Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y, Tên Rắc Rối Quay Sang Theo Đuổi Phật Hệ

Chương 2: Kiểm tra sức khoẻ




Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ

Edit: Cánh Cụt

【 Mộc Dương nằm mơ cũng không thể ngờ được rằng mình sẽ trở về 5 năm trước.

Từ thuở thiếu thời cậu rơi vào biển sâu, mặt biển không gợn sóng, bí ẩn lại thâm thúy, cậu không màng tất cả mà nhảy vào, nhưng không biết rằng nước càng lặng thì càng nguy hiểm.

Vì vậy nên kết quả cuối cùng cũng không ngoài sở liệu, áp lực từ nước biển đã lấy mất hơi thở cuối cùng từ khoang phổi của cậu, mà cậu lại không rời khỏi mặt biển để hô hấp —— tưởng chừng như sắp chết vì ngạt thở. 】

*

Mộc Dương thong thả mở to mắt, đau đầu không thôi.

Cậu cũng không thấy lạ với cảm giác này, ngày hôm sau lúc tỉnh dậy từ cơn say rượu chính là như thế, đầu thì choáng váng còn trong lòng lại nôn nao, vừa thấy khát nước lại vừa thấy buồn nôn, trên huyệt thái dương cứ nhảy lên thình thịch tựa như súng máy.

Chuyện gì đang xảy ra vậy……

Cơ thể chẳng khác nào bị nghiền nát, đầu thì như bị nổ tung, Mộc Dương dùng bóp họng vài cái, cho đến khi hằn vết đỏ thì cậu mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

Hoàn cảnh xung quanh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, đây là phòng ngủ mà cậu đã ở hơn hai mươi năm…… Nhưng sau khi xảy ra một vài tranh chấp, sau khi biết một vài bí mật khó tin, cậu đã không trở lại lần nào nữa.

Dù Mộc Dương vẫn đang mơ màng nhưng đầu đã tỉnh táo lại —— chẳng phải mình đã chết hay sao?

Cậu còn nhớ rõ những hình ảnh mình nhìn thấy sau khi chết, linh hồn đã rời khỏi xác rồi mà vẫn trở lại được à?

Mộc Dương đánh giá căn phòng ngủ này, cách bố trí vẫn giống với ba năm trước, được cách điệu bằng màu xanh lam và trắng đầy bắt mắt, trên tường dán một tấm poster, là khuôn mặt trong trẻo mà lạnh lùng của Giải Biệt Đinh.

Đối diện giường chính là một loạt ngăn đựng đồ, mọi thứ bên trong đều liên quan đến Giải Biệt Đinh.

Xem ra ba mẹ vẫn còn chút tình cũ với cậu, bố cục trong phòng không thay đổi, thậm chí chút tro bụi cũng không có……

Nghĩ tới những mâu thuẫn với cha mẹ, Mộc Dương im lặng bò xuống giường.

Đúng lúc đó thì ánh mắt thoáng nhìn thấy cuốn lịch trước giường, Mộc Dương sửng sốt.

——22.7.2021.

Sao có thể!?

Mộc Dương còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã nghe thấy có hai giọng nói đang tranh chấp ngoài cửa, là bố cậu Mộc Nam Sơn: “Thằng này mày tỉnh chưa?”

“Anh đừng mắng con, nói nhẹ thôi……”

“Không mắng nó á? Mới kết hôn có hai ngày mà đã chạy tới quán bar uống say như chết, người như nó mà muốn Tiểu Giải xem trọng hay liếc nhìn à?”

“Từ trước anh đã không đồng ý cho bọn nó kết hôn rồi, lòng dạ Tiểu Giải thì cao ngạo, Dương Dương thì quá hỗn loạn, hai người không hợp……”

Mộc Dương ngạc nhiên nhìn điện thoại phía đầu giường, run tay mở giao diện chính ra, ngày hiển thị trên đó giống hệt ngày trong cùng lịch, là ngày 22 tháng 7 của 5 năm trước.

Cậu còn nhớ rõ ngày này.

