Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 25: Sốt




Trước khi rời đi Diệp Dạng từng rất nhiều lần muốn làm giấy chứng minh nhưng có lẽ cha cậu cũng đã đoán được gì đó nên giấu hết giấy tờ kể cả sổ hộ khẩu.

Dù như vậy, Diệp Dạng vẫn quyết tâm rời đi.

Sau khi nghe được tất cả, Hạ Đông chỉ cảm giác bị khoét rỗng một phần ở đâu đó trong trái tim anh, dường như chỉ một cơn gió thổi qua cũng đủ làm nó đau đớn.

Anh nghiêng người muốn ôm cậu bạn nhỏ trước mắt nhưng lại sợ cậu bạn nhỏ ghét sự đụng chạm của mình.

Rõ ràng không phải là đồng tính nhưng bị người đồng tính hại thành như thế, nếu là anh, có lẽ chẳng thể sống chung một bầu không khí mất...

Hạ Đông chỉ có thể an ủi Diệp Dạng bằng lời nói.

"Không sao đâu, mọi thứ qua rồi."

Diệp Dạng hít sâu một hơi bằng cái mũi nghẽn, cậu nói chuyện này ra không phải vì muốn được thương hại hay đại loại như thế, cậu chỉ là muốn nói với anh Đông:

"Trước khi gặp anh Đông với mọi người, thật ra tôi sợ tiếp xúc da thịt lắm... Trịnh Hòa như thế làm tôi rất ghê tởm, cũng cảm thấy đồng tính thật ghê tởm."

"Nhưng bây giờ tôi cảm thấy bản thân dường như cũng mang nặng định kiến giống bọn họ... Những người đã bắt nạt tôi."

Diệp Dạng lau nước mắt trên mặt, hốc mắt vẫn còn đỏ hoe.

"Tôi không nên vơ đũa cả nắm, không nên đánh giá một người ghê tởm hay không chỉ dựa trên xu hướng tính dục. Anh Nhượng và anh Tỉnh rất tốt..."

"Anh cũng tốt lắm ạ."

"..."

Diệp Dạng trả lời câu hỏi đầu tiên của Hạ Đông:

"Mặc kệ trước khi tôi đã trải qua chuyện gì, tôi sẽ không bao giờ ghê tởm anh Đông đâu."

Phảng phất như nơi mềm mại nhất trong trái tim Hạ Đông bị chạm phải, vừa chua chát vừa ngọt ngào.

Anh không kìm lòng được nghiêng người ôm lấy cậu bạn nhỏ.

Đầu Diệp Dạng tựa vào vai Hạ Đông, trong vô thức cậu cọ cọ lên chiếc cổ ấm áp của Hạ Đông, cũng duỗi tay ôm lấy anh.

Hai người ôm nhau thật lâu, Hạ Đông không buông tay, Diệp Dạng cũng không giãy giụa.

Đến khi Hạ Đông buông Diệp Dạng, đôi mắt cậu đã híp lại còn ngáp một cái.

Hạ Đông khẽ khàng xoa xoa đầu cậu.

"Buồn ngủ à?"

"Dạ..."

Hạ Đông hơi do dự hỏi:

"Không thì nhóc cứ ngủ ở đây, không cần về phòng."

Diệp Dạng không đáp lời, trong lòng Hạ Đông chợt nhảy lên cảm thấy lời nói của anh không ổn.

"Không ở cũng không sao, đi vài bước là về phòng nhóc mà..."

Vừa dứt lời đã thấy Diệp Dạng thu người vào ổ chăn chỉ để lộ đầu ra bên ngoài, giọng nói cậu mơ màng dần.

"Anh Đông ơi, tư thế ngủ của tôi tốt lắm, không đạp đá linh tinh đâu."

"..."

Hạ Đông không nhịn được cười rộn lên, thầm nghĩ cậu bạn nhỏ sao mà đáng yêu thế.

Khi Diệp Dạng ngủ say Hạ Đông mới nhẹ nhàng di chuyển xuống giường, anh mở một chai rượu vang đỏ, một mình uống.

Chỉ cần anh tưởng tượng cậu bạn nhỏ ở trường học bị đối xử thậm tệ, oan ức lại bất công như vậy anh chẳng thể bình tĩnh một chút nào.

