Ship CP Showbiz Rồi Hot Hòn Họt

Chương 57




Nhóm của Tiết Lam ngồi máy bay từ Thành Đô đến Lhasa.

Sau khi họ đến nhà nghỉ mà tổ chương trình đã đặt thì bởi vì lo lắng sẽ gặp phản ứng cao nguyên nên không hề sắp xếp hoạt đồng gì, mọi người ở trong nhà nghỉ nghỉ ngơi.

Buổi chiều, mọi người quả nhiên lần lượt xuất hiện phản ứng cao nguyên, may mà không quá nghiêm trọng, tới phòng khám ở gần đó điều trị.

Lúc rời khỏi phòng khám, bác sĩ dặn ăn chút gì đấy, quay về nghỉ một đêm hẳn là sẽ đỡ hơn.

Trong năm người, rốt cuộc Tiết Lam cũng không hề xuất hiện phản ứng cao nguyên, cho nên cả buổi chiều cô bận rộn chạy tới chạy lui. Tới giờ cơm tối, mọi người cũng vội vàng ăn một chút rồi liền về phòng nghỉ ngơi.

Buổi tối Tiết Lam ở cùng phòng với Đào Văn Quân là người có phản ứng cao nguyên khá nghiêm trọng, như vậy cũng tiện chăm sóc chị ấy.

Tiết Lam rót ly nước ấm, đi tới cạnh giường Đào Văn Quân: “Chị Văn Quân, chị uống chút nước rồi hãy ngủ.”

Đào Văn Quân mệt mỏi từ trên giường ngồi dậy, sau khi hớp mấy ngụm nước thì lại nằm xuống.

“Lam Lam, hôm nay vất vả cho em rồi.”

Tiết Lam xua tay, “Không ạ, là việc nên làm mà. Chị Văn Quân chị mau ngủ đi, bác sĩ nói sáng ngày mai có thể đỡ hơn, em đi các phòng khác xem thử.”

Tới phòng của các chị gái khác kiểm ra một lượt, Tiết Lam phát hiện mọi người đều đã ngủ, cũng không có phản ứng gì khác thường, lúc này mới thả lỏng hơn nhiều.

Nhìn thời gian, còn chưa tới mười giờ. Tiết Lam cảm thấy vẫn chưa muộn vì vậy định liên lạc với Thời Chí, xem thử tình hình phía anh, cũng báo cáo tình trạng của các chị bên này với các anh xã một chút, tránh để họ lo lắng.

Bởi vì chủ đề của chuyến đi Tây Tạng là: Chúng ta nhìn ngắm phong cảnh khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn sẽ tiến về phía người.

Họ chọn phương thức di chuyển khác nhau để tới đây, phong cảnh dọc đường đương nhiên cũng khác.

Tiết Lam dẫn nhóm các tỷ tỷ từ Thành Đô đáp máy bay bay thẳng tới Lhasa, nhưng phía nhóm các anh rể của Thời Chí thì chọn ngồi xe lửa.

Đường đi không giống, phong cảnh không giống, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn sẽ gặp nhau. Đây cũng là sự lãng mạn mà tổ chương trình dàn xếp cho bốn cặp vợ chồng.

Vì vậy, nhóm Thời Chí vẫn đang trên xe lửa, cũng không biết tín hiệu tốt hay không.

Tiết Lam mở wechat, tìm tới wechat của Thời Chí, cô thử bấm nút voice call.

Đầu dây bên kia rất nhanh đã có người tiếp máy, chỉ là truyền tới không phải giọng của Thời Chí. Các anh xã mồm năm miệng mười bắt đầu hỏi cô về tình hình phía các tỷ tỷ.

Tiết Lam kiên nhẫn giải thích cho họ hồi lâu, họ mới miễn cưỡng an tâm, cuối cùng sau khi nghìn lần vạn lần nhờ Tiết Lam chăm sóc tốt cho mọi người thì mới đem điện thoại trả cho Thời Chí.

