Sau Khi Sống Lại Bị Ép Tương Tác Tốt [Giới Giải Trí]

Chương 78: Phiên ngoại 2: Lộ Tưởng (1)




Bản thân là một người vô cùng bình thường, từ khi sinh ra Lộ Tưởng đã biết rõ chuyện này. Thành tích bình thường, tính cách bình thường, cha mẹ cũng chỉ thích con nhà người ta.

Cậu liều mạng mà muốn chứng minh bản thân, vô cùng vất vả thi đủ điểm vào đại học N, nhưng đứng sau phần đông những người ưu tú trong trường, cậu càng trở nên bình thường hơn.

Lần đầu tiên khi nhìn thấy Bạch Đường Sinh, là ở thư viện trường học. Bạch Đường Sinh lật sách đọc, ngồi bên bàn, ánh mặt trời chiếu lên thân ảnh cậu ánh lên một lớp viền vàng, khiến cả người càng thêm tinh xảo, như là hoàng tử trong truyện cổ tích.

Lộ Tưởng nghe thấy trái tim mình đập "thình thịch", lần đầu tiên cậu biết, thì ra đàn ông cũng có thể rung động vì người cùng giới. .

Vì thường xuyên gặp tại thư viện, lại thêm Lộ Tưởng cố ý tiếp cận Bạch Đường Sinh, hai người dần quen biết nhau. Càng quen sâu, Lộ Tưởng càng hiểu rõ, Bạch Đường Sinh là một người ưu tú đến mức nào.

Nhà Lộ Tưởng làm nông, nhưng cậu lại không dám nói ra với người quen chuyện này, sợ bị người ta xem thường. Cậu chính là một người còn bình thường hơn cả bình thường, không trải qua chuyện gì đặc biệt, gia cảnh bần kém, lại còn có chút lòng hư vinh nho nhỏ.

Nhưng Bạch Đường Sinh và cậu không giống nhau, dù đã từng đứng trên mây, sau khi gia đình phá sản y cũng không ngã vào vũng bùn.

Bạch Đường Sinh thản nhiên chấp nhận mọi chuyện xảy ra với mình, sau đó nỗ lực bạt mạng chống lại số phận.

Về sau Bạch Đường Sinh vì kiếm tiền mà tiến vào ngành giải trí, qua lại của hai người cũng dần ít đi... Lộ Tưởng vẫn thích thiếu niên tỏa sáng ấy như xưa, nhưng không có dũng khí bày tỏ tâm ý.

Cậu không dám để cho mình phải mang cái danh "đồng tính luyến ái" này, cậu sợ ánh mắt khác thường của người khác, cũng sợ Bạch Đường Sinh vì thế chán ghét mình.

Lộ Tưởng bắt đầu trầm mê chơi game, làm một streamer, đôi khi sẽ đăng vài video chơi game lên Weibo, dần hút về được một số fan.

Cậu vẫn luôn để mắt đến người đàn anh nọ của mình như trước, dần phát hiện Bạch Đường Sinh lăn lộn trong giới giải trí cũng không dễ dàng, đã qua một năm, fan hâm mộ của Bạch Đường Sinh còn chẳng nhiều bằng một streamer game như cậu.

Về sau Bạch Đường Sinh hầu như không còn xuất hiện trong trường học nữa, bọn họ dần mất liên lạc, Bạch Đường Sinh cũng trở thành một bí mật trong lòng Lộ Tưởng, một đóa hoa còn chưa nở rộ.

Lần nữa bắt gặp tin tức của Bạch Đường Sinh là vì y và ảnh đế Ô cùng lên hot search. Ô Bách Chu là ai có người nào không biết? Lộ Tưởng nhìn lượng fan trên Weibo Bạch Đường Sinh tăng lên từng chút một, dần vượt qua mình, dần khiến cậu không thể đuổi kịp được nữa.

