử của Dịch Hoài Tử đột ngột co rút lại, cảnh Long Chiêm rung động muốn tiến tới, nhưng lại cảnh giác không dám lại gần.

Sau khi dỡ bỏ kết giới, mọi hành động của bọn ta đều thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Bọn họ không vui vì sự trì hoãn của buổi cúng tế nên hiện tại đang nhìn chằm chằm vào bọn ta với ánh mắt đáng sợ.

Nhưng không biết có phải vì sợ Ninh Vô Ngu hay không mà bọn họ không dám có hành động quá phận nào.

"Vừa rồi..." Dịch Hoài Tử nhìn chằm chằm vào ta và Ninh Vô Ngu đang đứng khá gần nhau, định nói gì đó thì bị ta ngắt ngang.

Ta quay sang Ninh Vô Ngu: "Ninh Thành Chủ, có ai từng nói rằng, khi ngài cười, đôi mắt đặc biệt mê người không?"

Dịch Hoài Tử và Long Chiêm rõ ràng không ngờ tới cuộc nói chuyện sẽ diễn ra thế này. Nghe ta nói vậy, biểu cảm trên khuôn mặt họ sững sờ giống như gặp phải quỷ.

Nhưng điều họ không ngờ tới chính là thân phận "Thành Chủ" của Ninh Vô Ngu.

Tâm lý của Ninh Vô Ngu vững hơn của bọn họ, vì vậy khi nghe câu giỡn cợt của ta, hắn vẫn rất bình tĩnh.

“Đương nhiên.” Hắn chớp mắt, sau đó mỉm cười: “A Linh, so với ta, nàng còn đẹp hơn.”

Ta nhướng mày: “Vậy nên, ta và ngài lại càng phải để mắt tới nhau.”

Ninh Vô Ngu cười nhưng không nói lời nào, ánh mắt thâm sâu.

Dịch Hoài Tử nhìn cảnh tượng trước mặt, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Hắn lạnh lùng nói: "Các hạ là Thành Chủ Mê Kính Thành sao? Vậy những ảo ảnh vừa rồi…"

Long Chiêm quay đầu hết nhìn ta rồi nhìn Ninh Vô Ngu, như thể đoán chắc kẻ tạo ra ảo ảnh vừa rồi không ai khác ngoài bọn ta.

"Ảo giác? Ảo giác gì?" Ninh Vô Ngu vẻ mặt khó hiểu.

Dịch Hoài Tử nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau cùng nhìn ta thêm lần nữa, nói: "Không sao, có lẽ ban nãy ta đã xem kịch quá nhập tâm rồi."

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng rõ ràng, hắn không hề tin lời Ninh Vô Ngu.

Để chứng minh điều này, không đợi người khác kịp phản ứng, hắn bất ngờ động thủ với Ninh Vô Ngu.

Ta đến gần hắn hơn, mắt thấy hắn sắp ngã lên người, ta ngay lập tức đặt một ngón tay lên eo hắn, ngăn hắn tiến lại quá gần ta.

“Vị công tử đây là có ý gì?” Ninh Vô Ngu miễn cưỡng đứng thẳng dậy: “Tại sao ngài lại làm vậy với Ninh mỗ?”

Ninh Vô Ngu rõ ràng có thể tránh đi, nhưng hắn lại không tránh. Sau khi bị thương, hắn giả vờ ho ra vài ngụm máu.

Dịch Hoài Tử không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế, dù còn nhiều điều nghi ngờ nhưng trước mắt phải kìm nén lại.

Hắn lấy ra một lọ "Xích Linh Tử" khác với "Thanh Linh Tử" từ trong ống tay áo của mình, đặt lên bàn, "Ta xin lỗi, là ta quá lỗ mãng rồi."

Ninh Vô Ngu rõ ràng không phải người đơn giản, nhưng hắn phải giả làm phàm nhân bình thường trước mặt Dịch Hoài Tử và Long Chiêm.

Mặc dù ta đối với điều này hơi khó hiểu nhưng cũng không có ý định vạch trần.

Sau cùng, ta có thể chắc chắn gần tám chín phần Ninh Vô Ngu có mối liên quan mật thiết với Vân Thạch Cổ Thánh, còn Dịch Hoài Tử và Long Chiêm nên biết về điều này càng trễ càng tốt.

Nhìn thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Long Chiêm ngẩng đầu từ dưới đất lên nhìn ta rồi chuyển mắt qua Ninh Vô Ngu, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng hiếm khi thấy hắn có thể điềm tĩnh như vậy.

Thấy việc cúng tế đã bị trì hoãn, trời cũng đã khuya, người xung quanh cũng thưa dần.

Ninh Vô Ngu bỗng nhiên thở dài, chủ động nói: "Trời đã muộn, lễ tế cũng hoãn lại rồi, không biết các vị có chỗ nghỉ ngơi chưa?"

Thấy bọn ta lắc đầu, hắn niềm nở nói: "Nếu không chê thì Ninh mỗ mời các vị ở lại trong phủ Thành Chủ một đêm?"

Lời mời của Ninh Vô Ngu bị Dịch Hoài Tử từ chối, cả Long Chiêm cũng cố cắn lấy tà áo ta để ngăn cản.

Ta còn đang lo lắng không biết làm thế nào để tiếp cận Ninh Vô Ngu nên sao có thể bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời như vậy.

Bất chấp sự ngăn cản của Dịch Hoài Tử và Long Chiêm, ta đã lập tức đồng ý.

Thực ra, kể từ khi ta xác nhận được thân phận của Ninh Vô Ngu thì hầu như không thèm để ý nhiều đến Dịch Hoài Tử và Long Chiêm nữa. Ninh Vô Ngu có quan hệ mật thiết với Vân Thạch nên ta chỉ cần để ý đến mình hắn là được.

Đối với Dịch Hoài Tử và Long Chiêm thì thân ai nấy lo, hai bọn họ cứ dựa vào bản lĩnh chính mình cũng ổn rồi.

Nhìn thấy ta nhận lời ở lại, sắc mặt Dịch Hoài Tử trở nên rất khó coi, như thể bị chính người của mình phản bội.

Ta quá lười để quan tâm đến họ, quay sang đứng cạnh Ninh Vô Ngu, làm bộ không nhìn thấy bọn họ.

Long Chiêm thấy việc ngăn cản ta vô ích vì vậy cũng rời khỏi ta, đi đến kế bên Dịch Hoài Tử.

Ninh Vô Ngu nhìn thấy tất cả cũng không có ý định lên tiếng.

Ngay khi bọn ta chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy có người gọi ta từ phía sau, giọng nói vô cùng yếu ớt, nhỏ như muỗi kêu.

"Ma nữ tỷ tỷ..."

Ta dừng lại và quay ra nhìn phía sau. Sau khi quan sát kỹ, ta thấy một đôi mắt ở góc sau sân khấu.

Sau khi thấy ta chịu dừng lại, mắt cậu bé sáng lên trong giây lát, rồi đẩy thứ gì đó ra khỏi khe hở - nó có màu vàng tươi, mùi thơm hơi ngọt.