Tuy rằng anh không comeout với người nhà nhưng rất nhiều người biết tính hướng của anh, chưa từng ai xúc phạm hay tỏ thái độ về vấn đề này, ít nhất là mặc ngoài.

Một chai rượu vang nhanh chóng cạn đáy, Hạ Đông thay áo ngủ trở về phòng, dần dần chìm vào giấc ngủ...

...



Sáng hôm sau, Hạ Đông bị đánh thức bởi cuộc gọi của một người phụ trách Tiger Studio, muốn nói chuyện với anh về cuộc thi Ngôi sao truyện tranh.

Hạ Đông cảm thấy sau lưng anh có gì đó nóng nóng, hơi nóng xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh truyền đến da thịt, anh vừa nói chuyện với người bên kia điện thoại vừa ngồi xoay người lại xem phía sau mình.

Cậu bạn nhỏ vẫn chưa tỉnh, cả khuôn mặt đỏ bừng, không biết do thời tiết nóng hay vì lý do gì.

Hạ Đông vô ý chạm tay phải của anh lên trán cậu, giật mình phát hiện sao lại nóng như thế!

Anh muộn màng phát hiện thì ra thứ nóng hỏi trên lưng mình vừa rồi là trán của cậu bạn nhỏ.

Diệp Dạng đang nằm mơ, cảm giác cả cơ thể cậu chìm trong biển lửa, toàn thân vừa khô vừa nóng.

Nhưng hình như ở đây không chỉ có mình cậu, cách đó không xa có một bóng người lờ mờ, cậu cố gắng đi đến, dường như khi đến gần thêm một bước cảm giác nóng bức khó chịu sẽ giảm đi một ít.

Bất chợt Diệp Dạng nhìn rõ được mặt người nọ, người đó nhẹ nhàng ôm lấy cậu, Diệp Dạng trong cái ôm ấy có cảm giác mát mát lạnh lạnh không còn quá khó chịu, cậu không nhịn được khẽ cọ cọ mà thấp giọng nỉ non:

"Anh Đông ơi..."

Đột nhiên có giọng nói gọi Hạ Đông, anh còn tưởng cậu bạn nhỏ tỉnh rồi nhưng phát hiện cậu vẫn nhắm nghiền hai mắt, nhưng cái trán của cậu luôn dụi dụi vào lòng bàn tay của anh.

Đầu bên kia bỗng nói:

"Này, tôi nói cậu sao Valentine không chịu ra ngoài chơi thì ra có người ở nhà, còn nói đi cùng cậu bạn nhỏ, đừng nói là bạn trai cậu nha..."

Hạ Đông có cảm giác không nói nên lời, đáp:

"Đừng nói nhảm, tôi không lừa cậu, nhóc ấy vẫn là cậu bạn nhỏ, còn chưa trưởng thành."

Bên kia tiếp tục lên án, nói:

"Cái đ* má, cậu đói đến mức ăn quàng như vậy rồi hả? Còn chưa đủ tuổi cũng không tha!"

Hạ Đông vừa xuống giường tìm nhiệt kế, nghe đến đây kìm không được mà văng tục một câu.

"Mẹ kiếp, tôi là loại người như vậy à!"

"Cậu không phải."

Bên kia tiếp tục lải nhải:

"Nhưng có thể là một mình lâu quá bị nghẹn, dễ biến tính thành biến thái lắm, lúc trước không phải nhưng hiện tại thì không chắc..."

Người phụ trách Tiger Studio họ Giang tên Nam là bạn cùng phòng hồi đại học của Hạ Đông, cũng là người đầu tiên biết xu hướng tính dục của anh.

Sau khi phát hiện Hạ Đông đồng tính điều đầu tiên Giang Nam nói là: Vãi ò, Bro thật tuyệt vời, vậy thì tôi bớt một đối thủ cạnh tranh rồi.

Vì cái tính hài hước này của mà tình bạn của Hạ Đông với Giang Nam vẫn kéo dài đến bây giờ.

Không nghe thấy Hạ Đông nói chuyện, Giang Nam cảm thấy anh khẳng định đã chấp nhận lý luận của mình.

