Sau Khi Vô Địch Ta Đi Du Lịch Thế Giới Anime

Chương 14: Món quà




Ẩn sâu bên trong hắc ám cùng tĩnh lặng.

Một đôi mắt từ bên trong bóng tối đột nhiên hé mở, đôi mắt sáng rực rỡ chiếu phá màn đêm u tối, xuyên thấu hết thảy vạn vật.

"Đó là cái gì?" Nobita đột nhiên mở miệng tự hỏi.

"Đó là..." Một giọng nói từ đằng sau cậu bé vang lên.

"A, a a... Trễ học rồi." Chỉ là chưa kịp nói xong thì Nobita từ bên trong giấc mộng của mình tỉnh lại và nhận ra hai điều rằng đó là giấc mơ, còn lại là cậu bé đã trễ học.

"Một giấc mơ thật kì lạ, đôi mắt kia làm sao có chút quen nhỉ?". Nobita lúc đang thay quần áo cũng không ngừng nghĩ về nó.

Đôi mắt kia để Nobita cảm giác như bản thân mình từng thấy nó ở đâu đó, điều này làm cậu bé cứ bận tâm mãi.

"Nhanh lên Nobita, muộn học rồi!" Cả Nobi Tamako cùng với Doraemon vô cùng tức giận.

Rõ ràng là cậu bé đã trễ học rồi nhưng đầu óc vẫn cứ để trên mây vậy.

"Vâng." Lúc này cậu bé mới từ trong suy nghĩ của mình đi ra.

...

Mặt Trăng, vệ tinh của Trái Đất.

Người đầu tiên đặt chân lên Mặt Trăng là Neil Armstrong, kế đến là mười một phi hành gia, từ Nasa, Navy...

Hiện tại là ngày là mười một tháng mười hai năm một ngàn chín trăm bảy mươi hai, Gene Cernan cùng với Harrison Schmitt đã đáp xuống Mặt Trăng với sứ mệnh Apollo mười bảy bằng cây chổi phép thuật khổng lồ được các nhà nghiên cứu dày công chế tạo.

Thời khắc họ đặt chân xuống, Gene và Harrison quay mặt lại nhìn về phía tinh cầu thân yêu của bọn họ.

Hai người đã bị choáng ngợp trước vẻ đẹp của Trái Đất, hơn bảy phần bề mặt được bao phủ bởi nước biển khiến nó trông như một viên ngọc tuyệt đẹp, trên đó có những mảng đất liền được nước biển bao quanh.

"Đẹp quá, quê hương của chúng ta lại có thể đẹp như vậy." Gene không khỏi cảm thán.

Khóe mắt của hắn dường như có chút ẩm ướt.

"Đúng vậy, còn chúng ta lại không ngừng chiến tranh, phá hủy đi những vẻ đẹp vốn có của nó." Harrison cũng rất xúc động, hắn nghĩ đến mấy chục năm trước, chiến tranh liên miên không dứt.

Giữa Harrison xúc động thì Gene đột nhiên ngoảnh mặt đi để nhìn xung quanh Mặt Trăng.

"Này, ôi chúa ơi! Thánh thần thiên địa ơi, chuyện này làm sao có thể chứ?" Hắn đột nhiên hô lớn một tiếng, cứ như thể đã thấy một điều gì đó không thể nào xuất hiện được trên thế gian này.

Ở ngoài không gian, do âm thanh không thể truyền trong môi trường ngoài không gian, các nhà phép thuật học đã chế tạo ra một thiết bị ghi âm nhỏ có phủ lên một lớp pháp thuật được lắp ở phía trong mũ du hành, ghi lại giọng nói của phi hành gia. Sau đó, nó sẽ chuyển giọng nói thành sóng điện từ rồi truyền sang mũ của người khác, hoặc truyền về trạm thu Trái Đất. Phương pháp mã hóa này giống hệt cách làm việc của những chiếc đài radio của chúng ta.

Tiếng kinh hô của Gene đã làm cho Harrison cùng với đám nhà pháp thuật học ở Trái Đất không khỏi giật mình.

