Sau Khi Vô Địch Ta Đi Du Lịch Thế Giới Anime

Chương 15: Chiến (1)




"Thế nào, muốn luận bàn một chút không? Ta sẽ chỉ dùng cảnh giới ngang với ngươi."

Người thanh niên tóc đen dài mở miệng, trên mặt mang theo ý cười muốn chỉ điểm người đến sau một chút.

Hắn bây giờ rất nhàm chán, dù sao sinh hoạt tại địa phương chim không thèm đậu như vậy, không cách nào sinh ra một cường giả chân chính hoặc là nói một thiên tài làm cho hắn để mắt tới.

Hiện tại gặp một người đến sau như thanh niên tóc trắng trước mặt đây để cho hắn muốn luận bàn vài cái, nếu đối phương có thể làm hắn hài lòng thì chỉ điểm hay tăng thực lực cảnh giới đều được.

"Vãn bối mong muốn không gì hơn cái này. Xin chỉ giáo."

Thanh niên tóc trắng tỏ ra ý mừng, đến hắn tầng thứ cao cấp này muốn kiếm ra một người có thể ngang hàng thật sự rất khó, tính đến một nữ nhân thường xuyên cùng hắn đấu một cái.

Người thanh niên tóc trắng này chính là Dạ Lăng.

Hắn dùng phân thân từ một vĩ độ thứ nguyên cao hơn đi xuống thế giới này, dùng ý niệm của mình tra xét toàn bộ vùng vũ trụ, thế là hắn vừa ý lấy một cậu bé đeo kính.

Trùng hợp cậu bé này lại chính là Nobita. Dạ Lăng vừa ý Nobita lý do cũng rất đơn giản, vừa mắt mà thôi.

Không phải do thiên phú, không phải do tính cách, không phải do có bối cảnh gì đặc biệt. Hắn là người rất tùy tâm, thậm chí có chút phóng đãng không theo nề nếp, quy tắc nào.

Thiên phú Nobita không được, tính cách tốt bụng, nhân hậu còn có thể. Nhưng cho dù là người có tính cách ác liệt, tàn bạo hắn cũng sẽ dạy, chỉ cần không gây hại người bình thường, không gây họa đến sinh linh vô tội. Con đường tu đạo đầy khó khăn, những kẻ đi đến đỉnh cao, đứng trên dòng sông thời gian, tay nắm vạn giới thì ai không phải đạp lên hài cốt của kẻ thù cơ chứ.

Bản thân Dạ Lăng cũng là một ma tu, nhưng ma tu khác với tà tu. Ma tu, tu ma tức là cầu trở thành chân chính Ma trong lòng mình. Hắn cả đời thảm sát vô số, giết người không chớp mắt nhưng hắn chỉ đánh tu sĩ có thù với hắn, đám tu sĩ muốn cướp đồ vật của hắn. Dạ Lăng sẽ không động tới phàm nhân cùng tu sĩ không có thù oán với mình, hắn có thể phóng đãng nhưng cũng có ranh giới cuối cùng của mình.

Ma tu, tu luyện tại nơi có ma khí, khác với tà tu dùng người bình thường, người sống để tu luyện. Tà tu phạm phải đại kỵ, người người kêu đánh, cùng vạn giới là địch. truyện kiếm hiệp hay

Bối cảnh thì Dạ Lăng cũng không quan tâm ngươi có bối cảnh hay không, thuận mắt liền được.



Đúng lúc hắn định đi gặp Nobita thì người thanh niên tóc đen xuất hiện.

Khi đó, vừa nhìn thấy người trước mặt Dạ Lăng liền cảm thấy đối phương không tầm thường, hắn không chút nào phát giác người đối diện xuất hiện từ bao giờ.

Chỉ trong nháy mắt, trong đầu hắn đã lật tung vô hạn không đếm được thực tại, chiều không gian, thứ nguyên, tinh bích, vị diện, vũ trụ, thế giới, hư vô, vô hạn tự sự tầng cũng không cách nào tìm ra thông tin của người trước mắt.

