Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 79: Đàn anh tốt nhất




Đã vài ngày trôi qua kể từ khi sự việc ở nghĩa trang Quảng Phù kết thúc, Tiết Thẩm bỗng nhận được một cuộc điện thoại từ Trương Đỉnh Ngọc mời cậu đến Ô Thành.

Ô Thành nằm ở bờ đông sông Đại Hoang – một nhánh sông khác của Kháng Dương. Đây là địa điểm tham quan du lịch nổi danh trong khu vực. Ở đây có hồ nước ngọt Ngọc Sắt diện tích rộng lớn, phong cảnh tươi đẹp, thủy sản phong phú. Chính vì thế nơi này thu hút số lượng lớn khách du lịch đặt phòng hàng năm.

Nhưng Trương Đỉnh Ngọc mời Tiết Thẩm tới không phải để nghỉ phép đi chơi mà là vì nghi thức Phân Thần.

“Lần này tôi và các vị đạo hữu đến thủ đô họp thực ra là vì một sự kiện.” Giọng nói của Trương Đỉnh Ngọc bên kia đầu điện thoại thoáng dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Bắt đầu từ hai mươi năm trước, cảm ứng giữa nhân gian và Thủy phủ Kháng Dương ngày càng yếu ớt, thậm chí gần đây còn ảnh hưởng đến hệ sinh thái bên trong lưu vực. Chắc cậu Tiết cũng biết rồi, mạng lưới sông ngòi Kháng Dương vô cùng rộng lớn, có liên hệ mật thiết với nhau. Bởi vậy ban ngành liên quan hy vọng các giáo phải chung tay hợp lực giải quyết nhanh vấn đề này…”

Từ xưa đến nay, giữa người và thần vẫn luôn tồn tại một mối liên kết chặt chẽ không thể tách rời và tương hỗ lẫn nhau.

Nhờ sự phát triển vượt bậc của khoa học và kỹ thuật hiện đại, con người với khả năng sáng tạo và độc lập mạnh mẽ đã không còn ỷ lại quá nhiều vào sức mạnh tâm linh. Song giữa hai bên vẫn luôn duy trì một mối quan hệ cân bằng diệu kỳ.

Long Vương của sông Kháng Dương cai quản cả một vùng sông nước rộng lớn nhất Trung Quốc. Hàng trăm năm về trước, đền thờ Long Vương trải khắp hai miền Nam Bắc, tín đồ đông đảo, ông ta cũng chính là vị Thần Quân mà bên phía chính phủ xem trọng nhất từ trước đến nay.

Vào các triều đại xưa, nếu như các nghi thức trọng đại diễn ra thì các quan chức cao sẽ dẫn đầu đoàn người tiến hành lễ bái tế dọc bờ sông Kháng Dương.

Ngay cả trong thời đại ngày nay, trong giới tu hành vẫn còn đâu đó không ít người thờ phụng Long Vương sông Kháng Dương. Mà các ban ngành liên quan cũng duy trì mối gắn kết với vị Long Quân ấy.

Nhưng vào khoảng thời gian này, mối liên kết ấy càng ngày càng suy yếu. Vào cái thời đại mà các vị thần ẩn núp như vậy, ban đầu sự thay đổi này không thu hút nhiều sự chú ý lắm, cho đến khi các vụ việc kỳ lạ cứ liên tiếp xảy ra trong ranh giới sông Kháng Dương.

Những ngày qua Tiết Thẩm gặp muôn vàn muôn kiểu quấy phá do Thủy tộc gây ra. Điều này chắc chắn không phải ngẫu nhiên, thực tế nó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Trương Đỉnh Ngọc nói với cậu, mấy năm gần đây, từ những hồ nước nhỏ cho đến những con sông lớn, ít nhiều đều xuất hiện một vài sự cố nhưng đã nhanh chóng được người tu hành ép xuống.

Các ban ngành liên quan cũng bởi vì bận rộn lo vụ này nên mới không rảnh rỗi tiếp nhận Trư Bà Long.