“Ta thấy ban nãy tỷ đã dùng lực đỡ lấy xà ngang…”

Một giọng nói trẻ con vang lên, thứ màu vàng nhạt đó cuối cùng cũng lộ ra nguyên hình… đó là một bức tranh vẽ bằng đường.

Không biết có phải nó tự làm không nhưng bức tranh bằng kẹo này trông hơi vụng về. Thế nhưng vẫn có thể nhận ra một cách mơ hồ, trong bức vẽ là một người với mái tóc dài bồng bềnh.

Ta đứng đó không nhúc nhích, bắt gặp đôi mắt vẫn còn đang ở trong khe hở, nét mặt thoáng khó chịu.

Nhưng không hiểu sao ta vẫn mím môi đưa tay cầm lấy bức tranh vẽ bằng đường.

Khi bọn ta đến phủ của Thành Chủ, vầng trăng sáng đã lên cao, còn có một ngôi sao rất sáng bên cạnh.

Vẻ ngoài của phủ Thành Chủ không quá hoa lệ nhưng trông khá cổ kính xa hoa.

Tuy vậy, hình như phủ này rõ ràng chỉ mới tạm thời xuất hiện từ hư không, bởi khi Dịch Hoài Tử và ta tìm kiếm toàn bộ Mê Kính Thành chưa bao giờ nhìn thấy nó.

Vừa bước vào cửa, ta liền nhìn thấy hình dạng của trấn trạch thú khá kì quái (tượng linh thú hay đặt trước cổng nhà để trấn giữ, bảo vệ cho gia chủ).

Ta đi theo Ninh Vô Ngu tiến vào trong, Dịch Hoài Tử và Long Chiêm cũng đi theo ta. Tuy rằng bọn họ đều đề phòng Ninh Vô Ngu nhưng lúc này chỉ có thể bám theo động tĩnh của hắn để tìm Vân Thạch. Nhìn thế nào cũng không thấy Ninh Vô Ngu giống một người phàm bình thường.

Vào phủ Thành Chủ, bỏ qua hành lang, rồi sau vành theo góc khác, cuối cùng ta cũng đến nơi ở.

Trên đường đi, những người hầu cận của Thành Chủ đều cúi đầu chào.

Cách bố trí đồ vật của phủ không khác gì những ngôi nhà khác ở bên ngoài, thậm chí nơi linh thiêng dành riêng cho các thần vị cũng bị phá hủy bởi ngoại lực nào đó.

Sau khi nhìn thoáng qua một vòng, ta mới khôi phục thần trí: Điều đó có nghĩa là trước đây Mê Kính Thành hoàn toàn không như thế này, có lẽ đã có chuyện xảy ra khiến Ninh Vô Ngu thay đổi, khiến Mê Kính Thành cũng thay đổi theo.

Ninh Vô Ngu sắp xếp chỗ ở cho bọn ta rồi quay trở lại viện tử của hắn.

Ta nhớ đến Dịch Hoài Tử và Long Chiêm bụng đầy thắc mắc muốn hỏi nên cũng muốn đến phòng họ để nhớ lại những gì xảy ra ngày hôm nay, xâu chuỗi vấn đề. Nhưng Dịch Hoài Tử đột nhiên xuất hiện ở phía sau, hỏi ta: "Hôm nay… trong ảo ảnh, chính là ngươi đúng không? Ngươi bảo ta học đàn, có phải coi ta là thế thân của Hành Hoa không?"

Long Chiêm cũng có chung thắc mắc, các dây thần kinh trở nên căng thẳng.

Ta chống tay lên thành cửa một lúc, sau đó quay đầu lại mỉa mai: "Ảo ảnh nào vậy? Ngươi không thể thăm dò được từ Ninh Thành Chủ nên bây giờ chuyển sang ta sao?"

Hơn nữa, cái gì mà thế thân của Hành Hoa? Ngay cả khi ta bị mất trí nhớ đi chăng nữa thì những tâm ý quá phận vốn không nên có cũng sớm đã tiêu tan vào một trăm năm trước rồi.

Bây giờ, ta cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong vũng bùn vây. Tình yêu chỉ là gánh nặng đối với ta.

Môi Dịch Hoài Tử mím chặt.

Long Chiêm yên lặng đứng bên chân Dịch Hoài Tử nhìn ta, đôi mắt cừu lúc này như bị phủ một lớp bụi, lần đầu tiên mất đi sinh khí trước đó.

"A Linh..." Không biết Dịch Hoài Tử đang rơi vào tâm trạng gì, đột nhiên thành khẩn gọi tên ta: "Không biết người ở trong ảo ảnh có phải là ngươi hay không... cây Xích Linh kia vẫn đang phát triển tốt. Lời nói sẽ đưa ngươi đi lúc đó, là thật lòng..."

“Đừng khiến ta ghê tởm nữa.” Nói xong lời này, ta xoay người đẩy cửa vào phòng.

Sau khi bước vào phòng, Bướm Dẫn Thanh từ khi bước vào Mê Kính Thành vốn không hề có động tĩnh nay lại có tín hiệu, phát ra ánh sáng rực rỡ.

Ta vội vàng đặt con bướm vào trong lòng bàn tay, cánh bướm không ngừng lay động, cuối cùng một giọng nói vang lên: “A Nhan?”

Nhan Loan hình như vừa mới ngủ dậy, giọng nói có chút lười biếng: “Muội không ở Ma Vực sao?"

“Ca ca” Ta mím môi trả lời: “Muội trúng kế rồi.”

Nói ra điều này thì hơi xấu hổ, bởi vì lúc thiếu niên ta đã có chút kém cỏi. Sau khi ta đảm nhận vị trí Ma Tôn, ta chưa bao giờ nhờ ca ca giúp đỡ.

Nhan Loan im lặng một lúc, ta nghe thấy tiếng huynh ấy ngồi dậy, giọng điệu trở nên nặng nề: "Muội đang ở đâu?"

“Mê Kính Thành.” Ta bình tĩnh nói: “Người của Tiên Giới muốn sử dụng Vân Thạch Cổ Thánh, muội bị bọn họ kéo vào thế giới nhỏ khác được tạo ra bởi Vân Thạch.”

“Tiên Giới, Vân Thạch Cổ Thánh?" Ta nghe thấy giọng nói nghi hoặc của Nhan Loan: “Là bọn họ động thủ trước?"

Sau đó, huynh ấy hỏi ta: “Muội có bị thương không?"

Ta cử động mắt cá chân của mình, ngừng lại một lúc nói: "Muội không.”

"Nói dối" Nhan Loan khẳng định: "A Nhan, ta đã nói với muội, đừng lừa ta."

Huynh ấy đang nói về lần ta trở về từ Tiên Giới. Lần đó ta từ trong tiên cảnh nhảy xuống, tuy rằng không c.h.ế.t nhưng cũng bị thương không nhẹ. Nhan Loan vừa mới giải quyết ổn thỏa Ma Vực, quay đầu lại liền phát hiện người mất tích là ta cuối cùng đã trở về.