Khi dân mạng suy diễn quan hệ bất chính giữa Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu, cậu rất tức giận. Đàn anh của cậu sao có thể ngủ cùng một người đàn ông, dù cho có là vì tài nguyên hay sự nghiệp, Bạch Đường Sinh cũng sẽ tuyệt đối không hạ mình hầu hạ dưới thân một tên đàn ông khác.

Lộ Tưởng khi đó không nghĩ đến, vì tài nguyên thì không thể, vậy nếu vì tình yêu thì sao?

Bạch Đường Sinh ngày càng nổi, tiếng tăm lên cao rồi, hôm đông chí ấy, vì chuyện của cha mà Bạch Đường Sinh bị anti đẩy lên hot search. Lộ Tưởng nhịn không được đăng một bài thanh minh, cậu nói ấn tượng về Bạch Đường Sinh trong lòng mình ra, ưu tú lại tỏa sáng...

Có thể Lộ Tưởng thật không ngờ, chuyện thanh minh này sẽ trở thành một bước ngoặc trong đời cậu.

Lạc phi tìm đến cậu, Lạc Phi đã ở trong giới giải trí rất nhiều năm, cũng từng nhận vài giải ảnh đế, lượng fan khổng lồ, ba năm trước tranh cãi với công ty cũ mà tự mình ra ngoài mở phòng làm việc cá nhân.

Trong hồ đồ ngu muội cậu bị Lạc Phi đầu độc, Lạc Phi nói cậu có thiên phú làm diễn viên, ban đầu cũng đối đãi với cậu rất tốt, mãi đến sau này gã dùng thủ đoạn bất chính lên giường với Lộ Tưởng.

Còn chụp đuợc ảnh và video trụy lạc lộ liễu.

Lộ Tưởng không biết phải làm sao mới tốt, cậu chỉ có thể làm theo lời Lạc Phi. Vì để bản thân có thể sống khá hơn đôi chút, cậu đối với Lạc Phi gần như là ngoan ngoãn phục tùng.

Nhà cậu và người vợ Trương Ninh Na của đạo diễn Yến, Yến Chập là bà con xa, mượn cái cớ này mới có thể vào phòng làm việc của Ô Bách Chu, trở thành đồng nghiệp của Bạch Đường Sinh.

Tại Sao mai, cuối cùng cậu cũng lần nữa đối mặt nhìn thấy đàn anh của mình, chỉ là trên ngón áp út của đàn anh đã đeo nhẫn. Khi bị cậu hỏi về quan hệ với Ô Bách Chu, Bạch Đường Sinh cũng rất thản nhiên trả lời "Bọn họ chưa bao giờ là bạn bè, Ô Bách Chu là người quan trọng nhất trong cuộc đời y, cũng là người thân mật nhất."

Thật ra chẳng phải sớm đã có đoán trước rồi sao, Lộ Tưởng đã từng xem chương trình Đến gần idol của Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu quay lúc trước kia.

Bầu không khí mập mờ không thể nói rõ giữa hai người cách màn hình cũng có thể nhìn ra. Bạch Đường Sinh ở trường học từ trước đến nay với tất cả mọi người chỉ có một thái độ lại cười dịu dàng với Ô Bách Chu, mọi ánh mắt và tâm tình đều chỉ đặt lên Ô Bách Chu.

Trong lòng Lộ Tưởng không thể tả được là cảm xúc thế nào. Đố kỵ với Ô Bách Chu, hâm mộ với Bạch Đường Sinh, phiền muộn với chính mình.

Có lẽ là chính cậu vẫn chưa đủ tốt, cho nên mới không có cách nào được như đàn anh, gặp được một người tốt, thật lòng đối đãi mình.

Hôm Bạch Đường Sinh tốt nghiệp, Lộ Tưởng cũng đến, Bạch Đường Sinh sẽ vĩnh viễn không biết, khi cậu đưa cho y điếu thuốc ấy tâm trạng phức tạp bao nhiêu.

Hy vọng y nhận, lại hy vọng y cự tuyệt.