Ngày hôm trước là đêm tân hôn, Giải Biệt Đinh chỉ nói câu “Chúc ngủ ngon, ngủ sớm đi thôi”, chưa chạm gì vào cậu mà đã đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau thì Giải Biệt Đinh lại vội vàng lao tới sân bay để đi công tác, Mộc Dương nhìn nhóm fangirl trên Weibo của Giải Biệt Đinh cứ gọi anh là chồng nên tức giận đến mức ứa cả giấm chua ra, đêm đó chạy tới quán bar uống say mèm rồi bất tỉnh nhân sự, sau đó được bạn bè đưa về nhà cha mẹ.

Nào có ai náo loạn tới mức chạy về nhà cha mẹ ngay sau đêm kết hôn, chưa nói đến việc không hợp với đạo lý, nếu có bị lan truyền trong giới thì cũng sẽ thành chuyện cười.

Mộc Nam Sơn tức giận đến không chịu được, mắng cậu một trận rồi đuổi cậu về căn phòng mới trống rỗng kia.

Cửa mở phát ra một tiếng cạch, Diêu Diên đang nắm nắm cửa bỗng đối diện với đôi mắt mê mang của đứa con mình khi chưa kịp chuẩn bị gì.

Bà sửng sốt một lát rồi lập tức giải thích lời nói ban nãy của mình: “Không phải là mẹ muốn ngăn cản các con, mà con ở nhà thì tự do quá, mẹ sợ con phải chịu điều gì uất ức.”

Mộc Nam Sơn hừ lạnh một tiếng: “Trông vẻ ngoài vô pháp vô thiên này của nó thì uất ức cái rắm!”

Diêu Diên lườm chồng mình, xoay người nói với Mộc Dương: “Tiểu Giải tới đón con đó, đi xuống xin lỗi người ta rồi ăn cơm sáng về nhà đi.”

“……” ngực Mộc Dương run lên.

Giải Biệt Đinh tới ư?

Cậu mù mịt đi theo sau Diêu Diên, còn quên chưa thay quần áo, còn chưa thoát khỏi sự thật rằng mình đã trở lại 5 năm trước.

Mộc Nam Sơn không di chuyển, nhìn cậu đi đến cầu thang mới lên tiếng: “Mộc Dương, nếu con chịu uất ức gì ở chỗ cậu ta, ba là ba con nên chắc chắn sẽ đòi lại hết. Nhưng nếu Giải Biệt Đinh không làm gì con, con cũng không thể quá phận, nếu đã nói thích người ta thì phải mang dáng vẻ của niềm yêu thích đó.”

Bỗng hốc mắt Mộc Dương đau xót.

Kiếp trước Giải Biệt Đinh không tới đón cậu, Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên cũng không tới gõ cửa phòng cậu, vì thế nên cậu không nghe được lời này của Mộc Nam Sơn.

Giọng cậu nghẹn lại, trả lời: “Con biết rồi ạ.”

Mộc Nam Sơn: “……”

Hôm nay bỗng đổi tính, nghe lời như vậy cơ à?

Cậu đi xuống từ cầu thang xoắn ốc, dễ dàng thấy được bóng người quen thuộc trên sô pha.

Thứ mà Mộc Dương gặp nhiều nhất, ấn tượng sâu nhất chính là bóng lưng của Giải Biệt Đinh, cậu luôn dừng lại tại chỗ, luống cuống nhìn Giải Biệt Đinh càng đi càng xa, chưa bao giờ chờ được đến khi Giải Biệt Đinh quay đầu lại hay là đổi sắc mặt.

Giải Biệt Đinh nghe được tiếng bước chân, đầu tiên là xoay người nói: “Ba, mẹ.”

Mộc Nam Sơn hơi hơi gật đầu: “Ăn xong cơm sáng rồi hẵng đi.”

Giải Biệt Đinh: “Vâng.”

Ánh mắt hắn thoảng qua người Mộc Dương, khẽ rung động.

Ngồi vào trên bàn cơm, Mộc Dương mới đối diện với ánh mắt của Giải Biệt Đinh.

Khi Mộc Nam Sơn ngồi xuống, việc đầu tiên ông làm là múc canh cho Diêu Diên, Giải Biệt Đinh chờ ông làm xong thì cũng vô cùng tự nhiên lấy một bát cho Mộc Dương.

Mộc Dương cũng không lấy làm ngạc nhiên, đêm tân hôn đó cậu với Giải Biệt Đinh có ra một vài quy định, lúc chỉ còn hai người Giải Biệt Đinh có không thích cậu hay bị cậu làm phiền đều được hết, nhưng ở trước mặt cha mẹ thì phải ra dáng.

