Nhan Hạ nhìn sơ qua dáng vẻ của Quý Nguyệt, liền biết chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
Cô hỏi: "Chị cãi nhau với anh ấy à?"
Quý Nguyệt lắc đầu: "Không hẳn là cãi nhau."
Cô ấy nở một nụ cười như vừa được giải thoát, nói: "Chị đột nhiên thông suốt rồi."
"Đã theo đuổi theo anh ấy nhiều năm như vậy, nhưng không thể làm ấm trái tim anh ấy, chẳng có ý nghĩa gì cả."
Rồi cô ấy nhún vai: "Vậy nên chị đã quyết định từ bỏ."
Nhan Hạ có chút ngạc nhiên: "Lần này thật sự từ bỏ sao? Chị nỡ ư?"
Quý Nguyệt nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Nỡ, chị thật sự từ bỏ rồi."
"Em còn có thể từ bỏ Quý Lăng, thì chị cũng có thể từ bỏ Kiều Dụ."
Cô ấy lại nói thêm: "Lần này cũng là nhờ chuyện của em mà chị mới quyết tâm được."
"Nếu không, có thể chị vẫn sẽ tiếp tục dây dưa với anh ấy, lãng phí tuổi xuân."
Cô ấy thật sự nói thật, khi nhìn thấy Nhan Hạ chủ động chia tay và cắt đứt với Quý Lăng, đột nhiên cô ấy hiểu ra.
Nhan Hạ đồng tình: "Chị nói đúng, hà cớ gì phải lãng phí tuổi xuân vì một người không xứng đáng, em ủng hộ chị!"
Quý Nguyệt đưa tay kéo ngón tay của Nhan Hạ rồi ngồi nghịch, thở dài: "Hạ Hạ, chị đột nhiên nhận ra rằng hoàn cảnh của chúng ta có vẻ giống nhau."
"Em bị gia đình bỏ rơi, sau khi được tìm về, mọi người trong nhà đều thiên vị cô con gái nuôi đó."
"Còn chị, tuy không có trải qua việc bị lạc mất, nhưng cũng là cha không thương, mẹ không yêu."
"Rồi cả hai chúng ta đều có một người thanh mai trúc mã mà mình thích."
"Nhưng hai người đó đều là những kẻ vô tâm không có một chút cảm động nào với tình cảm chúng ta dành cho họ."
Đôi mắt Quý Nguyệt đỏ hoe, nhưng cô không khóc: "Chúng ta dường như hơi xui xẻo, và có chút đáng thương."
Nhan Hạ biết Quý Nguyệt đã quyết định buông bỏ Kiều Dụ, trong lòng cô chắc chắn đang rất buồn.
Sau khi nói xong, Quý Nguyệt hỏi: “Chị muốn uống rượu, nhà em có không?”
Nhan Hạ lắc đầu: “Không có, em không mua rượu.”
Sâm xinh đẹp
“Hay là em đặt đồ nhắm với rượu nha?”
Quý Nguyệt búng tay một cái, “Được, đặt đi đặt đi!”
Nhan Hạ lấy điện thoại ra và đặt đồ uống.
Hơn bốn mươi phút sau, hai người ngồi khoanh chân trên thảm, vừa ăn xiên nướng vừa uống bia lạnh.
Quý Nguyệt cụng ly với Nhan Hạ: “Đây mới là cuộc sống.”
“Trước đây chị đúng là đầu óc có vấn đề, vì một người vô tâm như vậy mà ra nước ngoài chịu khổ.”
Nhan Hạ cười nói: “Giờ nhận ra cũng chưa muộn.”
Quý Nguyệt gật đầu đồng ý: “Đúng, quay đầu kịp lúc, tận hưởng cuộc sống.”
Đúng lúc đó, điện thoại của cô đột nhiên reo lên.
Nhan Hạ tình cờ nhìn thoáng qua màn hình, thấy hiển thị tên người gọi là “Quý Thái hậu.”
Cô biết đây là cuộc gọi từ mẹ của Quý Nguyệt.
Quý Nguyệt bắt máy và bật loa ngoài.
"Có chuyện gì vậy, bà Quý?"
Từ đầu dây bên kia, một giọng nữ lạnh lùng vang lên: "Quý Nguyệt, con thật quá đáng."
