Sau Khi Ly Hôn Với Cha Của Tra Công, Ta Mang Thai

Chương 59




Tư Nam trở thành con chuột chạy qua đường.



Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi Trương Mục tham sự tổ sáng tác phim hoạt hình "Luân hồi", số điểm bình chọn đã tăng rất nhanh. Hiện tại đã cao lên tới 8.7 điểm, nếu so với bộ phim 3.5 điểm lúc trước thì thật sự cách xa nhau đến đáng sợ.



Vì khán giả không còn thành kiến nên danh tiếng của《 Luân hồi 》cũng tăng vọt, được nhắc đến như thủy triều.



Nhiều người lên mạng dồn dập khen ngợi: “《 Luân hồi 》 thật sự rất hay, quỳ cầu phần mới!”



“Đây là bộ phim khoa học viễn tưởng hay nhất tôi từng xem, hình ảnh chế tác cực kì tốt, đề cử đề cử!”



“Phim đã kết thúc từ sớm, bây giờ phải dựa vào《 Luân hồi 》 để kéo dài tính mạng. Cầu mong có phần mới! Tôi đã xem bảy, tám lần rồi, vẫn không đủ QAQ!!“



“…”



《 Luân hồi 》quả thực rất hay, thậm chí có người cảm thấy điểm của《 Luân hồi 》đáng lẽ còn phải cao hơn.



Khác với Trương Mục đang rất vui vẻ, ở một nơi khác có người đang rất tức giận. Người đó chính là Trần Thanh Duệ.



Hắn không ngờ hắn đã bôi nhọ Trương Mục thành như vậy mà cậu vẫn có thể phát triển, còn góp công đẩy《 Luân hồi 》lên độ hot cao.



Hắn sáng tác《 Con đom đóm mùa thứ hai》danh tiếng rất bình thường, khán giả ai cũng nói phần sau không hay bằng phần trước. Nói phần này không thú vị, phong cách vẽ cũng không đẹp,...



Tác phẩm của hắn vốn đã bị đánh giá điểm rất thấp còn bị《 Luân hồi 》vượt mặt chèn ép.



Rất rõ ràng, hắn đã thua rồi.



Trần Thanh Duệ rất hận, hắn đã cố nghĩ hết cách nhưng vẫn thua Trương Mục. Đến cả ông trời cũng giúp cậu ta sao? Nếu thật sự như vậy thì hắn chỉ có đường tuyệt xử phùng sinh (*).



Tuyệt xử phùng sinh (*): có đường sống trong chỗ chết



Hắn cũng hết cách rồi, chỉ có thể sống thu mình, kín tiếng hơn, cố gắng làm ít chuyện lại, biến mình thành người trong suốt. Chỉ mong Trương Mục có thể quên hắn, thuận tiện quên đi màn cá cược lúc trước.



Nhưng thật đáng tiếc, Trương Mục không dễ quên như vậy, trí nhớ của cậu rất tốt.



Trương Mục gọi điện nhắc hắn nhớ làm như những gì đã cá cược.



Trần Thanh Duệ sắc mặt tái xanh, hắn tức giận ném điện thoại di động đi.



Trương Mục thấy hắn không có động tĩnh gì, đoán rằng hắn muốn quỵt nợ nên đã nói rằng, nếu hắn không làm tròn lời hứa thì cậu sẽ ném bản ghi âm kia lên mạng.



Hắn tìm cậu gây sự không chỉ là ngày một ngày hai. Giả sử nếu lần này người thua không phải là hắn thì chắc chắn hắn đã hung hăng, quá đáng hơn cậu nhiều, hắn sẽ không lưu tình gì với cậu.



Trần Thanh Duệ sợ những lời uy hiếp của Trương Mục, hắn biết cậu nói được làm được.



Hắn không còn cách nào, chỉ có thể đi tìm Hoàng Hải hỗ trợ. Hi vọng cậu hắn có thể tạo áp lực cho Trương Mục, ép cậu bỏ đoạn ghi âm kia.



