Ngao cá chính là Dị Thú Thượng Cổ, theo truyền thuyết là hậu duệ của rồng và cá, thân cá đầu rồng, thường gọi là Li Vẫn, Ngư Long đẳng.
Ngao cá có khả năng xua đuổi tà ma, tà khí, là biểu tượng tự nhiên của sự hy vọng, có thể nuốt lửa kiềm thủy cho nên dân gian thường dùng ngao cá làm sống lưng thú để trang trí các công trình kiến trúc, để có thể phòng cháy tránh lửa.
Đương nhiên cái này dùng ở thời đại không có phương pháp phòng cháy, là hi vọng tốt đẹp có thể tránh xa tai họa của con người.
Bây giờ mọi người đều biết, việc tu sửa ngao cá trên mái nhà không hữu ích bằng việc lắp nhiều chốt phòng cháy chữa cháy ở trong nhà.
Tuy là nói như thế nhưng trong quá trình kế thừa lâu đời, rất nhiều nơi vẫn có quen đặt các loại sống lưng ngao cá và các loại thú khác để trang trí công trình kiến trúc cổ, đồng thời là biểu tượng văn hóa.
Miếu Long Vương Kháng Dương ở Ô Thành được xây dựng cách đây hơn trăm năm, hình dáng và cấu tạo vẫn lấy cung điện cổ làm chủ đạo . Ở trên nóc nhà xây sáu con quái thú khác thường, cho nên từ xưa tới nay chưa từng có ai chú ý tới những sống lưng thú này.
Thi thoảng có chú ý thì cũng là nghiên cứu tạo hình thiết kế, ý nghĩa văn hóa, hoặc là chụp ảnh để lấy làm tài liệu.
Không nói những cái khác, Lương sư công vừa mới tìm người kiểm kê tổn thất của chính điện, nhân viên công tác cũng chỉ chú ý những vật phẩm trong chính điện, hoàn toàn không có người nào chú ý tới chuyện sống lưng thú trên nóc nhà bị rơi mất.
Chín bản thân Lương sư công cũng vì nhìn thấy đứa nhỏ gọi là Tiểu Ba đang cầm sống lưng thú chơi mới đột nhiên giật mình… Sống lưng thú của bọn họ đã rơi mất từ lúc nào? !
Vốn dĩ bình thường mọi người không có việc gì cũng sẽ không nhìn lên nóc nhà làm gì, lại thêm xảy ra hỏa hoạn, tất cả sự chú ý đều tập trung vào trong điện, trong thời gian ngắn thực sự sẽ không ai chú ý tới chuyện sống lưng thú bị mất.
Nếu không phải vừa hay Lương sư công nhìn thấy lần này, phỏng chừng dù sau này ông phát hiện ra sống lưng thú trong miếu bị mất tích thì cũng chỉ tưởng rằng nó đã bị lửa thiêu rụi.
Nhưng cho dù là như vậy, cái này không phải chỉ là tượng gỗ điêu khắc dùng để trang trí thôi sao, có quan hệ gì với trận động đất vừa rồi?
Ngu Xuân Thiên và Lương sư công có chung một câu hỏi, tò mò hỏi: “Tiết chuyên gia, có phải cậu có nhầm lẫn gì hay không? Cái này là tượng điêu khắc gỗ ở trên nóc miếu Long Vương đã gần trăm năm, tôi chưa từng nghe nói nó còn có thể dẫn đến động đất?”
Trong lòng Tiết Thẩm đã có chút suy đoán, trầm ngâm nói: “Tôi cảm thấy nói vậy là ngược rồi, hẳn là thứ này có thể gây ra động đất cho nên mới bị làm thành sống lưng thú, giam cầm trên miếu Long Vương gần trăm năm.”
Lúc này Giản Lan Tư cũng phản ứng lại, như có điều suy nghĩ nói: “Chẳng lẽ cố sự được viết trong sách là thật?”
Tiết Thẩm nhăn mũi một cái: “Không thể nói hoàn toàn là thật nhưng đoán chừng thật sự có việc này.”