"Trong đầu con đang nghĩ cái gì vậy?"
"Nhìn xem hôm nay con đã làm gì, dám đánh anh trai trước mặt mọi người, làm mất mặt cả nhà."
Giọng nói của bà Quý lộ rõ sự giận dữ.
Quý Nguyệt vừa ăn xiên nướng vừa hờ hững đáp: "Mất mặt à? Sao con lại thấy mình hôm nay ngầu quá trời luôn!"
Mẹ Quý ra lệnh: "Con lập tức về nhà ngay."
Quý Nguyệt đảo mắt: "Mẹ bảo con về là con về, thế chẳng phải con mất mặt à?"
Giọng bà Quý cao lên vài phần: "Quý Nguyệt, con quá hỗn xược!"
Quý Nguyệt tiếp tục tỏ vẻ bất cần: "Bà Quý, mẹ chỉ là Thái hậu trước mặt Quý Diệp và Quý Lăng, chứ trước mặt con chẳng là gì cả."
"Vậy nên mẹ hãy điều chỉnh lại thái độ, đừng có dùng cái khí thế phu nhân đó để hù dọa con, không có tác dụng đâu."
Bà Quý không ngờ cô con gái này ngày càng quá quắt, lại còn dám chống đối bà như thế.
Bà cười lạnh: "Quý Nguyệt, con đúng là kết bạn không cẩn thận, mới thành ra bộ dạng này, không còn một chút nào giống tiểu thư danh giá."
Nhan Hạ nghe đến đây liền biết đối phương đang ám chỉ mình.
Quả nhiên, câu tiếp theo của bà ta là: "Vì một đứa không ra gì, mà con dám đánh cả anh trai, đúng là hồ đồ."
"Con mau về ngay, đừng có chơi bời với con bé Nhan Hạ đó nữa."
Quý Nguyệt bật cười khinh bỉ: "Thái hậu nương nương, mẹ có nhầm không đấy?"
"Con nhớ mẹ mới là người xuất thân từ gia đình bình thường, đột nhiên cưới được ông Quý, nên mới hóa thân thành phượng hoàng đấy chứ."
"Hạ Hạ nhà người ta dù có mất tích mười mấy năm, nhưng vẫn là thiên kim tiểu thư thực sự của nhà họ Cố."
"Thân phận này, hơn hẳn mẹ đấy."
"Mẹ dù có ghen tị với thân phận của người ta, cũng không cần phải chua ngoa và nói xấu như vậy."
Những lời này khiến mẹ của Quý Nguyệt tức giận đến mức gần như ngã ngửa, giọng bà càng cao hơn, thậm chí trở nên sắc bén: "Quý Nguyệt, con đúng là đứa bất hiếu."
"Có gan thì con cứ học theo cái con Hạ Hạ kia, rời khỏi nhà họ Quý đi."
"Con với nó đúng là một lũ như nhau, chẳng có tí gia giáo nào."
Nghe đến đây, Hạ Hạ nhìn Quý Nguyệt, dùng ngón tay chỉ vào miệng mình, ra hiệu rằng cô muốn nói gì đó, có được không?
Quý Nguyệt làm dấu hiệu "OK" với cô.
Hạ Hạ liền lên giọng mỉa mai: "Quý Thái hậu, mẹ nói xấu sau lưng người khác đúng là có giáo dưỡng thật đấy."
"Không hổ danh là người phụ nữ từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng."
Cô đã gặp mẹ của Quý Nguyệt vài lần, đối phương luôn không thích cô.
Trước khi cô quay về nhà họ Cố, khi cô còn ở bên Quý Lăng, đã từng gặp mẹ của Quý Nguyệt.
Quý Lăng giới thiệu hai người với nhau, khi cô vừa định chào hỏi, mẹ của Quý Nguyệt đã lạnh lùng lườm cô một cái, tỏ rõ vẻ không ưa, như thể cô không đủ đẳng cấp để bà để mắt đến.
Cô cũng có tự trọng của mình, khi mẹ của Quý Nguyệt tỏ thái độ như vậy, cô đương nhiên sẽ không để mình bị thiệt.
Nhan Hạ cũng tỏ vẻ lạnh nhạt, không thèm chào hỏi.
