Sau Khi Liên Hôn Cùng Đại Lão

Chương 73: Sao chép




Vốn tưởng rằng anh hôn một cái là được, ai ngờ đối phương hết lần này đến lần khác, An Nhất đầu óc rối loạn, ngày mai còn phải đi làm, không thể nhịn được nữa, mở mắt nhìn đối phương.

" Hoắc Bắc Hành!

Người phía trên cứng đờ vài giây, sau đó giống như không có việc gì, xoay người nằm trở lại vị trí của mình, đắp chăn lại, cùng động tác vừa rồi trước khi giả bộ ngủ không sai lệch một ly, sau đó nhắm mắt lại, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.

An Nhất đưa tay đẩy đối phương một cái.

Hoắc Bắc Hành khẽ ngồi dậy: "Làm sao vậy, bà xã? "

An Nhất đỏ mặt, xấu hổ, tức giận nói: "Ngày mai anh dọn ra ngoài. "

"Tại sao, tôi đã làm điều gì sai?"

An Nhất lời lẽ chính đáng: "Vừa rồi anh hôn tôi, vượt qua giới hạn, đã hứa không được động tay động chân với tôi, anh không tuân thủ lời hứa. "

Hoắc Bắc Hành vẻ mặt khó hiểu: "Không có. "

"Rõ ràng là có."

Hoắc Bắc Hành giật mình: "Có thể là mộng du. "

An Nhất:...

Cậu mà lại tin tên chó trước mặt này thì chính là đồ ngu tập 2.

Bọn họ trước đó ngủ chung trong cùng một phòng trong suốt hai năm, Hoắc Bắc Hành căn bản không có tật xấu mộng du.

An Nhất: " Ngày mai ăn sáng xong, anh có thể đi rồi!"

Hoắc Bắc Hành: "Tôi không có không giữ lời hứa. "

Bằng chứng xác thực, Hoắc Bắc Hành không nhận tội, Thẩm phán An phán quyết trục xuất anh ta nhưng đối phương từ chối tiếp nhận mà còn kháng cáo.

"Anh có."

" Lời hứa như thế nào?"

An Nhất: "Không động tay động chân với tôi. "

Hoắc Bắc Hành: "Tôi tuân thủ, không động tay động chân với em."

An Nhất: " Anh mới hôn tôi mà!"

Hoắc Bắc Hành: "Tôi động miệng. "

An Nhất:...

Bây giờ là mùa xuân, ban đêm có chút se lạnh, Hoắc Bắc Hành quấn chăn bông quanh người An Nhất.

"Hơn nữa tôi sợ em không chấp nhận nên mới hôn em lúc em đang ngủ"

An Nhất:...

Anh thật tri kỉ.

"Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

Hoắc Bắc Hành: "Không nghĩ tới em tỉnh lại. "

An Nhất:???

Hay đây là lỗi của cậu??

Hoắc Bắc Hành kéo An Nhất nằm lại trên, dùng câu: " Ngủ đi, ngày mai anh còn phải đi làm" nhét đối phương vào chăn.

Lăn qua lăn lại một phen, An Nhất có chút mệt mỏi, mí mắt nằm trên giường càng ngày càng nặng, cũng không so đo với Hoắc Bắc Hành nữa.

Sáng sớm hôm sau, lúc An Nhất rời giường Hoắc Bắc Hành đã không còn ở bên cạnh nữa.

Cậu đi tới phòng bếp, thấy Hoắc Bắc Hành đang mặc cái tạp dề không vừa với dáng người đang bận rộn trong bếp, vốn là chú chó nhỏ vui vẻ trên tạp dề, bị lồng ngực Hoắc Bắc Hành kéo căng ra biến thành một con chó không rõ hình dạng, thấy An Nhất đi ra liền đi tới cửa phòng bếp.

"Chào buổi sáng."

An Nhất lịch sự trả lời: "Chào buổi sáng." "

Hoắc Bắc Hành chỉ vào bữa sáng trên bàn ăn: "Ăn sáng đi, nếm thử hương vị. "

"Anh làm?"

"Ừm."

An Nhất duỗi đầu nhìn những hộp thức ăn mang đi trong phòng bếp: "Tiệm ăn sáng Vương Quý có biết có một vị đầu bếp ngoài biên chế này không? "

Hoắc Bắc Hành:...

Thiết lập một người chồng tốt và người cha tốt đã thất bại.

Hoắc Bắc Hành bật cười: "Sau này em sẽ thích người hiền lành có đức hơn"

An Nhất nhìn chú chó nhỏ trên người anh bị biến dạng.

