Sau Khi Mang Thai, Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều

Chương 92




Đã một tháng rưỡi kể từ đêm con chào đời.

Nhìn từ bên ngoài, vết thương trên bụng của Lâm Nguyên gần như đã lành nhưng một vết sẹo dài còn rõ ràng.

Mỗi lần nhìn thấy nó, Viêm Đình sẽ đều đau lòng, khi nhớ lại nỗi đau mà tiểu gia hỏa đã phải gánh chịu, càng trở nên cẩn thận hơn với cậu ngay cả cái ôm bình thường cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Lâm Nguyên cảm thấy mình bị coi như một con búp bê sứ, như thể sẽ vỡ tan khi chạm vào. Để loại bỏ vẻ ngoài ốm đau bệnh tật trong mắt Viêm Đình, và để chứng minh rằng mình rất tốt, thậm chí còn nhảy khi đi đường.

Cánh tay đung đưa, đầy tính trẻ con.

Viêm Đình chậm rãi đi theo phía sau, đôi mắt không rời khỏi cậu, phần tóc nhẹ nhàng che đi quanh tai, khóe miệng đi xuống vẽ một vòng cung sủng nịch .

Để có vẻ ngoài trưởng thành, Lâm Nguyên luôn thích vuốt tóc lên, để lộ vầng trán thanh tú . Nhưng hiện tại, mái tóc đã lâu không được sửa lại, để tóc mái ngố ngang trán trông xinh và càng ngoan hơn trước.

Trung tâm ở cữ là nơi sinh sống của những bà mẹ vừa mới sinh con, đó là thời điểm tình mẫu tử còn mặn nồng. Một số người biết tin cậu vừa sinh con, sau khi sự kinh ngạc ban đầu tan biến, họ liên tục hỏi cậu có bị khi dễ không, còn lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cảnh sát vì có người xâm hại trẻ vị thành niên.

Lâm Nguyên không thể chống đỡ lại sự nhiệt tình của những bà mẹ đầy nữ tính, ngoài việc xuống bãi cỏ ở tầng dưới cho lạc đà ăn, thì phần lớn thời gian thường ở trong phòng để ngủ .

Ngủ đến cả người nhũn ra, đến buổi tối liền ngủ không được.

Khi Viêm Đình ngủ thích đem Lâm Nguyên ôm ở trong ngực ngủ. Ngay khi Lâm Nguyên không thể ngủ được, đã cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của Viêm Đình, thường xuyên như vậy nên Viêm Đình luôn bị đánh thức vào nửa đêm.

Sáng sớm hôm sau, Viêm Đình phải dậy để đến công ty mà thủ phạm gây ra tiếng động vào ban đêm đang ngủ ngon lành với chiếc áo sơ mi hắn trên tay.

Viêm Đình quyết định dạy cho nhóc con rắc rối này một bài học.

Từ khu vườn dưới lầu trở lại phòng bệnh dọc đường gặp không ít bà mẹ mới đi dạo, cũng như các y tá đang tuần tra qua lại. Lâm Nguyên chào họ bằng một nụ cười tươi và nụ cười rất tươi đã làm nhiều bà mẹ mới sinh đều thầm mong con mình sau này lớn lên sẽ xinh đẹp như vậy.

Viêm Đình, người theo sau không được đãi ngộ tốt như vậy. Mặc dù hắn có khuôn mặt đẹp trai nhưng mày kiếm trầm mắt, dung mạo bộc lộ sự sắc bén, khí thế hiên ngang áp lực vô hình, khiến người ta không dám nhìn một chút nào.

So với vẻ tươi tắn trẻ trung của Lâm Nguyên, bộ vest chỉnh tề của Viêm Đình trông hơi già dặn

Vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú nhưng lại giống như một đóa hoa mọc trên đỉnh núi tuyết phủ, khiến người từ xa chỉ dám nhìn, không dám đùa giỡn.

Đôi mắt của Viêm Đình quét xung quanh với một luồng khí lạnh lùng và dữ tợn, nhưng ngay khi đáp xuống tiểu gia hỏa mà mình chăm, ánh mắt bất giác dịu đi.

Lâm Nguyên một đường nhảy nhót trở lại phòng, duỗi tay đẩy cửa ra khoảnh khắc gió nóng ập về phía cậu khiến cậu co rụt cổ lại lập tức kêu to "Sao anh lại bật cái máy điều hòa không khí, đã là tháng tư, muốn nóng chết em à. "

Cậu lao vào, nắm lấy điều khiển từ xa tắt điều hòa, Lâm Nguyên mở cửa sổ để gió bên ngoài tràn vào, sau đó quay ngang trừng mắt nhìn Viêm Đình "Lần sau bật điều hòa thì anh về nhà mà ngủ đi."