Trong đầu của Nguyên Anh cho dù không tự chủ suy nghĩ cũng luôn thời thời khắc khắc tiếp nhận vô hạn không đếm được thông tin, văn minh, tri thức, thế giới quan.. chứ đừng nói đến Tiên Đế.

Dạ Lăng trong lòng nhấc kinh đào hải lãng, hắn chỉ có thể kết luận người này là Dương Minh (đạo hiệu) hay Dương Thiên Đế. Tại vô tận năm tháng phía trước từng cứu vớt Hỗn Độn hải sau đó mất tích.

Và quả thật, kết luận của Dạ Lăng là hoàn toàn chính xác, người trước mặt hắn đúng là Dương Thiên Đế hay tên thật chính là Dương Xuân Minh.

"Người ngươi muốn gặp chính là cháu ta, nếu muốn dạy nó thì ít nhất ngươi phải để cho ta hài lòng."

Vừa xuất hiện, Dương Xuân Minh liền nói rõ đứa bé mà Dạ Lăng định gặp là cháu mình, không phải dạng a miêu a cẩu gì cũng dạy được.

"Tiền bối liệu có phải họ Dương?"

Dạ Lăng thận trọng hỏi, mặc kệ người này có phải người đó không, có thể để cho hắn không phát giác được mà đi tới thì không phải nhân vật tầm thường.

"Đúng, ta họ Dương."

Đúng lúc này thì Gene và Harrison tại trên Mặt Trăng nhìn thấy hai người.

* * *

Hiện tại.

Tại một vĩ độ cao cấp nào đó, đủ để chống chịu cho hai vị thực lực Tiên Đế đối kháng.

Quen thuộc lực lượng không biết, không có một ngôn ngữ hay tri thức nào có thể diễn tả nổi.

Dạ Lăng cùng họ Dương đang đối kháng.

Thanh niên họ Dương được một hư ảnh cự nhân màu vàng bọc lấy, hắn đằng không mà bay lên. Mỗi một bước chân tiến đến liền đảo ngược không-thời gian, nhân quả biến mất. Thời gian trường hà cùng vận mệnh trường hà giao thoa, vô tận thứ nguyên đang tại xen lẫn.

Sau lưng mang theo đủ loại dị tượng

Đỉnh đầu có một chiếc chuông lớn đang tại lơ lửng, thần quang chiếu rọi, phát ra từng tiếng kêu vang của đại đạo, để cho người ta đinh tai nhức óc, từng dòng chữ cổ trên đó đang phát sáng, phóng xuất lực lượng vô tận, đánh thẳng vào tâm trí của đối thủ.



Sau lưng hắn như có biển cả đang kêu gào, sóng biển đang cuộn trào, một vầng trăng sáng từ bay biển cả bay lên, tỏa ra ngân sắc, phủ lên thế gian vạn vật một lớp ánh sáng dịu nhẹ.

Hắn giơ bàn tay của mình lên, kinh khủng lực lượng vì đó mà tuôn trào. Đỉnh đầu chuông lớn theo đó mà bay ra, hướng đến Dạ Lăng mà đi.

Chiếc chuông lớn lấy thế không thể đỡ nổi mà bay đi, mang theo vô địch uy thế, chấn vỡ toàn bộ thời gian trường hà. Nguyên bản vĩ độ này vốn có vô hạn chiều không gian, vô tận kích thước không thể thấy được điểm cuối, dưới khí thế vô địch của chiếc chuông lớn mà bị tàn phá các chiều không gian, trục thời gian, đè ép xuống còn có bốn chiều không gian.

Dạ Lăng cũng không yếu thế, hắn đưa tay ra đỡ lấy chiếc chuông lớn, trực tiếp dùng nhục thân của mình ngạnh kháng lại lực lượng vô địch kia.

Oanh!

Một trận cuồng phong vũ bão dưới sự va chạm mà sinh ra, làm cho vô tận thế giới run rẩy kịch liệt, chư thiên chấn động, thời gian vận mệnh xáo trộn. Dưới sức mạnh to lớn của chuông lớn nhưng cũng chỉ để lại cho Dạ Lăng một vết xước.