Cậu không muốn tổn thương Bạch Đường Sinh, nhưng Lạc Phi chính là ác ma, ở trên giường gã sẽ thay đổi phương pháp mà tra tấn cậu, rõ ràng giữa tình nhân nên là ái dục, Lộ Tưởng lại chỉ có đau đớn và giày vò.

Bạch Đường Sinh cuối cùng vẫn không nhận điếu thuốc ấy, y nói: "Có người không cho hút. "

Đàn anh nhất định rất thích Ô Bách Chu, Lộ Tưởng trong nhất thời không biết nên hâm mộ ai. Là hâm mộ Ô Bách Chu được đàn anh cậu vô cùng thích yêu thương, hay là đàn anh dù bản thân ở trong bụi gai vẫn gặp được một người như Ô Bách Chu vì y mà đạp bằng chông gai.

Trước buổi lễ vài ngày Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu công khai với toàn mạng, dấy lên vô số xôn xao. Lộ Tưởng rất ít căng thẳng, cậu xem từng bình luận một, có chúc phúc, có không khả quan, có chửi rủa cũng có người nói ghê tởm.

Nhưng dường như đàn anh chẳng hề vì thế mà bị ảnh hưởng, y vẫn cười như cũ. Khi nhắc đến Ô Bách Chu cả khuôn mặt tràn ngập dịu dàng, sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, trước mặt mọi người lại ôm chặt lấy Ô Bách Chu.

Lộ Tưởng nhìn hai ngươi ôm nhau dưới ánh sáng, bọn họ là thật sự rất xứng đôi.

Cậu không chịu nổi cuộc sống như vậy nữa, bị Lạc Phi bức bách, những chuyện buồn nôn làm trên giường kia, không một thứ nào khiến cậu không kinh tởm.

Cảm giác thèm ăn của cậu nhạt dần, hằng đêm mất ngủ, trạng thái cả người cũng ngày càng kém.

Cuối cùng, cậu quyết định tại hôm sinh nhật đó chấm dứt hết mọi chuyện.

Cuối cùng cậu cũng nổi lên dũng khí bảo vệ đàn anh. Trong ly sữa bò ấy cậu chẳng bỏ thêm gì, dù đàn anh có uống cũng không sao.

Chỉ là cậu không ngờ đàn anh còn nhớ chuyện mình thích bóng rổ.

Trong giây phút khi thấy Bạch Đường Sinh tặng quả bóng rổ, cậu gần như muốn bật khóc, toagn bộ đau khổ, chật vật, uất ức như đổ ập xuống...

Sau khi thổ lộ mọi tâm tình tên đó cũng đến, ác quỷ gõ cửa.

Bạch Đường Sinh vẫn tốt đẹp như trước, dù biết những chuyện cậu muốn làm với y, nhưng đàn anh vẫn đánh Lạc Phi một trận rồi dẫn cậu rời đi.

Lộ Tưởng chăm chú nhìn xe của Bạch Đường Sinh đi xa dần, cậu lại lần nữa quay về "nhà", nói đúng hơn, là một biệt nhỏ Lạc Phi mua để chơi đùa cậu.

Lạc phi không có gì bất ngờ xảy ra mà vẫn ở đó, thoạt nhìn như chẳng hề tức giận mà còn cười. Nhưng Lộ Tưởng biết rất rõ, bên ngoài Lạc Phi thế này, chuyện làm ra sẽ càng khó đoán.

Sợ hãi của cậu với Lạc Phi gần như là khắc sâu vào trong lòng, cậu cố ý mang bình rượu vang ấy ra, Lạc Phi còn đặc biệt nhìn đánh giá là bình rượu mới.

Nhưng thật ra thuốc bị bỏ vào không phải là trong rượu mà là ly rượu. Mớ "thuốc" này đều là Lạc Phi muốn để đối phó Bạch Đường Sinh, Lộ Tưởng chẳng qua chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.