Vừa rồi, bọn họ mới đọc được một đoạn trong sách được miếu Long Vương biên soạn, trong thời kỳ đầu dân quốc, có một dạo Ô Thành từng xảy ra động đất liên tiếp, sau này khi miếu Long Vương được xây xong, Ô Thành chưa từng xảy ra động đất.
Cuối sách để nguyên nhân là do Long Vương sông Kháng Dương dọa cho địa long gây ra động đất chạy mất.
Mới đầu bọn họ còn cảm thấy tác giả đang bịa đặt, bây giờ nhìn lại, phần cuối cố sự này đúng là miễn cưỡng gán ghép.
Nhưng ngược lại, quá trình chưa hẳn tất cả đều là chuyện bịa.
Ngu Xuân Thiên chưa từng đọc sách của miếu Long Vương, nghe mà đầu óc mơ hồ: “Cố sự gì cơ?”
Giản Lan Tư đang muốn giải thích, đúng lúc này đứa bé kia tránh thoát tay ông nội của nhóc, dùng lực dưới chân, bất thình lình đá vào tượng gỗ điêu khắc ngao cá đang ở trên đất.
Lúc này cái tượng gỗ “Nhanh như chớp” lăn ra một vòng, cùng lúc đó, mặt đất dưới chân đám người lại bỗng nhiên rung lên một cái.
“Áii!” Lương sư công đã lớn tuổi, cái rung chuyển này suýt chút nữa đã làm ông đứng không vững.
May mắn Ngu Xuân Thiên đứng ngay bên cạnh, kịp thời đỡ lấy ông: “Sư công cẩn thận.”
Lần này Lương sư công xem như đã tận mắt nhìn thấy, không tin cũng phải tin.
Người dân xung quanh lại không biết chân tướng, họ bị chấn động tới dồn dập làm cho hoảng sợ: “Wao” đột nhiên nó lại bắt đầu
“Trời ơi ! Tại sao lại có động đất?”
“Chẳng lẽ là có cái gì đó gây ra thiên tai nhân họa à? Năm nay thật là không yên ổn.”
“Mọi người cứ trò chuyện, trong nhà của tôi còn có người già, phải về trước xem thử.”
“Hôm nay đã động mấy lần rồi… Mọi người có muốn tích trữ một ít lương thực, dầu, gạo và mì ở trong nhà hay không?”
“Lần đầu xảy ra động đất nhà chú tôi đã bắt đầu tích trữ, tôi còn cười nhạo chú ấy.”
Mắt thấy cảm xúc khủng hoảng sợ đang dần dần lan ra, đoán chừng thêm một hai trận chấn động nữa thì trong thành thực sự xuất hiện tình trạng tranh mua.
Tiết Thẩm quyết định thật nhanh: “Trước tiên cầm con ngao cá trở về rồi tính tiếp.”
“Vậy thì để tôi đi.” Lương sư công mồ hôi chảy ròng ròng đáp, nơi này đều là hàng xóm có quen biết với ông, đây lại là đồ vật của miếu Long Vương đương nhiên là ông phải ra mặt.
Tiết Thẩm nói: “Cùng đi chứ, cẩn thận đừng có làm rơi ngao cá.”
Bây giờ Lương sư công đã có bóng ma tâm lý với cái tượng gỗ đó, nghe vậy lau mồ hôi: “Như vậy là tốt nhất.”
Một đám người liền đi tới mái hiên đối diện, Lương sư công nói lại tình hình cho ông nội của đứa trẻ.
Ông lão nghe xong biết đây là sống lưng thú của miếu Long Vương, sắc mặt tối sầm, gõ lên đầu Tiểu Ba: “Dám lấy đồ trong miếu, còn không mau xin lỗi sư công đi.”
“Sư công, con xin lỗi.” Tiểu Ba nhìn thấy nhiều người như vậy thì cũng không dám náo loạn, chỉ sờ sờ lên đầu, oan ức lầm bầm: “Con không biết đó là đồ vật gì, con nhìn thấy nó rơi trên mặt đất không ai cần nên mới nhặt về mà.”
Hàng xóm xung quanh đây đều quen thuộc lẫn nhau, vào miếu Long Vương cũng không cần mua vé, bình thường đứa nhỏ cũng thường hay chạy vào trong miếu chơi.
