Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh (Sau Khi Bia Đỡ Đạn Ác Độc Trùng Sinh)

Chương 144




Tiếng tim đập "thình thịch", giống như cái dùi trống đánh mạnh vào mặt trống, phát ra tiếng vang lớn. Chấn động đến nỗi Đào Mộ tai ù mắt hoa, như thể toàn thân đang cộng hưởng với tiếng vang.

m thanh vang vọng kéo dài đến khi Lệ Khiếu Hằng đưa ống thẻ đến trước mặt cậu: "Nghe nói thiêm văn* của Hoàng Đại Tiên cực kỳ linh nghiệm. Em rút một quẻ xăm đi, chúng ta sẽ nhờ đại sư giải đáp giúp."

*Thiêm văn (签文): Khi vào chùa bốc thăm sẽ có số trên đó, đưa con số này cho người quản lý ngôi chùa, họ sẽ đưa cho mình một đoạn văn giải thích ý nghĩa của thăm, đó là thiêm văn.

Đào Mộ vô thức nhận lấy ống thẻ, cậu cũng có nghe nói thiêm văn ở đây rất linh nghiệm. Thật ra kiếp trước khi đến Hương Thành đóng phim, cậu cũng có rút một quẻ xăm, hỏi về quan hệ huyết thống. Đáng tiếc kiếp trước cậu không được may mắn, chỉ nhận được xăm hạ hạ. Nhưng thiêm văn của Hoàng Đại Tiên quả nhiên linh nghiệm, chúng bạn xa lánh, tự tìm đường chết, tất cả đều ứng nghiệm.

Đào Mộ cầm ống thẻ đứng yên bất động, cậu không chắc kiếp này mình có thể rút được xăm gì, kim thân của Hoàng Đại Tiên ngồi ngay ngắn trên bàn thờ. Hương khói lượn lờ, tiên nhân từ trên cao nhìn xuống như ẩn như hiện sau hương khói, khiến người ta khó nhìn thấy vẻ mặt của người.

Lệ Khiếu Hằng nhìn Đào Mộ căng thẳng đến mức tay cầm ống thẻ hơi run lên, khẽ cười khúc khích, giục cậu: "Xin xăm đi."

"Ừm." Đào Mộ nhỏ giọng đáp. Khi cúi đầu nhìn ống thẻ, cậu ngạc nhiên phát hiện số xăm bên trong đã thiếu mất hơn phân nửa —— lẽ ra bên trong phải có một trăm quẻ xăm, bây giờ chỉ còn lại hai ba chục quẻ xăm. Thảo nào vừa rồi cậu lại cảm thấy tiếng lắc ống thẻ vang lớn như vậy.

"Anh ——" Đào Mộ vô thức nhìn về phía Lệ Khiếu Hằng, trực giác nhận định người nào đó lại gây chuyện.

Lệ Khiếu Hằng cười nói: "Thế nhân tin vào quỷ thần, hầu hết đều muốn cầu thứ gì đó, nhưng lại lo lắng không làm được, vì vậy đành phải dựa vào quỷ thần. Nhưng anh thì khác, Lệ Khiếu Hằng anh tự tin anh có thể đạt được điều anh muốn, cũng tự tin anh có năng lực bảo vệ thứ mà anh muốn bảo vệ. Nếu em không tự tin, có cầu thần cũng vô dụng. Vậy thì một nửa cầu thần, một nửa còn lại đã có anh rồi."

Đôi mắt dịu dàng nhưng kiên định nhìn thẳng vào Đào Mộ, không tránh né cũng không do dự, giống như cảm giác mà trước giờ Lệ Khiếu Hằng luôn mang đến cho người khác vậy.

Đào Mộ vô thức nắm chặt ống thẻ trong tay, lòng bàn tay căng thẳng đến mức toàn mồ hôi: "Xăm bên trong, đều là xăm thượng?"

"Vận may của em vốn đã không tệ." Lệ Khiếu Hằng không trực tiếp trả lời Đào Mộ, mà chỉ cười nói: "Anh chỉ là trao đổi với đại tiên, anh sẽ bảo vệ em và giữ nguyên những điều cơ bản, chuyện còn lại, hoàn toàn tùy thuộc vào em xin xăm."



Vậy nên đây là một nửa cầu thần một nửa dựa vào anh?

