Sau Khi Xuyên Tới Chương Trình Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam, Tôi Trở Thành Vạn Người Mê

Sau Khi Xuyên Tới Chương Trình Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam, Tôi Trở Thành Vạn Người Mê - Chương 2




Editor: Anne

Dưới yêu cầu mạnh mẽ của Ôn Trì, Tiểu Đường bất đắc dĩ phải để cậu trở lại chương trình.

Lục Chước ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, Ôn Trì cũng nhân cơ hộ sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ.

Người đàn ông trước mặt mày kiếm mắt sáng và đeo một bộ kính gọng vàng trên sống mũi, mỗi khi anh ta nhìn chằm chằm vào ai đó khiến người ta rùng mình vì bị nhìn thấu.

Nguyên chủ đã trầm luân ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Chước, vì anh ta mà không hề chùn bước tiến vào giới giải trí, tham gia show tuyển tú* này.

Nhưng khả năng giao tiếp của nguyên chủ cực kì vụng về, không những không thể biểu đạt tình cảm với Lục Chước mà còn chọn cách im lặng khi nhiều lần bị đối thủ luôn luôn ghen tỵ với nhan sắc của cậu ta-Lâm An hãm hại.

Vì xã giao không giỏi nên trước ống kính nguyên chủ bị giống như đang tách biệt và coi thường những thực tập sinh khác khiến các fans hâm hộ của bọn họ hết sức khinh bỉ.

Ngòi nổ thật sự là sau pha dàn dựng ác ý của Lâm An, toàn bộ sự bất mãn của khán giả đều bùng nổ, yêu cầu nguyên chủ rời khỏi chương trình.

Trước sức ép của dư luận bên ngoài, ekip chương trình hi vọng nguyên chủ tự động rút lui không thi đấu nữa. Nhưng sau khi nguyên chủ rút khỏi chương trình tuyển tú, cậu ta vẫn phải chịu sự quấy rối của antifans, thậm chí cậu ta còn nhận được xác chết của các động vật được gửi đến nhà.

Những lời chửi rủa tràn lan trên Internet và cuộc sống hiện thực bị quấy rối khiến tinh thần của nguyên chủ gần như sụp đổ.

Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà là việc Lâm An giả vờ mời nguyên chủ đi đến quán bar để tâm sự nhưng sau đó lại bỏ thuốc mê rồi chụp những bức hình rất mất thiện cảm đăng lên mạng.

Vì thế nguyên chủ cắt động mạch chính mình trong bồn tắm, tự tay kết thúc sinh mệnh bản thân.

Tiếc nuối cuối cùng là không thể được người mình luôn cất giữ trong tim liếc nhìn mình một lần.

—-

Khi quay lại hiện trường thì vừa vặn đuổi kịp giai đoạn chuẩn bị cho buổi công diễn đầu tiên.

Bài hát Ôn Trì chọn trước khi hôn mê chính là để lập nhóm cho lần công chiếu này.

Trong phòng tập, năm chàng trai cao lớn ngồi thành vòng tròn, không khí rất nghiêm túc. Ngoại trừ Lục Chước, cả ba người đều thường xuyên nhìn về phía Ôn Trì muốn nói mà lại do dự.

“Thế thì đầu tiên ta chọn vị trí C* đi.” Chàng trai trông có vẻ cởi mở dẫn đầu phá vỡ im lặng rồi giơ tay: “Tôi muốn ứng cử vị trí C.”

Ôn Trì cũng kịp thời tìm được tên người này trong trí nhớ nguyên chủ, người này tên là Trần Hữu.

Lục Chước gật đầu: “Tôi cũng tham gia ứng cử, còn ai muốn tham gia tranh vị trí này nữa không?”

Chàng trai bên cạnh Trần Hữu cũng giơ tay với vẻ mặt khó ở: “Tôi cũng muốn.”

Trong trí nhớ Ôn Trì, tên nhóc nhìn qua có vẻ cáu kỉnh này tên là Tạ Vũ, cùng chung kí túc xá với nguyên chủ nhưng luôn luôn chán ghét cậu.

Lục Chước đưa ra quyết định cuối cùng: “Vậy thì bắt đầu đi.”

Đầu tiên Trần Hữu hát một bản ballad, gật gù theo nhịp điệu, hát đến đoạn điệp khúc giọng cao nhất thì nhắm chặt mắt giang rộng đôi tay.

Như một chú chim đại bàng lượn vòng giữa núi lớn.

Hát xong, Trần Hữu nhễ nhại mồ hôi, có hơi xấu hổ gãi gãi đầu: “Đây là dân ca quê tôi, từ nhỏ tôi đã hát bài này.”

Chàng trai sôi nổi khiến cho Ôn Trì không nhịn nổi bật cười, nụ cười như băng tuyết tan chảy làm lòng người rung động.

Hai má Trần Hữu từ từ ửng đỏ, cậu ta không phải chưa từng nghe qua những tin đồn của Ôn Trì: Muốn quy tắc ngầm cùng thầy hướng dẫn, dụng ý xấu chèn ép đối thủ, tùy ý đưa ra một tin cũng có thể hủy hoại hoàn toàn sự nghiệp ngôi sao của cậu ta.

Trong lòng không khỏi ca thán nhan sắc của thiếu niên được ông trời ưu ái trước mắt.

Lục Chước nhíu mày nghiêng người chắn tầm mắt của Trần Hữu, sau đó ánh mắt ý bảo Tạ Vũ có thể bắt đầu rồi.

Tạ Vũ cũng là thiếu niên đang ở tuổi xuân xanh, làn da hơi bánh mật, lớp cơ bắp mỏng trên tay rất vừa phải, cân đối.

Khi âm nhạc vang lên, Tạ Vũ bắt đầu chuyển động cơ thể theo nhịp điệu, đến đoạn điệp khúc còn tỏa ra khí thế mạnh mẽ.

Ôn Trì nhìn thấy ý khen ngợi trong mắt Lục Chước, vươn đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chọc chọc anh: “Cố lên.”

Lục Chước sững sờ, thiếu niên trước mắt dường như không quen cổ vũ người khác, ngón tay co lại nắm lấy vạt áo, vành tai cũng nhuộm một màu đỏ ửng.

“Được.” Lục Chước cười, vươn tay xoa xoa mái tóc đen nhánh trước mặt, tóc cũng mềm mại giống như cậu vậy.

Đầu Ôn Trì cúi càng thấp, vành tai đỏ muốn nhỏ máu.

Trước khi xuyên không, xu hướng tình dục của cậu khác biệt với người bình thường, chưa kể đến người đàn ông trước mặt đúng là gu của cậu.

Tiếp theo, Lục Chước chọn một bài gần giống với Tạ Vũ làm tim cậu không nhịn nổi thắt chặt lại vì lo lắng cho anh.

Từ lúc âm đầu bài hát vang lên, một tiếng ca trầm thấp cũng cất lên theo.

Ca hát và vũ đạo đối với một số idol khá khó khăn nhưng đối với Lục Chước giống như cực kì dễ dàng, toàn bộ động tác vũ đạo đều nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng và hơi thở thì cực kì uyển chuyển.

Không còn nghi ngờ gì nữa, vị trí C cuối cùng rơi vào tay Lục Chước, giai đoạn chuẩn bị cho buổi công diễn chính thức bắt đầu.