Tiểu Ba giải thích là lúc nhóc chơi ở trong miếu thì thấy cái này rơi ở dưới chân tường chính điện. Tượng gỗ này đã có tuổi đời gần cả trăm năm, đã rất cũ kỹ, toàn thân nó đều là màu xám, Tiểu Ba tưởng rằng nó là đồ trong miếu vứt bỏ cho nên mới nhặt lấy.
Lương sư công cũng biết không có thể nào là là trẻ con cố ý lấy, liền khoát tay áo: “Không sao.”
Tiết Thẩm nhặt lên cái tượng gỗ lên, bỗng nhiên hỏi: “Em nhặt được lúc nào vậy?”
“Dạ?” Tiểu Ba nhất thời không hiểu được, thấy người hỏi là một anh trai đẹp trai mới cố gắng suy nghĩ, cuối cùng cũng mơ hồ nói ra thời gian, nói xong ngừng một chút, lại nhăn nhăn nhó kéo góc tay áo Tiết Thẩm: “Anh ơi, thật sự không phải là em cố ý đâu.”
“Anh biết.” Tiết Thẩm vỗ vỗ đầu đứa nhỏ rồi cầm tượng gỗ, trở về miếu Long Vương cùng với đám người Lương sư công.
Khi trở vào trong miếu, Ngu Xuân Thiên hỏi ngay lập tức: “Tiết chuyên gia, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Cái sống lưng thú này có quan hệ gì với động đất?”
Sắc mặt Lương sư công cũng sợ hãi: “Chẳng lẽ cái sống lưng thú này bị tà ma nhập vào rồi?”
“Sư công, tri thức quá hạn hẹp rồi.” Tiết Thẩm giật giật khóe miệng, sau đó dùng một chút sức lực khiến cho cái tượng gỗ chạm khắc Ngư Long vỡ vụn ra.
Đầu rồng bị cắt ra, thân cá vỡ thành hai nửa, phần trung tâm của tượng gỗ bị biến thành gỗ vụn.
Khi gỗ bị vỡ vụn rơi ra, đồ vật được bao bọc ở trong đó cũng lộ ra ngoài.
Đó là một thứ màu trắng, là thứ gì đó giống như xương cốt dài cỡ chừng bàn tay, lớn cỡ như ngón út như vậy.
Lương sư công không ngờ rằng thế mà ở trong tượng gỗ còn có đồ vật, không khỏi ngỡ ngàng: “Đây là vật gì vậy?”
Tiết Thẩm giọng nói: “Một đoạn di cốt của ngao cá.”
Lương sư công: “Hả?”
Tiết Thẩm đưa đoạn xương cá cho Giản Lan Tư, cười nói: “Đàn anh, vừa mới nãy em còn chưa kịp kể cho anh nghe về cố sự ngao cá lật lưng.”
Giản Lan Tư cầm lấy đoạn xương cốt, nhưng thấy bề mặt xương sáng bóng trơn trượt, đã hiện ra trạng thái hoá thạch. Thế nhưng với sự nhạy cảm của mình anh vẫn có thể phát hiện được sức mạnh ẩn giấu còn sót lại trong đó.
Anh gật gật đầu: “Em nói đi.”
Trên thực tế, ở trong thần thoại cổ đại của Trung Quốc có rất nhiều ghi chép liên quan tới ngao cá. Ngoại trừ hy vọng tốt đẹp và niềm vui, nó được xem như là thứ đội trời chạm đất.
Trong « Hoài Nam Tử lãm minh thiên » có nói rằng “Nữ Oa luyện đá ngũ sắc để vá trời xanh, đánh gãy chân con ngao để lập Tứ Cực”.
Tương truyền khi Nữ Oa vá trời đã từng bắt một con ngao cá cực lớn, chặt đi bốn chân của ngao cá rồi chôn ở trên mặt đất thành bốn góc trở thành bốn cây trụ trời.
Có một câu chuyện khác, gọi là “Ngao cá Đông Hải độ ngao núi”, nói rằng đuôi cá ngao nhếch lên, biển Đông Hải liên dựng lên một hải đảo cao thật cao , thân thể của nó nổi lên mặt nước liền hình thành nên mảng lục địa lớn, móng của nó một khi nằm sấp, sóng lớn mênh mang cũng lên theo, nếu như nó vỡ ra uống từng ngụm từng ngụm nước thì biển Đông Hải sẽ xảy ra triều cường.