Một mặt, ta không muốn huynh ấy phân tâm, lo lắng cho ta. Mặt khác, ta cảm thấy quá ngượng ngùng để nói thật rằng ta bị coi là thế thân.

Nhan Loan cũng nói với ta câu đó: "A Nhan, đừng nói dối ca ca."

Vào lúc này, mặc dù giọng điệu không thay đổi nhưng ta có thể cảm nhận được sự không hài lòng của huynh ấy.

Vì vậy, ta phải ngoan ngoãn thừa nhận: "Đúng là mắt cá chân của muội bị thương nhẹ, nhưng muội vẫn ổn."

Sau đó Nhan Loan "ừm" một tiếng: "Bị thương rồi."

Ta im lặng không đáp, huynh ấy lại nói: “Đừng sợ, ca ca sẽ sớm tới cứu muội.”

Có lẽ ta sinh ra đã có khả năng nhẫn nhịn thấp, cảm thấy những lời của huynh ấy hơi buồn nôn nên chỉ đơn giản chọn cách im lặng.

Xuyên qua cánh bướm, Nhan Loan dường như cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm kháng cự trên khuôn mặt gượng gạo của ta.

Ta nghe thấy huynh ấy nhếch mép cười nhẹ.

Để tránh sự việc thêm sến sẩm, ta vội vàng nói: “Ca ca, như kế hoạch đã bàn trước đó, bây giờ cơ hội đến rồi.” Nói xong, ta liền cắt đứt tín hiệu của Bướm Dẫn Thanh trước.

Ngay khi ta định cất nó đi thì ngạc nhiên phát hiện trên thắt lưng của mình có một miếng ngọc bội hình hồ lô.

Ta nghĩ, có lẽ là lúc Ninh Vô Ngu quàng qua eo ta đã bí mật đeo vào nhưng ta không nhận ra. Nghĩ đến đây, ta tháo miếng ngọc bội ra.

Cùng lúc đó, miếng ngọc bội hồ lô tự bay ra, rơi xuống đất và biến thành một thiếu niên.

Đó là tinh linh từ linh khí của ngọc bội này.

Thiếu niên quỳ xuống, cúi đầu và gọi ta: "Chủ nhân."

Tuy miếng ngọc bội có màu bạc nhưng mái tóc của thiếu niên này lại có màu đen. Mái tóc đen dài được hắn búi cố định lên cao.

Đôi mắt của hắn vẫn tĩnh lặng, bộ dạng vẫn ngoan ngoãn như khi ta nhìn thấy trong ảo ảnh.

Hào quang trên cơ thể hắn khác với bất kỳ Tiên hay Ma nào mà ta từng gặp, không thể phân biệt được là thiện hay ác.

“Ngươi là Đồ Tiêu sao?” Mặc dù trước đó ta đã biết tên hắn trong ảo ảnh, nhưng lúc này ta vẫn lịch sự hỏi lại.

Thiếu niên trả lời: "Vâng". Giọng lạnh lùng như một thứ vũ khí.

Ngay sau đó, hắn nói thêm: “Chủ nhân, xin hãy đặt cho Đồ Tiêu một cái tên mới.”

Hắn ngoan ngoãn như thú cưng vậy, ta tiến lên, xoa đầu hắn: “Không cần đâu. "

Đồ Tiêu bất ngờ được xoa đầu, cơ thể hơi khựng lại nhưng vẫn nhanh chóng đáp: “Vâng".

“Ngươi biết làm những gì?”

Vào lúc này, ta giống như vị Hoàng Đế của phàm trần đang đặt câu hỏi cho phi tử.

Nhưng Đồ Tiêu không phải phi tử của ta.

Hắn không cố ý tỏ ra mê hoặc, thái độ cũng đúng mực và cẩn trọng.

"Đồ Tiêu không có hình dạng cố định, có thể thay đổi theo ý muốn của chủ nhân."

Nghe hắn nói, ta rút lại bàn tay đang vuốt tóc hắn, thờ ơ nói: “Ồ”.

Linh khí cũng được xem là sinh vật, Tam Giới đều tồn tại.

Nhưng ta chỉ thấy người khác sử dụng nó. Nhan Loan từng nói với ta chỉ những kẻ yếu mới sử dụng linh khí, ta bị huynh ấy tác động tư tưởng nên không bao giờ dùng đến bất kỳ linh khí tạo tác nào.

Đồ Tiêu được xem như linh khí đầu tiên.

Dinh Phủ của Ninh Thành Chủ nằm ở một đường phố sầm uất, nhưng vì có bùa chú và kết giới do Dịch Hoài Tử dựng lên nên yên tĩnh đến không ngờ.

Vì lễ tế ngày hôm trước bị hoãn lại, vào ngày thứ hai, một số dân chúng trong thành phát hiện ra sự xuất hiện phủ Thành Chủ nên đã gửi thư tới, muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao lễ tế không được tổ chức như đã định.

Trong đình nghỉ mát ở hậu viện, Ninh Vô Ngu lấy ra một bức thư, liếc mắt nhìn, hình như có hai chữ "Thanh Li" và "Phục Sinh", nhưng bức thư nhanh chóng bị hắn ném sang một bên không thương tiếc.

"Thanh Li", "Phục Sinh", "Thanh Li" không phải là phu quân của bà chủ - “Trần Thanh Li" sao?

Ta vẫn nhớ lần đầu tiên khi nhìn thấy Ninh Vô Ngu ở ngôi miếu đổ nát. Có vẻ như nó ở bên ngoài quán trọ? Vậy lúc đó Ninh Vô Ngu đang đi tìm bà chủ sao?

Tại sao bà chủ lại muốn báo thù cho Trần Thanh Li? Hơn nữa, nhìn vào lời nói và hành động của bà chủ hình như cũng không tín nhiệm Ninh Vô Ngu cho lắm.

Từ cách ta nhìn nhận, có vẻ Thành Chủ hắn cũng không được thuận lợi như ý.

Khi ta đang suy nghĩ về điều đó, Ninh Vô Ngu liếc nhìn mặt ngọc bội hồ lô đeo trên thắt lưng ta, ngước mắt lên nhìn ta dịu dàng.

"A Linh có thích món quà mà ta tặng không?"

Ta không trả lời, hỏi ngược lại: "Tại sao ngươi lại đưa cho ta thứ này?"

Ninh Vô Ngu nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đáp lại ta: "Có lẽ là bởi vì hắn nên thuộc về nàng?"

Ta nhìn hắn chằm chằm: "Tại sao?", điệu bộ như muốn tra hỏi đến cùng.

Ninh Vô Ngu thấy vậy liền tỏ ra thích thú: "Bô dạng nghiêm túc của nàng trông hài hước thật đấy."

Ta mơ hồ cảm thấy hắn đang chế giễu ta nhưng không cách nào lý giải được.

Vì vậy, ta giả vờ như không nghe thấy, ngoảnh mặt nhìn những bức thư dân chúng trong thành gửi đến.

Ninh Vô Ngu thấy ta không trả lời nên tự nhủ: "Tương lai nàng sẽ dùng đến hắn."