"Tuy cậu là anh em của tôi nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cậu phạm tội được, nên cậu nhanh buông tha búp măng non của tổ quốc đi thôi..."

Hạ Đông bận nhét nhiệt kế vào miệng Diệp Dạng không rảnh để ý Giang Nam bị thần kinh, nói:

"Cút!"

Hạ Đông cẩn thận nắm lấy cằm của Diệp Dạng muốn cậu bạn nhỏ mở miệng nhưng làm thế nào Diệp Dạng vẫn ngậm chặt miệng, Hạ Đông bất đắc dĩ chỉ có thể nhẹ nhàng xoa xoa môi của cậu bạn nhỏ.

Cảm giác có gì đó là lạ Diệp Dạng mơ màng muốn tỉnh lại, Hạ Đông thấy vậy bèn nhẹ giọng dỗ dành:

"Ngoan nào, mở miệng..."

Nghe được câu nói vừa rồi của Hạ Đông, Giang Nam kích động đến mức làm vỡ cái cốc trên tay.

"A Đông à, thì ra cậu là loại người thích chơi như vậy, trước đây tôi nhìn lầm cậu rồi. Chúng ta đang gọi điện loại mà cậu lại bắt cậu ấy làm cho cậu..."

Vất vả lắm Hạ Đông mới nhét được nhiệt kế vào miệng cậu bạn nhỏ, anh thật sự không nghe nổi nữa mà giật giật khóe miệng.

"Nếu nói về suy nghĩ đen tối, tôi không so nổi với cậu. Cậu bạn nhỏ phát sốt, tôi đo nhiệt kế cho nhóc ấy, suốt ngày trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy hả?"

"... Cậu càng lúc càng quá đáng, còn làm con nhà người ta tới phát sốt, tôi nghe nói các cậu... Chỉ có bắn bên trong... Mới có thể phát sốt như vậy..."

Trong lòng Giang Nam tràn đầy căm phẫn nói:



"Sao cậu có thể xâm phạm trẻ vị thành niên như vậy hả? Đó là ấu dâm đó có biết không? Hạ Đông ơi là Hạ Đông, tôi không nghĩ cậu lại loại người như vậy đấy!"

Diệp Dạng bị cơn sốt giày vò cũng dần tỉnh lại, đầu óc choáng váng hỏi:

"Cái gì trẻ vị thành niên? Ấu dâm?"

"Anh, biến! Tôi đã mười bảy tuổi rồi!"

Bởi vì nói chuyện nên cây nhiệt kế trong miệng cậu rớt ra ngoài, Hạ Đông lại nhét nó vào trong miệng Diệp Dạng.

"Ngoan, mở miệng. Đừng nói chuyện, nhóc phát sốt rồi phải đo thân nhiệt cho nhóc."

Giang Nam tiếp tục oán trách:

"Mười bảy tuổi thì sao? Mười bảy tuổi vẫn là con nít, vậy mà cậu vẫn bắn vào trong... Tôi khinh thường cái loại hành vi này... Thằng nhóc đó vẫn còn nhỏ!"

"..."

Hạ Đông không chịu được lập tức treo điện thoại, nhìn thấy ánh mắt ngờ nghệch của cậu bạn nhỏ trong lòng chợt có cảm giác tội lỗi khó hiểu...

Hạ Đông cảm giám hình như anh bị Giang Nam tẩy não rồi, nếu không tại sao anh chưa làm cái gì sai trái lại có cảm giác tội lỗi thế này?

...

Diệp Dạng sốt không cao lắm chỉ 37.9 độ C, vốn dĩ Hạ Đông muốn đưa cậu đến bệnh viện nhưng không chịu nổi giọng nói gần như là làm nũng của cậu.

"Anh Đông ơi, tôi không muốn đến bệnh viện đâu..."

Hạ Đông chỉ có thể chiều theo mong muốn của cậu bạn nhỏ để bản thân cậu tự hạ sốt, sau đó anh ra ngoài mua ít thuốc hạ sốt.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Dạng cứ tỉnh dậy rồi lại ngủ thiếp đi. Thật ra Diệp Dạng rất ghét cảm giác phát sốt, trước đây mỗi lần bị sốt cả người cứ uể oải, khó chịu, đầu óc như muốn xoay vòng vòng, đôi khi cậu còn không phát hiện mình bị sốt.