"Không tệ."

Thanh niên họ Dương khen ngợi lấy.

Dưới cái nhìn của hắn, Dạ Lăng đã có tư cách đi đến cảnh giới tiếp theo.

"Chỉ là, nếu muốn dạy cháu ta thì vẫn còn thiếu một chút nữa."

Trong đầu thanh niên dâng lên một ý nghĩ.

Quanh thân hỗn độn chi khí lượn lờ, từng tia khí tức lộ ra liền ngưng kết thành vô thượng pháp tắc, đại đạo theo hắn mà sinh ra. Họ Dương lấy ngón tay, kết lấy pháp chỉ, làm ra từng động tác.

Cự nhân màu vàng như có trời cao trợ giúp, lần nữa biến lớn, cao lớn đến ngàn tỷ vạn dặm. Chân đạp lấy nhật nguyệt, vai sánh ngang vạn cổ tinh hà, từng tia từng tia pháp tắc ngưng thực, hồng mông tử khí tại quanh thân tràn ngập kèm theo hỗn độn chi khí, sau lưng ngưng thực lấy một vòng thần hoàn phóng ra sắc màu rực rỡ, Đại Đế, Tiên Vương, Tiên Đế hư ảnh có dung mạo giống thanh niên họ Dương trong nháy mắt hiện lên, thế gian vạn vật đang không ngừng hiện ra, những công thức, định lý cao cấp nhất, mới nhất của toán học tự sinh ra, tiên nữ bay múa, thần phật cúi đầu, hàng vạn đóa hoa đại đạo đang không ngừng nở rộ, ức khí vạn khí tại bên ngoài trở về bản thân, từng đạo từng đạo thế giới giả tạo, toàn năng, toán học, tiên đạo, nguyên thủy, vật lý, hóa học đang không ngừng xuất hiện rồi lại trở lại trong thân thanh niên họ Dương.

Quy hoàn bản thể, đạt tới vô hạn vô tận vô biên vô lượng vô cực chi cảnh giới.

Không thời khắc nào là thanh niên không biến hóa, hắn hóa vạn vật, hóa Sâm La Vạn Tượng, giữa trận chiến hăn đang không ngừng luân hồi, không ngừng trở thành các tồn tại phi vật lý, hắn nằm ngoài sự tồn tại cùng không tồn tại, hắn hóa hư vô đồng thời cũng vượt qua cả hư vô, Phật Quốc, Thiên Đình, Địa Phủ, Tịnh Thổ, Thần Đình đều hiện ra.

Tầng vĩ độ này sau khi bị uy áp của chuông lớn ép thành bốn chiều không gian lại nhờ vào không đến một phần không đếm được khí tức lộ ra trở thành vô hạn kích thước, vô hạn chiều không gian. Nó thậm chí còn sinh ra vô hạn không cách nào đếm được các thực tại, thế giới cao hơn chính bản thân nó.

Khủng bố đến cực điểm, chỉ một tia khí tức liền đè sập vô hạn thế giới, trấn áp hết thảy, bàng bạc khí lãng để cho hư không vặn vẹo sụp đổ, gây lên trận bão tác động đến các thực tại khác.

"Tiếp thử một kiếm của ta."

Họ Dương hư không tạo vật, từ không thành có, hắn không dựa vào lực lượng của bản thân, hay bất kỳ cảnh giới nào, tạo vật cứ như thuận theo tự nhiên mà sinh ra.

Tay cầm thanh kiếm cấp bậc Tiên Đế, khí lãng bàng bạc trong nháy mắt tỏa ra, tiên quang óng ánh, tư thế ác liệt, xé rách vô tận thời không thực tại, uy năng của nó mạnh mẽ không thể nào tưởng tượng nổi, không ngôn ngữ nào diễn tả nổi, bao trùm lên toàn bộ thời gian trường hà của vô hạn không đếm được thực tại, chiều không gian, thứ nguyên, tinh bích, vị diện, vũ trụ, thế giới, hư vô, vô hạn tự sự tầng.