Nhưng Trần Thanh Duệ rất bất ngờ, cậu lại không giúp hắn, còn rất bực mình. Rõ ràng cậu hắn rất bao dung cho hắn mà?





“Cậu đã nói là con đừng có chọc Trương Mục! Con không nghe lời phải không!” Hoàng Hải nổi trận lôi đình, chỉ vào Trần Thanh Duệ mắng chửi: “Con muốn chết cũng đừng có lôi cậu xuống nước! Cậu không cứu được con! Muốn đánh cược thì phải chấp nhận thua cược!”



Trần Thanh Duệ đầy kinh ngạc vội la lên: “Nhưng cậu à! Như vậy thì con sẽ rất mất thể diện! Ai lại con không biết cậu là cậu của con chứ? Trương Mục đang khiêu khích cậu đó!”



Hoàng Hải tức muốn chết: “Con trách ai? Không phải là tại con sao? Cậu đã nói rồi, đừng chọc Trương Mục, đừng chọc Trương Mục! Nếu cậu ta thật sự khiêu khích cậu thì cậu cũng chỉ có thể nhịn!”



“Cậu ta không phải chỉ là một nhân viên quèn thôi sao?”



Hoàng Hải ngắt lời: “Con thì biết cái gì! Đúng là ngu xuẩn! Trương Mục đã kết hôn với Tiêu Đổng, con đấu với cậu ta? Là con chê mạng con dài hay là mạng cậu dài?”



Trần Thanh Duệ hoang mang, cậu ta đã kết hôn với Tiêu Đổng?



Sắc mặt hắn trắng bệch, lẩm bẩm nói: “Chuyện này… Sao có khả năng? Nếu Trương Mục đã kết hôn với Tiêu Đổng thì làm sao cậu ta lại có thể cam chịu làm một nhân viên quèn chứ?”



Hoàng Hải mệt mỏi phất phất tay: “Con đi đi, nếu con chịu mất thể diện một chút có khi Trương Mục sẽ tha thứ cho con. Cậu cứu con không nổi, con cũng đừng tới tìm cậu nữa.”



Trần Thanh Duệ im lặng, hắn tới bây giờ mới biết mình đã đâ nhầm phải tảng đá lớn. Chân hắn run rẩy như đạp trên bông.



Hắn còn ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng suy nghĩ một chút thì lại lo sợ nên hắn buộc phải nuốt những lời đó xuống.



Hắn không dám nói cho cậu rằng thật ra hắn còn làm rất nhiều chuyện xấu, nếu như Trương Mục hay Tiêu Đổng biết thì hắn sẽ chết mất.



Nhưng mà hắn nghĩ lại một chút, hắn làm những việc đó rất kín đáo, bọn họ chưa chắc đã phát hiện được.



...



Sáng sớm ngày thứ năm, Trần Thanh Duệ cắn chặt răng ngồi xổm ở trước cửa công ty. Hắn mang đồ kẹp tóc tai chó học chó sủa.



Hắn đến rất sớm, nhưng người đến sớm hơn hắn cũng không ít. Vì vậy mà chuyện này bị quay lại rồi truyền đi khắp nơi ở công ti Tiêu Đằng.



Trương Mục cũng đã xem video, cậu không nghĩ hắn cũng biết tự giác, chỉ xem một chút rồi tắt, cậu không muốn dây dưa gì với Trần Thanh Duệ.



Trần Thanh Duệ vì mất mặt nên từ đó cũng không dám hung hăng nữa, hắn bắt đầu sống thu mình và kín tiếng hơn, hắn cũng không đi tìm chết mà tìm Trương Mục...



Tan làm thì Trương Mục đụng phải Lâm Tĩnh.



Mặt cô xấu hổ, chột dạ đứng đó chờ Trương Mục.



