Hai mươi năm bể dâu có rất nhiều biến đổi, dù là vong hồn trong nước hay nhóm người già trên bờ đều không ngờ còn có thể gặp lại nhau lần nữa trên thế gian này.
Trong phút chốc, tiếng khóc vang lên khắp mặt sông, vong hồn và cố nhân gặp lại cách một làn nước, tất cả đều nước mắt thấm ướt vạt áo.
Chính thế hệ trẻ không biết nhiều về chuyện năm đó như Đổng Công cũng bị cảnh tượng này ảnh hưởng, hốc mắt không kiềm được mà đỏ lên.
Giản Lan Tư nắm chặt cổ tay Tiết Thẩm, khẽ nói: “Bọn họ… đã trở về.”
“Ừm, trở về rồi.” Tiết Thẩm nhìn nước biếc dưới chân, cũng hơi giật mình.
Cậu vốn tưởng rằng tìm về một phách thất lạc của những tàn hồn này cũng phải tốn ít nhất mấy ngày, không ngờ chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, toàn bộ những hồn phách tứ tán trong vùng nước bao la này đã trở về.
Lúc đầu cậu còn hơi khó hiểu, đến khi anh cả của Lương sư công hô lên hai chữ “A Lương” cậu mới hiểu ra.
Một phách của nhóm tàn hồn kia đúng là đã sớm tứ tán, khó tìm ra tung tích.
Nhưng những tâm tư và lời cầu nguyện thành tâm của những người già trên bờ này đã xuyên qua sông hồ biển bát ngát, gọi bọn họ trở về.
Linh hồn lang thang như người xa quê, dù có đi đến chân trời góc biển, chỉ cần người xưa còn thì đó chính là đường về.
Bàng Sương Khanh trông những tàn hồn này hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng chờ được ngày này, nhất thời cũng kích động không thôi, nắm lấy chuôi của tam tiêm kích nện lên mặt đất mấy lần, thở dài thổn thức: “Viên mãn, cuối cùng tất cả đều viên mãn rồi!”
Đáng tiếc người trên bờ tuổi tác đã lớn, trên thân vong hồn ít nhiều cũng có âm khí, số lượng lại nhiều, không tiện tiếp xúc quá gần gũi, thế là chỉ có thể cách một làn nước sông, giãi bày hết biến hóa trong thôn những năm này.
Tuy là như thế, dù là với người sống hay là đối với người chết, đó đã là sự an ủi không hề nhỏ.
Năm đó, những vong hồn vì cứu thôn dân mà dâng ra sinh mệnh này đã biết sự hi sinh của bọn họ không uổng phí, hơn hai mươi năm nay, các thôn dân đều sống rất tốt, an cư lạc nghiệp.
Biết được trong thôn sửa đường, tất cả mọi người đều xây nhà ở rắn chắc.
Cũng biết con cháu của bọn họ đều có tương lai khiến bọn họ rất vui mừng.
Bọn nhỏ trưởng thành, hoặc là thi đậu đại học, hoặc là kết hôn sinh con, hoặc vẫn chỉ đánh cá, trồng cây, trông coi một căn tiệm nhỏ.
Nhưng dù sao không có nạn đói, thiên tai, có hi vọng, có sinh khí, thế là đã đủ.
Đêm dần dần trôi qua, ánh trăng trên sông dần lặn.
Giọng nói của nhóm người lớn tuổi cũng trở nên khàn khàn, cuối cùng, lời muốn nói, muốn nghe, gần như đã nói xong.
“Đến lúc phải đi rồi.” Tiết Thẩm nhìn thời gian, bàn tay lật lại, sức mạnh của ấn Thủy Quan xuất hiện.
Cảnh tượng tại cửa sông Đại Hoang, nơi hướng ra biển Ngọc Sắt đột nhiên thay đổi, kết giới vô hình bị phá ra.
Tựa như một bức màn sân khấu vô hình bị kéo ra, lấy cửa sông làm ranh giới, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi.
Sông Đại Hoang vẫn luôn không ngừng chảy xiết, mà bên ngoài cửa sông, biển Ngọc Sắt xanh thẳm lại biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là một đại dương đỏ như máu, bao phủ phía trên đại dương mênh mông là lớp sương mù dày đặc vô tận màu xám xịt.
Tiết Thẩm nói: “Đây chính là sông U Minh.”
Cậu hơi dừng lại, có hơi ngạc nhiên đối với cảnh tượng mình nhìn thấy “Sương mù dày thật.”