Sau khi nhận được báo cáo từ các địa phương xảy ra sự cố, bộ phận chủ quản rốt cuộc cũng nhận ra sự bất thường —— hình như các sinh vật sinh sống tại khu vực sông Kháng Dương đang dần trở nên mất kiểm soát.

Long Vương chính là người đứng đầu các Thủy tộc trong khu vực. Nếu Thủy tộc mất kiểm soát, một là Long Vương không làm tròn bổn phận, hai là Long Vương yếu đi.

Mặc kệ là giả thiết nào thì đều là tin xấu đối với người thường.

Lần này tất cả những nhân vật quyền thế của giới tu hành tập trung về kinh thành là để thảo luận biện pháp giải quyết.

Ngoài ra, còn có một vấn đề khẩn cấp cần giải quyết nhanh chóng, đó chính là Ô Thành ven sông Đại Hoang đã mấy tháng rồi vẫn chưa rơi giọt mưa nào. Vì thế khu vực đang gặp hạn hán nặng nề.

Ô Thành vốn là một thành phố nông nghiệp cho nên hạn hán có ảnh hưởng vô cùng lớn. Hiện nay, các tổ chức công cộng đang tích cực tìm biện pháp đối phó và cứu trợ thiên tai. Bên phía tôn giáo cũng không chịu đứng nhìn, dùng hết khả năng tiến hành lập đàn cầu mưa và tổ chức quyên góp.

Lúc đầu, bởi vì đây là lễ cầu mưa cho khu vực nên họ chỉ tính cầu xin Long Vương sông Kháng Dương giúp đỡ, nhưng cảm ứng giữa Long Vương sông Kháng Dương và các giới quá mỏng manh. Ngược lại, trong trận chiến với Tiểu Lan Vĩ vừa qua, Huyền môn và Phật giáo đều cảm nhận được thần lực của Phục Ba Quân một cách rõ ràng.

Hơn nữa, kể từ khi miếu Dương Nam Khê chuyển sang thờ phụng Phục Ba quân, gió và nước cải thiện rõ ràng. Ô Thành thì đang hạn hán không có dấu hiệu sẽ giảm nhiệt độ nên mới nhen nhóm ý định cầu viện Phục Ba quân.

Sau khi các bên thương lượng xong, bọn họ quyết định lập lại một đền thờ ở Ô Thành để thờ cúng Phục Ba Long quân.

Trương Đỉnh Ngọc: “Địa điểm để đặt đền thờ Long Vương mới ở Ô thành đã hoàn thành. Kế tiếp chúng tôi sẽ chuẩn bị Phân Thần từ Dương Nam Khê, sau đó mượn xin thần lực Phục Ba quân. Sau một hồi bàn bạc, chúng tôi đều nhất trí cho rằng, cảm ứng giữa cậu và Phục Ba quân là mạnh mẽ nhất, cho nên việc này để cậu ra mặt là rất hợp lý.”

Tiết Thẩm: “…”

Tự mình mời mình, hết nước chấm luôn!

Lần trước khi đền thờ Long Vương Dương Nam Khê chuyển sang thờ cúng Phục Ba quân, cậu đã không tham gia vào. Dù sao đây là địa bàn của Long Vương sông Kháng Dương,

Lỡ sau này cậu quay trở về Long tộc, kiểu gì cũng phải có chạm trán với Long Vương sông Kháng Dương, không chừng lúc đó lại phải đối đầu với nhau.

Tuy nhiên, hôm qua khác, hôm nay khác. Trước mặt nhiều chuyện xảy ra đều dính dáng tới Thủy phủ Kháng Dương, Tiết Thẩm cũng muốn nhanh chóng biết được chân tướng, vì thế cậu không hề nao núng mà chấp nhận lời mời ngay.

Giản Lan Tư hiển nhiên cũng được mời theo.

Tiết Thẩm: Tốt lắm! Được ra ngoài chơi với đàn anh rồi!