Bởi vậy có thể thấy được dị thú này rất to lớn.
Cho đến ngày nay, không ai biết được sự thật của những thần thoại cổ, nhưng ngao cá cổ xưa thật sự có khả năng chống trời.
“Ngao cá lật lưng” chính là nói ngao cá gánh cả đất liền, nếu như nó nghiêng người thì mặt đất sẽ vì vậy mà rung chuyển, hình thành nên động đất.
Mà miếu Long Vương Ô thành có sống lưng thú ngao cá này, mặc dù không phải là con ngao cá gánh cả đất liền, nhưng cũng không chỉ là một đồ vật trang trí bình thường.
Chẳng ai ngờ rằng, ở trong cái tượng gỗ thế mà lại ẩn giấu một đoạn di cốt ngao cá thật.
Đến nước này, Tiết Thẩm cũng đoán được đại khái bức tranh toàn cảnh của sự việc.
Những sự kiện được ghi lại trong cuốn sách của miếu Long Vương không hoàn toàn là thật nhưng cũng không hoàn toàn là giả.
Năm đó Long Vương sông Kháng Dương hẳn là đúng là từng xuất hiện ở Ô Thành nhưng có lẽ không phải là vì gia trì thần lực cho miếu Long Vương, mà là vì đoạn di cốt ngao cá này.
Đoạn di cốt đã sắp thành hóa thạch, không nghi ngờ gì nữa đây xương được lưu lại từ thời viễn cổ, loại di cốt này đều bị chôn sâu ở dưới đất, bình thường sẽ không xuất hiện trên thế gian. Nhưng lúc đó Trung Quốc khắp nơi đều là khói lửa chiến tranh, có thể là duyên phận trùng hợp nó được lộ ra mặt đất cũng chưa biết chừng.
Mặc dù chỉ là một đoạn xương cốt nhưng trong đó lại vẫn lưu lại một chút sức mạnh của ngao cá thượng cổ, sức mạnh này không đủ để rung chuyển toàn bộ Trung Quốc nhưng cũng đủ để Ô Thành vì đó mà rung chuyển..
Bởi vậy, thời kỳ đầu dân quốc động đất liên tiếp xảy ra ở Ô Thành thực sự là do di cốt ngao cá nhấp nhô tạo thành.
Nhưng mà khi đó con người không biết được chân tướng, liền đem nó gán ghép thành địa long xoay người.
Mối nguy hại do di cốt ngoan cá gây ra nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Mặc dù không đến mức xé rách mặt đất nhưng động đất thường xuyên cũng làm xáo trộn cuộc sống của người đân.
Nhưng việc xử lý khúc xương cốt này rất là phiền phức, dìm nước không nhão, không thể hỏa thiêu, lại có sức mạnh thượng cổ, tinh quái bình thường hoàn toàn không thể trấn được nó.
Có lẽ bởi vì vậy, Kháng Dương sông Long Vương mới đích thân hiện thân tới Ô thành xử lý.
Trùng hợp đúng lúc ấy đang xây miếu Long Vương, thế là Long Vương sông Kháng Dương giấu di cốt này vào trong bức tượng sống lưng thú, bố trí cấm chế, giam cầm nó trên nóc chính điện.
Như đã nói trước đó, ngao cá yêu thích nuốt lửa, vì vậy một phần sức mạnh còn lại trong cái di cốt này đã có thể rung chuyển mặt đất đương nhiên cũng có thể tránh được hỏa hoạn.
Nghĩ lại, miếu Long Vương xây đã được trăm năm chưa hề xảy ra hỏa hoạn gì lớn, đúng là có sức mạnh trong cõi u minh phù hộ cho.
Chẳng qua không phải là thần lực gia trì của Long Vương, mà là đoạn di cốt ngao cá này đã nuốt ngòi lửa.