(Máy lạnh có chế độ sưởi ấm)

Viêm Đình dùng tay trái đóng cửa lại, từ từ rót một cốc nước ấm rồi vẫy tay với cậu như đang kêu một con vật cưng "Lại đây."

Nghe vậy, Lâm Nguyên còn đang tạc mao một giây trước lập tức ngoan ngoãn, tiến bước cọ vào người hắn, đôi tay cầm lấy cái cốc do Viêm Đình đưa, uống cạn nước bên trong.

Viêm Đình vỗ đầu khen ngợi, giọng nói trầm thấp và dịu dàng "Buổi tối muốn ăn gì?"

"Cái gì cũng có thể."

Nửa giờ sau, Lâm Nguyên nhìn trên bàn đầy đồ ăn thanh đạm mà hối hận vì những gì mình đã nói trước đó.

Cậu gục đầu kêu thảm thiết, nhưng thân thể lại thành thật ăn gần hết đồ ăn.

Ăn tối xong, mới tám giờ. Bên ngoài trời hoàn toàn tối, bầu trời đêm điểm xuyết một vài ngôi sao thưa thớt.

Lâm Nguyên quỳ xuống tấm thảm dày, tay để lên mép giường gỗ nhỏ nhìn vào trong. Ánh mắt và cử động của cậu đều rất cẩn thận, vì sợ đánh thức cậu con trai đang ngủ say.



Viêm Đình đứng phía sau, trên cao nhìn xuống nhìn hai đứa bé một lớn một nhỏ trước mặt, sự dịu dàng hiện lên trong đôi mắt đen sâu thẳm, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên thành một vòng cung .

Lâm Nguyên và con đều không nằm trong kế hoạch cuộc đời của hắn. Nhưng vào một ngày đứa nhỏ này đột ngột xuất hiện trong cuộc đời của hắn , rồi ổn định trở thành một phần không thể tách rời của hắn từ nay về sau.

Từ "cha" tượng trưng cho trách nhiệm, hắn sẽ dùng đôi vai vững chắc của mình để nâng đỡ con trai mình.

Từ "chồng" có nghĩa là tình yêu, hắn muốn dùng lồng ngực rộng lớn của mình để bảo vệ Lâm Nguyên, người có vẻ dũng cảm và mạnh mẽ nhưng trên thực tế là đứa trẻ bao giờ lớn.

Tiểu Viêm Nhiên khá ngoan ngoãn, tuy rằng mỗi ngày thời gian cùng baba gặp mặt không nhiều lắm, nhưng không khóc không nháo, mỗi ngày ngoan ngoãn mà ngủ ở giường em bé, tự mình gặm ngón tay chơi.

Sau khi Lâm Nguyên ở trung tâm ở cữ một tuần, cậu phát hiện ra con mình khác hẳn những đứa trẻ sơ sinh khác, những đứa trẻ khác cùng tuổi thường quấy khóc nhưng con của cậu cứ cười khúc khích không ngừng khi nghe người khác nói, dành được sự quan tâm yêu thương của các tỷ tỷ, mọi người tranh vào chăm sóc cho nhóc.

Với tư cách là một người ba ba, đây là đứa con mà cậu đã mang thai mười tháng sinh ra, suy nghĩ của Lâm Nguyên không lạc quan như vậy, sau khi phát hiện ra sự tình lập tức hoảng sợ. Nắm lấy cà vạt của Viêm Đình, lo lắng hỏi liệu con của chúng ta có thể là một nhóc ngốc không.

Nếu là một nhóc ngốc thì sao bây giờ?

Đêm đó, Lâm Nguyên lo lắng đến mức cả đêm không ngủ ngon. Sáng sớm hôm sau, các chuyên gia nhi khoa có thẩm quyền mà Viêm Đình liên hệ đã kiểm tra Tiểu Viêm Nhiên cẩn thận, sau khi xác nhận rằng không có vấn đề gì, cuối cùng cậu cũng yên tâm.

Hai ngày sau, Viêm Đình đang nói chuyện điện thoại với cấp dưới, chuẩn bị ra nước ngoài để bàn bạc dự án, Lâm Nguyên đang ôm con trai đột nhiên kích động lao vào vòng tay của Viêm Đình.