"Có chuyện gì vậy Gene Cernan?" Một vị chỉ huy ở Trái Đất cầm lên chiếc micro của phủ lên một lớp pháp thuật, dùng để kết nối với hai phi hành gia ngoài không gian kia.

Harrison ngay bên cạnh cũng quay mặt lại, nhìn về phía xa xa bến bờ tinh không,nơi các ngôi sáng đang lấp lánh chiếu sáng.

"Không thể nào, tôi đang chứng kiến cái gì thế này!" Harrison đồng dạng hoảng sợ như người đi cùng mình.

"Rốt cuộc đó là cái gì? Hai người đã thấy được cái gì? Mau mở lên hình chiếu pháp thuật, nhanh lên!" Vị chỉ huy này rất sốt ruột, thứ làm hai người có thể hoảng sợ như vậy nhất định là một cái gì đó rất kinh khủng.

Đó có thể là một phát hiện mới của nhân loại.

Harrison cùng Gene đồng thời đưa tay đặt lên mũ, vị trí bên tai phải, ấn nhẹ một cái nút có trên đó.

Một viên bi nhỏ trên được gắn trên mũ, ngay trước trán bắt đầu phát sáng.

Hình ảnh viên bi thấy được sẽ gửi về trạm thu ở Trái Đất.

Màn hình trong phòng quan sát ở mặt đất được mở ra.

Giờ khắc này, mấy chục sinh mệnh đang được chứng kiến một kỳ tích của thế gian.

Trên màn hình, hình ảnh không thể gọi là rõ nét, nhưng họ có thể thấy được có hai người đàn ông. Không, là hai người thanh niên đang đứng nói chuyện với nhau.

Đứng giữa hư không nói chuyện, các hành tinh đang xoay xung quanh hai người bọn họ như nghênh đón hai sự tồn tại cao quý nhất. Phảng phất họ mới là trung tâm của vũ trụ, chịu đủ mọi loại ánh sáng chiếu rọi làm cho người ta không khỏi ghen ghét.

"Nhanh, nhanh lưu lại hình ảnh này. Nhất định phải tìm ra thân phận của họ, họ chính là tương lai của nhân loại!" Tất cả những người ở trong phòng quan sát đều biết rằng, hai người kia đã đạt tới cấp độ không thể tưởng tượng nổi, họ sẽ dẫn dắt nhân loại hướng ra toàn vũ trụ.

"Chỉ huy, một người trong số đó có vẻ đang nhìn về phía chúng ta." Mọi người lúc này phản ứng lại.

Người kia nhìn về phía Gene cùng Harrison rồi nở một nụ cười bí ẩn.

Đôi mắt hắn phảng phất xuyên qua tầng tầng lớp lớp không gian và thời gian, trực tiếp nhìn về đám người đang ở Trái Đất.

Hắn mở miệng như muốn nói một điều gì đó, đồng thời đưa ngón tay lên. Ở phía đầu ngón tay dường như có thứ gì đó sinh ra, kích thước nhỏ như viên bi vậy.

Thứ này bay về phía Gene cùng Harrison, rồi rơi vào tay hai người bọn họ.

Viên bi bắt đầu lớn dần, lớn dần rồi một quả cầu thủy tinh to bằng lòng bàn tay của người trưởng thành.

Cả Gene và Harrison đều cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào nó.

Bên trong, điều họ thấy là một vùng hỗn độn, hỗn độn chi khí lượn lờ, bao trùm cả quả cầu thủy tinh.

Nhưng một giây sau, hỗn độn khí tức bắt đầu tụ lại vùng trung tâm của quả cầu, thai nghén ra trời và đất, có vô hạn chiều, kích thước vô hạn. Một giây sau nữa, một cơn mưa hình thành, rơi xuống vùng thiên địa này, mưa rất lâu, lôi điện đan xen, sấm nổ vang cả bầu trời, tạo thành biển cả.

Rồi các sinh vật ban đầu sinh ra... Trải qua ngắn ngủi vài giây biến ảo, hai phi hành gia cùng với các nhà pháp thuật học đã chứng kiến quá trình của một thế giới, một nền văn minh được sinh ra.