Nhưng lần này thì khác, bây giờ có người vì cậu mà lo lắng, quan tâm, chăm sóc còn dỗ dành cậu.

Đến giữa trưa Diệp Dạng mới cảm thấy tốt hơn, câu nghe thấy trong bếp có tiếng động mới biết Hạ Đông có lẽ đang nấu cơm, cậu chống người ngồi dậy tựa người vào đầu giường, ngắm nhìn gian phòng này.

Cách bài trí trong phóng khá đơn giản, hai chiếc tủ quần áo rất lớn thêm một chiếc gương toàn thân, không có quá nhiều đồ đạc đến cả TV cũng không có.

Màu sắc chủ đạo là trắng và đen, không phù hợp với ấn tượng của Diệp Dạng về Hạ Đông.

Thực tế thì cậu rất ít khi chủ động vào phòng Hạ Đông, đa phần đều đứng bên ngoài gõ cửa sau đó Hạ Đông mời vào hoặc Hạ Đông đến phòng cậu.

Diệp Dạng xuống giường xỏ dép lê, mở rèm cửa. Giông tố hôm qua đã là chuyện dĩ vãng, ngày mới đến ánh nắng chan hòa, bầu trời sáng sủa giống như tâm trạng của cậu, dần dần tươi sáng hơn.

Ánh sáng bao phủ lấy cơ thể cậu, tạo cảm giác mềm mại mà ấm áp.

Hạ Đông vừa vào phòng thấy cảnh tượng này bèn nghĩ, nếu cậu bạn nhỏ sống trong một gia đình bình thường lớn lên như những đứa trẻ bình thường khác, thì bây giờ có lẽ cậu sẽ lớn lên như một mặt trời nhỏ ấm áp, là một cậu thiếu niên dịu dàng...

"Đừng đứng đấy, nhóc về giường lại đi, đồ ngủ mỏng vậy không sợ lạnh sao?"

Diệp Dạng ngoan ngoãn trở về giường ngủ, Hạ Đông đưa bát cháo đến tay cậu.

"Nhóc đang bị sốt, phải kiêng nhiều thứ nên tôi chỉ nấu cháo thôi."

Diệp Dạng nhìn bát cháo sườn heo khoai từ trong tay chợt nhớ đến bát cháo lần đó của bác Lý, do vợ của bác Lý nấu cho cậu.

Cậu cũng nhớ đến cảm giác hạnh phúc của bác Lý khi nói về món cháo mà bạn đời của bác đã nấu suốt hai mươi năm.

Giờ phút này khi muỗng cháo ấm nóng trượt từ khoang miệng xuống yết hầu, dường như cậu cảm nhận được một chút sự hạnh phúc không chân thực.

...

Những ngày sau đó Diệp Dạng trở nên bận rộn hẳn, vừa đi làm vừa luyện vẽ. Dưới sự chỉ dẫn của Hạ Đông, cậu học được rất nhiều thứ mà lúc trước không hiểu rõ.

Muốn tham gia vào cuộc thi Ngôi sao truyện tranh, yêu cầu phải gửi một bộ truyện tranh do bản thân sáng tác bất kể thể loại nào đến website chính thức của Tiger Studio trước ngày 1 tháng 6.

Sau đó lấy top 30 tác phẩm có lượt bình chọn cao nhất vào vòng thi chính thức của cuộc thi Ngôi sao truyện tranh.

Phương pháp bình chọn này khá công bằng vì chỉ có những tài khoản đã đăng kí hơn ba tháng mới có thể tham gia bình chọn, bắt đầu bình chọn từ ngày 1 tháng 6 và thời gian là 10 ngày.

Về nội dung tác phẩm tham gia cuộc thi của Diệp Dạng, Hạ Đông không hướng dẫn gì nhiều, chỉ để cậu vẽ những thứ mình muốn.

Chỉ là đã đến tận tháng tư, Diệp Dạng vẫn phân vân không biết nên vẽ gì nhưng kỹ năng vẽ của cậu đã tiến bộ không ít.