Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng

Chương 99




Điền Chỉ Lam mở mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc.

Thân thể đau nhức, đầu đau nhức, ký ức rải rác, mỗi nơi một mảnh, rối bời.

Đêm qua, cô thấy ba có người yêu mới, bị kích nên đi uống rượu, lúc nửa tỉnh nửa say hôn ai đó.

Sau đó...

Cô rùng mình một cái, quay đầu nhìn, bên cạnh có một người đàn ông nằm, khuôn mặt anh tuấn này hết sức quen thuộc, đôi mắt sắc bén nhắc nhở cô, hôm qua nhiệt tình như thế nào.

Những ký ức rải rác bỗng chốc được chắp nối lại.

Chai rượu hôm qua có nồng độ cồn cao, cô say đến mơ mơ hồ hồ liền cùng Hoắc Chí Từ đến khách sạn, lúc đầu Hoắc Chí Từ giúp cô thu dọn, sau khi chăm sóc xong hai người liền lên giường...

Đây là say rượu mất lý trí sao?

Đầu óc cô trống rỗng, tai cô “ù” đi.

Người đàn ông bên cạnh vừa động, mở mắt ra, ánh mắt rơi vào trên mặt cô.

“Chào buổi sáng.” Hoắc Chí Từ vui vẻ chào hỏi cô: “Em muốn ăn gì? Anh để cho bọn họ mang lên.”

“Chờ đã...” Điền Chỉ Lam hít sâu một hơi, cuối cùng tỉnh táo lại sau cú sốc, nhanh chóng bước xuống giường. Quần áo bị ném ở trên ghế, đã nhàu nát không còn hình dáng, cô vội vàng mặc vào, trong đầu suy nghĩ vô số thứ.

Hoắc Chí Từ đi theo xuống giường, từ phía sau ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve sau tai cô.”Chỉ Lam, có em thật tốt.” anh thì thầm “Sau này anh sẽ bảo vệ em, những người đàn ông khác anh không biết, nhưng anh sẽ không giống như bố của em...”

Điền Chỉ Lam thân thể cứng đờ, dùng sức thoát ra khỏi cánh tay của anh: “Chờ đã!”

Hoắc Chí Từ tay rơi vào khoảng không, kinh ngạc nhìn cô.

“Hoắc Chí Từ, chúng ta đều là người trưởng thành, hai bên đều có nhu cầu, cho nên, những gì đã xảy ra đêm qua không có ý nghĩa gì cả.” Điền Chỉ Lam hoàn toàn bình tĩnh trở lại “Anh không cần hứa hẹn gì với tôi hết.”

Hoắc Chí Từ không thể tin vào tai mình: “Em nói cái gì?”

Điền Chỉ Lam dứt khoát nói: “Tối qua tôi uống quá chén, cái gì cũng quên, anh cũng quên đi.”

Hoắc Chí Từ sững sờ một lát, sau đó đột nhiên cười: “Nếu như nói như vậy, anh liền thật tốt nhắc nhở em, tối qua là em ôm anh không chịu buông tay, một mực hôn anh, cuối cùng còn đem ném anh lên giường, hiện tại tốt rồi, em muốn trở mặt không nhận, bội tình bạc nghĩa, không bằng chúng ta đi tìm người phân xử thử, nhìn nên làm gì.”

Điền Chỉ Lam sợ ngây người.

Người đàn ông này thật không biết xấu hổ, được tiện nghi còn cắn ngược một cái!

“Anh... Anh nói cái gì?” Giọng cô run run “Anh... Anh muốn làm gì?”

“Không muốn làm gì sao, hai chúng ta đều phù hợp như thế còn có thể làm gì?” Hoắc Chí Từ vui vẻ nói “Phải ở bên nhau thôi, làm bạn gái anh hoặc trực tiếp làm vợ anh, nhìn Diệc Thận khoe ân ái như vậy, cũng nên đến phiên hai chúng ta.”

Điền Chỉ Lam lại hít một hơi thật sâu: “Tôi hiểu, được rồi, chúng ta sẽ ở bên nhau, nhưng không phải là bạn gái hay vợ, cũng không cần thể hiện tình cảm, tránh khỏi sau này phải chia tay phiền phức. Chúng ta đưa ra một giao ước, khi cần sẽ ở bên nhau, nếu không thì ai làm việc nấy, một cách độc lập, không bị ràng buộc, anh thấy thế nào?”