Ta bỗng nhận thấy bề mặt của mặt ngọc bội hồ lô vốn màu bạc nhưng khi ta cứ chạm vào nó nhiều một chút liền dần dần trở thành hồng phấn.

Vẫn là Ninh Vô Ngu nhịn cười, chủ động nhắc nhở: "A Linh, nếu như nàng lại đụng vào, e rằng linh vật sẽ đỏ mặt đến mức tự bốc cháy mất."

Ta sững sờ một lúc mới lặng lẽ buông bàn tay đang chạm vào mặt ngọc bội ra: "... Linh vật này có vẻ rất dễ ngại ngùng."

"Thật sao? Nhưng hình như ta chưa từng nhìn thấy hắn như thế này." Ninh Vô Ngu trêu chọc.

Ta không còn gì để nói, vì vậy chuyển chủ đề: "Tại sao ngươi lại hoãn buổi cúng tế của tháng này?"

Ninh Vô Ngu hứng thú: “Nàng có muốn nó được tổ chức như đã định không? Vậy thì cũng được…"

Trước khi hắn nói xong, ta nhớ đến cậu bé ngày hôm qua đã thập thò nhét cho ta bức tranh vẽ bằng đường: "Không phải lễ tế nào ở Mê Kính Thành cũng là cuộc đi săn đã được sắp đặt trước sao?”

Mắt Ninh Vô Ngu sáng lên: "Nàng cũng nghĩ nó thú vị phải không?"

Ưm... Ta không thấy nó thú vị cho lắm.

“Nàng muốn cứu bọn chúng?” Kỹ năng quan sát của Ninh Vô Ngu cực kỳ mạnh, chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể nhìn ra ý đồ trên gương mặt ta.

Ta không đáp lại. Thực ra, ta không biết mình có muốn cứu hay không.

Trước khi đến Mê Kính Thành, ta chưa bao giờ nghĩ về một câu hỏi nhàm chán như vậy. Ta có cứu được người hay không, còn tùy thuộc vào tâm trạng lúc đó.

Bởi vì ta không biết phải trả lời như thế nào nên chỉ đơn giản chuyển chủ đề.

Đình nghỉ mát ở hậu viện được dựng giữa hồ, nhưng hồ đã cạn từ lâu, giữa hồ mọc đầy cây hoè.

Cây hoè ưa bóng râm hiếm khi được trồng trong nhà của người phàm.

“Ninh Thành Chủ có vẻ rất thích cây hoè.” Ta bắt chuyện.

Ninh Vô Ngu không tiếp tục hỏi câu hỏi ban nãy nữa mà trả lời ta: "Mẫu thân ta rất thích cây hoè.”

“Phụ thân ta trồng để lấy lòng mẫu thân đấy.”

Nghe có vẻ là một cặp phu thê ân ái.

Ta định thở dài thì nghe hắn nói: "Nhưng phụ thân ta là phàm nhân, còn mẫu thân ta là Ma."

Ta ngạc nhiên về dòng máu nửa người nửa quỷ của hắn, không biết phải tiếp chuyện như thế nào.

"Vậy nên ta ẩm sinh đã có duyên với Ma." Ninh Vô Ngu không nói về phụ mẫu nữa mà tiếp tục nhìn ta cười: "Ta luôn cảm thấy so với người phàm, ta càng giống một yêu ma như A Linh hơn… "

Bộ dạng yêu ma giống ta?

Bộ dạng yêu ma của ta như thế nào?

“Nhan Linh.”

Trước khi ta có thể phản ứng lại lời Ninh Vô Ngu nói thì nghe thấy Dịch Hoài Tử đột nhiên gọi ta.

Ngay khi quay mặt lại, ta đã thấy hắn đứng cách đó không xa.

Một nửa khuôn mặt của hắn bị che khuất bởi bóng cây hoè: "Hoá ra ngươi đang ở cùng Ninh Thành Chủ."

……..

Ta thấy những lời hắn nói hơi kỳ lạ.

Ngày hôm qua, ta đã nói rõ là sẽ ở lại phủ Thành Chủ, cũng đã quyết tâm sẽ tiếp cận Vô Ngu. Bây giờ ta ngồi trò chuyện với Ninh Vô Ngu, không lẽ phạm phải thiên quy ma pháp nào hay sao?

"Vừa khéo ta cũng có việc đang tìm Ninh Thành Chủ." Dịch Hoài Tử bước vào đình nghỉ mát.

Thấy ta liếc về phía sau, hắn nhìn Ninh Vô Ngu rồi nói: “Tiểu Điện hạ từ hôm qua đến giờ cảm thấy không khỏe nên hôm nay không đến được.”

Long Chiêm không khỏe sao?

Ta nhớ lại ảo ảnh ngày hôm qua, hơi ý thức được: E rằng có người vì bị "tổn thương" trong ảo ảnh nên hiện tại không còn mặt mũi nào để nhìn ta nữa.

“Ta không biết công tử đây tìm Ninh mỗ có chuyện gì?” Ninh Vô Ngu trả lời.

Dịch Hoài Tử chậm rãi nói: "Ngày hôm qua bận quá nên quên không hỏi Ninh Thành Chủ một chuyện.”

"Bên ngoài thành dường như được bao bọc bởi một lực rất mạnh, bên trong lại có rất nhiều điều khác thường.”

“Ninh Thành Chủ có thấy điều này kỳ quái không?”

Câu hỏi của Dịch Hoài Tử không làm Ninh Vô Ngu ngạc nhiên cho lắm.

Nghe đến đây, Ninh Vô Ngu chỉ “ồ" lên một tiếng giống như đột nhiên nhận ra điều đó, rồi tiếp tục đưa ra câu trả lời mà Dịch Hoài Tử không hề mong muốn: "Mê Kính Thành có điểm nào kỳ lạ? Nó vẫn luôn ở đây, vẫn luôn như thế này."

Dịch Hoài Tử định nói điều gì đó nhưng bị chặn lại bởi những hầu nhân của phủ Thành Chủ đến báo cáo: “Bẩm Chủ Thượng, đã bắt đầu rồi.”

Cái gì bắt đầu?

Ninh Vô Ngu không định giải thích với bọn ta.

Sau khi dặn dò hầu nhân của mình, hắn hoan hỉ mời bọn ta: "Hai người... có thể đến xem với ta không?"

Nơi Ninh Vô Ngu đưa bọn ta đến là thành lâu.

Từ trên thành lâu nhìn xuống gần như có thể có thấy bao quát toàn bộ Mê Kính Thành.

Tiên ma có năm giác quan nhạy bén hơn con người, dù ở xa vẫn có thể nhìn rõ mọi ngóc ngách của Mê Kính Thành.

Trước đó một lúc, mặt trời vẫn còn chiếu sáng rực rỡ, nhưng một giây sau, bầu trời bỗng tối sầm lại.

Những con phố từng đông đúc giờ đã vắng bóng người qua lại.

Xung quanh đen kịt, một ngọn đèn được thắp sáng, khung cảnh nơi đèn sáng được phóng to.

