Sau Khi Sống Lại Bị Ép Tương Tác Tốt

Chương 7





“Anh trai lớn!”
Cô nhóc dẫm giày da nhỏ lạch bạch chạy tới, thật cẩn thận mà đặt tay lên ngực Bạch Đường Sinh.
“Có đau không ạ?”
Nhìn vẻ mặt buồn bã của cô nhóc, Bạch Đường Sinh xoa xoa đầu nhỏ của nó: “Không đau.”
Tô Nghiên nghiêng đầu, đưa tay ra trước mặt cậu, là mấy viên kẹo sữa Thỏ Trắng nhỏ: “Cho anh ăn.”
Bạch Đường Sinh ngây ngẩn cả người, cảnh này cực kỳ giống lúc ở trên máy bay ấy, thiếu nữ mười mấy tuổi kia đưa cho cậu một viên Thỏ Trắng: “Ăn kẹo không ạ? Đồ ngọt có thể làm tâm trạng tốt lên."
Bé gái bởi vì cậu mãi vẫn chưa nhận kẹo mà mếu hết cả miệng xuống.

Cậu thu hồi suy nghĩ, nhận Thỏ Trắng mở giấy gói ra bỏ vào trong miệng.
Ngọt quá.
Trợ lý nhỏ đột nhiên kêu lên sợ hãi một tiếng: “ Thầy Ô! Trời ơi, ảnh đế bằng da bằng thịt!”
Ô Bách Chu mới vừa đi vào: “…”
Bạch Đường Sinh ngẩng đầu nhìn, hôm nay Ô Bách Chu mặc một bộ quần áo thoải mái, giấu hết thân hình tinh tráng dưới lớp vải mềm mại.

Vì không mặc tây trang sĩ khí bức người, lúc này ảnh đế Ô thoạt nhìn đầy thân quen, đầy bình dị gần gũi.
Y hệt như thật sự đến giường bệnh thăm hỏi một người bạn bình thường, thản nhiên tự tại.
Vị ngọt của kẹo sữa lan ra trong miệng, Bạch Đường Sinh híp mắt, tâm trạng dường như thật sự tốt lên.
"Thầy Ô gần đây có vẻ không bận lắm.”
Nếu không thì làm sao còn có thời gian chạy tới chỗ cậu?
Tô Nghiên rõ ràng rất thích Ô Bách Chu, thấy hắn thì vui mừng la lên một tiếng: “Anh Bách Chu!”
Ô Bách Chu “Ừ” một tiếng, trả lời câu hỏi của Bạch Đường Sinh: “Mấy ngày nay đúng thật là không bận."
Hà Nhiên kích động ở một bên xoa tay, bị Bạch Đường Sinh liếc mắt một cái mới hoàn hồn, rót cho ảnh đế Ô ly nước: “Thầy Ô, mời uống…uống nước! Em là… fan cứng* của thầy, rất vui khi được gặp… gặp thầy!”
(*) 粉粉丝,Fěn fěnsī, 粉丝 là fan, còn thêm chữ 粉 trước nữa không biết là fan gì, tra baidu cũng không ra.
Bạch Đường Sinh: “…”
Cái cậu trợ lý nhỏ nói một câu suýt thì cắn dính lưỡi này là ai? Cậu không quen.
Ô Bách Chu ngồi trên ghế bên giường, rất nể tình nhận lấy nước, chỉ là không uống.
Tề Kỳ nhìn thoáng qua Ô Bách Chu không đội mũ mang khẩu trang, có chút lo lắng: “Không bị chụp phải đấy chứ?”
Ô Bách Chu lắc đầu: “Không, dì nhỏ dẫn em đi lối cho nhân viên."
Bạch Đường Sinh: “Dì nhỏ?”
Tề Kỳ giải thích: “Bác sĩ mổ chính Chúc Anh là dì nhỏ của Bách Chu.”
Bạch Đường Sinh hiểu ra, khó trách bác sĩ Chúc rất chú ý tới cậu.

Ô Bách Chu gật đầu, sau đó hỏi: “Chuyện đóng phim cậu suy xét thế nào?”
Bạch Đường Sinh mờ mịt: “Đóng phim gì cơ?”
Ô Bách Chu nhìn về phía Tề Kỳ, người sau chợt nhớ ra: “Ôi, quên mất nói chuyện chính!”
Tề Kỳ ngồi vào bên cạnh giường bệnh, giọng nghiêm túc: “Gần đây Bách Chu nhận một bộ phim của đạo diễn Tần, thể loại phim hai nam chính.