Bàng Sương Khanh hơi thở dài: “Năm nay hạn hán kéo dài, mực nước của biển Ngọc Sắt giảm xuống nhiều kinh khủng, môi trường sống nơi đây đã rối loạn từ lâu, thành ra sông U Minh cũng chịu ảnh hưởng.”
Tiết Thẩm gật đầu, đúng là thế.
Trong hoàn cảnh bình thường, sông U Minh chính là con đường để vong hồn đi đến Âm Ti, trên sông không có sương mù kiểu này, nhưng nơi đây, sông U Minh trùng với thuỷ vực của nhân gian, âm dương giao thoa, ảnh hưởng lẫn nhau.
Sự sống của nhân gian hỗn loạn, sông U Minh cũng sinh ra sương mù đầy trời hiếm thấy.
Vốn dĩ điều này cũng không ảnh hưởng quá lớn, nếu là bình thường, chỉ cần vong hồn được toại nguyện, đương nhiên sẽ có thể nhận được sự triệu hồi của Âm Ti, vượt qua Sông U Minh đi về hướng luân hồi.
Nhưng những tàn hồn này lại không được, bọn họ đã ở lại nhân gian quá lâu, đã bỏ qua giờ Âm Ti triệu hồi, lại bị nước sông cọ rửa nhiều năm, hồn phách suy yếu, căn bản là không thể tự mình qua sông.
Bình thường thì trong tình huống này nên có Âm sai ở đây đưa đò, đưa bọn họ qua sông, nhưng lớp sương mù này thực sự quá lớn, sợ là quỷ của Âm Phủ cũng không thấy rõ đường xá, đương nhiên không có cách nào tới đón đưa bọn họ.
Mà những vong hồn vừa mới khôi phục thần trí này lại càng không biết Âm Ti ở hướng nào, nếu như bất hạnh đi lạc trên sông U Minh thì có thể sẽ thật sự vĩnh viễn chìm vào trong đó, không được đầu thai.
“Đây… Sao có thể như vậy?”
“Chúng tôi phải qua sông thế nào?”
Nhóm vong hồn hai mặt nhìn nhau, có người thăm dò thử bước một bước vào cửa sông U Minh, kết quả vừa giẫm mạnh là chìm, dọa đến nỗi hắn nhanh chóng rụt chân về.
“Không còn cách nào, căn bản là chúng ta không nổi được.”
“Vậy có phải chúng ta sẽ phải tiếp tục ở lại nhân gian, không thể đầu thai hay không?”
Vất vả lắm những hồn phách này mới được viên mãn, nhưng lại đụng phải chuyện này, sao không khiến ma uể oải cho được.
Người sống trên bờ cũng rất sốt ruột: “Vậy bây giờ phải làm sao? Chúng tôi có thể giúp gì được không?”
Đang lúc bối rối, chợt nghe thấy Tiết Thẩm nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ đưa mọi người qua sông.”
Nghe vậy, cả ma trên sông và người trên bờ đều quay đầu lại, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Chuyên gia Tiết, cậu nói thật sao?”
Ngu Kiệt Xu cũng rất kinh ngạc, nhanh chóng khuyên nhủ: “Chuyên gia Tiết, xin cậu nghĩ kĩ lại, sương mù dày đặc như thế, quỷ sai của Âm Ti cũng không thấy rõ đường, cậu tuyệt đối đừng vì xúc động nhất thời mà mạo hiểm…”
Tiết Thẩm nhìn về hướng sông U Minh, khẽ cười nói: “Không sao, tôi có thể thấy rõ.”
Mắt rồng cũng như vầng trăng sáng trên mặt biển, nó có thể xuyên thấu được hỗn độn, màn sương dày đặc trên sông U Minh này chính là hỗn độn bao phủ ở ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Chân Long đương nhiên có thể phá vỡ rào cản này và tìm ra đường đến Âm giới.
Ngu Kiệt Xu không ngờ Tiết Thẩm lại có thể nhìn xuyên màn sương, cô ngẩn người một chốc, lát sau mới hoàn hồn lại, hỏi: “Nhưng, cậu đưa họ đi bằng cách nào?”
Cứ cho là Tiết Thẩm có thể nhìn thấy đường đi, nhưng mà nhiều vong hồn như vậy, phải đưa qua như thế nào?
Tiết Thẩm quay lại nhìn sông Đại Hoang, trên mặt sông đen kịt có một chiếc thuyền rồng dài gần hai mươi mét lẳng lặng tắm mình dưới ánh trăng.
