Say Tình - Si Thần

Chương 16: Mai phục




X thị hôm nay lại là một bầu trời u ám, báo hiệu cho cơn mưa lớn sắp kéo đến. Dòng người tan việc ai cũng lắc đầu ngao ngán vì họ phải đối mặc với cơn mưa kéo dài liên tục đã mấy ngày liền.

Chẳng mấy chốc, những cơn gió kéo theo nhau lạnh buốt cùng với những dòng mưa như thác đổ trút xuống cả thành phố. Không khí ngày càng xuống thấp, ai cũng vội vã che ô nhanh chân về nhà. Con phố cũng bắt đầu thắp lên cho mình những ngọn đèn vàng óng ánh. Nhưng những ngọn đèn này vẫn không thể bằng một góc những ngọn đèn cao vút tuyệt đẹp và sáng nhất của một nhà hàng nằm ở phía Tây thành phố.

Đây là nhà hàng nổi tiếng nhất ở X thị, nghe đồn đầu bếp ở đây mỗi lần ra thực đơn mới chỉ ra đúng 100 phần, ai đến xếp hàng đặt trước thì có phần không thì phải đợi đến tuần sau. Thực đơn ở đây đặc biệt ở chỗ là sẽ không lập lại và mỗi tuần sẽ là một món ăn hoàn toàn mới. Vị đầu bếp chế biến này rất bí ẩn, người trong thành phố không hề biết là nam hay nữ, nhưng người này công phu bếp nấu thì vô cùng thượng thừa. Mỗi tuần vị đầu bếp đó sẽ ra một thực đơn mới do chính bàn tay người này chế biến và sáng tạo. Giá cho mỗi phần sẽ là 300$, hơi chát nhưng những người đến đây để thưởng thức bữa ăn có một không hai này, chưa từng có ai lắc đầu chê bai. Thậm chí những người sành ăn nhất X thị lại luôn nằm trong danh sách dẫn đầu đặt món.

Đi kèm với 100 thực khách chịu chi tiền để thưởng thức bữa ăn thì họ sẽ được phục vụ riêng biệt trong sảnh lớn, cùng với ưu đãi là những lý rượu vang cao cấp với chi phí giảm 20% tiền cho họ. Tất nhiên, với ngôi nhà hàng sang trọng nhất ở X thị thì không thể thiếu những người có máu mặt. Ví dụ như ở một góc bàn gần đài phun nước giữa sảnh...Vân Khúc Hoa nhăn nhăn mày đá đá giày của Mã Kim dưới bàn.

"Mã Kim, ta đói bụng nha. Cái tên đầu bếp chết tiệt này đã trễ gần 3 phút rồi, chẳng phải đúng 7h sẽ có người mang thức ăn lên sao. Mã Kim hay như vậy đi, ngươi mang tiền đi mua tên đầu bếp này được không? Bảo kẻ đó mỗi ngày đều nấu..."

Mã Kim dường như không quan tâm lời nói của Vân Khúc Hoa, một mực chuyên chú vào màn hình điện thoại, thỉnh thoảng còn mỉm cười nhẹ. Vân Khúc Hoa cảm thấy dường như không ai đáp lại lời mình nói, nàng khá ấm ức, liền chăm chú nhìn thẳng vào Mã Kim. Thế nào mà nụ cười mỉm của ai kia lại đập vào mắt nàng, đưa tay dụi dụi mắt, nàng không nhìn lầm chứ. Người cứng nhắc như Mã Kim lại biết cười sao? Loạn rồi, thôi xong rồi.

Như mọi lần Mã Kim đều cải trang thành nữ doanh nhân đi theo Vân Khúc Hoa để thưởng thức bữa ăn của tay đầu bếp số 1 X thị. Mỗi lần đến đều sẽ kêu hai phần dưới tên giả của cô là Mặc Thi và Vân Khúc Hoa. Để thưởng thức món ăn này, mỗi người chỉ được oder 1 phần duy nhất, với tính thích ăn đồ ngon và khẩu vị khó chiều như Vân Khúc Hoa thì chắc chắn nàng luôn luôn có mặt ở nhà hàng mỗi tuần để được ăn món ăn mới lạ của vị đầu bếp ở đây.

Đồng hồ điểm đúng 7h05 phút, cả sảnh đồng loạt tắt đèn, những món ăn thơm phức bắt đầu lần lượt được đưa lên phục vụ. Món ăn đặc biệt hôm nay mà các tín đồ ẩm thực ở X thị say mê chính là món phương Tây, sườn cừu nướng sốt matcha. Lúc này, hai mắt của Vân Khúc Hoa lập tức sáng bừng bừng, ngửi mùi thơm thoang thoảng của thức ăn từ xa là nàng chắc chắn rằng mình đã không uổng công phí một buổi tối để ra ngoài ăn.