Ta có thể thấy rõ dường như ai đó đã lẻn vào nhà hộ dân vào ban đêm.

"Uống đi!"

"Uống đi, uống cạn ly này! Lần trước phải cảm ơn Vũ sư huynh, cảm ơn huynh đã đứng ra bảo vệ tiểu đệ, nếu không ả đàn bà chua ngoa đó đã trèo lên đầu lão tử rồi. Hahahaha... "

"Nói mấy lời khách sao đó làm gì, ta và ngươi là huynh đệ..."

Tiếng nói trong phòng dần dần nhỏ đi.

Bên ngoài, nam nhân đang lẻn vào nhà, dường như đang dò dẫm tìm kiếm thứ gì đó.

Cuối cùng khi tìm thấy đống cỏ khô, người kia nhón chân nhặt đống cỏ rải quanh nhà, bao quanh không chừa một tấc.

Người bên trong không nhận thấy điều đó, không ai ra ngoài cho đến khi người kia bắt đầu đổ dầu lên.

Người đó hành sự rất vội vàng, chỉ cần đốt ngọn đuốc và ném nó, ngọn lửa bắt đầu bùng lên bằng một tiếng "nổ" lớn.

Những người bên trong không thể ngồi yên, tất cả đều muốn chạy trốn.

Nhưng người phóng hỏa có lẽ đã có ý niệm đồng quy vu tận nên sống c.h.ế.t chặn lại những người muốn trốn thoát.

Người đàn ông bị kéo lê và bốc cháy.

Hai “huynh đệ” trong nhà vốn vừa chúc rượu khăng khít, giờ phút này đã thân ai nấy chạy.

Đặc biệt là người vừa xin lỗi, quả thực chạy rất nhanh.

Bởi vì hắn nhận ra kẻ đốt phá chính là đệ đệ của thê tử hắn. Sau khi nhận ra mình kéo nhầm người, nam thiếu niên đã chạy đến giữ người định bỏ chạy.

Kết quả, hình như vì ban nãy bị dính khi đang rải dầu, một tia lửa bay vào y phục người kia rồi nhanh chóng bốc cháy.

Tuy nhiên, hắn vẫn để lửa trên người bùng cháy, nhất quyết ôm lấy người định bỏ chạy một cách quyết liệt.

Nam nhân kia hét vào mặt hắn: "Đệ đệ, ngươi phát điên cái gì! Cha mẹ ngươi không phải do ta hại, không phải do ta! Là Vũ Nghị, là Vũ Nghị! Hắn ta khiến họ mất mạng! Ta không làm gì hết, không liên quan gì đến ta!"

"Ngươi nhìn cho rõ! Ta là tỷ phu của ngươi! Nếu ngươi giết ta, tỷ tỷ ngươi sẽ trở thành góa phụ! Ngươi có muốn tỷ tỷ mình trở thành một góa phụ không?!"

Nghe vậy, nam thiếu niên không khỏi do dự, nhưng chính lúc lơ đễnh này, nam nhân kia đã vùng tay, lao ra chạy thoát.

Hành động đầu tiên sau khi thoát ra là đẩy thiếu niên kia vào biển lửa.

Nam thiếu niên vốn đã bị dính lấy ngọn lửa nhỏ nên lúc này khi bị đẩy vào biển lửa, hắn ngay lập tức trở thành thiêu thân.

Một tiếng kêu chói tai vang lên suốt đêm đen, giống như tiếng gào trầm thấp của một ác linh.

“Không cần phí sức.” Ninh Vô Ngu nói, hắn quay sang Dịch Hoài Tử, người đang cố gắng hết sức để cứu mọi người: “Ngươi không thể cứu được họ đâu.”

Mọi thứ đều là quỷ kế của nam nhân này. Hắn chọn đến nhà Vũ Nghị vào ngày này nhân cơ hội uống rượu, thực chất là đang tìm cơ hội để g.i.ế.t người.

Sau khi thành thân, hắn cảm thấy thê tử luôn quản mình, thậm chí có lúc còn hạn chế hắn ra ngoài uống rượu đàn đúm với bằng hữu nên đã nhờ đến sự giúp đỡ của Vũ Nghị.

"Vũ Nghị đã vì hắn mà bắt bố mẹ thê tử hắn chôn thây trên núi.”

Thê tử hắn mất chỗ dựa vững chắc, chỉ có thể bấm bụng ngậm đắng nuốt cay.

"Để kế hoạch không bị bại lộ, hắn ta muốn cùng Vũ Nghị giải quyết để tránh những rắc rối sau này. Nhưng hôm nay, thê tử và đệ đệ cũng tình cờ biết được sự thật đã đến tìm cách trả thù, hắn cũng vì thế mà thuận nước đẩy thuyền bày ra trò này.”

Ninh Vô Ngu giải thích: "Chuyện đã xảy ra rồi. Bây giờ nó lại xảy ra, giống như một vòng lặp ảo ảnh, không ai có thể cứu họ."

Sau khi hắn nói xong, Dịch Hoài Tử chưa kịp lên tiếng thì một nơi khác lại sáng đèn.

Như lần trước, khi đèn thắp sáng, khung cảnh nơi đó liền được phóng to.

Xuất hiện trong cảnh này là một đứa bé ăn xin được nhận nuôi bởi cặp phu thê trẻ rất tình cảm.

Khi đứa bé lớn lên từng ngày, gia đình của đôi phi thê trẻ cũng ngày càng giàu có. Nhưng đồng thời, họ cũng có hài tử riêng của mình.

Thỉnh thoảng, người lớn đến thăm lại đổ thêm dầu vào lửa bên tai đứa bé, nói rằng nó sẽ bị bỏ rơi, nói nó vốn dĩ không xứng đáng được như vậy.

Mặc dù họ chỉ nói đùa, nhưng những lời này thực sự đã đi sâu vào trái tim của đứa bé.

Một đêm nọ, cặp phu thê và hài tử ruột của họ sau khi bị tra tấn tàn bạo thì bị sát hại dã man.

"Đó là tham lam, phẫn nộ và sợ hãi." Ninh Vô Ngu kết luận.

Các đèn tiếp theo không còn được thắp sáng từng cái một mà phân tán ngẫu nhiên, nhiều cảnh được trộn lẫn với nhau.

Hoặc là ai đó từ bên ngoài lạc vào Mê Kính Thành dần bị mê hoặc trở thành nô lệ.

Hoặc là thương nhân vì trục lợi cho bản thân mà điều gì cũng dám làm, kết quả khiến cho người khác tán gia bại sản.

Hoặc là vì ai đó vì đam mê mỹ sắc mà tan cửa nát nhà.

Đây không phải là thế giới loài người, mà là thế giới xấu xa của loài người.

Ninh Vô Ngu nhìn những điều này, vẻ mặt vẫn điềm nhiên, nhưng Dịch Hoài Tử không thể chịu nổi.

Ta nhìn chằm chằm vào tất cả những cảnh trước mặt, cuối cùng dừng lại, nhìn một trong số đó.

“Thanh Li!”