Cậu cười nói: “Đương nhiên là đưa bằng thuyền rồi.”
Thần mộc Long Chu là chiếc thuyền rồng biểu tượng của biển Ngọc Sắt, kĩ thuật chắc chắn là vô cùng tinh xảo, đầu rồng sinh động như thật, từng miếng vảy rồng trên thân thuyền rõ ràng, sừng rồng như bay, trông vô cùng mạnh mẽ.
Khuyết điểm duy nhất chính là thời gian đã qua quá lâu nên trông có vẻ hơi cũ kỹ, hơn nữa thời gian ngâm trong nước quá dài, lớp sơn trên mắt rồng hơi tróc ra.
“Ngài muốn dùng Thần mộc Long Chu chở bọn họ đi?” Mặt Bàng Sương Khanh lộ vẻ nghi ngờ, mở miệng nói: “Có được không vậy? Tôi thấy Thần mộc Long Chu không thần kỳ như trong truyền thuyết chút nào, lúc trước tôi muốn dùng nó đưa vong hồn lên cũng khó, nó có thể vượt qua sông U Minh thật sao?”
“Giờ thì vẫn chưa.” Tiết Thẩm bấm một chỉ quyết rồi đi qua, Thần mộc Long Chu tựa như có ý thức, chậm rãi lái về phía mép nước, cậu đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu rồng trên thuyền một chút.
Trên chiếc thuyền rồng làm từ gỗ cực nặng này đúng là có thần lực của Chân Long, thần lực và sức mạnh của Ấn Thủy Quan có cùng nguồn gốc, đều đến từ Long Vương sông Kháng Dương.
Tiếc là bây giờ thần lực trên thuyền rồng chỉ còn lại một chút xíu, cũng không biết là do tiêu tán tự nhiên theo thời gian hay là do Long Vương thu hồi sức mạnh lại nữa.
Tóm lại, thần lực Long Vương ban cho chiếc thuyền rồng truyền kỳ này đã nhạt đến mức gần như là biến mất, cho nên Bàng Sương Khanh mới không thể nào dùng chiếc thuyền này nâng vong hồn lên được.
Nhưng mà người có thể ban cho thuyền rồng sức mạnh Chân Long không chỉ có Long Vương sông Kháng Dương.
Giản Lan Tư thấy Tiết Thẩm gọi thuyền rồng đến mép nước, tò mò hỏi: “Em định làm thế nào?”
Tiết Thẩm nhíu mày cười với anh một tiếng: “Vẽ rồng điểm mắt mới có thể khiến cho rồng sống lại.”
Giản Lan Tư còn chưa kịp hiểu đã thấy Tiết Thẩm cầm quái vật xoáy nước lên lần nữa, rồi cọ thân cá của nó lên lưỡi kiếm của Thẩm Phán Tường Vi một chút.
Thẩm Phán Tường Vi sắc bén biết bao, thân của quái vật xoáy nước lập tức bị cắt một đường, dòng máu màu đỏ chảy ra.
Quái vật xoáy nước yếu ớt mở miệng cá ra, rưng rưng kêu thảm: “Noooo —— “
Giản Lan Tư cũng: ?
“Câm miệng.” Tiết Thẩm một tay nắm miệng quái vật xoáy nước, ngón trỏ tay kia thì chấm chấm vào máu nó rồi sơn lên hai bên mắt của Thần mộc Long Chu, đồng thời miệng niệm quyết.
Pháp lệnh hạ xuống theo máu tươi, con mắt của thuyền rồng lập tức hiện lên ánh vàng nhàn nhạt, trở nên có thần hơn, ánh trăng vừa chiếu vào, con mắt kia dường như biết chuyển động.
Cả con thuyền lập tức trở nên sống động.
“Là thần lực của Chân Long.” Bàng Sương Khanh kinh ngạc nói, anh ta là Thủy Tộc nên độ nhạy cảm với hơi thở của rồng cũng đứng nhất.
Anh ta không khỏi lau nước bọt: “Tôn giá thật sự có thể mượn được sức mạnh của long quân.”
Khó trách con cá đầu to kia lại nịnh nọt nhân loại này như thế!
Không chỉ Bàng Sương Khanh, người cùng đám quỷ chung quanh cũng giật mình nhìn Tiết Thẩm, nhưng không phải vì sự thần kỳ của phép thuật vẽ rồng điểm mắt, mà là…
Kha Bác Trí vô thức sờ lên cổ mình, nuốt một ngụm nước bọt: “Cậu cứ lấy máu như vậy hả…”
Sao mà đơn giản thô bạo vậy!