Chợt Vân Khúc Hoa cảm nhận có ai đó đang dùng ánh mắt sắc bén bắn về phía mình. Nàng quay đầu, hướng ánh nhìn của mình về phía bàn nằm ở góc trong cùng. Ở đó có 5 người đang vui vẻ uống rượu nhưng kẻ mặc vest đen chỉnh tề nhất lại đang chăm chú nhìn nàng. Vân Khúc Hoa cảm thấy bọn người này rất quen mắt nhưng không nhớ là đã từng gặp ở đâu.

Rất nhanh phục vụ đã đem hai phần đến chỗ Vân Khúc Hoa. Mã Kim lúc này thở dài, cuối cùng chủ tử mình cũng phát hiện được kẻ địch. Cô nhấc tay dùng nĩa cắt thịt, vừa nhẹ nhàng cắt vừa nói

"Tiểu thư chớ manh động, thương tích của ngài chưa khỏi hẳn đâu."

Nhờ Mã Kim nhắc, Vân Khúc Hoa mới nhớ đến thương tích của mình. Hôm đó, đáng lý ra Mã Kim vốn dĩ đã đến nhưng không biết vì sao ba của nàng Vân Khúc Nghiêm lại ra lệnh cho rút còn bảo nàng đã được an toàn. Lúc Mã Kim về tới nhà, Tứ vị trong Phụng Thanh Hội cùng Vân Khúc Nghiêm đang trao đổi gì đó, thấy Mã Kim đến liền tản ra. Mã Kim chỉ lạnh lùng lên tiếng: "Tiểu thư đâu?"

Đáp lại Mã Kim chỉ là những ánh mắt đầy ẩn ý và không một ai lên tiếng đáp trả cô. Thấy được Mã Kim tức giận, Vân Khúc Nghiêm xua xua tay ý bảo bọn Tứ vị cứ đi trước. Lập tức, căn phòng chỉ còn hai người, Vân Khúc Nghiêm lên tiếng

"Kim, ngươi đừng nôn nóng. Tiểu thư vẫn an toàn, chỉ là nàng đêm nay không về nhà được. Ngươi yên tâm, nàng ấy có một thần hộ mệnh vô cùng lợi hại."

Mã Kim nhíu nhíu mày, gật đầu với Vân Khúc Nghiêm rồi rời đi. Sáng ngày hôm sau, Mã Kim nhìn thấy Vân Khúc Hoa bình yên trở về nhà mọi lo lắng của cô lúc này mới để xuống.

Liếc nhìn 5 người đang ngồi ở phía kia, ánh mắt của kẻ vest đen đằng đằng sát khí, Mã Kim thầm mắng đáng chết. Từ sau đêm hôm xảy ra chuyện mình mất liên lạc với chủ tử thì dường như có kẻ nào đó đang theo dõi mình để tìm ra hành tung của Tứ Phụng. Mã Kim vừa ăn miến thịt cừu thượng hạng vừa lén quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.

"Mã Kim không sao đâu. Ngươi quên nhà hàng ở đây là của ai rồi ư? Cho dù bọn họ đều là những cao thủ, chớp mắt đều có thể lấy đi một mạng người thì cũng không dám gây chuyện ở đây đâu."

Mã Kim lắng nghe những gì Vân Khúc Hoa nói. Cô quên mất chính mình là đang ở đâu. Đúng vậy, nhà hàng nổi tiếng nhất X thị Cát Nguyệt là nơi chỉ đến ăn chứ không phải đến để gây chuyện. Chủ nhân của nơi này nghe đồn là của Đại Long, kẻ hùng mạnh nhất Hắc Tứ Linh.

Đến lúc Vân Khúc Hoa và Mã Kim dùng món xong, chuẩn bị ra về thì chợt kẻ vest đen ở đằng kia đứng dậy tiến lại về phía cả 2 nàng. Vân Khúc Hoa nháy mắt với Mã Kim, ý bảo đừng manh động để xem hắn ta giở trò gì.

"Xin chào, ta tên Vương Lục Tiền. Là thiếu gia nhà họ Vương, theo ta được biết, tiểu thư xinh đẹp ngồi ở đây là Vân gia tiểu thư Vân Khúc Hoa? Nếu phải, cho phép ta xin mời nàng một ly."

Vân Khúc Hoa nhìn kẻ híp mắt cười thân thiện đang đứng trước mặt. Nàng biết nhà họ Vương nổi tiếng trong giới chính trị và bất động sản nhưng cái tên Vương Lục Tiền này nàng chưa bao giờ nghe ai nói đến. Nàng chỉ nghe thoáng Vương thị có một người con trai nhưng đã đi du học, chẳng lẽ đây là hắn sao?