Đã lâu rồi Mộc Dương không ăn cơm nghiêm túc.

Vào đời trước sau khi cậu bị bệnh nặng thì ăn cái gì cũng nhạt như nước ốc, cân nặng còn sụt nhanh hơn cả giá cổ phiếu.

Một bữa cơm ăn mà không biết mùi, ánh mắt Mộc Dương vẫn giống với đời trước, luôn không tự chủ được mà bị hấp dẫn bởi Giải Biệt Đinh.

Lúc mới gặp là do cậu thấy đẹp nên nảy lòng tham, Giải Biệt Đinh giống như một vị thần được khắc hoạ nên, theo lời fans nói thì chính là tuyệt sắc nhân gian, tất cả mọi người đều bảo với Mộc Dương rằng nếu thích Giải Biệt Đinh thì sẽ không có kết cục tốt, nhưng cậu cố tình không tin.

Vốn cậu mang ý đồ muốn giữ lại vị thần linh bị ngã xuống nơi trần thế, nhưng cuối cùng mới nhận ra chính cậu đã giam cầm bản thân.

“Ba, mẹ, bọn con đi trước ạ.”

Đôi mắt Diêu Diên chan chứa nét sầu lo: “Trên đường đi thì lái xe chậm chút, về đến nhà nhớ báo một tiếng đó.”

Tài xế chờ ở trên xe, Mộc Dương đi theo Giải Biệt Đinh lên ghế sau, cố ý chọn chỗ ngồi xa Giải Biệt Đinh nhất.

Giải Biệt Đinh: “…… Ngồi ở đây.”

Mộc Dương lắc đầu: “Anh ghét mùi rượu mà?”

Cậu còn mặc bộ quần áo tối qua, mùi rượu quyện với mùi thuốc lá, thật lòng là không dễ ngửi chút nào.

Vốn Mộc Nam Sơn muốn để cậu rửa mặt xong mới đi, nhưng Diêu Diên nghe nói Giải Biệt Đinh đã ngừng công việc lại để tới đây thì cho bọn họ về trước, đừng để việc quan trọng bị chậm trễ.

Nói xong Mộc Dương nhìn về phía ngoài cửa sổ, xuất thần mà nghĩ về chuyện bản thân trở lại 5 năm trước, cùng với chuyện tại sao Giải Biệt Đinh lại bỏ công việc chủ động tới đón cậu, đây đúng là chuyện lạ nhất từ trước tới giờ.

Sống lại một đời thì có ý nghĩa gì chứ?

Khi lòng người còn tiếc nuối sẽ luôn muốn có thêm cơ hội để sửa lại lỗi lầm, nhưng Mộc Dương không có tiếc nuối.

Kiếp trước lúc bị bệnh tật tra tấn cậu đã phải vượt qua một mình, phía cha mẹ thì không liên hệ do mâu thuẫn, còn Giải Biệt Đinh ở đoàn phim không biết gì.

Cậu sống một mình trong căn biệt thự trống rỗng, ngoại trừ dì giúp việc tới nấu cơm, một người để nói chuyện cũng không có.

Thậm chí thời điểm khó chịu nhất cậu đã nghĩ tới cái chết, có tồn tại cũng không thể bước vào tim Giải Biệt Đinh, nói không chừng chết còn có cơ hội khiến anh nhớ cả đời.

Ừm…… Cả đời thì hơi dài, thỉnh thoảng có thể nhớ rằng đã từng có một tên điên thích anh là đủ rồi.

Chỉ cần Giải Biệt Đinh đau buồn một chút thôi, Mộc Dương đã cảm thấy căn bệnh nan y này không hề lỗ.

Vốn Mộc Dương nghĩ mình chết là cái chắc, nhưng mọi thứ của hiện tại lại khiến cậu bất ngờ không kịp đề phòng.

Trở về làm cái gì?

Có thể nói chấp niệm lớn nhất của cậu chính là Giải Biệt Đinh, nhưng chuyện mà đời trước không thể làm được, sống lại một đời là có thể viên mãn chắc?

Thôi bỏ đi.

“Giải Biệt Đinh, chúng ta không còn tương lai.”

Đến cả lời này cũng nói rồi, vừa lật lọng lại không hay.