Mặc tiếng kêu than khóc của nữ tử, nam nhân mặc áo choàng đạo sĩ đuổi theo một con quỷ hồ ly và bay đi.

Chuyển cảnh.

Nam nhân đuổi theo quỷ hồ ly đang chạy trốn trong rừng, khi càng ngày càng đến gần nó, hắn định lấy ma khí ra để thu thập nhưng lại bị mắc vào cái bẫy do nó tạo ra.

Tiếp đó là cảnh một nhóm người phàm tụ tập xung quanh. Người đứng đầu nói rằng trong thành gần đây có rất nhiều bất ổn, chắc chắn là do Trần Thanh Li giở trò quỷ gì đó.

Con quỷ hồ ly nói với họ Thanh Li vì muốn có được sự tin tưởng của mọi người nên đã nhiều lần cho con quỷ nhập vào để có thể tự mình lập công.

Vì con quỷ hồ ly chưa từng g.i.ế.t ai trước mắt họ nên họ tin vào điều đó.

Trần Thanh Li rõ ràng là người hết lòng vì chính đạo, bảo vệ mọi người, vậy mà nay lại bị hạ độc thủ.

Trước khi đuổi quỷ, hắn đã lỡ uống một tách trà pha với máu hồ ly do đám người đó lén bỏ vào nên lúc này, pháp lực của hắn bị giới hạn lại.

Cứ như vậy, hắn bị đám đông trói vào một cái cọc, chuẩn bị bị thiêu sống.

Trước khi hắn rời đi, nữ tử kia ở nhà lo lắng ngóng mãi, đến khi nhận được tin báo, nàng ta mới chạy đến và nhận ra phu quân của mình đã bị c.h.ế.t cháy.

Nàng ta lao vào, bất chấp lửa cháy, đôi mắt bị khói hun đến mức không mở ra được. Cuối cùng, dưới sự chột dạ của mọi người, thi thể của Trần Thanh Li đã bị nữ tử lôi ra ngoài.

"Chính chàng ấy đã cứu các người." Nữ tử sắp phát điên, giọng nói khàn khàn vì khói thuốc: "Thanh Li mới là người đã cứu các người!”

Nhưng không ai muốn thừa nhận hành động vừa xảy ra, trách nhiệm cứ bị đùn đẩy từ người này đến người khác, sau đó có ai đó hét lên rằng tất cả là do con hồ ly kia lừa gạt, mọi người dần dần giải tán.

Tại thời điểm này, hiện cảnh đã kết thúc.

Còn chuyện xảy ra với Trần Thanh Li và nữ tử này sau đó thì không rõ.

"Soạt."

Bầu trời dần sáng hơn, các đường phố ở Mê Kính Thành lại tiếp tục giao thương như trước.

Khi nhìn kỹ, ta thậm chí có thể biết được tất cả những người trên phố hiện tại đã từng xuất hiện trong mỗi cảnh.

Một số lập tiệm, một số bày hàng, còn một số mua bán thư pháp, tranh cảnh, đồ cổ.

Nhìn bề ngoài, không ai có thể biết được họ chính là hung thủ giết phụ mẫu của người khác, là tỷ phu đẩy đệ đệ vào biển lửa, là tên đồ tể sát hại dã man cả gia đình người lành, là những kẻ trung gian bán người nghèo, là tên háo sắc không từ thủ đoạn, là kẻ sau bộ mặt tươi sáng, hoà nhã lại là thủ phạm chính của việc tin theo yêu ngôn mà g.i.ế.t hại người để tu luyện …

Họ đi lại trên phố, trò chuyện vui vẻ, như thể chưa từng làm những điều ác đó.

“Bang!” Vở kịch của đoàn lại bắt đầu, mọi người bắt đầu tụ tập ở đó: “Ninh Thành Chủ, ý ngài là gì?” Chuyện đã đến mức này, nếu Dịch Hoài Tử còn cảm thấy Ninh Vô Ngu là một người phàm thì thật ngốc nghếch.

Ta cũng quay lại nhìn Ninh Vô Ngu.

Ninh Vô Ngu bật cười: "Ngài không thấy nó thú vị sao?"

Tất cả đều vạch trần lòng người xấu xa, ta thực sự không nhìn ra được có gì thú vị.

Tuy nhiên, vào lúc này, có một cảnh thay đổi trên sân khấu.

"Vở kịch này có tên là “Mê Kính Thành". Ninh Vô Ngu giới thiệu từng chữ, nụ cười chớp nhoáng trên khóe môi.

Dịch Hoài Tử nhìn ta, rồi cả hai hướng mắt lên lên sân khấu.

Ban đầu, cảnh này diễn lại khung cảnh đường phố sôi động, người người tấp nập.

Khi những sư phó bên cạnh khua chiêng gõ trống da để mô phỏng lại cơn giông bão thì có một nữ tử xuất hiện. Y phục và cách trang điểm của nàng ta trông rất quỷ dị, giống như đang bị thương, di chuyển chậm chạp. Sau một lúc, nàng ta chạy trốn đến phủ Thành Chủ.

Con đường trong phủ quá quanh co, vậy nên nàng ta bị lạc đường.

Cho đến khi vô tình đột nhập vào thư phòng, nàng ta bắt gặp một nam nhân đang xử lý công vụ. Hắn cũng giật mình khi thấy nữ tử đó bước vào.

Nữ tử hiển nhiên khác với người thường, cơ thể tràn đầy ma khí.

Nhưng những thứ này không làm nam nhân đó sợ hãi, hắn sững sờ một lúc rồi bước tới giúp nữ tử kia.

Bức màn dần dần được kéo ra, cảnh tiếp theo đã được thay đổi.

Vết thương của nữ tử đó đã bình phục, đang dự định rời đi. Nhưng khi nàng ta chuẩn bị rời đi, một nam nhân đã nhét một thứ gì đó vào lòng bàn tay nàng.

Nữ tử xoè lòng bàn tay, nam nhân đó giải thích vật này có thể chữa lành vết thương của nàng ta, đề phòng tương lai lỡ lại gặp bất trắc.

Dù rất xúc động nhưng nữ tử đó vẫn quyết định ra đi.

Trong cảnh tiếp theo, nàng ta quay lại giúp trừ khử những người muốn làm hại nam nhân đó.

Kể từ đó, cả hai dần phải lòng nhau. Họ yêu nhau say đắm và có một đứa con trai.

Tin tức về nữ tử kia là yêu quái được lan truyền, người dân trong thành đã viết thư yêu cầu nam nhân đó hành quyết người phụ nữ để tránh hậu hoạ sau này.

Thế nhưng, nam nhân đó đã từ chối với lý do mặc dù nữ tử này là một yêu ma nhưng tâm địa rất thiện lương.

Động thái này đã khiến người dân trong thành rất tức giận mà cấu kết với kẻ địch của nam nhân đó, người dân trong thành đã tiến vào phủ Thành Chủ và đưa nữ tử kia đi.

Nàng ta đã nhờ người mang đứa trẻ chạy đi trước khi người dân trong thành đến.

