Sau Khi Vô Địch Ta Đi Du Lịch Thế Giới Anime

Chương 13: Xui xẻo




Văn Đức: "Bản chủ nhóm đại khái biết được tương lai của hầu hết các thành viên trong group chat này, tương lai của các người xuất hiện dưới dạng phim ảnh, tiểu thuyết, truyện tranh để cho ta có thể nhìn thấy."

Midoriya Izuku: "Đây là một loại Quirk sao chủ nhóm?"

Hình ảnh không thể tin nổi.

Văn Đức: "Không, các ngươi là những nhân vật xuất hiện trong những bộ anime, tiểu thuyết ta xem mà thôi."

Hình ảnh con khỉ ngoáy mũi.

Midoriya Izuku: "Điều này làm sao có thể chứ!"

Cậu bé không thể nào tin được, cả cuộc sống của mình, của người thân, hay tất cả mọi thứ cậu bé trải qua từ trước tới giờ chỉ là một thứ giải trí cho người khác thôi sao.

Văn Đức: "Nhóc cũng không cần lo lắng làm gì, chư thiên vạn giới không thiếu cái lạ, các ngươi có thể giao lưu với ta thì tức là các ngươi thật sự tồn tại mà không phải những nhân vật hư cấu. Biết đâu ta cũng xuất hiện trong một bộ anime nào đó thì sao?"

Biểu tượng an ủi.

Văn Đức: "Giờ nói đến tương lai của nhóc. Midoriya Izuku, nhóc chính là nhân vật chính trong bộ anime, manga mà ta đang xem. Tương lai, khi nhóc mười bốn tuổi sẽ gặp All Might, thần tượng của mình và được hắn nhận làm học trò, tiếp nhận lấy Quirk của hắn, đỗ vào trường UA. Tuy nhiên, điều này cũng sẽ làm All Might mất đi năng lực và thời điểm đó cũng chính là lúc các phản diện xuất hiện. Tuy là có xem bộ anime của nhóc nhưng ta cũng không thật sự để ý chi tiết, điều ta muốn nói là từ bây giờ, thời điểm nhóc bốn tuổi thì hãy lên luyện tập thể chất. Để tương lai, khi thời điểm nhóc tiếp nhận Quirk của All Might thì có thể hoàn toàn sử dụng được nó, chứ không như trong tương lai gốc, nhóc đã phải rất chật vật với Quirk đó của All Might."

Hắn cũng không thật sự quá để ý chi tiết của bộ MHA, giờ bảo hắn xem lại thì lười vô cùng nên chỉ có thể tóm tắt.

Midoriya Izuku: "Đợi đã..."

Luồng thông tin quá nhiều khiến cho đầu Midoriya Izuku bị quá tải.

"Nếu đây là sự thật thì tương lai mình sẽ gặp All Might và trở thành học trò của chú ấy, mình sẽ kế thừa Quirk của chú ấy rồi sẽ thi đỗ vào trường UA. Khoan đã, điều này sẽ làm chú ấy mất đi năng lực và những kẻ xấu bắt đầu hành động..." Midoriya Izuku cứ ngồi trong góc không ngừng lẩm bẩm, từng giọt mồ hôi chảy ra, rơi xuống mặt đất.

Cái tật lẩm bẩm không ngừng này của cậu bé làm cho mấy đứa trẻ xung quanh có chút sợ.

"Có chuyện gì sao Midoriya-kun?" Có một cô bé thấy Midoriya Izuku hơi lẩm bẩm, trên mặt xuất hiện bối rối lên đến hỏi thử.



"A, không có gì đâu." Midoriya Izuku nhận ra rằng mình đã gây chú ý đến người khác.

Thế là cậu liền chạy ra chỗ vắng người rồi lại nhìn lên group chat.

Midoriya Izuku: "Cháu... Cháu muốn có Quirk nhưng cũng không muốn All Might vì cháu mà mất đi năng lực cứu vớt mọi người."

Văn Đức: "Gọi anh, bản chủ nhóm cũng không có già đến mức có một đứa cháu. Nói tóm lại là muốn cả hai thứ đúng không?"

Hình ảnh chắc chắn.

Midoriya Izuku: "Đu... Đúng vậy."

Mọi người không nhịn được muốn nói một câu, đều chat bằng tin nhắn, sao còn có thể nói lắp được cơ chứ.

[Keng! Dương Xuân Minh ( Hikari) đăng lên Siêu Thực!]

[Siêu Thực đã được thêm vào cửa hàng!]