Họ Dương còn chưa vung kiếm, đường kiếm, vết chém mang theo mênh mông, uy lực chí cao chí thượng chí cường đã bay ra, đường kiếm, vết chém chưa bay tới nhưng đã trúng đích trên người Dạ Lăng.

Một vết kiếm dài từ cổ Dạ Lăng kéo xuống tận bụng tới, máu tươi theo vết chém mà bắn ra, kiếm đạo, thương đạo, luân hồi đạo, sinh tử đạo, hoàng tuyền đạo, u minh đạo, vô vi đạo, thuận thiên đạo, sát lục đạo, lực lượng đạo, tạo hóa đạo, nhân quả đạo.. vạn đạo thương tổn liền ghim lấy trên người Dạ Lăng, không cách nào xóa bỏ, các năng lượng cao cấp khác nhau in sâu vào đó, một tia trong đó đủ để xé rách vạn cổ tinh hà, nhật nguyệt rơi xuống, vũ trụ phá vỡ, các thực tại hủy diệt.

Họ Dương lúc này mới vung ra lấy đường kiếm, tốc độ quá nhanh, vượt qua không gian, thời gian, nhân quả, nhận biết, tạo hóa, sinh tử.. không gì có thể bắt kịp lấy tốc độ của hắn.

Phân thân của Dạ Lăng không cách nào chịu nổi lực lượng vô biên vô tận của Tiên Đế khi tung ra toàn lực, lực lượng tuôn trào đang cắn nuốt lấy thân thể phân thân của hắn từ đó nổ tung.

Oanh!

Chấn động vô hạn thế giới, các tầng thực tại mà Tiên Đế không cách nào chạm đến được cũng vì đó mà lung lay rơi rụng. Chư thiên vạn giới run rẩy gào ghét, pháp tắc đại đạo bị ma diệt, vô tận điềm lành biến mất.

"Quên mất, Tiên Đế không cách nào ra khỏi vùng không gian của mình, ta lại đi đánh với một cái phân thân."

Họ Dương chợt nhớ đến.

Nhưng mà, ở không gian của Dạ Lăng, đòn chém vừa rồi đã xuyên thấu vạn cổ thời không, đánh đến tận bản thể của chính hắn.

Hắn đã phải dùng đến đại đạo vô địch của bản thân, Ma, để đỡ lấy.

Thời khắc đỡ lấy đòn chém, đại đạo pháp tắc va chạm, từng đạo quang hoa lóe sáng, chư thế tịch diệt, vạn giới tại chiều không gian đến ngay cả Hỗn Độn hải bong bong vô hạn chồng chất cũng không cách nào chạm đến được cũng tại dư chấn của đòn công kích do họ Dương đánh ra mà hủy diệt.

Sau lưng Dạ Lăng nổi lên dị tượng hùng vĩ cùng chống đỡ cho hắn.

Một cây sen tựa như đã tồn tại từ thời đại tuyên cổ được bao phủ bởi hỗn độn chi khí, tỏa ra sức sống mãnh liệt, sinh cơ tràn trề, vạn vật điềm lành. Một cửu thiên Tiên Vương, quanh thân vờn quanh đại đạo pháp tắc, nắm trong tay vô biên Hỗn Độn hải, hắn tung ra hàng ngàn hàng vạn nắm đấm, đường kiếm, chiêu thức, thần thông vì muốn cản trở lại chiêu thức của thanh niên tóc đen họ Dương. Một sinh vật màu đen như có sự kết hợp của rùa và rắn, nó dậm chân một cái, Hỗn Độn hải ầm ầm sóng dậy, nước biển dâng cao, vô biên khủng bố uy lực vô thượng vì để cản lại đường kiếm.

Vạn giới thời thời khắc khắc đều đang sinh ra vạn giới, tốc độ để sinh ra vạn giới là không giây, tức là tốc độ vô hạn. Nhưng đòn tấn công của họ Dương kia, cho dù chỉ là một tia dư chấn cũng vượt qua cả loại tốc độ như vậy, chưa đến không giây liền đem vạn giới hủy diệt, quay về hư vô chân chính.