Nữ tử vốn dĩ là Ma, theo lẽ thường mà nói, nàng ta thừa sức đối đầu với nhóm người phàm kia. Nhưng những phàm nhân này là người dân của phu quân nàng nên nàng vẫn không muốn làm họ bị thương.

Có lẽ vì nhất thời mềm lòng mà bị đánh thuốc mê, cuối cùng không thoát khỏi kết cục bị ép c.h.ế.t.

Nam nhân sau khi xử lý công vụ bên ngoài trở về đã rất sốc khi biết điều này.

Hắn nhìn nhóm người bảo thủ không phân biệt được đúng sai mà tuyệt vọng bật khóc.

Gia tộc hắn bảo vệ dân chúng trong thành từ thế hệ này sang thế hệ khác, nhưng cuối cùng, thê tử của hắn vẫn bị bọn họ g.i.ế.t c.h.ế.t.

Nam nhân bi thương, tựa như kẻ điên ôm xác thê tử lao xuống hồ tự vẫn.

Nửa đầu của vở kịch đã kết thúc.

Vào đầu nửa sau, nó chuyển về khung cảnh đường phố sôi động ở đầu vở kịch.

Chỉ là lần này, sau khung cảnh đường phố sôi động, phần đệm của tiếng trống họa lại tiếng sấm sét, tiết tấu nhanh, căng thẳng mới được vang lên.

Khi phần nhạc đệm dần trở lại bình thường, những người dưới sân khấu cũng bắt đầu nôn nóng.

Có người từ trong góc mang ra một bức tượng đá, dáng vẻ bức tượng đá chín phần giống với Ninh Vô Ngu.

Mọi người dưới sân khấu cúi đầu kính cẩn trước bức tượng đá: "Thành Chủ Đại nhân."

Ninh Vô Ngu truyền giọng nói cho họ ở phía xa: "Hãy bắt đầu, bắt đầu buổi tế lễ."

Cùng lúc đó, ai đó đã gửi cho ta một đường truyền âm.

Không phải Dịch Hoài Tử, ta sớm đã chặn hắn rồi, người truyền âm đến là tên trong quán trọ muốn tu luyện ma pháp.

Hắn nói với ta: "Đại nhân, nàng ta hành động rồi".

Nàng ta ở đây chính là bà chủ.

Ta nhìn kỹ xung quanh sân khấu, cuối cùng tìm thấy một bóng người ở góc nhỏ kín đáo, chính là bà chủ.

Nàng ta đang lén la lén lút ở trong góc đào gì đó cho đến khi rút ra một sợi kíp nổ.

Dòng người đi vòng quanh rạp, gần như bao vây tất cả những người của đoàn kịch vào bên trong.

Ninh Vô Ngu nói xong, nàng ta liền lấy ra một lá bùa màu vàng hệt như lúc đối phó với ta trước đó, đem nó đốt đi. Đây chắc hẳn là được chồng nàng ta - Trần Thanh Li để lại.

Vì vậy, dựa vào tình huống hiện tại, theo ta dự đoán, ắt hẳn sẽ có chữ viết tay của Ninh Vô Ngu trên lá bùa.

Trong phòng bếp của bà chủ, có bài vị và quan tài, còn có một bức tượng Ninh Vô Ngu bằng đá.

Lần trước, khi tình cờ gặp Ninh Vô Ngu đi ra từ quán trọ, ta đã tận mắt chứng kiến bà chủ trao đổi thư từ với hắn.

Vì vậy, chính Ninh Vô Ngu đã hứa với bà chủ rằng hắn có thể hồi sinh Trần Thanh Li? Điều kiện là phải g.i.ế.t tất cả mọi người ở đây?

Ta vẫn đang cẩn thận suy đoán mọi việc, nhưng Dịch Hoài Tử đã lao về phía bên kia. Hắn định sẽ bảo vệ những người trong đoàn kịch đó.

Ninh Vô Ngu nhìn hắn rời đi mà không nói lời nào, quay đầu hỏi ta: "A Linh, lúc nãy ta hỏi nàng có muốn cứu bọn họ không. Sau khi nhìn thấy bộ mặt xấu xa đáng ghét của những người này, nàng còn có ý định đó nữa không? Bọn chúng có xứng không?"

“Vậy là ngươi đang trả thù sao?” Ta hỏi.

Ninh Vô Ngu lắc đầu: "Đây có coi là trả thù không? Ta chỉ để bọn họ phóng thích tà niệm, muốn làm gì thì làm. Vì bọn họ thích gì làm nấy, vậy nên tất cả mọi người bây giờ đều là những tên tà ác trong Mê Kính Thành, tính ra điều này khiến bọn họ càng thích thú hơn."

Nhìn sự hỗn loạn trên sân khấu, ta nói rõ ràng: “Thực ra, ngươi không trả thù họ, hay đúng hơn, ngươi không chỉ trả thù bọn họ."

Ninh Vô Ngu nhìn ta vô cùng thích thú.

Ta nói tiếp: "Ngươi đang trả thù phụ thân ngươi, Thành Chủ ban đầu của Mê Kính Thành.

"Ngươi hận phụ thân mình thánh thiện nhưng lại hèn nhát đến thế, nhìn thê tử của mình c.h.ế.t thảm nhưng không thể trả thù người dân của chính mình.” Vì vậy, ngươi đã thay đổi họ của mẫu thân mình, lật đổ thành của phụ thân ngươi, hủy hoại dân chúng trong thành, làm những điều mà phụ thân ngươi sẽ không bao giờ làm."

Lần này, Ninh Vô Ngu gật đầu, nhưng hắn khẳng định thêm: "A Linh, nàng chỉ mới đúng một nửa."

Ta mơ hồ cảm thấy như thể mình đã bỏ qua chi tiết nào đó, sau đó kại nghe thấy Ninh Vô Ngu trêu chọc bên tai: "Nhưng ta vẫn rất thích nàng, A Linh, thậm chí, nếu nàng nguyện ý muốn cùng ta..."

"Bùm!” Bên dưới vang lên một tiếng nổ lớn.

Đó là Dịch Hoài Tử. Sức mạnh Tiên lực của hắn đã yếu đi trong những ngày gần đây nhưng vẫn dễ dàng đối phó với người phàm.

Vừa rồi, đám đông phía dưới đều đang đổ xô về phía sân khấu, Dịch Hoài Tử đã triệu hồi thanh kiếm của mình để chiến đấu với họ.

Ở trong góc, bà chủ đã đốt sẵn lá bùa màu vàng trên tay. Bùa bén lửa đầu kíp nổ, bao lấy xung quanh sân khấu.

Đoán rằng không bao lâu nữa tất cả mọi người bên dưới sẽ c.h.ế.t. Bao gồm cả đoàn kịch.

Bà chủ dùng chính mình làm mồi nhử, quyết đồng quy vô tận.

Có lẽ nàng ta sớm đã có ý định như vậy ngay từ khi phu quân nàng ta - Trần Thanh Li bị giết hại.