Giống như Mộc Nam Sơn bảo, thích người ta thì phải có thái độ đúng như thế, vậy niềm yêu thích phù hợp nhất dành cho Giải Biệt Đinh chính là buông tay.

Giải Biệt Đinh nhìn cổ Mộc Dương một lượt: “Chúng ta đi kiểm tra sức khoẻ.”

Mộc Dương quay đầu, suýt nữa cho rằng là mình nghe lầm: “…… Gì cơ?”

Giải Biệt Đinh lặp lại lần nữa: “Đi kiểm tra sức khoẻ.”

Mộc Dương chú ý thấy anh đang nhìn cổ mình, trên đó có dấu đỏ do cậu véo lúc ăn bữa sáng. Chiêu này do bảo mẫu trước kia của nhà cậu dạy, lúc thấy không thoải mái thì véo cổ, sau khi hiện dấu đỏ sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Kể cả đã dùng 5 năm để nghiệm chứng một sự thật là Giải Biệt Đinh không thích mình, nhưng giờ phút này Mộc Dương vẫn không tự chủ được mà đỏ vành mắt.

Cậu nói: “Giải Biệt Đinh, em không có bệnh.”

Giải Biệt Đinh nhíu mày, ngừng một chút mới nói: “Có lẽ là do em không biết.”

Hai người giằng co mất năm phút, Mộc Dương mới thở hắt ra, cậu hơi mệt mỏi nói: “Em chưa từng làm loạn bao giờ, cũng không có bệnh, nếu anh thật sự không tin thì chúng ta đi làm kiểm tra.”

Lần này Giải Biệt Đinh chủ động tới đón mình, chẳng lẽ là vì nghe nói mình lại say rượu ở bên ngoài, kết hợp thêm cả tác phong hành động của cậu trong quá khứ nên sợ cậu bị nhiễm bệnh về tình dục ư?

Giải Biệt Đinh: “……”

Anh đang định nói gì đó, nhưng Mộc Dương đã quay đầu đi, bầu không khí trầm thấp.

Kiếp trước bọn họ chưa làm kiểm tra sức khoẻ, Giải Biệt Đinh cũng không nảy ra hiểu lầm vì dấu đỏ trên cổ cậu.

Nhưng lúc này Mộc Dương không muốn giải thích, hiểu lầm thì hiểu lầm thôi.

Nhưng Mộc Dương thật sự sạch sẽ, lúc cậu làm bậy nhất vẫn không đụng vào người khác, cũng không để người khác chạm vào bản thân một cm nào.

Khi cậu thích một người, sẽ vì người ấy mà tuân thủ nghiêm ngặt những nguyên tắc về thân thể, chờ tới ngày cả hai cùng lưỡng tình tương duyệt thì giao phó cho đối phương, chứ cậu không phải người mang cái danh si tình mà làm loạn ở bên ngoài.

Nhưng cậu phải nói một câu khiến người ta bật cười, kết hôn 5 năm, cậu vẫn là xử nam, đến nụ hôn đầu cũng mất vào một buổi đêm lén lút.

Mãi cho đến khi Giải Biệt Đinh tìm người an bài cho một bệnh viện tư nhân, Mộc Dương ngừng một hồi lâu, nhìn con ngươi đậm màu của Giải Biệt Đinh mà gằn từng chữ một: “Giải Biệt Đinh, chúng ta ly hôn đi.”

Nếu đã quyết định muốn buông tay, dù cậu có bệnh hay không thì Giải Biệt Đinh cũng không cần biết.

Về sau quãng đời còn lại có dài hay ngắn, cũng không liên quan đến anh.

“……” Có thể thấy bằng mắt thường là Giải Biệt Đinh đơ ra một lúc, rồi sau đó cũng nói: “Ừm, thế thì cũng phải kiểm tra sức khoẻ.”

Mộc Dương nghẹn đỏ mặt: “Đệt!”

Tiếp tục suy nghĩ một chút, vào kiếp trước Giải Biệt Đinh không chạm vào cậu trong suốt 5 năm, ngoại trừ việc không thích cậu thì có khi là do sợ cậu mang bệnh.

Cậu căm giận đi vào bệnh viện, không trông thấy Giải Biệt Đinh ở sau lưng đang chậm rãi buông tay xuống từ nơi trái tim.