"......"

Hiền lành...

Chú chó nhỏ không đồng ý.

Nhưng Hoắc Bắc Hành vẫn có chút hữu dụng, ví dụ như đem đồ ăn từ trong hộp cơm đổ vào trong dĩa và bát ăn cơm.

Đối với loại hành vi gây rắc rối này, Hoắc Bắc Hành đã sớm nghĩ ra đường lui, trước mặt An Nhất làm việc nhà rửa chén, xây dựng hình tượng người chồng hiền huệ đức hạnh chỉ là vừa lập đã bị chọc thủng.

An Nhất dùng bữa sáng xong lúc sắp ra khỏi cửa, Hoắc Bắc Hành cầm túi tranh của cậu tới.

"Trên đường cẩn thận."

An Nhất cầm lấy túi, trong lòng có chút vi diệu.

Hoắc Bắc Hành vô cùng nhiệt tình: "Muốn thêm một nụ hôn tạm biệt sao? "

An Nhất cuốn quýt đi nhanh ra ngoài.

Hành động thể hiện mong muốn của chủ nhân, chính là không cần.

Hoắc Bắc Hành cũng không tức giận, giơ tay vuốt mái tóc hơi dựng lên của An Nhất, đứng bên cửa, nói: "Em yêu, anh chờ em về nhà. "

Vừa dứt lời, An Nhất sắc mặt đỏ bừng, vừa vặn gặp một bà cụ vừa ra khỏi cửa.

Ánh mắt của bà lão nhiều lần luân phiên trên người cậu và Hoắc Bắc Hành.

An Nhất:...

Một đường đi đến phòng làm việc, nét ửng đỏ trên mặt An Nhất lúc này mới tiêu tan.

Ba người năm ngoái sau khi tham gia vào thiết kế mùa thu của thương hiệu, nhận được một khoản thù lao không nhỏ, nên đã thuê một căn hộ ở nơi khá yên tĩnh, tuy rằng cách trung tâm thành phố khá xa, chung quanh cũng không tính là quá phồn hoa, nhưng mấy người họ cũng không quan tâm những thứ này, hoàn cảnh nơi này yên bình và cây xanh cũng tốt, quan trọng là phòng làm việc của bọn họ hiện tại có người đến dọn dẹp.

An Nhất vừa bước vào phòng làm việc, liền nhìn thấy Cố Linh Linh kéo ghế đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

An Nhất đi tới nhìn thử: "Xem phong cảnh?" "

Cố Linh Linh hoàn toàn thất thần: "Ừm, đang nhìn một gốc liễu. "

Nói xong đưa tay chỉ một hướng.

An Nhất nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ.

"......"

An Nhất đặt túi vẽ của mình đặt lên bàn làm việc, đi vào phòng nghỉ ngơi cầm một tách cà phê đưa cho Cố Linh Linh: "Chuyện gì, nhìn cậu rất khẩn trương. "

Cố Linh Linh: "Hôm nay là công bố kết quả của cuộc thi thiết kế quốc tế mà chúng ta tham gia hồi đầu năm. Giới thiết kế đều vô cùng chú ý chuyện này, tôi đang chờ thông báo, hiện tại đã có phòng làm việc nhận được điện thoại. "

An Nhất: " Có người chiến thắng không?" "

Cố Linh Linh lắc đầu, "Tạm thời không có, bọn họ nói người cuối cùng nhận được thông báo sẽ là người thắng cuộc"

Tốt, cậu bây giờ cũng bắt đầu lo lắng.

Sau khi Lâm Cứu đến, liền nhìn thấy An Nhất và Cố Linh Linh mang ghế của mình ngồi bên cửa sổ.

Hắn thăm dò đi qua: "Đang nhìn cái gì vậy? "

An Nhất: "Cây liễu bên ngoài cửa sổ. "

"......"

Chờ Lâm Cứu biết hôm nay sẽ có kết quả trận đấu, thì trên thế giới này lại có thêm một người khẩn trương.

Cố Linh Linh cầm điện thoại trong tay, giây sau liền rung không ngừng.

Trái tim cô đập thình thịch, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cuốn họng, cô dùng độ sấm sét nhanh chóng nghe điện thoại.

"Xin chào, chúng tôi là "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng."

"Xin chào quý khách, hiện tại nhà chúng tôi không chân giò om có thể đổi thành chân giò chiên được không?"

Cố Linh Linh:???