Đào Mộ cúi đầu nhìn ống thẻ. Sao lại có kiểu người đi xin xăm mà còn lấy hết xăm hạ và trung đi nhỉ. Rõ ràng là không tin quỷ thần, sao lại có thể bá đạo như vậy.

"Anh quậy quá, đại tiên sẽ tức giận."

"Đại tiên sẽ không tức giận đâu." Lệ Khiếu Hằng mỉm cười trả lời: "Đại tiên luôn đáp ứng yêu cầu, phù hộ thế nhân, vì vậy thiêm văn của người cực kỳ linh nghiệm. Cho nên người nhất định biết được anh có năng lực bảo vệ cho em, em chỉ cần cầu để yên lòng thôi."

Đào Mộ vẻ mặt do dự.

Lệ Khiếu Hằng hỏi: "Em không tin?"

Anh đưa tay lấy ống thẻ trong tay Đào Mộ, đứng dậy nhét lại mấy chục quẻ xăm mà trước đó anh đã lấy ra. Ở lại quỳ trước kim thân của Hoàng Đại Tiên: "Lệ Khiếu Hằng con trước giờ không tin quỷ thần, hôm nay cầu tiên, chỉ cầu Đào Mộ có thể bình an hạnh phúc, một đời suôn sẻ."

Nói xong, Đào Mộ còn chưa kịp phản ứng, Lệ Khiếu Hằng đã nhắm mắt lắc ống, khi một quẻ xăm rơi xuống, Lệ Khiếu Hằng lập tức nhặt quẻ xăm lên và đi giải xăm —— trùng hợp là xăm thượng.

"Em xem." Lệ Khiếu Hằng cười ấm áp nhìn Đào Mộ: "Hoàng Đại Tiên cũng tin anh có thể bảo vệ em bình an vui vẻ, một đời suôn sẻ."

Bây giờ đang là giữa trưa, ánh nắng đầu hè ấm áp từ bên ngoài chiếu vào, tạo thành vầng sáng mờ ảo quanh Lệ Khiếu Hằng. Trong mắt Đào Mộ, chói mắt đến mức nóng bừng cả mắt. Sau đó Đào Mộ cúi đầu, cầm thiêm văn thượng thượng của Lệ Khiếu Hằng trong tay, lật qua lật lại nhìn một hồi lâu. Lệ Khiếu Hằng cười nói: "Thiêm văn nơi này quả nhiên linh nghiệm, em cũng xin một quẻ đi."

"Không cần." Đào Mộ nắm lấy ống thẻ, ngẩng đầu nhìn Lệ Khiếu Hằng: "Em tin."

Dường như biết được tâm ý của Đào Mộ, Lệ Khiếu Hằng khẽ mỉm cười, đưa tay cầm nửa bên của ống thẻ: "Chỉ cần tin anh là được, ít nhất sẽ không để em phải thất vọng."

Sau đó, anh từ từ rút quẻ xăm trong tay Đào Mộ. Đào Mộ cảm thấy như thể tim mình cũng bị anh rút ra. Bàn tay ấm áp bao bọc lấy tay phải đang siết chặt của Đào Mộ, Lệ Khiếu Hằng hỏi người giải xăm: "Đây là lần đầu tiên trong đời con xin xăm, thiêm văn rất hay, con cảm thấy rất có ý nghĩa. Xin hỏi đại sư, có thể tặng cho con xăm thượng thượng này không?"

Hương khói ở chùa Hoàng Đại Tiên thịnh vượng, thiêm văn linh nghiệm, thường có thiện nam tín nữ tới xin xăm, nhưng kiểu người khi xin xăm thì dùng nhiều thủ đoạn, xin xong còn muốn đem thiêm văn về như Lệ Khiếu Hằng thì rất hiếm.

Nhưng thế nhân cầu thần bái Phật vốn dĩ là để tâm hồn được an lạc. Mặc dù Hoàng Đại Tiên linh nghiệm nhưng không thể phù hộ hết thiện nam tín nữ trên thế gian. Giống như Đào Mộ vậy, rõ ràng trong lòng có nhiều nút thắt, có tâm ma không thể giải thoát, nếu có người nguyện ý cống hiến mọi thứ để bảo vệ sự bình an hạnh phúc này, cho dù có là thần tiên cao cao tại thượng, vẫn sẽ sẵn lòng thành toàn người có tâm.