Lạc phi uống hết rượu đúng như kế hoạch của cậu. Kế hoạch của cậu vốn còn có cái chết của bản thân, cậu đã là một người bẩn thỉu đến không thể bẩn hơn nữa rồi, sống thì có ý nghĩa gì nữa?

Cậu vốn định chờ khi Lạc Phi thần chí không rõ cầm tay gã nắm dao đâm chết bản thân, không ngờ trước đó có lẽ do Lạc Phi bị "thuốc" lên đầu, cũng có lẽ là trừng phạt do cậu không nghe lời...

Cậu bị Lạc Phi ấy trên sofa, bình vang đỏ đâm vào, còn có những thứ bừa bãi lộn xộn khác... Lộ Tưởng gần như tê liệt dưới đau đớn, dần mất ý thức.

Đến lần nữa cậu tỉnh lại, đã xuất hiện trong bệnh viện rồi. Cảnh sát hỏi cậu vài câu, mọi thứ đều tiến hành theo hướng cậu dự đoán trước đó, ngoại trừ cái chết của cậu.

Cậu còn sống.

Cảnh sát thay cậu tiêu hủy toàn bộ ảnh chụp và video trên tay Lạc Phi, Lạc Phi cũng đã vào tù. Cảnh sát đến là một cô gái, có lẽ là đồng cảm, cô nói Lộ Tưởng không cần sợ, bên trên đã có người đánh tiếng rồi, Lạc Phi không ở trong đó tám năm mười năm thì không ra được.

Trong nhất thời Lộ Tưởng lại có chút ít mờ mịt, cậu tự do rồi.

Nhưng mà bây giờ tự do đối với cậu thì có còn quan trọng hay không?

Cậu gom góp hết tiền lại, kể cả tiền cậu stream game kiếm được, tiền bao Lạc Phi từng cho... Thêm cả thù lao cát xê cậu kiếm được từ khi ký đến nay mới miễn cưỡng gom đủ bồi thường vi phạm hợp đồng cho phòng làm việc Ô Bách Chu.

Cậu không có cách nào tiếp tục bình thường xuất hiện trước mặt đại chúng... Cậu gửi cho đàn anh một tin nhắn từ biệt rồi ra đi.

Cậu đi tới một thành phố cái tuyến ba hoang vu hẻo lánh, nơi đây hoàn cảnh không tồi, tiền thuê nhà rẻ. Cậu và chủ nhà đã ký hợp đồng thuê nửa năm, đây là số tiền ít ỏi còn dư lại của cậu.

Chắc là khoảng nửa năm... Lộ Tưởng tiến vào căn phòng lạ lẫm, có lẽ ở không đến nửa năm, cậu sẽ hoàn toàn biến mất.

Chuyện cậu và phòng làm việc chấm dứt hợp đồng cũng không nhấc lên chút gợn sóng nào. Số fan không nhiều lắm hỏi han trên Weibo cậu chuyện chấm dứt hợp đồng. Chưa đến một tháng thì không còn ai tìm cậu nữa, tựa như bị người đời quên lãng.

Mạng xã hội không có có trí nhớ, không qua bao lâu, cũng sẽ không còn ai nhớ đến cậu. Số fan đó, số người đã từng xem qua tác phẩm của cậu, thậm chí là cả đàn anh, đều sẽ dần không còn nhớ đến sự tồn tại của một người như cậu.

Ấn tượng đầu tiên của Trình Giới khi nhìn thấy khách thuê nhà mới của mình chính là cảm thấy người này quá gầy rồi, làn da trắng như nữ giới. Nhìn làn da màu đồng cổ của mình, hắn cảm thấy đây mới là màu da đàn ông nên có.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn phát hiện khách thuê mới này của mình có chút không bình thường lắm. Từ khi chuyển đến cũng đã hai tháng, hầu như là không ra khỏi cửa. Đôi khi nhìn thấy cậu ta ra ngoài đổ rác, cả người tiều tụy gầy gò, như là bất cứ lúc nào cũng có thể "thăng".