Lâm Cứu sờ đầu: "Xin lỗi là tôi. "

Cố Linh Linh mỉm cười trả lời: "Được được, chiên cũng được. "

Cố Linh Linh mỉm cười cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía Lâm Cứu.

Lâm Cứu nhìn về phía An Nhất.

An Nhất yên lặng quay đầu đi.

  !

Nói huynh đệ anh em tốt sống chết có nhau đâu?

Lâm Cứu nhìn Cố Linh Linh nuốt nước miếng: "Giò heo nhà này rất ngon, điện thoại của tôi hết pin nên lúc nãy để thành số điện thoại của cậu"

Bốp!!

"Ối ối!"

Hai ba con chim đậu ngoài cửa sổ giựt mình bay lên cao.

Điện thoại của bên thi đấu chậm chạp không tới, giò heo đến, điện thoại di động cũng không có động tĩnh gì, ba người chờ từ sáng đến chiều, cuối cùng đến hai giờ chiều cũng nhận được cuộc gọi từ bên thi đấu.

Cố Linh Linh không dám thở, đem tên phòng làm việc một hơi giới thiệu xong.

"Xin chào, đây là phòng làm việc của "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng".

Bên phía bên kia cuộc gọi là một tràn tiếng Anh luuw loát.

Đại loại tổng kết chính là họ đã thua cuộc, chúc họ một cuộc sống hạnh phúc về sau.

Ba người ngồi quanh điện thoại một hồi lâu, vẻ mặt ai nấy đều ngơ ngác.

Thất bại trong cuộc thi là điều nằm trong dự kiến, nhưng con người là một động vật giàu cảm xúc, khi chưa có kết quả thường sẽ luôn mong đợi điều tốt đẹp nhất, sẽ luôn tạo ra cho mình một giấc mơ chiến thắng.

An Nhất là người đầu tiên mở miệng: "Không sao, thắng bại là chuyện thường ngày của binh gia, về sau còn có rất nhiều trận đấu có thể tham gia, lần này tuy rằng bị loại, nhưng chúng ta cũng học được rất nhiều..."

2

Lâm Cứu: "Rất nhiều cái gì? "

An Nhất: "Rất nhiều tiếng Anh." "

Cố Linh Linh:...

Nhưng dù sao cũng thất bại, mất mát là khó tránh khỏi, ba người cũng không để công việc làm tê liệt chính mình, mà là điên cuồng gặm giò heo trong phòng làm việc.

Cố Linh Linh: "Nhớ kỹ hương vị này. "

Lâm Cứu: "Hương vị giò heo? "

Cố Linh Linh: "Hương vị thất bại. "

An Nhất trầm giọng nói: "Vẫn là đừng. "

Cố Linh Linh:?

An Nhất cầm giò heo: "Bởi vì nó thật sự rất thơm. "

Cố Linh Linh:...

Đúng vậy, hương vị thất bại quá thơm, hình như có chút không thích hợp.

Ba người gặm xong giò heo nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, giống như ba con cá muối mất đi giấc mơ.

Lâm Cứu: "Tôi cảm thấy, chúng ta vẫn còn thiếu một chút đả kích!"

Cố Linh Linh: "Nếu cậu muốn đả kích, bây giờ tôi có thể làm cho cậu. "

Lâm Cứu yên lặng ngậm miệng lại, dù sao ý tứ đả kích trong miệng Cố Linh Linh, theo nghĩa đen.

Ba người không có tâm trạng làm việc nên định tan làm, để cô quét dọn về trước.

An Nhất đi trên đường, đi ngang qua cửa hàng kem, do dự vài giây đi vào.

"Xin hỏi có thể đóng gói mang đi không?"

Nhân viên bán hàng lấy túi nước đá ra và hộp: "Có, xin hỏi vị nào." "

An Nhất gian nan lựa chọn, nghĩ trong nhà còn có Hoắc Bắc Hành chờ cậu: "Muốn bạc hà sô cô la, dâu tây cùng vani, ba loại này. "

"Được."

An Nhất xách túi từ trong cửa hàng đi ra, nơi này cách trung tâm thành phố không xa, cậu đinh đi đến đường lớn để bắt xe buýt.

Đối diện trạm xe buýt là một loại tòa nhà khoa học kỹ thuật, phía trước tòa nhà có màn hình điện tử cực lớn phát quảng cáo của nhà đầu tư. Nằm ở khu vực trung tâm, đông người qua lại nghe nói phí để phát lên trên màn hình điện tử vài phút thôi cũng là con số ngất trời.

An Nhất nhìn phía xa thấy xe buýt cậu định đi đang từ từ chạy tới.