Biết được Tiết Thẩm chuẩn bị đi xa, các đồng nghiệp nháo nhào giành slot đi chung.

Đêm đến, một con trai và hai con cá cùng nhau đi tới ký túc xá nam sinh.



Xa Bích Quân: “Thưa Tôn giá, ngài đưa tôi theo với. Tôi có thể phát sáng, có thể làm thuyền, có thể tăng ca.”

Tiểu Hồng: “Tôi buff may mắn!”

Dư Yên Sơn: “Tất nhiên là tôi có ích nhất. Ô Thành cách nơi đây muôn trùng sông núi, tôi ngày đi nghìn dặm…”

Tiết Thẩm đấm mỗi đứa một cái: “Ai cũng không cho theo.”

Nhóm thủy sản: Không mang thì thôi đi, tự nhiên đánh người ta làm gì QAQ.

Dư Yên Sơn vẫn chưa chết tâm: “Tôn giá, ngài không cân nhắc đi máy bay riêng ư? Tôi đảm bảo mình bay vừa nhanh vừa êm.”

Tiểu Hồng: “Đúng là rớt hết liêm sỉ. Từ xe chuyên dụng thăng cấp thành máy bay riêng mới chịu.”

Cá mè Dư Yên Sơn ưỡn ngực: “Thì thực lực Côn Bằng tăng lên, có gì không thể hả?”

“Mi biết bây giờ vệ tinh siêu lợi hại thế nào không?” Tiết Thẩm không cảm xúc cắt ngang Dư Yên Sơn: “Giờ mi thử bay lên trời xem, ra khỏi Phù thành được là bị bắt đi nghiên cứu đấy.”

Dư Yên Sơn cốc đầu mình một cái: “Ừ nhỉ, quên mất tiêu.”

Nhân gian bây giờ không giống như xưa, đây không còn là thời đại mà thần linh yêu quái có thể bay lượn tùy ý.

Tiết Thẩm thấy bọn họ vẫn chưa chịu đi, lạnh lùng cười rồi khoanh tay trước ngực: “Ai tình nguyện lấy thân nấu canh thì có thể đi với ta.”

“Tạm biệt Tôn giá.” Lúc này ba con thủy sản chen nhau vọt ra khỏi ký túc xá, thậm chí Xa Bích Quân còn lưu loát đóng cửa ban công lại.

Bạn cùng phòng của Tiết Thẩm: “…”

Trình Hàm đau khổ nhéo mũi: “Con mắt của tôi sắp rớt giá rồi.”

Tiết Thẩm và Giản Lan Tư rời khỏi sân bay Ô Thành, bắt xe đến bãi biển Ngọc Sắt. Đền thờ Long Vương mới tọa lạc ở biên giới sông Đại Hoang và biển Ngọc Sắt.

Lúc cả hai đến sân bay, gặp phải điều khiển không lưu* nên chuyến bay bị hoãn hai tiếng. Giản Lan Tư lo lắng Tiết Thẩm mệt mỏi, vừa lên xe nói ngay: “Em ngủ một tí đi, khi nào đến nơi anh gọi dậy.”

Thực ra Tiết Thẩm không mệt lắm, bây giờ cậu đã khỏe hơn cái thời mới vừa làm người rất nhiều. Nhưng Giản Lan Tư đã nói vậy, cậu bèn vui vẻ nghe lời thả lỏng, thành thật ngả người xuống ghế rồi chợp mắt.

Tính cảnh giác của rồng rất mạnh nhưng khi ở bên cạnh Giản Lan Tư, cậu hiếm hoi được dịp thả lỏng. Chỉ chốc lát, nhịp thở trở nên sâu hơn và dài hơn.

Giản Lan Tư thấy cơ thể Tiết Thẩm khẽ lung lay, theo từng đợt xóc nảy là nó lại từ từ nghiêng sang cánh cửa sổ. Anh sợ cậu bị đập đầu, suy nghĩ một hồi bèn nghiêng người vươn tay vòng tay qua lưng Tiết Thẩm, sau đó nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cậu.

