Sau Ly Hôn, Tôi Muốn Trả Thù

Chương 4: Anh không nuôi, tôi nuôi.




Ánh sáng le lói qua khung cửa sổ chiếu rọi khắp căn phòng ngủ rộng lớn.

Trên giường, bóng ảnh nữ nhân đang say giấc bỗng chốc bật dậy. Cố Hy Nguyệt thở hổn hển, tay đưa lên vuốt những mồ hôi trên trán.

Là ác mộng...

Lần thứ ba từ đêm qua đến giờ.

Cô ngẩn người, sự sợ hãi hiện ra rõ mồn một trên khuôn mặt thanh thuần nhưng đầy vẻ ưu phiền, uể oải.

" Chết tiệt,..thực sự ngủ cũng không yên. "

Vốn là chưa hoàn toàn định thần lại sau cơn mơ quỷ quái nhưng vừa liếc mắt nhìn đồng hồ Cố Hy Nguyệt còn như hốt hoảng hơn. Cô vội vội vàng vàng, vơ lấy quần áo đã được chuẩn bị sẵn trên bàn, chạy vụt vào nhà tắm.

Sắp trễ rồi, không thể chậm trễ một phút giây nào nữa.

Vừa bóp tuýp kem đánh răng, không nhịn được mà gắt.

" Cố Đình Phong chết tiệt, còn không thèm gọi mình dậy, chết tiệt. "

...

*Hắt xì..*

Cố Đình phong đang đọc báo chợt nhiên hắt xì hơi mấy cái, cậu lấy giấy lau mũi, cau mày.

" Sao tự nhiên thấy có điềm chẳng lành.."

Dì Ngô bưng bữa sáng đặt lên bàn, giúp cậu chuẩn bị dao nĩa, lo lắng hỏi.

" Cậu chủ phải cẩn thận sức khỏe, làm việc không nên quá sức..À mà..chuyện của cô chủ? "

Nghe dì Ngô nói cậu lắc đầu, tay gập tờ báo lại đặt sang một bên.

" Chuyện của chị ấy..giải quyết được cũng tốt, tôi chỉ lo cho hai đứa nhỏ.."

" Cố Đình Phong!"

Cậu vừa dứt lời đã bị giọng nói của cô hại cho giật mình.

Cố Hy Nguyệt bận quần jean, áo sơ mi chỉnh tề bước từ cầu thang xuống, hai mày liễu nhíu sâu.

" Sao không kêu chị dậy hả?"

Vừa nói liền đi tới nhéo lấy má cậu một cái rõ đau.



" Á a a..bỏ ra,..a, xin lỗi được chưa, bỏ ra đi."

" Aizz chết tiệt, chị mạnh tay quá đấy."

Cô thản nhiên ngồi vào bàn, liếc cậu một cái rồi quay ra ăn.

Cố Đình Phong nhìn Hy Nguyệt, chỉ biết hậm hực giải thích.

" Không phải hôm qua đến đêm muộn mới được ngủ à, người ta lo..khụ khụ, sợ chị ngủ không đủ giấc nay thành gấu trúc thì mất mặt lắm."

" Bổn thiếu gia đã rộng lượng cho chị ngủ nhờ, vậy mà còn dám nhéo má của bổn thiếu gia nữa chứ. Đúng là vong ơn.."

Lời nói chưa hết đã bị cô đút cho một miếng thịt to vào miệng. Cố Hy Nguyệt mặt tỏ ra dịu dàng, ôn nhu nói.

" Vậy phiền vị thiếu gia này ăn nhanh nhanh một chút."

" Hôm nay có rất nhiều việc phải làm đấy. Cậu yên tâm, sau khi hoàn thành thủ tục ly hôn với Mặc Dịch, chị sẽ không ở đây phiền cậu nữa. "

" Cố Hy Nguyệt, ý chị là sao?"

Cô cười không đáp, khẽ quay đi ăn tiếp.

Mọi thứ cô đã đều suy nghĩ rõ ràng rồi.

