Sau Khi Xuyên Sách Tôi Làm Nũng Với Lão Đại

Chương 93




Edit: hanthy915

Tạ Tử Khanh cúp điện thoại, bấm vào livestream của "Vượng Tử không nghe lời". Được nghe giọng nói trong veo vắng bóng đã lâu, tâm tình anh dần vui vẻ lên, lập tức dùng tài khoản mới thưởng cho cô 10 cái pháo hoa. Hiện tại lượt xem livestream của "Vượng Tử không nghe lời" tăng rất cao, 10 cái pháo hoa lọt vào cũng không quá thu hút sự chú ý.

Có điều pháo hoa vừa nổ hết, trên màn hình bỗng xuất hiện một dòng chữ lớn: [Người dùng 'S' thưởng 'Vượng Tử không nghe lời' 1000 pháo hoa.]

Tạ Tử Khanh cắn răng, cái người 'S' này lần nào cũng theo ngay sau anh, giống như có ý muốn dằn mặt anh vậy.

Phòng livestream một lần nữa bùng nổ: lại là 1000 cái pháo hoa! "Vượng Tử không nghe lời" vừa trở lại liền được đưa lên đầu kênh livestream Thiên Nga!

Một đám chủ phòng nhỏ nhao nhao bàn luận: "Vượng Tử không nghe lời này lăng xê lố quá đi, đã đu theo hotsearch của Tạ Tử Khanh còn lôi pháo hoa ra thể hiện nữa."

"Cũng có thể lắm, tiểu thư nhà giàu xem tiền như cỏ tự bày binh bố trận, cười chết tôi rồi, không biết nhà bếp này có phải là đi thuê không nữa."

"Đến mặt cũng không dám lộ, không chừng giống Tống Tiểu Bảo thật."

"Nghe đồn cô ta là tình nhân của ông chủ Thiên Nga mà."

Một đám người xúm vào công kích một chủ phòng mới nổi bằng những từ ngữ cực kỳ ô uế. Trong đó Lan Nhược là hăng hái nhất, cô ta đi theo phong cách đầu bếp xinh đẹp, vừa hay đụng hàng với "Vượng Tử không nghe lời". Vả lại trước kia Tạ Tử Khanh là nhất bảng trong phòng livestream của cô, thế mà bị "Vượng Tử không nghe lời" câu đi mất. Nếu không đến lúc Tạ Tử Khanh bị lột trần, người được hot lớn phải là cô mới đúng.

Lan Nhược càng nghĩ càng không can tâm, nhấn mở một ô chat mới trong điện thoại: "Giúp tôi tra mấy tài liệu đen của Vượng Tử không nghe lời."

Đối phương nhanh chóng trả lời lại: "Chị hai ơi, không phải đã tìm cho chị một lần rồi sao, có thấy cái quỷ gì đâu."

Lan Nhược dứt khoát: "Tôi trả gấp ba."

Ô chat lập tức nhảy ra câu trả lời: "OK, để tôi đi thăm dò."

Lan Nhược cười mỉa một tiếng, nhặt cây son môi giữa mặt bàn lộn xộn dặm lại một chút, sau đó mở livestream lên, bắt đầu làm việc.

---

Đêm nay bốn người nhà Thẩm Quốc Xương ăn cơm cùng các thân thích khác, Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng tiếp tục ngồi với ông cụ Thẩm. Ba ông cháu quây quần riêng một bàn, so với mấy hôm trước còn vui vẻ hòa thuận hơn rất nhiều.

Chính giữa bàn ăn là nồi Phật nhảy tường nóng hổi, xung quanh bày bảy tám món khác nhau. Nồi Phật nhảy tường này được nấu từ trưa, hải sâm gân bò hầm rất nhừ, nước canh đậm đặc màu vàng tỏa ra mùi thơm độc đáo.