Rồng vốn nhạy cảm cực kỳ. Giản Lan Tư vừa tới gần Tiết Thẩm đã mở mắt ra, đôi mắt còn ngân ngấn nước. Cậu ngáp một cái, hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Động tác Giản Lan Tư thoáng khựng lại, nhưng anh cũng không có ý định che giấu nội tâm của mình, đáp: “Em nằm như vậy không thấy khó chịu hả?”

Tiết Thẩm: “Em vẫn ổn…”

Giản Lan Tư: “Hay là em dựa vào vai anh này?”

Cả hai cất tiếng cùng một lúc rồi im bặt.

Một giây sau, Tiết Thẩm bẻ cổ, mặt không biến sắc trả lời: “Khó chịu quá đi!”

Rồi tiếp tục: “Thế thì em cảm ơn đàn anh nhé.”

Vừa dứt câu, cả người cậu liền nghiêng sang một bên, không khách sáo tựa đầu lên bờ vai Giản Lan Tư.

Giản Lan Tư bật cười nhưng cũng không nói gì, anh chỉ lặng lẽ điều chỉnh tư thế để đầu của cậu vừa vặn với vai mình.

Tiết Thẩm thoải mái thở hắt ra. Cậu trước tiên nhắm mắt lại, sau đó thốt lên suy nghĩ tận sâu đáy lòng: “Đàn anh thật là tốt.”

Hai người ngồi sát cạnh nhau, thậm chí Giản Lan Tư còn ngửi thấy hương thơm mát lạnh của bông tuyết ngoài trời trên người cậu tỏa ra.

Giản Lan Tư vô thức giơ tay lên muốn xoa nhẹ mái tóc của cậu. Do dự một hồi lại thả tay xuống, thỏ thẻ bên tai: “Không đâu. Anh không tốt như em nghĩ đâu.”

Tiết Thẩm đang mơ hồ, nghe vậy càng ngơ ngác lầm bầm: “Anh nói bậy, anh tốt vậy mà.”



Có lẽ để chứng minh lập trường của mình, cậu quen thuộc vươn tay ôm eo anh: “Anh là tốt nhất, vừa đẹp vừa…”

Cậu chưa kịp nói hết câu đã mơ màng ngủ thiếp đi.

Giản Lan Tư bị cậu ôm thì cả cơ thể lập tức cứng ngắc, chỉ có trái tim là đang điên cuồng không thôi.

Vào giây phút này, anh như quay lại cái đêm ấy ở Tiểu Lan Vĩ, mây mờ và sương mù lướt nhanh như cơn gió, để lại ánh trăng soi sáng khiến tâm tư anh bị phơi bày.

Anh bất đắc dĩ cười, sau đó hạ giọng bổ sung nốt câu nói còn dang dở của Tiết Thẩm.

“Từng giây từng phút đều nghĩ đến em.”



Xe taxi dừng bên ngoài làng cổ bên bờ biển Ngọc Sắt, Giản Lan Tư nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiết Thẩm: “Thẩm à, mình đến rồi.”

Tiết Thẩm mở to hai mắt, ý thức mông lung hỗn loạn, nửa tỉnh nửa mê gặm một cái lên vai Giản Lan Tư theo bản năng: “Áu!”

Giản Lan Tư bật cười: “Lại mài răng à?”

Đây cũng không phải là lần đầu tiên. Trước đó có đợt anh và Tiết Thẩm ngủ với nhau, sau khi cậu uống say đều dùng vai của anh để mài răng.

Song lúc trước Giản Lan Tư cảm thấy bất đắc dĩ là chủ yếu, còn bây giờ lại nhiều thêm một chút dung túng… và mong đợi mơ hồ.

Tiết Thẩm giật mình tỉnh táo lại, chợt nhận ra mình lại làm gì đó quá phận với đàn anh. Cậu nhanh chóng ngồi thẳng lưng, làm như không có việc gì nhìn trời: “Giống như nằm mơ vậy.”