Bây giờ một nam chính khác vẫn chưa định ra, Bách Chu đề cử cậu với đạo diễn Tần, đạo diễn Tần rất có hứng thú đối với...mặt của cậu.”
Tề Kỳ “A” một tiếng, nhận ra lời của bản thân có chút chệch nghĩa, “Không phải cái ý đó, đạo diễn Tần là đơn thuần cảm thấy khuôn mặt cậu rất phù hợp với tạo hình của một nam chính trong đó."
Ô Bách Chu cũng “Ừm” một tiếng, bổ sung: “Nhân vật đó trên mũi cũng có một nốt ruồi son.

Đạo diễn Tần có ý để cậu diễn thử một chút, anh ta rất vừa ý khuôn mặt cậu.

Cơ bản chỉ cần kỹ thuật diễn của cậu không có trở ngại gì, chuyện này coi như cũng đã được định rồi."
Đạo diễn Tần là ai?
Trong giới đều biết, Tần Triều là một đạo diễn tính tình rất lập dị.

Quay phim chỉ quay phim mình thấy hứng thú, diễn viên chỉ chọn người mình nhìn thuận mắt.
Nhà đầu tư muốn nhét người vào?
Có thể, anh ta nhìn thuận mắt thì được.

Nhìn không thuận mắt, vậy thì cuốn gói.
Nhưng người này lại có thực lực, phim quay ra đều là tinh phẩm.
Hoặc là kiếm đầy tiền, hoặc là kiếm đầy giải thưởng điện ảnh.
Bạch Đường Sinh có chút không hiểu: “Tôi là một diễn viên ba không*, kỹ thuật diễn bình thường, nhân khí bình thường, bối cảnh bình thường, đạo diễn Tần chịu dùng tôi?”
(*) Diễn viên ba không: không diễn xuất, không fan, không bối cảnh.
Tề Kỳ vốn định mở miệng an ủi một chút, không ngờ Ô Bách Chu lại kích thích không chút lưu tình: “Chủ yếu là hiện tại danh sách nam chính được chọn cũng không có ai kỹ thuật diễn quá xuất sắc.”
Nói nguyên văn của Tần Triều là: Nếu kỹ thuật diễn đều như nhau, vậy thì không bằng tìm người có khuôn mặt phù hợp với vai diễn.

Bạch Đường Sinh rất tự biết mình, khi cậu hai mươi hai tuổi kỹ thuật diễn đúng thật là bình thường.

Vì kiếm tiền mà điên cuồng đóng phim, lại không thể tĩnh tâm trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình.
Cậu lấy lại bình tĩnh: "Vì sao anh lại đề cử tôi?”

Ô Bách Chu dựa lên ghế, buông mày.

Bạch Đường Sinh thậm chí có thể nhìn thấy lông mi đen nhánh của đối phương.
“Bộ phim này khá đặc biệt, tôi không muốn diễn cùng người mình không quen." Ô Bách Chu nhàn nhạt nói: “Người tôi quen gần như đều không đồng ý đóng bộ phim này."
Bạch Đường Sinh ngẩn ra, diễn viên Ô Bách Chu quen biết kia tất nhiên là có địa vị không thua gì hắn, không muốn diễn…
Trong lòng cậu suy tính, chậm rãi hỏi: "Bộ phim này tên là gì?”
Ô Bách Chu nâng đôi mắt hẹp dài: "Diều phi lệ thiên*."
(*)Một cách nói để chỉ người cố gắng leo lên vì tiền tài danh lợi, xem trọng địa vị.

Tiêu đề này có liên quan tới thiết lập các nhân vật trong bộ phim, được trích từ bài 与朱元思书 ( tạm dịch: thư gửi Chu Nguyên Tư)
Bạch Đường Sinh ngẩn ra hồi lâu, Tề Kỳ thấy cậu không nói lời nào, cũng có chút sốt ruột: “Tuy rằng bộ phim này quay đề tài đồng tính, nhưng đạo diễn Tần muốn dùng nó lấy giải thưởng.

Quay bộ phim này cho cậu ảnh hưởng tích cực nhiều hơn là tiêu cực."
Đúng vậy, đây là một bộ phim cổ trang đồng tính.
Bạch Đường Sinh còn nhớ bộ phim này, nó chiếu vào cuối xuân năm 15.