"Nếu tiểu thư ngại thì chỉ nhấp môi thôi cũng được. Nào, cụng ly."

Thấy Vân Khúc Hoa nhìn mình đầy nghi ngờ cùng ánh mắt khó chịu của người ngồi kế bên. Hắn biết muốn có kịch hay để xem thì hắn phải nhịn.

Mã Kim lúc này vừa quan sát 4 tên còn lại bên kia vừa nhìn ly rượu trên tay được Vân Khúc Hoa cầm nhưng chưa uống. Cảm thấy có gì đó không đúng, Mã Kim lên tiếng

"Xin lỗi, tiểu thư chúng tôi hôm nay vốn không khoẻ nên không thể uống rượu. Với lại Vương thiếu gia ngài đây vốn dĩ mới gặp lần đầu cũng không nên quá mức nhiệt tình như vậy. Hiện giờ cũng đã trễ, chúng tôi còn có việc nên xin phép đi trước."

Vân Khúc Hoa cũng đồng ý với sự sắp xếp của Mã Kim, nên nhanh chóng buông ly rượu trên tay xuống, gật gật đầu với Vương Lục Tiền: "Cáo từ."

Khi hai nàng đã đi xa, Vương Lục Tiền nhếch môi cười. Hắn nhanh chóng quay lại với đồng bọn: "Đi thôi, tối nay ắt hẳn sẽ là một đêm thú vị."

Lúc hai người Vân Khúc Hoa và Mã Kim đi tới cổng, thì Lam Nhã Tình từ đâu xuất hiện chặn lại.

"Vân nhi, em biết thương thế của em chưa khỏi lại chạy đến đây ăn tối. Không bằng em ở nhà ngoan ngoãn chị nấu cho em ăn."

Vân Khúc Hoa cảm thấy thật xấu hổ, mình vốn dĩ rèn luyện thân thể vô cùng tốt lại có thuốc đặc trị riêng, một viên đạn ngay đùi thì nàng đã có thể đi lại được trong vòng vài ngày tới. Mặc dù còn hơi đau nhưng nàng vẫn có thể đi được mà đã mấy ngày rồi nàng chưa hề bước chân ra đường, đột nhiên nay ra ngoài ăn lại gặp ngay chị ấy, thật là...

Lam Nhã Tình cảm thấy không vui khi Vân Khúc Hoa trốn sau lưng Mã Kim lén lút nhìn mình, liền hằn giọng

"Em qua đây."

Vân Khúc Hoa biết Lam Nhã Tình không vui, liền nhẹ nhàng đi từng bước một đến trước mặt chị ấy. Mã Kim thở dài, cô nhớ chủ tử mình đâu có từng như vậy, lúc nào cũng lạnh lùng băng giá nào có biết e thẹn xấu hổ như bây giờ: "E hèm!! Vậy tôi đi trước."



Đợi Mã Kim đi rồi, Vân Khúc Hoa mới lên tiếng: "Sao chị biết em ở đây mà tìm?"

Lam Nhã Tình không đáp trả, cô ngửi thấy một mùi hương vô cùng kỳ lạ ở người Vân Khúc Hoa.

"Vân nhi, lúc nãy trong đó ngoài thức ăn đồ uống trên bàn ra, em còn có ăn vụng chỗ khác không?"

Vân Khúc Hoa tất nhiên là tức giận, nàng tại sao lại ăn vụng chứ. Nếu lấy danh phận của nàng ra thì nàng mua luôn 10 phần ăn đặc biệt của hôm nay không chừng "Không có! Có chị ăn vụng ấy."

Lam Nhã Tình không chấp, tiến lại gần người Vân Khúc Hoa ngửi ngửi, cuối cùng cô phát hiện mùi thơm ấy xuất phát từ bàn tay của nàng. Lam Nhã Tình lúc này vô cùng tức giận, kẻ nào dám ngang nhiên tại nhà hàng này gây chuyện.

Thấy Lam Nhã Tình ngửi ngửi bàn tay mình, Vân Khúc Hoa cũng đưa tay lên ngửi theo nhưng bị chị ấy hất ra. Sau đó, Lam Nhã Tình vì sợ Vân Khúc Hoa đứng đã lâu, chân đi không tốt nên liền một tay bế nàng lên xe đậu ở gần đó. Còn căn dặn với nàng một câu đầy ẩn ý khó hiểu

"Sau đêm nay, chị có chuyện gì thì em phải hoàn toàn chịu trách nhiệm."

Trở lại rồi nè mọi người ơi!!:))