Nàng ta muốn tất cả những ai đã khoanh tay đứng nhìn hay đổ dầu vào lửa lúc đó, thề rằng những kẻ cho rằng Trần Thanh Li là kẻ xấu, có ý niệm tàn ác với phu quân nàng ta đều phải cùng bồi táng.

Nghĩ đến đống đầu lâu dưới hầm của nàng ta, ta thoáng chốc nghĩ cũng thấy nàng ta có chút đáng thương.

Nàng ta đốt kíp nổ, nheo mắt nhìn khán giả một lần nữa, khuôn mặt thoáng qua sự nhẹ nhõm.

Ninh Vô Ngu đứng bên cạnh ta, hắn lặp lại câu hỏi trước đó: "Nàng có định cứu bọn họ không?"

“Những súc sinh không bằng đồ vật đó xứng sao?” Sau đó, hắn cười khinh thường.

"Ngươi đang làm gì vậy…"

"Rõ ràng là cả đoàn kịch bọn ta đã cứu ngươi mà…"

Trong khi ta đang choáng váng, một tiếng kêu cứu kinh hoàng vang lên từ bên dưới.

Đó là đứa trẻ đã vẽ cho ta bức tranh bằng kẹo trước đây để cảm tạ.

Dịch Hoài Tử vẫn cầm kiếm chiến đấu, nhưng khi nghe thấy tiếng kêu cứu, hắn liền vội vàng chạy đến.

Mẫu thân của cậu bé bị đứt một bắp chân, như trong ảo ảnh lần đó, nàng ta cũng đang cố gắng đẩy con trai mình ra ngoài để nó trốn thoát.

Điều ngược lại chính là, tên nhóc ăn xin muốn ta dạy cách tu luyện ma thuật lần trước nay đem theo chiếc lưỡi liềm mà nó nhặt được từ đâu đó, đi theo đám đông đến chỗ mẫu thân và cậu bé.

Từng bước một.

Vào lúc này, mọi người trong đoàn đã quá mệt mỏi để tự lo cho chính mình, không ai có thời gian để tâm việc này.

Nhưng khi nghe thấy tiếng kêu, "Khúc bá bá" vẫn vùng vẫy vượt qua đám đông mà không chút do dự.

Cậu bé ngoan cố không chịu bỏ mẫu thân ra, dù mẫu thân có xô đẩy thế nào cậu cũng vẫn nhất quyết ở lại bảo vệ mẫu thân của nó.

Rõ ràng là vô cùng sợ hãi, nước mắt đã lăn dài dàn dụa nhưng vẫn không chịu đi một mình.

Có lẽ là nhìn thấy vẻ mặt cảm động của ta, Ninh Vô Ngu cũng thở dài: "Những người này thật đáng thương!"

Tuy nhiên, hắn nhanh chóng đổi giọng: “Thật tiếc khi nàng không thể cứu được họ.”

Tại sao?

Ta nhìn Ninh Vô Ngu thật sâu rồi từ trên thành lâu bay thẳng xuống. Tà áo trắng đỏ bay phần phật trên không trung.

Ta lờ mờ nghe thấy Ninh Vô Ngu đứng trên thành nhẹ giọng nói: “Nàng không nhận ra bầu trời ở Mê Kính Thành đang ngày càng nhanh tối hơn sao?”

“Khúc đại ca, ta cầu xin huynh, mau dẫn nó chạy đi!".

Vị phu nhân đó mặt tái mét vì mất máu quá nhiều, mà máu vẫn tiếp tục chảy ra từ chiếc chân còn một nửa của nàng ta. Nhưng vì cậu bé, nàng ta chỉ có thể làm như vậy.

“Khúc bá bá" nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi muốn ép cậu nhóc rời đi.

Nhưng cậu bé vẫn gào khóc thảm thiết: "Mẫu thân! Mẫu thân, sau này con sẽ ngoan ngoãn, con sẽ vâng lời mà, mẫu thân đừng đẩy con đi…"

Vị phu nhân đó quả thật không nỡ để cậu bé một mình rời đi, nhưng trong tình cảnh hiện tại, nàng ta chỉ có thể gắng gượng chống lại họ trong một thời gian ngắn.

Giành được dù chỉ một chút sinh mạng cũng tốt.

“Mẫu thân!”

Ngay lập tức, bỏ qua tất cả những kẻ điên loạn khác, ta lao đến chỗ vị phu nhân đang bị đám đông vây quanh.

“Ma nữ tỷ tỷ?!” Cậu bé ngỡ ngàng gọi ta, giọng nói ẩn nhẫn niềm vui.

Thật kì lạ là khi nhìn thấy ta, không có phàm nhân nào ở đấy tỏ ra ngạc nhiên, kinh hỉ như cậu bé.

Ta liếc nhìn cậu bé, dựng một kết giới nhỏ cho mẫu thân hai người và "Khúc bá bá, cô lập họ với thế giới bên ngoài, sau đó tiến về phía tên nhóc ăn mày - người đã cố tấn công lại cậu bé.

Ta nhìn tên nhóc ăn mày, ngay lập tức nhếch môi, nhất thời không biết nói gì.

"Ma nữ tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại! Ta biết ngay tỷ rất khác biệt mà!" Nghe lời khen ngợi hào phóng của cậu bé, ta bỗng cảm thấy không tự tại cho lắm.

Đặc biệt là khi nó nói với mẫu thân như muốn khoe khoang: “Mẫu thân, lần trước con đã làm một bức tranh bằng kẹo để cảm ơn vị tỷ tỷ này đấy.”

“Im ngay.” Ta vội ngắt lời. Thật không thể tưởng tượng ra cũng có lúc Nhan Linh ta lại ngại ngùng như vậy.

Giữa cuộc chiến, Dịch Hoài Tử nghe thấy giọng nói của cậu bé cũng nhìn ta.

Ta sợ rằng câu tiếp theo của hắn bật ra sẽ là: "Nhan Linh, ngươi thực sự là một người tốt, trách ta ban đầu đã mù quáng…"

"Vô vị." Ta bỏ lại cho hắn một câu rồi lại tiếp tục quay người, biểu cảm không chút thay đổi, vài chiêu liền ngăn cản lại mọi người, kể cả tên ăn mày nhỏ bé.

Khuôn mặt của Dịch Hoài Tử đỏ bừng trong giây lát, nhưng rất nhanh lấy lại nghiêm túc nhìn ta: "Nhan Linh, ngươi vẫn quyết định tới đây..."

Ta không nghe thấy hắn nói gì sau đó, bởi vì ta chợt nhớ ra bà chủ đã chôn ngòi nổ vòng xung quanh sân khấu, cả đoàn kịch không thực sự an toàn.

Nghĩ đến đây, ta vội vàng tháo kết giới nhỏ vừa dựng lên, hét lên với Dịch Hoài Tử: “Đưa mọi người ra khỏi sân khấu ngay!”

Ngay lập tức, ba người nhà cậu bé được dẫn lui ra ngoài sân khấu.

Nhìn thấy bọn ta rời đi, vẻ mặt của bà chủ càng khó đoán hơn.

Ta cảm thấy không ổn.

(Còn tiếp)