Cho ngày hè vốn nóng bức một khúc nhạc dạo thiêu đốt, gây nên một làn sóng.
Bởi vì lí do đề tài, Diều phi lệ thiên không có cách nào chiếu bình thường trên đài truyền hình, mà lấy hình thức web drama xuất hiện trên các nền tảng trực tuyến.
Cậu nhớ tới, đời trước bộ phim này định ra một vị diễn viên chính khác, là Hạ Bạc.
Hạ Bạc vốn là minh tinh tuyến ba không nóng không lạnh.

Vì quay bộ phim này, dựa vào lưu lượng người xem mang đến, hoàn toàn hot lên.
Khoảng thời gian đó, mặc dù Bạch Đường Sinh là cái người không lướt Weibo cũng biết đến cp Bạc Chu*.

Đây cũng là một trong số ít những tai tiếng về Ô Bách Chu đời trước.
(*)Hạ Bạc x Ô Bách Chu, raw: 泊舟, nghĩa hoa mỹ là neo thuyền, đưa thuyền cập bến.

Có vẻ còn có một bài thơ năm chữ cũng tên 泊舟 nhưng mà search bản dịch tv thì không thấy.
Ô Bách Chu giữ mình trong sạch trong mắt người hiểu biết là phẩm chất tốt, nhưng trong mắt người không hiểu rõ, bọn họ sẽ đặt ra đủ loại lời lẽ dơ bẩn.


Tỷ như sau khi bộ phim này ra mắt, rất nhiều người đều nói, thật ra ảnh đế Ô là đồng tính luyến ái đúng không? Nếu không hà tất gì tự hạ giá trị con người đi quay kiểu phim tình cảm này?
Còn có Hạ Bạc nói không chừng là leo lên giờng ảnh đế mới trở thành một diễn viên chính khác, nếu không sao có thể có cơ hội mà hợp tác với Ô Bách Chu?
Đời trước có phải Hạ Bạc lên giường mà có được nhân vật hay không thì không biết.

Bạch Đường Sinh nhớ tới đêm đó ở toilet, cậu và Ô Bách Chu cơ thể quấn quýt…
Nếu cậu nhận nhân vật này, có tính là bò lên giường không?
Bạch Đường Sinh hắng giọng một tiếng, xua hết suy nghĩ không sạch sẽ trong đầu đi: “Tình cảnh hiện tại của tôi mọi người cũng rõ.

Có người chịu tìm tôi đóng phim lại còn là nam chính tôi tất nhiên cầu mà không được.”
Cậu do dự một chút, vẫn hỏi câu hỏi đời trước rất tò mò: "Vì sao anh* lại diễn bộ phim này?"
(*) Ở đây dùng 您(ngài).
Loại đề tài này đặt lên người diễn viên tuyến hai tuyến ba là chuyện tốt, có thể mang theo lưu lượng nhiệt độ.

Nhưng đối với một tam quan ảnh đế mà nói, thật sự là có chút tự hạ giá trị con người.
Từ khi Ô Bách Chu ra mắt đến nay đã tám năm.

Không thiếu lưu lượng càng không thiếu nhiệt độ, tội gì phải quay loại phim dễ khiến người nghị luận như vậy?
Cũng không thể thật sự là đồng tính luyến ái đấy chứ?
Ô Bách Chu nhìn ra Bạch Đường Sinh tò mò, hiếm khi có chút chần chừ: “…Hai năm trước tôi chơi mặt chược với Tần Triều, thua, đồng ý với anh ta để trống lịch trình năm nay, đóng nam chính bộ phim năm nay của anh ta."
Lúc ấy Tần Triều không nói cho hắn bộ phim này là đề tài hay phong cách gì, chờ khi hắn phát hiện đây là bộ phim đồng tính nam*, Tần Triều đã bắt đầu chuẩn bị đoàn phim.
(*) 同志 (đồng chí), giờ mới biết đồng chí thật sự có nghĩa là gay luôn ấy đó giờ cứ nghĩ nói phim tình đồng chí là nói ẩn dụ để tránh bị weibo nó quét thôi=))
Hắn và Tần Triều giao tình không tồi, không đến mức vì lí do thể loại mà thất hứa.

Hắn cũng không ngại thử phong cách mới, đột phá bản thân.
Ô Bách Chu dừng một chút: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây sẽ là bộ phim truyền hình cuối cùng của tôi."
Bạch Đường Sinh không biết nên nói gì cho tốt.
Lời này nói ra chắc người ta sẽ sốc rớt cả hàm, thì ra muốn mời ảnh đế đóng phim, chỉ cần thắng hắn trên bàn mạt chược là được.