Người mới tuyên bố "ăn không ngon miệng" – ông cụ Thẩm, uống liên tục tù tì ba chén canh, giờ đang vớt hải sâm và nấm ra ăn chung với cơm.

Thẩm Vọng uống một chén canh, ra hiệu bảo vú Lâm múc thêm cho anh.

"Từ từ đã!" Ông cụ Thẩm lên tiếng chặn lại.

Vú Lâm chuẩn bị múc canh nhìn ánh mắt của ông cụ Thẩm, vội vàng gắp một miếng thịt bò cho Thẩm Vọng: "Thiếu gia Thẩm Vọng, đừng ăn canh không như thế, tối nay toàn là mấy món cậu thích không đấy."

Thẩm Vọng im lặng gắp thịt bò lên ăn.

Ông cụ Thẩm thấy vậy liền hồ hởi nâng ly rượu trong tay: "Thằng nhóc cháu có lộc ăn đấy, đây là rượu quý hai mươi mấy năm của ta, uống với ông nội hai ly nào."

Cố Sanh Sanh bắt chước giơ lên theo: "Ông nội, cháu cũng muốn một ly."

"Cháu không được uống."

"Không được."

Thẩm Vọng và ông cụ Thẩm đồng thanh.

Cố Sanh Sanh mếu máo không phục, vú Lâm nhanh nhẹn rót nước trái cây cho cô, nói: "Thiếu phu nhân uống cái này đi, tốt cho da lắm."

Cố Sanh Sanh hút một ngụm nước trái cây, nhìn Thẩm Vọng và ông cụ Thẩm cạn ly đầy hâm mộ.

Rượu đế nồng độ cao đắng ngắt, mùi dược liệu bốc ra nồng nặc. Yết hầu Thẩm Vọng trượt xuống, anh khẽ nhíu mày lại.

Ông cụ Thẩm lại rót thêm rượu cho anh, Thẩm Vọng từ chối: "Mạnh quá."

Ông cụ Thẩm nâng ly rượu đầy lên bắt anh uống: "Không mạnh đâu! Rượu sâm ngâm có tác dụng ấm người, rất tốt cho chân của cháu!"

Cố Sanh Sanh nhăn mũi ngửi thử, đắc ý nói: "Còn có nhung hươu, cẩu kỷ, cá ngựa..."

"Thiếu phu nhân ăn món này đi ạ." Vú Lâm nhanh tay nhét một miếng khoai vào miệng Cố Sanh Sanh.

Cố Sanh Sanh phồng má, hai mắt tràn ngập vẻ vô tội.

Thẩm Vọng thu hết biểu cảm chột dạ của ông cụ Thẩm và vú Lâm vào mắt, rồi nhìn một vòng thức ăn trên bàn.

Thận heo xào, canh gà nhung hươu với cẩu kỷ, thịt bò xào rau hẹ, dê quay, hàu tươi sống, đậu bắp luộc.

Thẩm Vọng lập tức nhận ra ý đồ, anh nhìn chằm chằm ông cụ Thẩm.

Ông cụ Thẩm gượng gạo mỉm cười: "Ăn cơm, ăn cơm đi, haha. Đừng uống nước trái cây nữa Sanh Sanh, Thẩm Vọng, gắp thức ăn cho con bé đi."

Thẩm Vọng ném cho ông cụ Thẩm một ánh mắt "chờ sau này tính sổ", rồi dẫn Cố Sanh Sanh về phòng.

Hai người chỉ ăn được vài miếng cơm, Thẩm Vọng gọi người mang đồ ăn khuya đến. Người làm mang tới mấy món bánh và một bình trà nóng, Thẩm Vọng kiểm tra một chút, đều là đồ Cố Sanh Sanh thích ăn, không sai món nào.

Cố Sanh Sanh mỗi tay cầm một cái bánh ngọt, vui vẻ thưởng thức, ăn đến nỗi phồng cả hai bên má. Thẩm Vọng không thích ăn ngọt, chỉ nhàn nhã uống trà, không biết có phải do ly rượu kia hay không mà nơi nào đó dưới rốn anh đang nóng dần lên.