Sau khi Tiết Lam hỏi thăm Thời Chí vài câu thì ngắt cuộc gọi.

Chỉ là sau khi cúp máy, Tiết Lam bỗng nhớ tới một chuyện. Ngập ngừng hồi lâu, vẫn gửi tin nhắn.

Tiết Lam: “Chị Văn Quân nói lúc rời đi anh giận à?”

Qua một lúc, phía Thời Chí mới rep lại: “Ừ.”

Tiết Lam sửng sốt, không khỏi có chút hoảng hốt, thật sự giận ư.

Tiết Lam hỏi: “Vì sao vậy?”

Lần này thời gian Thời Chí nhắn lại còn lâu hơn. Một lúc sau, âm báo tin nhắn wechat của Tiết Lam mới ting một tiếng.

Thời Chí: “Cô đoán xem?”

Tiết Lam nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đầu mày nhíu lại. Không phải Thời Chí đang vờn cô đó chứ, “Cô đoán xem” câu này lại có ý xấu gì đây!

Rất nhanh Thời Chí lại nhắn tin qua: “Tiết Lam, cô thật sự muốn biết sao?”

Tiết Lam siết điện thoại trong tay trong giây lát. Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, tóm lại cảm thấy trong câu nói của Thời Chí có hàm ý.

Ngón tay Tiết Lam bay múa nhắn một đoạn: “Anh không muốn nói cũng không sao, ai nấy đều có nỗi niềm khó nói, tôi hiểu mà.”

Chỉ là đoạn tin này còn chưa kịp gửi đi thì một tin nhắn khác của Thời Chí đã tới trước.

Thời Chí: “Bỏ đi, chờ sau khi gặp nhau lại nói. Thời gian không còn sớm, cô cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Tiết Lam ngây ra, bỗng cảm thấy đoạn tin này của mình mà gửi đi nữa thì hình như có hơi thừa, vì vậy lặng lẽ xóa khung thoại.

Cuối cùng Tiết Lam rep lại: “Ừm, ngủ ngon!”

Thời Chí: “Ngủ ngon!”

Tiết Lam ngồi trên sofa, đầu mày nhíu chặt đến độ có thể kẹp chết con ruồi.

Chung quy cô cảm thấy hôm nay Thời Chí hình như có gì đó là lạ, nhưng lạ chỗ nào thì nhất thời cô không nói rõ được, thật sự khiến người ta đau đầu.

Bỏ đi, chuyện nghĩ không ra thì đừng nghĩ. Dù sao tới ngày mai đương nhiên sẽ biết thôi, cô cần gì phải tự mình phiền não chứ.

Hơn nữa ngày mai còn phải ghi hình, vẫn nên ngủ sớm một chút. Hiện giờ cô là người khỏe mạnh duy nhất, không thể lại xảy ra chuyện gì, bằng không chăm sóc mọi người thế nào.

Nghĩ tới đây, Tiết Lam quả nhiên về phòng đánh một giấc.

Hôm sau, triệu chứng phản ứng cao nguyên của mọi người đỡ nhiều, chương trình cũng bắt đầu tiến hành ghi hình.

Chiếu theo sắp xếp của tổ chương trình, họ ở “thành phố của ánh nắng” Lhasa bắt đầu mua mua mua, ăn ăn ăn. Kiểu sắp xếp thế này đối với nhóm Tiết Lam mà nói quả thực là vui đến quên trời quên đất.

Hai ngày đầu nhóm các chị vợ hoàn toàn quên mất ông xã, năm người giống như nhóm chị em ra ngoài du lịch, dạo hết một lượt cung điện Potala, phố Baku.

Cuối cùng tới ngày thứ ba, các chị bắt đầu nhớ ông xã nhà mình.

Lúc sáng vừa thức dậy, mọi người bắt đầu như có như không muốn hỏi thăm tình hình phía nhóm các anh xã từ chỗ tổ chương trình. Lúc này tổ chương trình miệng kín như bưng, bằng mắt thường cũng có thể nhận ra vẻ thất vọng của họ, nhưng may mà vẫn miễn cưỡng che giấu được.