Cậu mang theo một nụ cười trực tiếp đi tới chỗ Lâm Tĩnh, cũng đoán được đại khái cô tới để làm gì.



“Tan học rồi sao." Trương Mục lên tiếng chào hỏi cô.



“Ừm... Buổi chiều không có tiết.” Lâm Tĩnh lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn Trương Mục khẩn thiết nói: “Xin lỗi, lần trước là tớ quá xúc động! Tớ không nên nghi ngờ cậu, càng không nên nói như vậy! Tớ biết sai rồi, cậu có thể tha thứ cho tớ không!”



Trương Mục cười nói: “Tôi không trách cậu, nhưng lần sau trước khi muốn nói gì thì cậu phải nghĩ thật kĩ.”




Lâm Tĩnh dùng sức gật đầu, kính trọng, ngưỡng mộ nhìn Trương Mục: “Cậu nói đúng, tớ thật sự không thích sai người. Có thần tượng như cậu, tớ rất vinh hạnh! Tớ thật sự rất thích tác phẩm của cậu, sau này vẫn sẽ thích! Cám ơn cậu vì đã sáng tạo ra một tác phẩm hay như vậy, cậu là tấm gương của tớ, tớ nhất định sẽ học theo cậu thật tốt.”



Trương Mục được khen có hơi vui: “Cậu không cần nói quá như vậy. Mà cảm ơn cậu vì đã yêu thích tác phẩm của tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”



Lâm Tĩnh tất nhiên là có chuẩn bị mà đến, cô còn mang theo bao sách manga do Trương Mục xuất bản, muốn được cậu kí tên.



Trương Mục ký xong, cô cảm ơn rồi rời đi, vừa đi vừa ôm cuốn sách manga yêu thích không dám buông tay.



Trong lúc chuyện tốt đua nhau tới thì biên tập Ngụy Nhân Trần gọi điện tới, nói đài truyền hình Hắc Diệu muốn nói chuyện về việc kí hợp đồng bản quyền phim với cậu.



Trương Mục rất kinh ngạc, trong giới truyền hình, đài truyền hình Hắc Diệu và Thanh Chanh đều là đài truyền hình nổi tiếng, mỗi bên chiếm lấy một nửa trong giới.



Đài truyền hìn Thanh Chanh thì am hiểu phim truyền hình quay chụp, nâng bộ nào thì bộ đó hot, đều là kinh điển của kinh điển. Mà đài truyền hình Hắc Diệu lại am hiểu điện ảnh quay chụp, ở phương diện này rất chuyên nghiệp, nâng ai người đó cũng cầm giải thưởng, bộ nào cũng được chế tác rất tinh xảo.



Hơn nữa đài truyền hình Hắc Diệu có rất nhiều biên kịch nổi tiếng.



Nggười phụ trách của đài truyền hình Hắc Diệu cũng thẳng thắn nói chuyện. Hắn là fan trung thành của《 thị trấn Phượng Hoàng 》, rất yêu thích tác phẩm này. Họ để ý《 Phượng Hoàng trấn nhỏ 》trước đài truyền hình Thanh Chanh, có thể hợp tác với Trương Mục, bọn họ rất vui.



Chỉ sau 1 lúc trò chuyện hai bên đã hoàn thành kí kết, quá trình rất vui vẻ.



Ký xong Trương Mục vẫn rất vui, bản hợp đồng vài tờ giấy mỏng manh kia đều là tiền đó.



Nhưng cậu hoàn toàn quên mất, lúc cậu kết hôn với Tiêu Tiên thì cậu đã là một người giàu có rồi.



Tiêu Tiên đứng dựa vào xe chờ Trương Mục. Vì không muốn nhiều người chú ý nên anh cố ý đổi chiếc xe phổ thông, hại Trương Mục tìm lui tìm tới nhiều lần mới nhận ra.



Cậu tìm được xe rồi, kéo mở cửa xe rồi ngồi xuống. Dù sao thì nhìn mặt cậu cũng rất vui.