Cố Sanh Sanh càu nhàu: "Lúc nãy Phật nhảy tường tôi làm anh không ăn hết."

Thẩm Vọng vân vê chén trà, thờ ơ nói: "Ông nội sẽ ăn hết."

Cố Sanh Sanh nuốt bánh xuống, vỗ ngực ho khù khụ. Thẩm Vọng khôi phục bình thường, đưa trà đến trước miệng cô: "Ăn từ từ thôi."

Cố Sanh Sanh vội vội vàng vàng uống trà trong tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại một chỗ: "Nấm trúc linh đen, cẩu kỷ... dở ẹc."

"..." Thẩm Vọng đặt chén trà xuống, rót nước sôi cho Cố Sanh Sanh.

Cố Sanh Sanh ừng ực uống sạch trong một hơi, vô thức liếm đôi môi đỏ hồng một cái. Chợt Thẩm Vọng xoay người, bả vai cứng đờ.

Cố Sanh Sanh chọc lưng anh: "Sao thế Thẩm Vọng?"

"Không có gì." Thẩm Vọng giữ tay cô lại, giọng nói khản đặc.

Cố Sanh Sanh cũng không nghĩ nhiều, cô nhìn tấm lưng rộng lớn của anh một chút rồi nằm lên theo thói quen.

Thẩm Vọng như bị điện giật, bất thình lình lăn xe tránh đi, suýt chút nữa Cố Sanh Sanh ngã ra đất: "Làm gì thế!"

Thẩm Vọng gấp gáp nói: "Anh đi tắm đây."

Dứt lời, không đợi Cố Sanh Sanh kịp hiểu tình hình đã dứt khoát đẩy xe đi.

Cố Sanh Sanh mở to mắt nhìn cửa phòng tắm đóng "phạch" lại, sau đó hậm hực bỏ sang phòng sát bên tắm rửa.

Lúc Cố Sanh Sanh trở lại, Thẩm Vọng vẫn còn ở trong phòng tắm chưa ra. Cô bèn xõa tung mái tóc ướt, ngồi ở đầu giường nghịch điện thoại. Vừa mở kênh livestream Thiên Nga lên, hệ thống liền gửi thông báo nhận được 1000 cái pháo hoa.

Lại là bố S kia.

Cố Sanh Sanh đảo mắt, xỏ dép vào, lon ton chạy đến cửa phòng tắm: "Thẩm Vọng Thẩm Vọng, tôi muốn dùng điện thoại của anh!"

Tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền ra, không có tiếng đáp lại.

Cố Sanh Sanh đẩy cửa bước vào, Thẩm Vọng đang ngâm trong bồn tắm, cả khuôn mặt và cơ thể đều chìm trong nước, nghe tiếng động đột nhiên cong người lên quát nhẹ: "Em muốn làm gì!"

Cố Sanh Sanh hùng hồn giơ tay ra: "Cho tôi điện thoại."

Đại não minh mẫn của Thẩm Vọng đứng hình trong nháy mắt, phải mất một lúc sau mới hiểu được "điện thoại" trong lời của Cố Sanh Sanh chính là nghĩa trên mặt chữ, anh nặng nề thở hắt một hơi: "Muốn phá gì nữa?"

Cố Sanh Sanh chớp mắt: "Mua đồ."

Nghe là biết cô đang nói dối rồi. Thẩm Vọng lười vạch trần cô, cánh tay gác trên thành bồn tắm rũ xuống như đang che giấu chỗ nào đó: "Điện thoại trên giường, tự lấy đi."

Cố Sanh Sanh "à" một tiếng, nhưng cô không rời đi ngay mà từ từ đến trước bồn rửa tay soi gương.

Thẩm Vọng: "..."