Viêm Đình vội vàng đưa tay ra định ôm lấy cậu, điện thoại rơi xuống đất không giữ được, màn hình tối đen ngay tại chỗ. Lâm Nguyên không để ý, vui vẻ ôm con trai vào lòng, hưng phấn nói: "Con trai chúng ta là thiên tài, thiên tài! Tuổi còn nhỏ như vậy có thể đánh nhau, thật tuyệt!"

Viêm Đình: "???"

Hắn sợ rằng mình không phải đang nuôi tổ tông, mà là đang nuôi một kẻ dở hơi.

Tiểu Viêm Nhiên, người được ca tụng là thiên tài cuộn tròn trong vòng tay của baba, đá đôi chân ngắn ngủn của mình và kiêu ngạo phun bong bóng.

Tuổi còn nhỏ, không màng hơn thua.

Trong trung tâm ở cữ, có rất nhiều người như Lâm Nguyên sức khỏe không tốt, họ cần ngủ đủ giấc để phục hồi sức khỏe, nhiều trẻ sơ sinh được chăm sóc bởi các y tá chuyên môn .

Để không cho một đứa trẻ quấy khóc làm phiền những đứa trẻ khác, tất cả chúng đều là những phòng riêng biệt.

Lâm Nguyên nhìn đứa con trai đang ngủ ngon lành một lúc bên giường đứa trẻ, không khỏi đưa tay vuốt má phúng phính.

Da thịt trắng nõn mềm mại mềm mại, cảm giác rất thích, Lâm Nguyên lại chọc chọc hai lần, trong miệng lẩm bẩm lời nói "Nhãi con sau này con đừng như cha, khó chiều quá."

Nghe vậy, Viêm Đình nhướng mày, thầm nghĩ nuôi vật nhỏ càng lớn lá gan cũng càng lúc càng lớn, hiện tại thật đúng là cái gì cũng đều dám nói.

Lâm Nguyên đang định tiếp tục than thở, nhưng đầu đột nhiên bị gõ, giọng nói trầm thấp của Viêm Đình từ trên đỉnh đầu đè xuống "Tôi khó chiều?"

"Anh không khó chiều, thì ai khó chiều ?" Lâm Nguyên bĩu môi, đôi mắt trong veo cong thành một đường vòng cung, giọng điệu còn rất kiêu ngạo.

"Em còn dám tranh luận nữa." Viêm Đình cúi người nhéo lỗ tai cậu "Dù sao em cũng không nghe lời, cho nên anh nghĩ em không cần giữ lỗ tai này."

Viêm Đình còn không có dùng sức, Lâm Nguyên đã hít ngược một hơi khí lạnh, nghe nghe rất đau đớn.

Viêm Đình giật mình, lập tức thả ngón tay ra, bất lực nói: "Anh còn không có dùng sức."

"Em biết." Lâm Nguyên nghiêng đầu nháy mắt ranh mãnh "Này,em có lừa anh đâu, đừng nói anh bị lừa nha. "

Viêm Đình không thể làm gì cậu, vật nhỏ này bị hắn nuông chiều hỏng rồi.

Tiểu Viêm Nhiên đang nằm trong giường em bé đã tỉnh dậy từ lúc nào, mở mắt ra nhìn hai ông bố bên cạnh, giơ bàn tay trắng nõn và dịu dàng lên vẫy vẫy trong không khí.

Thấy không có ai để ý đến mình, nhóc mở cái miệng không có răng ra ê ê a a mà kêu lên.



Tiếng cười trong trẻo, to mà lại ngô nghê của Tiểu Viêm Nhiên nhanh chóng thu hút sự chú ý của hai ông bố.

Lâm Nguyên định ôm lấy, nhưng vừa mới duỗi ngón tay ra, đột nhiên bị bắt lấy.

Tiểu nhãi con có vẻ đói nên ngoạm lấy ngón tay baba nhét vào miệng, khuôn mặt bầu bĩnh vừa chuyển động vừa làm động tác bú mút.

Lâm Nguyên giật mình, vội vàng rút tay ra "Con mèo nhỏ tham lam, sao lại nhét hết đồ vào miệng, rất bẩn có biết không? Nhìn dáng vẻ tham lam của con, hẳn là di truyền từ cha"

Phía sau, Viêm Đình yên lặng nhận nồi và không có ý định sửa.

Rốt cuộc ai mới là con mèo tham lam, trong lòng cả hai người đều sáng như tấm gương soi.

Khi không có thức ăn để ăn, cục bột nếp Viêm Nhiên xì xì miệng, khóc lên. Nhóc thường không thích khóc nhưng một khi bắt đầu khóc có thể nói là kinh thiên động địa, không ai dỗ dành được một khi bắt đầu khóc, sẽ khóc đến nửa tiếng.