Điện thoại trong túi truyền đến rung động, An Nhất lấy điện thoại ra, là Cố Linh Linh gọi tới.

"Có chuyện gì vậy?"

Giọng Cố Linh Linh mang theo hoảng hốt trước nay chưa từng có: "An Nhất không tốt rồi, chúng ta... Phòng làm việc của chúng ta..."

An Nhất trấn an cảm xúc của đối phương: "Đã xảy ra chuyện gì, cậu từ từ nói. "

Một giây sau, một câu nói lạnh như băng truyền đến.

"Phòng làm việc của chúng ta bị tố là sao chép tác phẩm"

Đồng tử An Nhất co lại.

Giọng Cố Linh Linh run rẩy: "Sẽ không đâu, tất cả đều do chúng ta cùng nhau thiết kế, bây giờ... Bây giờ trên mạng đều có rất nhiều tin tức."

Xe buýt chậm rãi dừng lại, ngày xuân đã tới, nhưng mà An Nhất đứng đó như đang đứng giữa mùa đông lạnh thấu xương.

Không thể nào.

Làm sao tác phẩm của bọn họ lại là sao chép chứ?

Đầu óc a1 trống rỗng, xe buýt chạy đi, tấm màn hình điện tử cực lớn kia lại một lần nữa hiện ra trước mắt cậu.

Đó là một tin nhắn chúc mừng, xin chúc mừng Cooy studio đã giành chiến thắng trong cuộc thi thiết kế quốc tế.

Ngay sau đó tác phẩm của phòng làm việc của đối phương cùng với giọng nói của Cố Linh Linh đồng thời cùng vang lên trong tai cậu:

"Tác phẩm của Cooy studio có độ tương đồng 70% so với chúng ta."

.........

An Nhất cầm điện thoại di động buông xuống bên cạnh, vẻ mặt ngơ ngác nhìn tác phẩm trên màn hình điện tử.

Đó là của cậu...

Đó là của cậu.

Ký ức năm mười tám tuổi dâng trào trong đầu.

Kem trong tay bị vứt tại chỗ, An Nhất sải bước chạy ra khỏi con đường đông dân cư, sau đó chặn một chiếc taxi đi thẳng đến trước tòa nhà của phòng làm việc cooy.

Thời điểm kết quả được công bố, các nhà đồng đầu tư lớn đã đổ xô đến và Cooy studio trở nên nổi bật trong giới thiết kế.

An Nhất hai mắt mở to, thật lâu cũng không chớp mắt một cái, mặt cậu không chút thay đổi, hai tay nắm chặt thành quyền, trả tiền xe, đứng ở cửa phòng làm việc của đối phương.

Họ không sao chép.

Tất cả cảm hứng đến từ chính họ.

Ý định ban đầu khi thiết kế tác phẩm này không phải là cô gái không thể nào quên mà là lấy cảm hứng từ người mẹ của cậu, người mẹ vào những thời điểm khác nhau mang có nghĩa to lớn đối với cuộc đời của cậu.

Không phải như vậy.

An Nhất thở dồn dập, không để ý đến sự ngăn cản của an ninh trước cửa, xông vào, hoàn toàn mất đi lý trí.

Đối đầu với mọi người như vậy là một cách tiếp cận cực kỳ mạo hiểm và ngu ngốc.

Nhưng cậu không có cách nào, cậu không thể chấp nhận nó.

Cuộc sống của cậu đã bị đánh cắp một lần.

Cậu không thể chấp nhận nó lần thứ hai.

Cậu không biết vì sao loại chuyện này đã hủy diệt một lần bây giờ lại tới nữa.

Loại sợ hãi run rẩy này bao trùm khắp toàn thân.

Cậu sải bước đi vào trong, quai hàm căng chặt, lúc này tiền sảnh vây quanh không ít phóng viên truyền thông đang phỏng vấn phòng làm việc Cooy.

Bọn họ nói vừa cười, trên mặt đều mang theo vui sướng, miệng nói mình vui mừng khôn xiết, lại nói mình tuổi trẻ phải khiêm tốn.

Mà người dẫn đầu...

Giây phút đó An Nhất tựa như bị rút đi toàn bộ khí lực trên người, hai mắt cậu đỏ hoe, nhìn khuôn mặt đối phương, ký ức hai mươi ba năm qua như núi lở cuồn cuộn trong đầu cậu, điều cậu muốn quên đi, nhưng quên không được mọi thứ đều hiện lên vào lúc này.

"An Nhất, đây là mệnh của mày"