Cố Sanh Sanh khách khí nói: "Anh tắm đi, không cần để ý tôi đâu."

Thẩm Vọng hít sâu: "... Ra ngoài."

"Thôi đi, làm như tôi chưa hầu anh tắm ấy." Cố Sanh Sanh không phục rời đi.

Chợt Thẩm Vọng nhớ đến mấy khung cảnh thường thấy trong phim truyền hình: vợ chồng son 7 năm không thèm chú ý riêng tư, một người rửa mặt, một người đi toilet.

Thẩm Vọng cúi đầu nhìn cơ bụng của mình... Không lẽ đối với Cố Sanh Sanh anh không có chút sức hấp dẫn nào sao?

Cố Sanh Sanh cầm điện thoại Thẩm Vọng ấn dấu vân tay lên. Cô đã quen với việc dùng tài khoản của Thẩm Vọng trả tiền, mua thêm một đống tiểu thuyết và đồ ăn, nghĩ ngợi chốc lát, quyết định kiểm tra điện thoại anh.

Điện thoại Thẩm Vọng rất sạch sẽ, hình nền là ảnh chụp của Cố Sanh Sanh, chính giữa có vài app theo dõi chứng khoán và tin tức. Cố Sanh Sanh lướt tới lướt lui nửa ngày mới tìm thấy app Thiên Nga giữa một rừng văn kiện. Nhấn vào xem một chút, quả nhiên là tài khoản S đó, trước tên còn có danh hiệu "VVIP" vàng rực sáng bóng.

Suy đoán trong đầu được chứng thực, Cố Sanh Sanh cũng không quá bất ngờ, chỉ cảm thấy trong lòng như vừa có một hũ mật ong đổ ra. Cô cẩn thận kiểm tra S một lượt, đối tượng quan tâm cũng như tặng thưởng duy nhất của S đúng là chỉ có một mình "Vượng Tử không nghe lời".

"Đặc biệt quan tâm".

Lúc Thẩm Vọng đẩy xe lăn ra, Cố Sanh Sanh đang lăn lộn trên giường, váy ngủ bị cuốn lên trên đầu gối, bắp chân trắng nõn và những ngón chân bé bé lộ ra.

Thấy anh, Cố Sanh Sanh liền ngồi thẳng dậy: "Sao anh tắm lâu quá vậy?"

Thẩm Vọng ngừng thở trong phút chốc, anh không trả lời mà hỏi ngược lại cô: "Đang làm gì đó?"

Cố Sanh Sanh cắn môi cười một tiếng, mái tóc đen nhánh xõa tung rơi trên vai, khuôn mặt nhỏ kiều diễm mê luyến cực kỳ. Hai chân cô buông cạnh mép giường, lắc lư qua lại, thỉnh thoảng còn khẽ chạm vào chân Thẩm Vọng: "Qua đây đi, Thẩm Vọng."

Bụng dưới của Thẩm Vọng lại nóng lên, hình như anh cần phải đi tắm nữa rồi. Nghĩ một chút, Thẩm Vọng quyết định đẩy xe đến, dừng ở vị trí cách cô 1 mét.

Cố Sanh Sanh nhấc chân gác lên đùi Thẩm Vọng: "Qua đây đi mà."

Thẩm Vọng giữ chặt cổ chân con con không nghe lời kia, cảm xúc mềm mại như tơ trong nháy mắt chiếm đóng toàn bộ thần trí anh, ngón tay thon dài khẽ siết chặt, không biết nên nắm tiếp hay là buông ra: "Làm nũng gì nữa?"

Cố Sanh Sanh dứt khoát đổ người về phía trước, trực tiếp nhào vào lòng Thẩm Vọng ôm lấy anh, mùi sữa tắm trên cơ thể hai người dung hợp lại một chỗ, giọt nước lạnh buốt dọc theo tóc Thẩm Vọng nhỏ xuống bên gáy cô.