Mà hôm nay, cái sống lưng thú không biết sao từ nóc miếu rơi xuống, bị Tiểu Ba nhặt được. Miếu Long Vương không còn di cốt ngao cá có thể nuốt lửa, đúng lúc lại có chuột làm đổ nến trong đại điện, thế là gây nên trận hỏa hoạn này.
Vừa rồi Tiết Thẩm đặc biệt dò hỏi thời gian Tiểu Ba nhặt được tượng điêu khắc gỗ, chính là muốn xác định rằng ngao cá này được nhặt đi trước khi xảy ra hỏa hoạn.
Đồng thời, lúc Tiểu Ba nhặt được tượng điêu khắc gỗ cũng rất gần với thời gian xảy ray trận động đất đầu tiên của ngày hôm nay ở Ô thành.
Nói cách khác, cái trận động đất mà Dư Yên Sơn nói là “Long uy Phục Ba làm rung chuyển trời đất”, thực sự hẳn là do lúc di cốt ngao cá từ nóc miếu rơi xuống tạo thành.
Cũng là bởi vì đây chỉ là một đoạn di cốt nên Tiết Thẩm mới không cảm giác được sinh khí, bởi vì nó sớm “Chết” từ lâu.
Khi di cốt không bị lật qua lật lại, sức mạnh được giữ lại trong đó cũng trở nên yên ắng, khó có thể bị phát hiện.
Nếu như không phải đúng lúc Tiểu Ba vừa rồi cầm cái tượng điêu khắc gỗ ra chơi, mà Tiết Thẩm vừa lúc ở gần bên, chỉ sợ Ô Thành lại lâm vào vòng “Địa long xoay người” trong sự sợ hãi. Một thời gian như vậy đã qua, lại càng không biết khi nào mọi người mới có thể phát hiện sự thật.
Nghe Tiết Thẩm phân tích xong, đám người cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu rõ.
Vẻ mặt hoảng hốt Lương sư công: “Cho nên miếu Long Vương nhiều năm như vậy mà không xảy ra hỏa hoạn nguyên nhân không phải là vì thần lực Long Vương bảo vệ, mà là bởi vì có ngao cá nuốt lửa? Vậy truyền thuyết trước kia chẳng phải là vẫn luôn sai… Không được, tôi phải để bộ tuyên truyền biên tập sách lại một lần nữa.”
Tiết Thẩm liếc nhìn ông một cái: “Sư công, quên chuyện đó đi, lô sách lúc trước của mọi người còn chưa bán hết đâu”
Lương sư công: “…” Sao lại vạch trần yếu điểm của người khác chứ!
Ông hậm hực nói: “Nhưng cũng không thể để phiên bản sai tiếp tục truyền ra. Trước kia chúng tôi không biết, bây giờ đã biết rồi nên có nghĩa vụ nói cho mọi người.”
Tiết Thẩm cười nói: “Ông muốn để mọi người đều biết cũng không cần ra sách giấy, bầy giờ cái đó không dễ bán. Không bằng ông tìm một vài tài khoản chính thức cùng với tài khoản video ngắn, để bọn họ đăng bản thảo, nhớ kỹ ra mấy cái tiêu đề hấp dẫn, tốt nhất là các kiểu chấn kinh này nọ.”
Lương sư công: “… Hả?”
Ngu Xuân Thiên không nhịn được nói: “Chuyên gia Tiết, cậu cũng rất thành thạo đó.”
Tiết Thẩm đang muốn nói cậu còn không phải là học nhân loại các người hay sao thì bên cạnh đột nhiên lại xuất hiện một thanh âm quen thuộc.
“Kinh hoàng! Sự thật đằng sau những trận động đất liên tiếp xảy ra ra ở Ô Thành thực ra là vì một đoạn xương cốt…”
Vài người quay đầu về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy một con cá mè hoa đang lơ lửng ở giữa trời, mắt cá trợn tròn vành vạnh.
Chính là Dư Yên Sơn vụng trộm đi theo, đúng lúc nghe được cố sự về khúc di cốt ngao cá này.
Lương sư công một tay vỗ mạnh lên ngực, thở hổn hển nói: “Anh cá, ban ngày ban mặt, một con cá như anh không nên tùy tiện bay lên nói chuyện! Lão hủ không chịu được đâu.”