“Không thì sao?” Tiết Thẩm liếc hắn một chút, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ tôi phải cắn ngón tay của mình hả? Mơ đi.”
Kha Bác Trí: “…”
Cũng không hẳn là ý này, nhưng mà đúng là phim truyền hình luôn chiếu như vậy, thời khắc mấu chốt nhân vật chính cắn tay một cái để lấy máu, động tác đó đẹp trai biết bao!
Đâu có không chút do dự mà cắt lên một con cá như Tiết Thẩm đâu… Phong cách cũng khiến người ta thấy là lạ, rất khó để làm quen.
Nhắc mới nhớ, anh Thẩm dùng con quái vật xoáy nước này cũng thuận tay thật đó…
Tiết Thẩm mặc kệ bọn họ nghĩ gì, sau khi điểm mắt rồng xong liền đẩy nhẹ thuyền rồng về trong dòng sông, nói với những vong hồn trôi nổi kia: “Lên thuyền đi.”
Năng lực cảm nhận của vong hồn đối với hơi thở Chân Long còn mạnh hơn người sống nhiều, bọn họ lập tức chú ý thấy chiếc thuyền này khác với vừa nãy rất nhiều, nó có sức mạnh để nâng bọn họ lên.
Bầy quỷ cực kì vui mừng, ầm ĩ bò lên thuyền.
Tiết Thẩm nhìn về phía Giản Lan Tư, nói: “Đàn anh, em cần anh giúp một chuyện.”
Giản Lan Tư: “Em nói đi.”
Tiết Thẩm: “Em muốn cho dẫn đường bọn họ, đưa bọn họ đến Âm Ti, xác thịt người sống không thể đi vào sông U Minh được cho nên lát nữa em phải để hồn phách rời khỏi cơ thể, anh hãy để ý cơ thể giúp em, em sẽ nhanh chóng trở về.”
“Cái gì?” Vẻ mặt Giản Lan Tư đanh lại, gần như là phản bác trong vô thức: “Không được, quá nguy hiểm.”
Mặc dù anh chưa từng vào Âm Phủ của Trung Quốc nhưng cũng biết đây không phải là chỗ mà người sống nên tới.
Huống gì Tiết Thẩm còn muốn để hồn phách rời khỏi cơ thể, lỡ như có việc gì làm chậm trễ, bỏ lỡ thời gian thì e là cậu sẽ không về được.
Tiết Thẩm cũng chẳng suy nghĩ gì đến phản ứng của anh nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn, nói: “Đừng lo lắng, em sẽ trở về an toàn mà.”
Giản Lan Tư sao có thể không lo lắng, anh cầm ngược cổ tay Tiết Thẩm: “Để anh đi cho.”
“Sao anh ngốc vậy?” Tiết Thẩm bật cười: “Anh không có cách nào nhìn thấu rào cản trên sông U Minh, chuyến này chỉ em mới đi được.”
Giản Lan Tư kiên trì: “Vậy anh đi chung với em.”
“Thế càng không được.” Tiết Thẩm lắc đầu: “Anh mà đi cùng em thì ai trông cơ thể cho em?”
Cậu liếc nhìn quanh một chút, thừa dịp những người còn lại không chú ý, tiến đến bên tai Giản Lan Tư, nhỏ giọng nói: “Đàn anh, em chỉ tin tưởng mỗi anh thôi.”
Lý do này cuối cùng cũng làm Giản Lan Tư bình tĩnh lại, anh nhếch môi, nửa ngày không nói gì, cũng không có cách nào nói chuyện.
Bởi vì anh hiểu rất rõ, thật ra anh không còn lựa chọn nào khác.
Chuyến này chỉ Tiết Thẩm mới có thể đi được, mà một khi hồn Tiết Thẩm rời khỏi cơ thể, Giản Lan Tư nhất định phải ở lại để bảo vệ.
Anh không bao giờ yên tâm giao cơ thể Tiết Thẩm cho bất kỳ ai khác.
Cuối cùng, Giản Lan Tư gật gật đầu: “Được, anh trông cho em.”
“Đừng lo lắng.” Tiết Thẩm cười cười, suy nghĩ một chốc rồi xích lại gần thêm một chút, nói nhỏ: “Đàn anh, anh đừng quên, em vốn chính là người mượn xác hoàn hồn.”