Hoắc Chí Từ yên lặng nhìn cô, hồi lâu mới từ trong hàm răng gạt ra một câu: “Ý của em là, anh là bạn giường của em hay là tình nhân bí mật?”

“Anh nhất định phải nói khó nghe như vậy làm gì?” Điền Chỉ Lam cau mày.

“Được lắm, Điền Chỉ Lam, xem như em lợi hại!” Hoắc Chí Từ tức giận đến phát run, cầm lấy quần áo mặc vào, sau đó đóng sầm cửa rời đi.

Liên tiếp mấy ngày, Điền Chỉ Lam đều có cảm giác bồn chồn, dù đêm đó cô say nhưng cô vẫn có một chút ký ức còn sót lại, thỉnh thoảng lại hiện ra nhắc nhở cô một chút.

Thỉnh thoảng nghĩ đến những gì Hoắc Chí Từ nói bên tai cô khi ngủ dậy ngày hôm đó, trong lòng cô cũng sẽ chớp lóe lên một suy nghĩ.

Lời tỏ tình trìu mến này khiến ai nghe thấy cũng sẽ rung động, nhưng cô cũng không dám tin.

Cô không tin trên đời này sẽ có tình yêu vĩnh hằng, cũng không tin Hoắc Chí Từ, với điều kiện và tính cách của anh, có thể yêu cô đời sao.

Trước kia cô đã từng nghĩ, nếu thật sự phải lấy chồng thì sẽ tìm một người đàn ông bình thường, đàng hoàn, sống bình đạm, không muốn đầu tư quá nhiều vào tình cảm, để dù có bị bỏ rơi cũng không làm tổn thương cô, cô có thể nhanh chóng bứt ra.

Sự theo đuổi của Hoắc Chí Từ khiến cô sợ hãi.

Cô sợ rằng mình sẽ hãm sâu, sẽ đòi hỏi nhiều hơn, cuối cùng sẽ đau lòng như mẹ cô, nhưng cô vẫn phải trói buộc người đó vì nhiều lý do khác nhau.

May là Hoắc Chí Từ không có động tĩnh.

Sau vài ngày căng thẳng, cuối cùng cô cũng yên lòng. Ngẫm lại cũng thế, với điều kiện của Hoắc Chí Từ, sao có thể treo cổ tự tử trên cây được? Cô đã từ chối anh một cách vô tình như vậy, nhất định anh sẽ không bao giờ muốn gặp lại cô.

Cuộc sống trở nên yên bình trở lại, Điền Chỉ Lam vẫn vắt óc lên kế hoạch hàng ngày cho khách sạn, lúc rảnh rỗi thì rủ bạn bè đi mua sắm tán gẫu, cuối tuần rảnh rỗi thì về nhà với mẹ.

Mẹ và Quý Dư Hoan vẫn kiên trì cổ vũ cô đi xem mắt. Trong mắt các trưởng lão, cô ở tuổi này đã có chút xấu hổ, nếu không nhanh lên sẽ gặp bất lợi, mà Quý Dư Hoan lại dùng logic thông thường tẩy não cô “Thừa lúc còn trẻ tìm thêm vài người đàn ông nói chuyện yêu đương, mặc kệ là xem mắt diễm ngộ, để khi già đi ký ức sẽ không nhạt nhòa tẻ nhạt, hiểu không? “

Anh họ này không đi theo con đường thông thường, mỗi lần ngụy biện đều bị các trưởng bối hung ác phê bình, nhưng dù sao cũng có chút đạo lý.

Để sau này ký ức của cô bớt tẻ nhạt, Điền Chỉ Lam tràn đầy phấn khởi bổ sung hai tiểu thịt tươi, đuổi tới hiện trường, lại bị mẹ ép đi xem mắt.

Điều duy nhất không tốt là ngày xem mắt ấy, cô luôn luôn vô ý thức nhìn sang bên cạnh. Người thanh niên trong buổi xem mắt thắc mắc hỏi có phải bạn cô sẽ tới không, cô lúc này mới lấy lại tinh thần, đây là di chứng để lại sau khi bị Hoắc Chí Từ phá rối buổi xem mắt trước đây sao.

Xem mắt đương nhiên lại không thành công, dòng suy nghĩ của cô rối bời khi bị phát hiện này, sau bữa ăn anh ta còn muốn mời cô đi xem phim, cô trực tiếp nói rằng mình không được khỏe rồi về nhà.

Ngày hôm sau là cuộc họp hàng tháng của khách sạn.