Tề Kỳ nhớ tới chuyện này còn có chút tức tối, “Lần sau cậu lại chơi mạt chược có thể báo cho chị trước một tiếng hay không.”
Ô Bách Chu mặt vô cảm trả lời: “Không có lần sau.

Lần trước thua hoàn toàn là bởi vì Tần Triều và đối tượng của anh ta liên hợp lại ăn em.”
Ảnh đế Ô như vậy không hiểu sao có chút đáng yêu.

Bạch Đường Sinh nhịn không được cười một tiếng: “Anh không sợ tôi quay bộ phim này rồi triệt để bám lên người anh sao? Đến lúc đó tôi dù rảnh hay bận gì cũng cọ cọ nhiệt anh, lại tìm người lén lút chụp vài bức ảnh bán hủ?”

Ô Bách Chu dùng ánh mắt nghi vấn nhìn lại: “Bán hủ?”
Bạch Đường Sinh bật cười: “Anh không biết bán hủ nghĩ là gì?”
Tề Kỳ khụ một tiếng, giải thích nói: “Chính là hai nam trực tiếp xào cp.”
Ô Bách Chu như suy tư gì đó: “Nếu như cậu không sợ về sau không nhận được vai nữa, cũng không phải không thể thử.”
Bạch Đường Sinh yên lặng.

Cậu đột nhiên nhớ tới đời trước sau khi cậu và Hạ Bạc quen biết, Hạ Bạc từng nhắc tới bản thân có một thời kỳ bế tắc, không khác gì bị đóng băng.

Đây không lẽ chính là cái giá phải trả sau khi quay phim cùng ảnh đế Ô mà xào cp đấy chứ?
Bạch Đường Sinh lắc đầu, cậu bây giờ đối với tương lai như thế nào hoàn toàn không quan tâm.
Nhưng trên người cậu còn có một đống nợ.

Từ sau khi tỉnh lại ở bệnh viện cậu đã nghĩ, cho dù cậu muốn rời khỏi thế giới này thì cũng phải giải quyết hết mớ nợ nần này chứ?
Chung quy không thể thật sự để một người phụ nữ như Giang Diệu gồng gánh.
Dù sao bà cũng sinh ra cậu, dưỡng dục cậu nhiều năm như vậy.

Ấm áp và yêu thương dù chẳng bao lâu cũng đều là thật sự.

Mặc dù Giang Diệu bây giờ đã thay đổi, cậu cũng không thể thật sự bất nhân bất nghĩa, cứ thế mà đi.

Bạch Đường Sinh hỏi: “Khi nào thử vai?”
Ô Bách Chu: “Ba ngày sau.”
Bạch Đường Sinh gật đầu: “Vừa lúc, hai ngày này tôi chuẩn bị xuất viện.”
Ô Bách Chu “Ừ” một tiếng, hỏi: “Miệng vết thương thế nào rồi?”
Bạch Đường Sinh theo bản năng sờ sờ ngực: “Khôi phục rất tốt.”
“…”
Ô Bách Chu dừng một chút, vẫn không nói gì, hắn không muốn hỏi nơi này...
Tuy rằng giữa hai người đã xảy ra loại chuyện này, nhưng Bạch Đường Sinh nói rõ không thèm để tâm, hắn cũng không nên vội vàng quan tâm.
Ô Bách Chu và Tề Kỳ rời đi, người đại diện mất liên lạc nhiều ngày của Bạch Đường Sinh cuối cùng cũng gọi tới: “Cậu nhận được lời mời thử vai phim mới của đạo diễn Tần sao không nói với tôi một tiếng?”
Sắc mặt Bạch Đường Sinh bình tĩnh: “Quên mất.”
Người đại diện kêu lên: “Chuyện thế này cũng có thể quên? Đã bao lâu rồi cậu không nhận được vai cậu nói đi, bây giờ thật vất vả mới có cơ hội, cậu phải nắm cho chắc có biết hay không.

Phim của Đạo diễn Tần khó bao nhiêu không phải cậu không biết, ngàn vạn lần đừng làm hỏng!”
Bạch Đường Sinh ứng phó bừa vài câu rồi cúp điện thoại, người đại diện của cậu không phải là hạng đứng đắn gì.
Tác giả có lời muốn nói: Hạ Bạc đã xuất hiện ở chương đầu tiên....