“Rất thuận lợi sao?” Tiêu Tiên thuận miệng hỏi, dù sao thì anh cũng đoán được kết quả.




Trương Mục cười cười gật đầu, cậu thắt chặt dây an toàn, ra hiệu Tiêu Tiên vừa đi vừa nói.



Tiêu Tiên khởi động xe, cậu vừa chuẩn bị nói thì điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.



Là số lạ... Cậu dừng một chút, vẫn chấp nhận.



“Xin chào, ngài có phải là Quạ không?” Đối phương hỏi rất lịch sự.



Trương Mục nói: “Là tôi.”



Người kia nói tiếp: “Tôi ở bên đài truyền hình Thanh Chanh, xin hỏi ngài có rảnh không? Chúng tôi muốn bàn với ngài về việc kí hợp đồng. “



Người nói chuyện này rất khách khí, còn xin lỗi Trương Mục về việc lúc trước. Nói là bọn họ hiểu lầm cậu, hi vọng cậu có thể tha thứ.



Cúp điện thoại, Trương Mục đã vui lại càng vui hơn.




Tiêu Tiên đang lái xe liếc mắt nhìn cậu, muốn cậu kể chuyện trong điện thoại với mình.



Trương Mục nói: “Là đài truyền hình Thanh Chanh muốn kí hợp đồng phim với em, thái độ còn rất chân thành, em có hẹn sáng thứ sáu gặp.”



Vừa mới ký bản quyền điện ảnh mà chưa bao lâu đã có thể kí thêm hợp đồng bản quyền phim. Chuyện này có thể nói là song hỷ lâm môn.



Cậu nói tiếp: “Tất nhiên không phải ai cũng có thể kí chính thức, dù đây cũng là đứa con của em. Hắc Diệu và Thanh Chanh mỗi bên đều có ưu thế riêng, cũng đều có trách nhiệm rất tốt đối với tác phẩm, ký với bọn họ là yên tâm nhất.”



Tiêu Tiên cũng gật đầu đồng ý, cười nói: “Chúc mừng em.”



Trương Mục nhìn Tiêu Tiên, ánh mắt hơi mờ ám hỏi: “Em rất giỏi có phải không?”



Tiêu Tiên dở khóc dở cười nói: “Ừm, em là giỏi nhất.”



“Vậy em là giỏi nhất.” Trương Mục cực kỳ mong đợi hỏi: “Có thưởng không?”



Tiêu Tiên không nhịn được cười, thuận theo cậu mà hỏi: “Em muốn thưởng cái gì?”



Trương Mục hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn anh: “Em muốn tưởng thưởng gì đều được sao?”



Ánh mắt của cậu quá trắng trợn, không thèm che giấu nhìn loạn trên người Tiêu Tiên, khẽ nhếch khóe môi, cực kỳ giống con mèo chuẩn bị ăn vụng.



“Chỉ cần tôi có.”



Tiêu Tiên rất hào phóng.



Trương Mục cực kỳ hưng phấn: “Anh tất nhiên có.”



Trương Mục thấy xe rẽ vào một lối không người thì vội vàng nói: “Tiêu ca, anh dừng xe lại một chút.”



Tiêu Tiên ngừng xe, rất nghi hoặc nhìn cậu. Anh biết Trương Mục muốn gì, nhưng còn chưa về tới nhà, cậu đậu xe ở chỗ này là muốn làm gì?



“Em…”



Anh vừa quay đầu định hỏi Trương Mục thì cậu đã ôm lấy cổ anh, hôn chặn miệng anh lại.



Trương Mục tranh thủ thở hồng hộc nói một câu: “Em muốn anh.”



Tiêu Tiên sững sờ, bỗng nhiên đoán được Trương Mục muốn làm gì. Nhưng mà ở đây cũng quá lộ liễu rồi...



Anh nhìn xung quanh, trong lòng có chút muốn từ chối.



- -----oOo------