Câu nói cuối cùng này khiến Giản Lan Tư yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn trịnh trọng nói: “Em nhất định phải bình an trở về đó.”
Tiết Thẩm gật đầu: “Em biết rồi.”
Nói đến đây, may là cậu vừa thu hoạch được sức mạnh bên trên Ấn Thủy Quan , hồn phách cuối cùng đã được toàn vẹn nên mới có thể rời khỏi cơ thể.
Nếu hồn phách của cậu vẫn trong trạng thái không trọn vẹn thì không cách nào xuất ra, thế thì e là đêm nay không ai có thể đưa những vong hồn này qua sông.
Có lẽ đây là do số phận an bài.
Việc này không nên chậm trễ, Tiết Thẩm bảo những người khác lui về bên bờ trước, trên con đê dài chỉ còn lại hai người là cậu và Giản Lan Tư, sau đó, cậu ngồi xếp bằng xuống ngay mép nước, tạo ra tư thế thiền định.
Một lát sau, hồn phách mỏng manh của cậu bay ra từ cơ thể, lơ lửng trên không trung.
Giản Lan Tư ngẩng đầu nhìn lên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hồn phách của Tiết Thẩm.
Hồn phách của Tiết Thẩm và trông rất giống ngoại hình của cơ thể này nhưng mà cằm nhọn hơn một chút, khóe mắt hơi xếch lên, trông còn lạnh lùng hơn ngoại hình bình thường của cậu nữa.
Ánh mắt cậu vừa sâu vừa sáng long lanh như viên ngọc quý, như thể ẩn chứa sông núi biển cả, lại như thể có thể nhìn thấu mọi điều trên thế gian.
Kỳ lạ là hai bên trán của cậu có hai cái sừng nho nhỏ, trên sừng còn phân nhánh nữa.
Giản Lan Tư: ?
Anh không kịp suy nghĩ sừng kia là cái gì nữa, chỉ thấy Tiết Thẩm đưa tay điểm về phía Thần mộc Long Chu: “Đi theo ta.”
Vừa dứt lời, cậu lướt qua mặt nước, bay về phía Sông U Minh.
Cùng lúc đó, Thần mộc Long Chu như sống lại, mắt rồng phát ra kim quang, vảy rồng trên thân thuyền phát sáng, không gió mà bay, theo sau lưng Tiết Thẩm, phá vỡ mặt nước, xuyên qua ranh giới hai bờ sinh tử, vào trong sông U Minh.
Đám người trên bờ đều trừng mắt nhìn Thần mộc Long Chu to lớn chở mấy chục vong hồn, chầm chậm biến mất trong lớp trong sương mù dày đặc của Sông U Minh.
Cuối cùng, khi thuyền rồng đã tiến vào Sông U Minh, cảnh tượng trước mắt mọi người nhoáng lên một cái, trong khoảng không như có sóng gợn, kết giới đột nhiên đóng lại.
Nhìn rồi lại nhìn chăm chú, làm gì có Sông U Minh nào, cũng chả có rào cản nào.
Sông Đại Hoang ào ào không dứt, bên ngoài cửa sông là màu xanh đậm của biển Ngọc Sắt mênh mông vô bờ, trăng sáng treo trên chân trời, chiếu sáng cả một vùng trời bát ngát này.
Xưa nay vẫn thế.
Giản Lan Tư đứng bên cạnh cơ thể Tiết Thẩm, Tường Vi Thẩm Phán dựng trước người, mũi kiếm chĩa xuống đất, dùng tư thái trung thành bảo vệ cho người đang ngồi xếp bằng.
Sau khi Kết Giới U Minh đóng lại, Giản Lan Tư mấp máy môi, một lát sau, tay anh cầm một tấm bùa vàng, ngưng thần niệm quyết.
Ánh lửa bùng lên, chiếu sáng gương mặt Giản Lan Tư, khi bùa vàng cháy hết, tro giấy màu đen không gió mà bay, giống như được sức mạnh vô danh dẫn dắt, trôi về phía sông Đại Hoang đổ ra cửa biển.
…
Trên sông U Minh, sương mù đầy trời như được hiện thực hóa, trong tầm mắt chỉ có một trời mênh mông màu xám đậm.
Trong màn sương dày đặc, một chiếc thuyền rồng rẽ nước tiến lên, hoàn toàn không bị cản trở bởi bầu trời mù sương mà kiên định đi về một hướng.
Thanh niên trên trán có hai sừng chắp tay sau lưng đứng trên đầu rồng, hai mắt như lưu ly dửng dưng nhìn con đường phía trước.