Thanh âm lạnh lùng của hệ thống chợt vang lên.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Khuyết Điểm Hoàn Mỹ
3. Nữ Hầu Câm, Em Đứng Lại Đó!
4. Nguyệt Quang Tiểu Hoa
=====================================

Dương Xuân Minh ( Hikari): "Nhận lấy a Midoriya-kun, dựa vào nó, mở ra một con đường mới cho những người không có Quirk, để cho họ cũng có thể trở thành anh hùng. Vậy thôi, ta off đây."

Tiêu Viêm: "Bác Minh đi thong thả."

[Keng! Midoriya Izuku nhận lấy Siêu Thực!]

Cậu bé nhìn lên màn hình hệ thống, phía trên chính là những giải thích về Siêu Thực.

[Siêu Thực: Vừa tồn tại cũng vừa không tồn tại, không nằm trong bất kỳ loại hệ thống nào, không liên quan đến bất kỳ thứ gì, nó không phải khái niệm, logic, luân lý, nhân quả hay bất cứ thứ gì. Nó cho phép con người thực hiện mọi thứ mà bản thân họ mong muốn mà không cần phải tuân theo xiềng xích giới hạn, nó là thứ tự do nhất trên đời này!]

Isagi Yoichi: "Ta có suy nghĩ..."

Kirigaya Kazuto ( Kirito): "Trùng hợp, ta cũng có."

Tiêu Viêm: "Đúng dịp, ta cũng có."

Văn Đức: "Ta hoài nghi bác Minh chính là một siêu cấp đại lão, một bắp đùi to. Không thể nào chỉ là một chủ tiệm bình thường được."

Biểu cảm muốn chửi bậy.

Thậm chí hắn còn hoài nghi group chat này chính là do Dương Xuân Minh tạo ra, nếu không thì quá lạ.

Văn Đức: "Không có Quirk thì ngươi luyện tập thân thể, dùng nắm đấm của mình để bắt tội phạm. Nhưng nếu chỉ luyện tập không thôi thì không có đủ thời gian để ngươi bắt kịp với những người khác, dùng Siêu Thực để hỗ trợ bản thân đi. Ta cũng off đây."

"Dùng đôi tay này để bắt tội phạm sao? Đúng vậy, cần gì Quirk chứ, tự bản thân mình cũng có thể chiến thắng tất cả." Midoriya Izuku nắm chặt nắm đấm của mình, cậu bé ngộ ra rằng nếu con đường này không đi được vậy thì chỉ việc mở ra một con đường mới để đi là được.

...



Phía tận cùng của thế giới Đấu Phá.

Thế giới Đấu Phá là nơi thuộc về đấu khí, không hề có ma pháp diễm lệ, chỉ có đấu khí cương mãnh phồn thịnh...

Khụ khụ, không nói đến nữa.

Nơi này chính là thế giới của Tiêu Viêm, một trong những đồng bọn của Dương Xuân Minh.

Ở nơi xa nhất của thế giới, nơi các bức màn ngăn cách thế giới này và thế giới khác.

Hư không đột nhiên chấn động, gợn sóng không ngừng sinh ra, dần dần ngưng thực. Một cánh cổng không gian hiện ra, thân mang chiến bào, tay cầm cây thương được làm bằng đồng xanh.

Một nữ tử với dung mạo tựa như thiên tiên, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt miệt thị cổ kim tương lai, ngạo khí ngút trời từ bên trong bước ra. Nàng đứng giữa hư không, ở nơi đó, cho dù không có bất kỳ một hành động gì cũng khiến cho vạn đạo thần phục, chư thiên vì đó mà run rẩy, gào thét nhưng cũng vô cùng kín đáo, khiến cho các cường giả của thế giới Đấu Phá không cảm thấy áp lực do nàng vô ý gây ra.

"Thiên phú tốt nhất của thế giới này." Phân thân của Nữ Đế thầm nói một tiếng.

Vĩ lực của Tiên Đế là không thể tưởng tượng được, chỉ cần bọn họ muốn, chỉ cần một suy nghĩ xuất hiện thoáng qua thì điều đó cũng lập tức trở thành sự thật.

Tiêu Viêm, người được Dương Xuân Minh cùng Dược Trần bồi dưỡng, thiên phú nhờ vào công pháp đan dược cũng không ngừng tốt lên, hiển nhiên đã trở thành người có thiên phú tốt nhất thế giới này.

Phân thân của Đế Thiên hay Đế Thiên vừa nghĩ một cái, Tiêu Viêm từ bên trong Đan tháp ở Trung Châu lập tức bị đưa đến trước mặt nàng.

"Đây là..." Dược Trần trước tiên phản ứng được. Tiêu Viêm cũng mở ra đôi cánh của mình.

Nơi đây có các quy tắc tuyệt đối, các phòng tuyến, bức màn ngăn cách bảo vệ các giới, ngăn không cho các giới va chạm.