Điền Chỉ Lam đêm qua ngủ không ngon, ngồi tại chỗ lấy tinh thần, lâu lâu lại che miệng ngáp, nhưng đồng nghiệp không nghe thấy gì. May mà trung thu đã qua, phòng kế hoạch hiện tại không có việc gì, cô cũng không có gì muốn báo cáo.

Cánh tay bị chọc một cái, cô đột ngột bừng tỉnh, quản lý Trịnh của bộ phận bán hàng gần đó cũng chớp mắt nhìn cô.

Cô vội vàng quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi chính, Hoắc Chí Từ chính cười như không cười nhìn cô: “Quản lý Điền đây là đang thất thần sao? Có phải tối hôm qua chơi vui vẻ quá không?”

Ánh mắt của cả phòng họp đều tập trung vào cô.

“A...” Cô xấu hổ đến mức vội vàng nhờ quản lý Trịnh giúp đỡ.

“Tiểu Hoắc tổng đang hỏi ý kiến của các bộn phận khác về anh ấy.” Quản lý Trịnh hạ giọng nói.

“Ồ... Bộ phận của chúng tôi nghĩ rằng giám đốc đang làm rất tốt.” Cô cố nặn ra một nụ cười: “Tiểu Hoắc tổng là một nhà lãnh đạo tốt, chúng tôi đều rất kính nể.”

Hoắc Chí Từ có vẻ không hài lòng với lời nịnh hót này, ánh mắt cũng lạnh xuống, bỏ qua chủ đề này, trực tiếp đi đến chương trình tiếp theo.

Cuộc họp kết thúc, mọi người ra khỏi phòng họp. Điền Chỉ Lam đang phân vân không biết có nên nghỉ buổi chiều về ngủ bù hay không thì quản lý Trịnh từ phía sau chạy đến.

“Chỉ Lam, cô có phải đắc tội tiểu Hoắc tổng hay không?” Anh ta hăng hái hỏi: “Mấy ngày nay giám đốc nhìn em không đúng lắm.”

Điền Chỉ Lam trong lòng “Lộp bộp”: “Anh có lầm không? Sao em lại không cảm thấy vậy.”

Quản lý Trịnh nghiêm nghị nói: “Thật, anh phát hiện, giám đốc luôn nhìn en, rất hung dữ, như thể coi em là cái gai trong mắt, mà vừa rồi anh ta cũng quá không nể mặt em.”

Điền Chỉ Lam thở phào nhẹ nhõm, cười giải thích: “Đó chẳng qua là nói đùa một chút thôi, vừa rồi thật sự phân tâm, nói vài câu như vậy cũng không sao, anh đừng lo lắng, em cũng không để ý nhiều.”

“Vậy là tốt rồi” Quản lý Trịnh yên lòng, nói đùa “Anh còn lo em sẽ không thoải mái, chúng ta đều là làm công, cái gì đều phải nghĩ thoáng, ông chủ mắng em em cũng phải chịu trách nhiệm, ai bảo tiền thưởng chúng ta đều trên tay bọn họ chứ.”

Hóa ra quản lý Trịnh cố ý ở lại để khuyên cô, Điền Chỉ Lam trong lòng rất cảm kích: “Anh nói đúng, vừa rồi cảm ơn anh đã nhắc nhở em.”

“Không có gì đâu, mọi người đã làm việc cùng nhau lâu như vậy rồi, đương nhiên là phải quan tâm lẫn nhau ” Quản lý Trịnh do dự một lúc, bđột nhiên có chút ngượng ngùng “Chuyện là... Buổi tối em có rảnh không? Anh có mấy vé tấu nói*, nghe nói coi gái đều thích xem, em có muốn cùng đi xem không?”

*Một loại khúc nghệ của TQ dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây tiếng cười, phần nhiều để châm biếm thói hư thật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

“Tấu nói? Của đoàn Phi vân sao?” Điền Chỉ Lam cao hứng hỏi.

“Đúng, hiện tại đang rất phổ biến, anh vất vả lắm mới cướp được.”

“Cái này...”

Điền Chỉ Lam định đồng ý, chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Đang êm đẹp, tại sao quản lý Trịnh lại hẹn cô đi nghe tấu nói?

Người quản lý họ Trịnh này tên là Trịnh Minh Long, vào khách sạn sớm hơn cô vài năm, có năng lực kinh doanh tốt, cùng cô được thăng chức lên quản lý bộ phận, bình thường đối với cô mười phần chiếu cố, gần đây lại đến phòng kế hoạch thường xuyên, chẳng lẽ là có dụng ý khác?