Vì vậy, khi Lệ Khiếu Hằng nói với đại sư là muốn dùng xăm tốt để giải quyết nỗi lo của người bạn đồng hành, đại sư cũng không câu nệ hình thức, mỉm cười đồng ý. Bây giờ Lệ Khiếu Hằng lại muốn xin quẻ xăm này, đại sư suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý.

Nhưng đại sư không ngờ một người rõ ràng không tin quỷ thần như Lệ Khiếu Hằng, sau khi xin xăm xong lại đề nghị quyên góp 100 vạn tiền nhang đèn. Đại sư hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Lệ Khiếu Hằng, sau đó nhìn Đào Mộ. Chợt hiểu ra —— mặc dù trên thế gian này có người không tin quỷ thần, nhưng khi đụng tới người mình quan tâm nhất, thà tin là có vẫn tốt hơn.

Trước đó còn trêu chọc người khác cầu bình an, bây giờ chính anh lại lo được lo mất.

Đại sư lén quan sát một hồi nhưng không vạch trần.

Sau đó Đào Mộ còn xin một lá phù thanh tâm và một cuốn kinh văn do đạo trưởng trong chùa Hoàng Đại Tiên đích thân sao chép. Về phần Lệ Khiếu Hằng, anh mang thiêm văn mà anh xin cùng Đào Mộ về làm kỷ niệm hai người cảm thấy mỹ mãn rời chùa Hoàng Đại Tiên.



Lệ Khiếu Hằng còn nói: "... Sau khi về, anh sẽ bảo tồn xăm thượng thượng và set 8 dụng cụ ăn cua chung với nhau. Cả hai đều rất có ý nghĩa."

Đào Mộ lười châm chọc thói quen sưu tập quái đản của Lệ Khiếu Hằng, không biết là do yếu tố tâm lý hay nguyên nhân nào khác, cậu cứ cảm thấy sau khi ra khỏi chùa Hoàng Đại Tiên, tinh thần của cậu thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều.

"... Nếu chúng ta muốn đi dạo tất cả những ngôi chùa miếu đó, chỉ sợ trong một đêm thì không đủ." Sau khi lên xe, Lệ Khiếu Hằng cẩn thận nhìn bản đồ bái Phật tạm thời được trợ lý làm ra, mỉm cười nói: "Nhưng nếu em muốn, chúng ta có thể dành thời gian tới."

Đào Mộ đang cầm kinh văn Đạo gia và phù thanh tâm vừa xin được, hết sức thành kính, cẩn thận cất vào két: "Chúng ta đi mua bút lông và mực nước đi, bắt đầu từ ngày mai em muốn sao chép kinh sách mỗi ngày, làm một mỹ nam Đạo giáo."

Mỹ nam đạo giáo là cái quái gì?

Lệ Khiếu Hằng cười bảo Tài xế tìm một cửa hàng đồ cổ có thể mua giấy và bút mực: "Em học thư pháp từ Tống lão gia tử hả?"

Đào Mộ gật đầu. Thật ra cậu không chỉ học nấu nướng và thư pháp từ Tống lão gia tử, Tống lão gia tử lúc còn nhỏ thích chơi đùa, còn thích điêu khắc đá, nên Đào Mộ cũng học được một ít, chỉ là học không giỏi mà thôi.

Đối diện với cửa hàng đồ cổ là một studio chụp ảnh. Lúc Đào Mộ đi ra, nhìn thấy biển hiệu của studio chụp ảnh thì hơi động lòng, lập tức kéo Lệ Khiếu Hằng vào studio chụp ảnh.

Lệ Khiếu Hằng bị Đào Mộ đè xuống ghế, nhìn Đào Mộ đứng sau camera, dở khóc dở cười: "Không phải em đã chụp ảnh bằng điện thoại rồi sao?"

"Lúc đóng phim không thể mang theo điện thoại." Đào Mộ nghiêm túc giải thích: "Em phải mang theo một bức ảnh trên người."

Lại là để trừ tà?!

Lệ Khiếu Hằng bất đắc dĩ thở dài, đang định nói chuyện thì nghe Đào Mộ nói: "Không phải anh kêu em cứ tin anh sao, thế nào, muốn đổi ý?"

"Đương nhiên là không rồi." Lệ Khiếu Hằng kiên nhẫn giải thích: "Anh chỉ là lo đoàn phim các em đông người nhiều tai mắt, thấy em giữ ảnh chụp của anh sẽ có suy nghĩ không tốt, sẽ tổn hại hình tượng của em."