Mẹ của Quý Nguyệt sau đó đã nói xấu sau lưng cô với Quý Lăng, bảo rằng cô không có lễ phép và khuyên anh chia tay với cô.
Quý Nguyệt tình cờ nghe được và kể lại cho cô.
Sau này, khi cô trở về nhà họ Cố, mặc dù mẹ của Quý Nguyệt có mối quan hệ khá tốt với mẹ cô, nhưng bà vẫn không thích cô.
Ngược lại, bà lại tỏ ra rất quý mến Cố Diệp Du.
Còn có lần mẹ của Quý Nguyệt không vừa mắt cô, đã cố tình mỉa mai vài câu.
Có lẽ bà nghĩ rằng cô sẽ nhẫn nhịn mà chịu đựng.
Nhưng ai ngờ cô lại đáp trả, khiến mẹ của Quý Nguyệt mất mặt, từ đó càng ghét cô hơn.
Tất nhiên, cô cũng không thích bà chút nào.
Cả hai người đều thuộc dạng "không ưa nhau ra mặt."
Không cần hỏi, Nhan Hạ cũng có thể đoán được. Cái mặt dây chuyền đó chắc chắn là do mẹ của Quý Nguyệt tặng cho Quý Lăng, rồi lén tặng luôn cho Cố Diệp Du.
Mẹ của Quý Nguyệt chắc hẳn muốn Cố Diệp Du trở thành con dâu của mình.
Ở phía bên kia, khi nghe Nhan Hạ đột nhiên lên tiếng, mẹ của Quý Nguyệt đã bị sốc và càng tức giận hơn.
Nếu Quý Nguyệt ở ngay trước mặt, có lẽ bà thật sự muốn bóp c.h.ế.t đứa con bất hiếu này vì dám bật loa ngoài, cố tình để Nhan Hạ nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Bị Nhan Hạ cà khịa như vậy, mẹ của Quý Nguyệt thực sự mất mặt.
Bà cười lạnh, "Tôi nói sai sao? Chỉ dựa vào những lời vừa rồi của cô, cũng đủ để thấy cô không có phép tắc như nào."
"Tôi sẽ nói chuyện với mẹ cô về điều này."
Nhan Hạ cố tình cười đáp: "Vậy thì bà nên nhanh chóng đi nói chuyện với bà Cố người bạn tốt của mình đi."
"Dù sao, tôi là người có mẹ sinh nhưng không có bố mẹ dạy."
Mẹ của Quý Nguyệt không ngờ Nhan Hạ lại nói như vậy, nghẹn lời, chỉ thốt lên: "Cô!"
Sau đó, bà đổi giọng, quay sang nói với Quý Nguyệt: "Quý Nguyệt, mẹ cho con một tiếng để về nhà, nếu không thì đừng bao giờ trở về nhà họ Quý nữa."
Mẹ của Quý Nguyệt biết rằng khi Nhan Hạ còn ở bên con trai thứ của bà, cô chưa bao giờ nể mặt bà, lại còn nói năng hỗn xược.
Giờ đây, khi mối quan hệ giữa cô và con trai bà đã trở nên căng thẳng, cô càng không quan tâm đến mặt mũi của bà.
Vì vậy, bà trút hết cơn giận lên Quý Nguyệt.
Giống như kiếp trước, khi cô bị gia đình và Quý Lăng phản bội, cô cũng đã từng đau đớn đến thấu xương.
Cô nắm lấy tay Quý Nguyệt và siết chặt: "Đó là chuyện của quá khứ, sau này chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn."
"Đau dài không bằng đau ngắn, đau muộn không bằng đau sớm."
"Chỉ là tình thân và đàn ông thôi mà, không cần thì không cần."
Cô lại nói thêm: "Như chúng ta đây, không phải chị em ruột thịt nhưng lại hơn cả chị em ruột."
"Còn đàn ông, cũ không đi thì mới không đến."
"Chỉ có vậy thôi."
Quý Nguyệt gật đầu mạnh mẽ: "Đúng, chỉ có vậy thôi, sau này chúng ta phải sống cho chính mình."
"Mặc kệ tình thân, mặc kệ đàn ông, tất cả đều đứng sang một bên."