Phía sau cậu, mấy chục vong hồn hai mặt nhìn nhau, vừa cảm kích lại kích động, nhất thời đều nói không nên lời.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng nhóm vong hồn cũng phát ra thanh âm.
“Tôi thấy rồi.”
“Là Quỷ Môn Quan!”
“Tôi cũng thấy! Chúng ta đến rồi, cuối cùng chúng ta cũng đã đến Âm Ti —— “
Sương dày dần dần tan đi, sóng lớn cuồn cuộn dần dần nhẹ lại, người ta có thể lờ mờ thấy được Quỷ Môn Quan nguy nga che trời ở cuối sông U Minh.
“Đến rồi, đoạn đường tiếp theo các người phải tự đi rồi, tôi phải trở về đây.” Tiết Thẩm nói.
Mấy chục vong hồn nghe vậy ồn ào đứng thẳng người, ăn ý cúi mình vái chào Tiết Thẩm: “Cảm ơn tôn giá.”
“Cảm ơn Phục Ba long quân.”
Sau cái khom người chào này, Tiết Thẩm cảm giác được sức mạnh cậu nắm giữ rõ ràng lại tăng thêm một phần, mà loại tăng tiến này này lại cực kì quen thuộc.
Trước đó không lâu, khi lão tứ bị Trư Bà Long bắt đi, lúc Tiết Thẩm lợi dụng hơi thở tìm kiếm tung tích của lão tứ cũng đã phát hiện tu vi của mình mạnh lên không rõ lý do.
Trước đây cậu luôn không hiểu là chuyện gì, nhưng giờ khắc này, cuối cùng cậu đã hiểu rõ.
Hóa ra sự tăng tiến này đến từ tín ngưỡng của Âm Phủ.
Kết hợp với kinh nghiệm của cậu trong khoảng thời gian này, không khó đoán ra, lúc trước sức mạnh cậu tăng lên hẳn là đến từ những cô hồn của núi hoang bên suối Dương Nam đã được cậu siêu độ.
“Thì ra là như vậy.”
Tiết Thẩm bật cười, cũng không khách sáo thêm, chỉ gật đầu, nói: “Tất cả lên bờ hết đi.”
Hai mươi năm phiêu bạt, cuối cùng đã kết thúc.
Vong hồn tiếp tục đi về phía trước chuẩn bị lên bờ, mà Tiết Thẩm thì cũng chuẩn bị trở về.
Tiết Thẩm đang định khởi hành, bỗng nhiên lòng bàn tay hơi nóng lên, cậu hơi nghi hoặc mà mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay hiện ra một lá bùa vàng.
Cậu không còn xa lạ gì với là bùa này nữa.
Chính là loại bùa mà Giản Lan Tư luôn dùng để luyện thuật thông thần.
Tiết Thẩm phản ứng lại, đàn anh đang muốn liên hệ với Phục Ba quân đây mà.
Không đúng lúc gì hết!
Trước đó Tiết Thẩm bị kẹt trong cơ thể người phàm, không có cách nào nhận được bùa sau khi đốt lên, lần nào cũng chỉ có thể thu được tro giấy còn sót lại trên thế gian nên cũng không cảm giác được niềm tin bám trên bùa chú của Giản Lan Tư.
Cho nên Giản Lan Tư vẫn luôn cho là Phục Ba quân không thích anh, cố ý không trả lời anh.
Bây giờ hồn phách của Tiết Thẩm rời khỏi cơ thể, cuối cùng đã để cậu nhận được lá bùa Giản Lan Tư đốt một lần.
Tiết Thẩm lập tức quyết định nhân cơ hội này trả lời cho Giản Lan Tư bằng một bức thư thật dài, để đàn anh có thể cảm nhận một chút ấm áp đến từ Phục Ba quân!
Đầu tiên phải nghe tiếng lòng đàn anh trước cái đã.
Bàn tay Tiết Thẩm nhẹ lướt qua trên bùa vàng, giọng nói của Giản Lan Tư yếu ớt vang lên.
“Phục Ba Long quân, nếu người vẫn không nhận lời kêu gọi của tôi cũng không sao cả, nhưng xin người nhất định phải bảo vệ Tiết Thẩm, xin hãy giúp cậu ấy trở về an toàn từ U Minh giới.
Xin để người tôi yêu an toàn trở lại bên cạnh tôi.
Tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào.”
Tiết Thẩm: ?
Tiết Thẩm: “… Hở! ! !”