Hắn vốn không muốn lo chuyện bao đồng, công việc chính của hắn là cho thuê nhà, nghề phụ là giúp đỡ xưởng sửa xe rửa xe trong nhà. Một lần làm đến cả người bẩn thỉu quay về, muốn tắm rửa thì phát hiện vòi sen trong nhà đã hư mất rồi. Không còn cách nào, hắn phải gõ cửa căn đối diện của khách mới thuê này.

Khách thuê phòng mới đồng ý cho hắn mượn phòng tắm, sau khi đi vào hắn mới phát hiện nơi này hoàn toàn không giống như một ngôi nhà. Dù cho có là một căn phòng thuê, đồ dùng cơ bản nhất cũng phải có, nhưng căn phòng này trừ tấm đệm trên giường ra hầu dư không còn đồ vật dư thừa nào khác nữa.

Thậm chí người này ngay cả quần áo cũng không treo trong tủ mà lại đặt trong vali bày ra trên mặt đất, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.

Sử dụng phòng tắm xong, Trình Giới cũng ngại rời đi ngay, hắn mang theo chút hiếu kỳ hàn huyên với khách thuê mới: "Xưng hô với cậu thế nào?"

"... Lộ Tưởng." Giọng của khách thuê mới có chút khàn khàn, như là bị bệnh.

Trình Giới nghĩ, có lẽ là cậu ta đã quá lâu không nói chuyện với ai rồi.

Vì cảm ơn Lộ Tưởng cho mượn dùng phòng tắm, hắn chèo kéo Lộ Tưởng tới nhà của mình, kiên quyết mời cậu ăn tối.

"Dù sao cậu cũng không ăn, cùng ăn đi, tài nấu nướng của tôi sẽ không khiến cậu hối hận đâu."

Lộ Tưởng nhìn chằm chằm cổ tay bị nắm lấy của mình, "Anh... buông tôi ra. "

Trình Giới thoáng sửng sốt, buông tay cậu ra, trong lòng nhủ đụng chút thì làm sao, y như con gái vậy...

Tài nấu nướng của Trình Giới không phải là để trưng, mùi thơm đồ ăn nhanh chóng tràn đầy trong xoang mũi Lộ Tưởng, nhưng cơ thể cậu vẫn cứng đờ, nhiệt độ nóng rực của anh ta trên cổ tay dường như vẫn chưa tan.

Cậu muốn rời khỏi hoàn cảnh lạ lẫm này, ở đây khiến cậu nôn nóng, thần kinh căng thẳng, nhưng thấy dáng vẻ tươi cười nhiệt tình của Trình Giới lại không thể mở miệng ra.

Cậu ăn chưa được mấy muỗng đã không ăn nổi nữa, Trình Giới cảm thấy kỳ lạ, tài nấu nướng của hắn là gia truyền, ai đã từng ăn qua đồ ăn hắn làm đều nhớ mãi không quên, duy chỉ Lộ Tưởng là có vẻ không buồn ăn.

Hắn châm biếm chuyện này với anh em mình một lần, anh em lập tức phản bác: không thể nào, không phải người đó là bị bệnh chán ăn đó chứ?

Chuyện này có thể thấy khả năng nấu nướng của Trình Giới với người quen bên cạnh rất được công nhận.

Đây là lần đầu tiên Trình Giới gặp phải từ gọi là "chứng chán ăn". Hắn tra thông tin, càng tra càng cảm thấy đây là chuyện nghiêm trọng, mà đi kèm với chán ăn còn thường có cả bệnh trầm cảm.

Trình Giới tìm tòi tài liệu, phát hiện toàn bộ triệu chứng của Lộ Tưởng đều ứng cả.

Tính cách hắn thô thiển như vậy hiếm khi lại thấy khó chịu, người này phải trải qua chuyện gì mới biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ như bây giờ?