Nhìn thấy đôi mắt to đen láy của con, Lâm Nguyên sợ hãi nhảy dựng lên quay người lại đá cho Viêm Đình một cước "A, anh còn đứng đó làm gì, đi pha sữa bột cho con trai anh đi."

Trước khi gặp Lâm Nguyên, Viêm Đình chưa từng chăm sóc người khác chứ đừng nói đến pha sữa bột. Hắn bị tiểu gia hỏa đá vào người, nháy mắt cũng hoảng sợ quay người bước ra ngoài. Đi được hai bước, mới nhớ ra mình còn không biết bình sữa ở đâu nên lập tức đi ra ngoài và gọi cho cô y tá chăm sóc đứa trẻ.

Lâm Nguyên nghĩ dù sao cũng là do chính mình sinh ra, sau này không thể sống luôn tại trung tâm ở cữ, trong lòng đột nhiên muốn học pha sữa bột.

Mất khoảng mười phút để pha sữa bột, trong mười phút này Viêm Đình được giao một nhiệm vụ khó khăn và bắt buộc hoàn thành nhiệm vụ đó là dỗ con trai.

Hắn phải cố gắng để giữ cho con trai mình không quấy khóc cho đến khi sữa bột đã sẵn sàng.

Lâm Nguyên không chút do dự bế con trai ra khỏi giường nhỏ, rồi nhét nó vào vòng tay của Viêm Đình, xoay người học cách pha sữa bột.

Một chiếc bánh bao nhỏ màu trắng, nằm trong vòng tay của Viêm Đình, đôi mắt to giống baba, nhìn chằm chằm vào người cha có khuôn mặt nghiêm nghị, một chút cũng không sợ.

Viêm Đình không chỉ cánh tay cứng đờ mà lưng cũng cứng đờ, vì sợ rơi đứa con trai trông vô cùng mỏng manh của mình.

Hắn không những không dám động, thậm chí không dám nói.

Sau khi Lâm Nguyên nghe y tá nói về tỷ lệ sữa bột với nước, quay đầu lại liền thấy một người đàn ông to cao cứng đờ đứng tại chỗ với vẻ mặt luống cuống.

Trước kia, Viêm Đình làm cái gì cũng đều thành thạo, làm sao có thể bất lực như vậy. Lâm Nguyên không kìm được, phá lên cười,vội vàng chạy lại ôm lấy con trai, giải cứu hắn.

Đồng thời, còn cố ý nói đùa "Tôi còn tưởng rằng Viêm tổng không gì làm không được ."

Viêm Đình lấy lại vẻ lãnh đạm, bình tĩnh nói như trước "Anh vẫn thích ôm em hơn."

"......" Vô tội bị chọc Lâm Nguyên lỗ tai đỏ bừng thầm mắng một câu lão đông tây.

Tiểu Viêm Nhiên có vẻ thích cha mình hơn, không biết từ lúc nào đã nắm lấy tay áo Viêm Đình , ngón tay mập và ngắn đang nắm chặt không chịu buông ra.

Người đã được Lâm Nguyên ôm chặt trong vòng ta, nhưng đôi mắt đen của nhóc vẫn tiếp tục nhìn về phía Viêm Đình, trong miệng ê ê a a không biết đang nói cái gì.

Lâm Nguyên cảm thấy nhãi con này không có lương tâm, cậu là người sinh ra nó là người chơi với nhóc lâu nhất mỗi ngày, nhưng nhóc lại thích Viêm Đình hơn.

"Này, nhóc con thả tay ra." Lâm Nguyên mím môi tức giận lầm bầm: "Nếu con không buông ra, ba ba sẽ không cần con nữa, con sống cùng lão lưu manh đó luôn đi."

Sau khi Lâm Nguyên nói xong, đưa con trai vào trong vòng tay của Viêm Đình .

Bất quá, Viêm tiểu thiếu gia thật sự không có lương tâm, cũng không thèm nhìn đến ba ba giả bộ tức giận, cười khúc khích muốn chui vào tay cha.

Lâm Nguyên càng tức giận "Đi đi đi, về sau ba ba không có đứa con này ."

Viêm Đình đưa con trai của mình cho y tá .Hắn giơ tay trái ôm sau đầu Lâm Nguyên, đè cậu vào trong lòng, tựa vào trán cậu nhỏ giọng dỗ dành "Bảo bối, anh chỉ muốn ở bên em, không cần ai khác."