Văn minh phồn thịnh đến mức có thể tạo ra vô hạn các thế giới, mỗi thế giới sau đó lại sinh ra vô hạn thế giới nhiều không cách nào đếm được. Các thế giới khác chính là các bong bong không ngừng chồng chất lên nhau, nhưng cho dù có vô hạn chồng chất đến mức không thể đếm được thì vẫn bị văn minh phát triển kia coi là hữu hạn mà thôi, bọn họ coi những thế giới do mình tạo ra là một đám nhân vật trong sách vậy, mà họ chính là tác giả.

Tác giả có thể làm gì với cuốn sách của mình thì không cần tôi nói nữa rồi. Họ tùy ý xuyên qua các thế giới khác nhau, nắm giữ nhiều loại văn minh, họ đã đạt được đến bất tử, trường sinh, ở không gian khác biệt, nhân bản. Nhân loại đã không còn lo đến sinh lão bệnh tử, tùy ý thay đổi thời gian, không gian, nếu họ ghét bản thân hiện tại thì có thể lập tức thay đổi thành dáng vẻ mình mong muốn, nắm trong tay sinh tử, luân hồi, cốt truyện, nguyên tố, chân lý, pháp thuật, khoa học, vô hạn đa vũ trụ, sự hiểu biết, thông tin, sự trừu tượng...

Gene, Harrison và mấy chục người tại mặt đất trợn mắt ngoác mồm, chỉ trong một phút bọn hắn đã thấy được một nền văn minh đỉnh cao hơn bao giờ hết. Nó vẫn đang hướng về tương lai, hướng đến một văn minh cao hơn.

"Ôi chúa ơi, ta thấy cái gì thế này! Chân thực thế giới được cấu tạo lên từ vô hạn những điều bình thường nhất, tâm linh thế giới được cấu tạo lên từ vô hạn những thần thoại, vô địch truyền thuyết nhất, pháp thuật thế giới, toán học thế giới được cấu tạo lên từ vô hạn những cấu trúc, công thức, định lý phức tạp, cao cấp nhất, tiên đạo thế giới được sinh ra từ vô hạn những tồn tại mạnh nhất, vượt qua hết thảy, vật lý thế giới được tạo lên bởi vô hạn những gì vật lý cùng phi vật lý cùng với nằm ngoài vật lý, phức tạp nhất, cao cấp nhất, hóa học thế giới cấu tạo lên từ vô hạn những phản ứng hóa học phức tạp nhất, ý thức thế giới được tạo lên từ vô hạn những ý thức thể, ý thức mạnh mẽ nhất, giả tạo thế giới được tạo lên từ vô hạn những lời dối trá, những gì không tồn tại hay không thể tồn tại nhất, toàn năng thế giới được tạo lên bởi những thực thể toàn năng nhất, nguyên thủy thế giới..."

"Mỗi khi sinh vật từ con người đến không phải con người xuất hiện một suy nghĩ, một ý tưởng, một giấc mơ... thì lại lập tức sinh ra vô hạn không đếm được thế giới, vô hạn tự sự tầng, mỗi một thế giới chồng chất lên nhau sẽ tạo thành một tầng lớp mới mà không bao giờ dừng lại nhưng vẫn sẽ bị coi là hữu hạn đối với thế giới, thực tại cao hơn và không hề phản kháng lại được thậm chí là không thể nhận biết thế giới cao hơn tồn tại. Mỗi thế giới tồn tại một một khoảng cách vô hạn không cách nào chạm đến được. Bất kỳ ai cũng là người kể chuyện, ai cũng là đấng toàn năng, ai cũng nắm trong tay đếm không hết thế giới, ai cũng có thể tùy ý phá hủy vô hạn không đếm được thế giới."

"Bản thân bọn họ cũng nằm ngoài nhân quả, khái niệm, luân lý, logic, uncountable infinity, quy tắc, đại từ, danh từ, toán học, vật lý, tên gọi, chân lý, đồ vật, động vật, thực thể, thực vật, tự nhiên, hóa học, giả tạo, nguyên thủy, ý thức, khẳng định, phủ định, triết học, văn học, hình ảnh. Họ là người kể chuyện, là tác giả, nhưng phía bên trên họ cũng có vô hạn điệp gia người kể chuyện cùng với tác giả... A nhiều quá, không nói hết, tóm lại là tất cả."

