Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Ngày Nào Cũng Ghen

Chương 87: Món mì ngon nhất




"Kính chào quý khách!"

Như thường lệ, Lâm Ngọc Yên đều nói câu chào khi có khách vào quán. Hôm nay có Phó Thần giúp đỡ nên công việc của cô cũng không bận rộn như trong tưởng tượng, hiệu quả làm việc của hắn rất tốt, phục vụ nhanh nhẹn và rất biết cách giao tiếp với khách. Chẳng trách hắn có thể đưa Phó Thị lên tầm cao hơn so với Lâm Thị và Trương Thị.

"Lôi Kiêu? Mấy hôm nay không gặp, hình như anh ốm đi thì phải?"

Lâm Ngọc Yên nhìn thấy người mới vào không tránh khỏi kinh ngạc. Từ sau chuyện ở buổi tiệc, đã một quãng thời gian hắn không đến quán cà phê của cô.

"Cảm ơn cô đã quan tâm, dạo này hơi nhiều việc nên tôi không ăn uống thường xuyên cho nên mới nhìn vậy thôi." Lôi Kiêu cười nói: "Cho tôi như cũ nhé!"

"Có ngay, anh ra bàn chờ tôi một chút đi!"

Lôi Kiêu gật đầu với Lâm Ngọc Yên, sau đó hắn ngoan ngoãn đi ra bàn trống. Buổi trưa quán cà phê tương đối vắng khách, sự yên tĩnh khiến cho Lôi Kiêu được thả lõng bản thân. Gần đây vì chuyện của Lôi Vân, nhà họ Lôi giống như bị đảo lộn.

Ngay khi xảy ra sự việc, Lôi Kiêu đã cho xóa hết camera liên quan đến Lôi Vân và nói riêng chuyện với Lôi lão gia. Vậy mà không hiểu vì sao dòng thứ lại có được camera chuyện xấu Lôi Vân làm, còn mang đến trước mặt Lôi lão gia tử để ông xem, video đó làm Lôi lão gia tử tức đến thổ huyết nhập viện, phân nữa quyền hành của dòng chính bắt buộc chuyển qua cho dòng thứ, địa vị của cha con Lôi Kiêu trong nhà cũng sụt giảm không ít. Lôi lão gia đã mang Lôi Vân ra đánh một trận thập tử nhất sinh. Kế tiếp là phong tỏa tài sản và cấm túc cô ta mấy tháng cho đến khi chuyện này lắng xuống.

Sở dĩ Lôi Kiêu không dám đến gặp Lâm Ngọc Yên là vì hắn không có mặt mũi. Chuyện của Lôi Vân, hắn cũng chỉ gửi tin nhắn cho cô. Mấy hôm nay ở tòa thị chính lại bị dòng thứ chèn ép khiến hắn không lúc nào là được yên ổn.

Lôi Kiêu ngã người ra ghế, nhắm mắt dưỡng thần, nhạc nhẹ trong quán chuyển thành mấy bản hòa tấu piano êm dịu, mùi hương thoang thoãng của ly Latte bay vào mũi khiến Lôi Kiêu phấn chấn lại phần nào.

"Món mì này là tôi mời anh, nhìn anh mệt mỏi như vậy chắc là vẫn chưa ăn trưa đúng không?"

"Cảm ơn cô Ngọc Yên, thật sự cô rất chu đáo. Cô đã ăn chưa? Nếu chưa thì làm thêm tô mì nữa mang ra cùng ăn với tôi."

Lôi Kiêi cười gượng.

Mùi thơm của món mì sợi đã làm cho bao tử của Lôi Kiêu cồn cào không yên.

"Chút nữa tôi mới ăn, tôi đang đợi Phó Thần đi giao cà phê về."

Lâm Ngọc Yên khách sáo nói.

"Phó Thần, anh ta ở đây giúp cô giao cà phê sao? Anh ta và cô...?"

Lôi Kiêu e dè hỏi.

"Không phải như anh nghĩ đâu, nhân viên trong quán mấy hôm nay xin nghỉ để đi thi, đáng lý ra chỉ có một mình tôi ở quán, tình cờ hôm nay Phó Thần đến uống cà phê nên tốt bụng giúp tôi thôi. Tôi và anh ta... không có gì cả."