Trong lòng cậu không khỏi suy nghĩ, chờ khi nào về tộc, cậu phải nhờ trưởng bối tư vấn đàng hoàng mới được. Rồng thành niên cứ mơ về việc mài răng nghĩa là sao!

Mà đàn anh cũng kỳ cục, không chịu ngăn cản cậu gì cả, hại cậu mất tập trung!

Hai người vừa xuống xe, một bé gái da ngăm đã đợi sẵn tại cổng làng.

Cô bé tên là Ngu Xuân Thiên, là một trong nhân viên công tác tại nghi thức Phân thần, cũng là người dân sinh sống bên bờ biển Ngọc Sắt mãi mãi.

Tiết Thẩm và Giản Lan Tư thấy Ngu Xuân Thiên bèn cảm thấy có gì đó hơi lạ. Rõ ràng Trương Đỉnh Ngọc nói rằng người tới đón bọn họ là một vị nam sĩ.

“Trong làng tạm thời xảy chuyện, bọn họ phải đi xử lý nên nhờ tôi ra đón.” Ngu Xuân Thiên giải thích, khuôn mặt tỏ vẻ giận dữ: “Không biết ai lại độc ác thế, lấy cắp Thần Mộc Long Chu* của làng rồi.”

*Thuyền rồng tên là Thần Mộc.

Tiết Thẩm bất ngờ: “Thần Mộc Long Chu bị đánh cắp ư?”

Sông nước Ô Thành mênh mông vì thế văn hóa thuyền rồng cực kỳ thịnh hành. Hằng năm đến mùa thuyền rồng, du khách từ nơi khác sẽ tới đây xem hoạt động đua thuyền.

Mà thuyền rồng nổi tiếng nhất Ô Thành gọi là Thần Mộc Long Chu, được chế tác từ gỗ rất nặng, lúc đầu dân làng thấy nó xuống nước bị chìm, họ xem đây là điềm xấu. Về sau một vị trưởng lão nảy ra ý kiến, đưa nó đến Kháng Dương mượn thần lực Long Vương phù trợ. Từ đó, chiếc thuyền này thức tỉnh lại, liên tục đạt giải quán quân trong hội đua thuyền rồng mấy năm liền.

Bây giờ Thần Mộc Long Chu đã giải nghệ và không còn tham gia thi đấu tranh hạng nữa. Nó chỉ đi tuần tra vào mùa thuyền rồng, được sử dụng với mục đích ngắm cảnh. Giống như đợt vùng nước xảy ra sự cố, mọi người sẽ mời Thần Mộc Long Chu bơi đến trừ tà.

Bây giờ không phải mùa thuyền rồng. Dựa theo tập quán của Ô Thành, thuyền rồng đáng lẽ nên được chôn dưới lớp bùn nơi đáy sông. Bình thường phải chờ tới lễ tắm phật, các trưởng lão sẽ chuẩn bị đồ cúng, đào nó ra rồi đưa nó lên bờ.

Không nghĩ tới thế mà lại có người trộm đào mất.

Ngu Xuân Thiên gật đầu: “Thủ đoạn của tên trộm đó quá lợi hại. Bọn tôi đã điều tra khu vực giám sát một lần nhưng ngay cả một dấu vết nhỏ cũng không lần ra. Chiếc thuyền lớn như vậy, tên đó lấy ra bằng cách nào không biết.”

Tiết Thẩm thuần thục trả lời: “Có khi không phải do con người làm đâu.”

Ngu Xuân Thiên nhìn cậu, hơi ngạc nhiên: “Cậu cũng mê tín à?”

Tiết Thẩm bất ngờ không kém: “Nếu không mê tín thì cô tham gia tổ công tác của đền thờ Long Vương làm gì?”

Ngu Xuân Thiên nhún vai: “Tôi đây là thúc đẩy truyền thống phong tục tập quán, chế tạo nền văn hóa cảnh khu.”

Tiết Thẩm ồ một tiếng: “Ờ vậy đi.”