Cô đang định nghĩ ra lý do để khéo léo từ chối thì một giọng nói u ám vang lên sau lưng: “Quản lý Trịnh, quản lý Điền, hai người đến đây làm gì trong giờ làm việc?”

Trịnh Minh Long giật mình, xoay người lại xem xét, Hoắc Chí Từ đứng ở phía sau anh ta mấy bước, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn anh ta.

“Tiểu Hoắc tổng, tôi và Chỉ Lam tâm sự buổi tối...” Trịnh Minh Long ngượng ngùng giải thích.

“Nghe tấu nói đúng không?” Hoắc Chí Từ nghiêm mặt nói: “Tôi không quan tâm đến những thứ khác, nhưng để tôi nhắc nhở hai người một chút, trong khách sạn không được phép có tình yêu công sở, trong nội quy và quy định đều có.”

Trịnh Minh Long ngạc nhiên: “Chúng tôi đều biết nội quy và quy định của khách sạn...”

“Tuần trước vừa mới điều chỉnh, sẽ sớm được gửi cho nhân viên học lại.” Hoắc Chí Từ mặt không đổi sắc nói.

“Tiểu Hoắc tổng, anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi và quản lý Trịnh là quan hệ đồng nghiệp, mong anh đừng tin bậy.” Điền Chỉ Lam khóe miệng nở một nụ cười đàng hoàng: “Quản lý Trịnh, em vừa nhớ ra, buổi tối em có việc, có lẽ không nghe được tấu nói, cảm ơn anh.”

Cô sải bước đi tới thang máy, đến cửa thang máy, ấn một lúc lâu cũng không thấy thang máy đi xuống, nhìn lại, Hoắc Chí Từ đang đi đến, cô không muốn nhìn thấy người đàn ông này, dứt khoát quay đầu đi cầu thang.

Cầu thang không có ai, chỉ có tiếng bước chân của cô vang vọng trong không gian chật hẹp.

Đột nhiên, phía sau có một lực mạnh truyền tới, cô bị đẩy lảo đảo một bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn, Hoắc Chí Từ không biết từ lúc nào đã ở phía sau đè cô vào tường.

“Anh làm gì vậy?” Điền Chỉ Lam rất khó chịu, lại không thể lớn tiếng gọi, chỉ có thể thấp giọng nói: “Không phải được phép chuyện tình cảm công sở sao?”

“Anh ta không được, nhưng anh thì được.”

“Không biết xấu hổ.”

“Xem ra em sống vô cùng tiêu dao nha”: Hoắc Chí Từ nghiến răng nghiến lợi “Truy tinh, xem mắt, ngay cả trong khách sạn cũng có người theo đuổi em.”

“Liên quan gì đến anh?” Điền Chỉ Lam hỏi ngược lại “Đàn ông thì được hoa tâm, còn phụ nữ không được tiêu sái sao?”

“Em ——” Hoắc Chí Từ tức giận, cúi đầu hôn lên môi cô.

Điền Chỉ Lam nhẹ “Ưm” một tiếng, giãy giụa, Hoắc Chí Từ nắm chặt tay cô, tách môi cô ra, dần dần hôn sâu...

Hô hấp gần như cạn kiệt, Hoắc Chí Từ cuối cùng cũng rời khỏi môi cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói giọng khàn khàn: “Được rồi, anh chịu thua. Em nói cái gì chính là cái đó, tình nhân bí mật thì làm tình nhân bí mật, em không được phép đi xem mắt và truy tinh nữa.”

* Tác giả có lời muốn nói: Đáng thương tiểu Hoắc tổng →_→

Có tiểu thiên sứ cảm thấy tình tiết Điền Chỉ Lam say rượu mất lý trí có chút đột ngột, vì vậy tác giả xin giải thích. Sau vài chương đầu tiên, cô ấy đã có ấn tượng tốt về Hoắc tổng hơn tình cảm bạn bè, nhưng vì lý do gia đình nên không tin vào tình yêu và cố gắng kìm nén bản thân; mặt khác cách nhìn nhận cuộc sống của anh họ cũng ảnh hưởng rất nhiều lên cô ấy, sau khi bị ba kích thích thì dùng rượu phóng túng bản thân. Đương nhiên, một phần lớn lý do của sự đột ngột là vì đây là một phiên ngoại, không thể viết nhiều diễn biến tâm lý và tình tiết một cách chi tiết, nếu không sẽ trở thành một cuốn tiểu thuyết khác, mọi người thứ lỗi.