"Còn có người này." Hai người Tiêu Viêm và Dược Trần nhìn nữ tử trước mặt.

Áp lực cường đại tản mạn ra từ phía nàng đang không ngừng đập vào mặt của bọn hắn.

Nhất là đôi mắt đang khóa chặt lấy Tiêu Viêm, khiến cho hắn cảm giác bản thân là con mồi đang bị nhắm đến mà không cách nào thoát ra được.

"Không biết vãn bối đã gây ra lỗi lầm gì, để tiền bối lại phải đích thân đi đến thế giới này như vậy?"

Trước tiên chắp tay cúi đầu nhận lỗi, hỏi xem bản thân đã sai ở đâu cái đã.

"Làm tốt lắm, rất khôn khéo." Dược Trần trong lòng cho đệ tử của mình một ngón tay cái.

Hai thầy trò chắc chắn nàng không phải người của thế giới này, Đấu Đế cũng không có kinh khủng đến mức để cho vạn đạo thần phục, chư thiên bên ngoài đều gào thét, run rẩy đến mức vỡ vụn như vậy.

Nữ nhân trước mắt nhìn chăm chú lấy hai người, không nói bất kỳ một lời nào.

Nàng đưa tay phải của mình lên, lộ ra nước da trắng nõn tựa như băng cơ ngọc cốt vậy, ngón tay chỉ vào Tiêu Viêm.

Hư không lại lần nữa chấn động, một tên ma tộc từ bên trong chui ra. Mang theo hai chiếc sừng trâu to khỏe, thân cao hai mét, da thịt nóng bỏng như dung nham, tay cầm lấy một chiếc rìu sắc bén.

"Rống!" Kẻ này đã mất đi lý trí, nhìn thấy Tiêu Viêm liền lập tức xông đến.



Hai tay nắm lấy chiếc rìu, kinh thiên vĩ lực rơi xuống, nhắm vào đầu của Tiêu Viêm.

Mà Tiêu Viêm khi thấy nữ tử trước mặt đưa tay lên cũng cảm thấy không ổn, hắn đã có sự chuẩn bị.

Hắn mở to lấy hai mắt, đưa tay lên rút ra Huyền Trọng Xích, được đúc bởi Diễm Vẫn Huyền Thiết, cực kỳ cứng rắn, cực nặng vô cùng để đỡ lấy.

"Khụ, lực lượng bá đạo như vậy!" Hắn ho ra một ngụm máu, thân thể trầm trọng khụyu xuống, khổ sở đỡ lấy đòn tấn công của tên ma tộc kia.

Khi hắn vừa mới khuỵu xuống, tên ma tộc tuy rằng đã mất trí nhưng lại đã ra một cước.

Một cước bất ngờ làm Tiêu Viêm không kịp chuẩn bị, nhắm trúng vào ngực của hắn.

Hắn như một viên đạn pháo, bị đá bay ra cách chỗ cũ hàng ngàn vạn dặm chỉ với chưa đến không phẩy không không không không một giây giây.

Oanh!

Hắn bị đá bay đi rất xa, rơi xuống một ngọn núi mới ngừng lại được, nhưng đã để lại một cái hố to, đường kính có lẽ cũng phải một cây số đi.

"Không nói không rằng đột nhiên triệu hồi ma tộc đánh người ta, tên ma tộc kia cũng quá mạnh rồi." Tiêu Viêm không ngừng ho ra máu, xương cốt của hắn cũng đã vỡ vụn hết, không cách nào động thân thể.

"Tên ma tộc kia không có thần trí, chỉ có man lực cuồng bạo. Tiểu Viêm tử, ngươi lên cảm thấy may mắn vì không chết dưới một cước kia của hắn đi." Linh hồn của Dược Trần hiện ra, hắn lấy ra một viên đan dược nhét vào mồm Tiêu Viêm.

Sau khi cắn thuốc, tiểu tử này đứng dậy, phủi bụi bám trên quần áo của mình.

"Đúng, vô cùng may mắn. Nhưng mà sư phụ, người nói cũng thật nhẹ nhàng, một cước của tên kia chẳng khác gì mấy tên thể tu cả, vô cùng bá đạo." Tiêu Viêm không ngừng chửi bậy lấy, hắn biết bản thân không thể chạy trốn được, dù sao cũng là cường giả từ thế giới khác mà đến.

Hư không lại chấn động.

Phân thân của Đế Thiên xuất hiện đằng sau lưng Tiêu Viêm.

"Qua." Nàng mở miệng một tiếng. Đưa tay lên, Tiêu Viêm cùng Dược Trần bị trói chặt lấy, cuối cùng bị mang đi nơi khác.