Một nhà pháp thuật học đã không ngừng kể ra, hắn không thể kể hết được bởi có quá nhiều, thậm chí có những thứ nó tồn tại, nó mạnh mẽ, nó thần kỳ, nó toàn năng, nó phức tạp, nó giả tạo, nó chân thực... đến mức không bất kỳ thứ gì có thể diễn tả nổi, tưởng tượng nổi, nhìn được, nghe được, cảm nhận được... Vô biên, vô hạn, vô lượng đếm không hết tự sự tầng, tầng tự sự, tác giả, người kể chuyện, thế giới cũng không cách nào lấp đầy quả cầu thủy tinh. Vô biên, vô hạn, vô lượng quả cầu thủy tinh lại cũng không cách nào lấp đầy đếm không hết tự sự tầng, tầng tự sự, tác giả, người kể chuyện, thế giới.

Quả cầu thủy tinh nó là nhân quả, khái niệm, luân lý, logic, uncountable infinity (1), quy tắc, đại từ, danh từ, toán học, vật lý, tên gọi, chân lý, đồ vật, động vật, thực thể, thực vật, tự nhiên, hóa học, giả tạo, nguyên thủy, ý thức, khẳng định, phủ định, triết học, văn học, hình ảnh, vô hình, hữu hình, những gì có thể diễn tả nổi, tưởng tượng nổi, nhìn được, nghe được, cảm nhận được... những gì không thể diễn tả nổi, tưởng tượng nổi, nhìn được, nghe được, cảm nhận được... Tất cả, đúng rồi, nó là tất cả, không, nó cũng nằm ngoài tất cả, bao trùm lên trên từ chỉ sự tất cả, nó vượt qua tất cả.

"Báo cáo, đã phân tích khẩu hình miệng của người kia. Theo những gì phân tích được thì đó là tiếng Việt. Dựa theo những gì hắn nói theo khẩu hình miệng là: "Ta để lại cho nhân loại một món quà." Báo cáo hết."

Một nhân viên ở mặt đất phân tích được.

"Bảo Gene cùng Harrison về đi, chuyến này đi lâu như vậy là đủ rồi. Mang thứ đó về, nghiên cứu văn minh trong đó, dẫn dắt nhân loại." Chỉ mới có vài phút thôi, nhưng chuyến đi này đã thu hoạch được quá nhiều, không thể đếm được thành quả.

"Rõ. Đúng rồi chỉ huy, không thể tìm được thông tin của hai người bọn họ." Nhân viên báo cáo.

"Ừ." Người chỉ huy đương nhiên hiểu, người như vậy thì làm sao có thể tìm được chứ.

...

Hai người thanh niên lúc này đang ở Hỗn Độn hải.

"Năm đó, sau khi ta rời khỏi nơi này, không ngờ mới một thời gian mà đã sinh ra được hai Tiên Đế trẻ tuổi rồi. Ta biết tất cả, nhưng ta cũng không muốn biết tất cả, bởi vì như vậy nó sẽ không còn thú vị, ta ở khắp nơi, có mặt ở mọi nơi nhưng rất buồn chán, không gì ta không làm được nhưng như vậy cũng sẽ nhàm chán." Người thanh niên tóc dài đen óng mở miệng nói.

"Không ngờ tiền bối lại ở một nơi lạc hậu như vậy." Một thanh niên đầu đầy tóc trắng cười nói.

Hắn không ngờ người trước mặt mình lại có thể sống ở chỗ đó, đúng là cường giả thì không có kẻ nào là bình thường. Hắn cũng không ngờ sau khi mình đến thế giới này lại gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy.

"Chỉ là nơi đó tương tự quê hương của ta mà thôi." Người thanh niên tóc đen cũng mỉm cười.

(1) Uncountable infinity: Trong toán học, một tập hợp không đếm được là một tập hợp vô hạn chứa quá nhiều phần từ đến mức không thể đếm được. Tính không đếm được của một tập hợp có liên quan chặt chẽ đến lực lượng của nó: một tập hợp không thể đếm được nếu lực lượng của nó lớn hơn lực lượng của tập hợp tất cả các số tự nhiên.