Nếu nói chụp ảnh điện thoại và làm màn hình khóa thì còn có đường sống để giải thích, nhưng khi đóng phim còn mang theo bức ảnh của anh để làm bùa hộ mệnh, hành động này không những kỳ lạ mà còn thân mật. Mặc dù Lệ Khiếu Hằng cũng rất muốn quang minh chính đại bày tỏ tình cảm, nhưng anh vẫn phải suy xét đến thân phận diễn viên của Đào Mộ.

"Em biết mà." Đào Mộ vừa nghịch camera vừa trả lời. Nếu cậu đã đồng ý với Lệ Khiếu Hằng là sẽ nghiêm túc suy xét đoạn tình cảm này, thì cậu sẽ không che giấu nó vì sự nghiệp. Cậu không phải là loại người thích che che giấu giấu, kiếp trước không che giấu, kiếp này cũng sẽ không che giấu.

Không đợi Lệ Khiếu Hằng nói thêm lời nào, Đào Mộ trịnh trọng hứa hẹn: "Em sẽ cất ảnh chụp vào túi áo sơ mi."

Đó chẳng phải là vị trí gần trái tim nhất sao?

Lệ Khiếu Hằng lập tức ngừng nói. Đợi Đào Mộ chụp xong, lập tức đứng lên chụp cho Đào Mộ một tấm, anh cũng muốn đặt nó ở tim mình.

"Anh cũng muốn trừ tà?" Khi ra khỏi studio chụp ảnh, đôi mắt phượng hẹp dài của Đào Mộ liếc xéo Lệ Khiếu Hằng.

Lệ Khiếu Hằng nhìn mà tim đập thình thịch, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Để giữ ấm."



Đào Mộ lập tức ngơ ra: Giữ ấm là cái quỷ gì?

Nhưng Lệ Khiếu Hằng không định giải thích, anh dẫn Đào Mộ quay lại cửa hàng đồ cổ, mua một bình chu sa, dùng bút lông sói nhúng vào, viết hai chữ "trừ tà" lên mặt sau bức ảnh.

"Làm vậy thì em có thể giải thích với người khác rồi. Có người thắp hương bái Phật tin chúa Jesus, còn em thì tin tư bản." Lệ đại lão cũng rất khó khăn, sợ Đào Mộ bị người khác hiểu lầm, vậy mà có thể nghĩ ra cái cớ này.

Đào Mộ quả thực không còn sức để chế nhạo.

Lệ Khiếu Hằng cười tủm tỉm nhìn Đào Mộ trở nên năng động, kêu tài xế tiếp tục chạy đến điểm dừng tiếp theo là miếu Quan m.

Trước lạ sau quen, lần này, Lệ đại lão — người tự nhận chỉ tin vào chính mình — thậm chí động tác thắp hương bái Phật xin xăm còn thành thạo hơn cả Đào Mộ.

Đào Mộ bình tĩnh nhìn Lệ Khiếu Hằng quỳ trên đệm hương bồ, nhắm mắt chắp tay, nhỏ giọng cầu nguyện bằng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy: "Xin Quan m nương nương phù hộ người con yêu cũng có thể yêu con, sớm ngày đồng ý lời theo đuổi của con, để con có thể che chở em ấy cả đời, sống đến đầu bạc răng long, kết tóc se duyên ——"

"Được."

Lệ Khiếu Hằng mở bừng mắt, quay đầu nhìn Đào Mộ: "Anh xin Quan m nương nương phù hộ người anh yêu cũng có thể yêu anh, sớm ngày đồng ý lời theo đuổi của anh."

Đào Mộ mỉm cười nhìn Lệ Khiếu Hằng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Em nói được."

"Người mà anh yêu cũng yêu anh, đồng ý lời theo đuổi của anh. Bảo vệ anh bình an vui vẻ cả đời, giúp anh tiền vô như nước." Đào Mộ suy nghĩ rồi nói: "Đầu bạc răng long."

Có vẻ như Đào Mộ rất ít khi nói những lời buồn nôn như vậy, cậu hơi mất tự nhiên mím môi, rồi nói tiếp: "Mặc dù em không phải là Quan m nương nương, nhưng anh tin em không?"

Lệ Khiếu Hằng mỉm cười, bình tĩnh nhìn Đào Mộ: "Anh tin."