Vốn Lâm Ngọc Yên định nói Phó Thần chỉ là người đang theo đuổi cô, nhưng nói ra như vậy thì hơi kỳ nên Lâm Ngọc Yên đành sửa lại.

"Dạo này anh ta rãnh rỗi mà, cô đừng từ chối ý tốt của anh ta. Thật ra tôi cũng muốn giúp cô, nhưng dạo này... thời gian của tôi eo hẹp lắm!"

"Tòa thị chính nhiều việc lắm sao?"

"Bưng trà, rót nước, quét dọn... có xem là nhiều việc không?"

"Anh là phó thị trưởng cũng phải làm mấy chuyện đó à? Không phải có lao công sao?"

Lâm Ngọc Yên khó hiểu hỏi.

Trước câu hỏi này của Lâm Ngọc Yên, Lôi Kiêu im lặng, hắn không biết nên trả lời cô thế nào, vì thực chất, những công việc này là tên thị trưởng dòng thứ kia cố ý sắp xếp với đầy đủ lý do hợp lý.

"Có phải tôi đã hỏi câu không nên hỏi không?"

"Thật ra cũng không có gì không thể nói. Vì chuyện của chị tôi nên dòng thứ được dịp đảo chính, thị trưởng là em họ tôi, nhưng nhà họ Lôi chúng tôi mấy đời đích - thứ đều tranh đấu với nhau, lần này dòng thứ vịn vào chuyện chị tôi làm lấy đi phân nửa quyền lực còn chèn ép tôi ở tòa thị chính nữa."

"Xin lỗi anh, nếu như không phải tôi..."

"Không phải lỗi của cô đâu. Không có cô, chị tôi cũng sẽ giở trò với người khác thôi. Cô không cần tự trách, qua một vài ngày nữa mọi chuyện sẽ bình thường lại thôi."

Lôi Kiêu mỉm cười.

"Anh không gạt tôi đó chứ?"

"Tôi gạt cô làm gì? Đúng rồi Ngọc Yên, cô có thích xem nhạc kịch không? Đáng lý ra tôi sẽ cùng mẹ đi xem, nhưng dạo này mẹ tôi vì chị tôi nên tinh thần suy sụp, bỏ vé thì uổng quá, tôi cũng không có thời gian đi xem."

"Tôi không thích nhạc kịch lắm nhưng nếu là vở diễn hay tôi vẫn sẽ đi xem."

"Cô có biết vở nhạc kịch Hồ Thiên Nga không?"

"Có, tôi biết vở này, vở này nổi tiếng mà!"

"Vậy ngày mai tôi sẽ mang vé cho cô, cô muốn rủ ai đi cùng cũng được, sau khi xem xong nhớ kể cho tôi nghe về vở nhạc kịch đó nhé!"

"Tôi sẽ xem vở kịch chăm chú để kể cho anh nghe!" Lâm Ngọc Yên mỉm cười: "Anh mau ăn mì đi, để nở sẽ không còn ngon đâu."

"Tôi ăn ngay đây. Nếu cô bận việc thì cứ tiếp tục làm đi, không cần ở đây trò chuyện với tôi."

"Không sao, công việc tôi đã sắp xếp xong rồi, có khách thì tôi mới bận rộn." Lâm Ngọc Yên nói: "Hay là anh chê tôi nói nhiều nên làm phiền anh, muốn đuổi tôi đi?"

"Không có, không có, Ngọc Yên cô đừng nghĩ lung tung!" Lôi Kiêu cuống quýt: "Cô nói chuyện với tôi, tôi mừng còn không kịp."

"Đùa với anh thôi. Xem anh căng thẳng kìa, được rồi, anh mau ăn đi, tôi vào bếp một chút!"
Lâm Ngọc Yên phì cười, nói xong, cô liền đứng lên đi vào bếp, vừa rồi khi liếc nhìn thời gian, biết Phó Thần sắp giao cà phê về tới nên cô cần chuẩn bị cho hắn bữa trưa.

Ở bên ngoài, Lôi Kiêu chậm rãi thưởng thức đồ ăn của Lâm Ngọc Yên.

Đây sẽ là món mì ngon nhất đối với hắn.