Cố Sanh Sanh bị nhột cười thành tiếng, chùi nước sang áo Thẩm Vọng: "Thẩm Vọng, anh là tốt nhất."

Dịu dàng non nớt, một phát xuyên tim. Thẩm Vọng đành phải ôm cô: "Em muốn gì đều cho em hết."

Cố Sanh Sanh ngửa đầu lên nhìn anh đầy ngọt ngào: "Tôi biết hết rồi! Anh chính là S, là người gửi cho tôi quá trời pháo hoa."

Thì ra là thế. Thẩm Vọng cũng không ngạc nhiên mấy: "Giờ mới đoán ra, thông minh quá."

Cố Sanh Sanh hoàn toàn không nghe ra ẩn ý của anh, cô lập tức gật đầu: "Tất nhiên rồi! S là chữ cái đứng đầu của Thẩm (Shen), mà ngoài anh ra còn ai tốt với tôi như thế nữa đâu."

Trong đôi mắt sâu xa của Thẩm Vọng thoáng hiện lên một tia sáng: "Em thấy anh đối xử với em tốt nhất sao?"

Hai chữ "tốt nhất" ngầm được cường điệu thêm. Cố Sanh Sanh nghiêng đầu, như đang suy tư gì đó.

Ánh mắt Thẩm Vọng lập tức run lên: "Còn phải suy nghĩ nữa à?"

"Ai da anh bóp đau tôi!" Cố Sanh Sanh bị bóp la meo meo lên, yếu ớt gạt tay Thẩm Vọng ra.

Thẩm Vọng rũ mí mắt, khuôn mặt không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng thấy Cố Sanh Sanh căng thẳng như thế, anh nói: "Anh đâu có dùng sức đâu."

Thẩm Vọng buông tay ra, định đẩy xe rời đi. Cố Sanh Sanh lật đật giữ tay anh lại: "Anh tốt với tôi nhất, nhất nhất luôn. Ngoại trừ mấy lúc hung dữ..."

Thẩm Vọng nghe xong câu trước, lập tức bế cô đặt lên chân mình: "Anh nào dám hung dữ với em chứ."

Cố Sanh Sanh ngồi trong lòng Thẩm Vọng, nhẹ nhàng nỉ non cùng anh: "Hồi đó anh vẫn chưa nhìn thấy đâu, có phải sau khi lén thưởng đã bắt đầu thích tôi rồi không? Còn bày đặt làm bộ hung dữ..."

"Ừ." Thẩm Vọng chặn ngang lời cô.

Cố Sanh Sanh không hiểu lắm: "Hả?"

Thẩm Vọng thấp giọng lặp lại một lần nữa: "Lúc đó đã thích em rồi."

Cố Sanh Sanh chớp mắt, ngây ngốc nhìn chằm chằm Thẩm Vọng, gò má hai bên dần đỏ ửng lên, rõ đến nổi mắt thường có thể thấy được sự thay đổi, đẹp đến không gì sánh bằng.

"Rất thích em. Lúc đó chưa nhìn thấy, cho rằng em là một tiểu quái vật, anh cũng thích." Thẩm Vọng trịnh trọng nói lại lần nữa, sống mũi cao thẳng khẽ cọ vào mũi Cố Sanh Sanh.

Giọng nói trầm thấp quyến rũ, lòng Cố Sanh Sanh như có con nai chạy loạn, hô hấp cũng khó khăn hơn. Cô nắm chặt vạt áo của Thẩm Vọng, cảm giác được anh đang như có như không chạm vào môi mình, cặp mắt tròn trong veo mở ra thật to.

Ánh mắt sáng chói của Thẩm Vọng nhìn cô chòng chọc, con ngươi đen bóng phản chiếu hai hình bóng nho nhỏ: "Còn em thì sao?"

=====

Thông báo: xem thông báo mới tại https://www.facebook.com/micasacua3dua ♥️