Thành phố này dường như mang cho cô rất nhiều kỉ niệm đẹp, nhưng cũng cho cô những đau khổ bấy lâu...thiết nghĩ cũng sắp đến lúc phải rời đi rồi.

Có điều, con của cô sinh ra, cô chắc phải giành quyền nhận nuôi bằng bất cứ giá nào.

•••

Lặng mình đứng trước căn biệt thự kia, lòng Cố Hy Nguyệt nhói lên từng hồi.

Cuối cùng hít một hơi thật sâu, sải chân bước vào.

Căn nhà này cô ít nhiều cũng ở ba năm rồi, có gì phải lo lắng chứ.

Từng bước tiến đến, vừa đến cửa, tiếng khóc thất thanh từ bên trong vọng ra như mũi dao cứa vào tim Hy Nguyệt.

Cô vội vã không nghĩ được gì nữa, sồng sộc chạy đến nơi phát ra tiếng khóc.

Sau cánh cửa phòng bếp, Mặc Dịch mặt mày cau có bế Đường Đường trên tay.

Đường Đường không khóc, nó cứ quẫy chân tay loạn xạ như muốn vùng khỏi tay người cha ruột thịt.

Còn đứa con gái nhỏ của cô - Tô Tô, nó đang khóc ré lên trong tay Long Hạo Thiên - người anh em chí cốt của tên ác ma Mặc Dịch, giọng con bé khàn đặc, có lẽ đã khóc rất lâu rồi.



" Thả ra, mama..cứu con...ama.."

Cố Hy Nguyệt không kìm được cảm xúc dâng trào, cô chạy lại ẵm lấy Tô Tô.

Con bé thấy mẹ rồi thì thôi không gào khóc nữa, nó thút thít rúc vào lòng mẹ.

Nhìn con gái, Cố Hy Nguyệt không kìm được mà ném cho Mặc Dịch một ánh mắt căm phẫn.

" Bình thường anh bận không cạnh con nhiều thì cũng thôi đi. Mặc Dịch, rốt cuộc anh định để con tôi khóc đến như nào mới chịu đây."

" Anh không nuôi con được thì để tôi nuôi, ngày mai à không, ngay chiều nay có thể gặp nhau trên tòa."

Hắn nhìn Hy Nguyệt, mắt thoáng hiện nỗi bất ngờ nhưng vài giây sau liền đã bị gạt bỏ, thay vào đó là khuôn mặt khinh người đáng chết.

" Cô nuôi được sao?"

Nói rồi vô tâm túm thốc Đường Đường lên ném nó một cách thô bạo qua cho Long Hạo Thiên đương còn ngơ ngác bên cạnh.

Cả Long Hạo Thiên và Cố Hy Nguyệt đều bị dọa cho hoảng hồn.

May ra y còn đỡ được đứa trẻ.

" Chết tiệt, Mặc Dịch, anh bị điên à?"

Nói rồi vội qua muốn xem Đường Đường có sao không nhưng liền bị Mặc Dịch cản lại.

Mặc Dịch nhìn cô, cao giọng.

" Về quyền nuôi con, tôi với cô cũng nên bàn bạc trước chứ nhỉ?"

"..."

" Mặc gia cần có người nối dõi, Mặc Dương Vũ sẽ ở với tôi, yên phận học giáo nghĩa của người thừa kế. Còn về Tô Tô..."

Chợt Đường Đường ré lên, nó cau có nhìn cha nó.

" Mama, con muốn đi..với mama cơ. "

Mặc Dịch liếc nhìn nó một cái nhưng cũng coi như chẳng có gì, tiếp tục nói.

" Tôi sẽ cho con bé ở với cô, tiền nuôi con sẽ được gửi đến mỗi tháng. Đương nhiên, nó mang trong mình nửa dòng máu nhà họ Mặc, nó cũng sẽ được thừa kế một phần gia sản."

" Cô tốt nhất nên nuôi con của tôi cho thật tốt đấy, Cố Hy Nguyệt."

•••