Nhưng tới tối, bốn vị tỷ tỷ rõ ràng không nhịn được nữa, cũng không có tinh thần như hai hôm trước, đều ỉu xìu ngồi trên sofa, dáng vẻ không muốn nói chuyện.

Mà trên mặt các chị chỉ có bốn chữ to: NHỚ ÔNG XÃ RỒI!

Tiết Lam cũng lặng lẽ ngồi một bên, ủ rũ, cô đột nhiên phát hiện mình cũng có chút nhớ Thời Chí ùi.

Khoảng thời gian này có thể nói là hai người gần như sớm chiều ở chung, phòng của cả hai mỗi lần đều đối diện nhau, có chuyện gì thông thường phía Tiết Lam vừa hô một tiếng thì Thời Chí rất nhanh đã có thể tới xử lý.

Ban ngày, vợ chồng khách mời người ta có đôi có cặp đi dạo chơi trò chơi, cô và Thời Chí hai kẻ cô đơn lẻ loi đương nhiên kết thành một nhóm.

Buổi tối, mọi người về phòng nghỉ ngơi, hai người họ còn phải ngồi lại bắt đầu lên ngân sách, sắp xếp công việc cho ngày mai v..v..

Nghiêm túc suy tính, mỗi ngày ngoại trừ thời gian ngủ, hai người gần như là như hình với bóng.

Hơn nữa, Tiết Lam không thể không thừa nhận, mặc dù hai người cùng là tiểu quản gia nhưng phần lớn đều do Thời Chí âm thầm sắp xếp ổn thỏa, giữa chừng có gặp sự việc đột xuất gì thì Thời Chí cũng sẽ giải quyết.

Cũng là sau lần tách ra này Tiết Lam mới phát hiện, hình như bất tri bất giác, cô bỗng có cảm giác ỷ lại vào Thời Chí.

Đụng phải chuyện gì, phản ứng đầu tiên của cô tóm lại đều là nếu có Thời Chí ở đây thì hay quá.

Haizzz, thói quen đúng là chuyện đáng sợ mờ.

Chờ tới ngày thứ tư, sau khi nhóm Tiết Lam thức dậy, ăn bữa sáng do tổ chương trình sắp xếp thì lên xe đi tới mục tiêu du lịch ngày hôm nay – Nạp Mộc Thố (hay hồ Namtsot, tiếng Tây Tạng là hồ Thiên Đường).



Qua một đêm nghỉ ngơi, mọi người đều đã phục hồi trạng thái hưng phấn, quét sạch phiền não tối qua, cực kỳ mong đợi địa điểm mục tiêu hôm nay.

Hồ Namtsot là nơi thanh khiết trong lòng của mọi người, sau khi từ trên xe bước xuống, mấy người Tiết Lam hoàn toàn bị cảnh đẹp trước mắt chấn kinh. Hồ Thiên Đường tựa như bầu trời xanh biếc rơi xuống mặt đất, chẳng trách gì lại được xưng là “hồ trời”.

Trong lúc nhóm Tiết Lam hãy còn chưa bình tâm lại từ cảnh đẹp trước mắt thì sau lưng bỗng truyền tới một loạt động tĩnh. Họ quay người nhìn, vậy mà là Thời Chí cùng các anh xã từ sau tảng đá to bên cạnh xuất hiện.

Trong tay mỗi anh xã đều cầm một đóa hoa, từng bước từng bước đi về phía bà xã nhà mình, sau đó tặng hoa, ôm nhau….động tác một chuỗi liền mạch. Tình này cảnh này dường như trong chớp mắt hòa thành một thể, lãng mạn cũng nháy mắt trở nên tăng lên gấp nhiều lần.

Tiết Lam đứng cạnh họ quan sát, mặt nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

Lúc này, Thời Chí bước tới cạnh cô. Tiết Lam quay qua, hai người nhìn nhau cùng mỉm cười.

Sau khi các anh xã lãng mạn xong thì ai nấy đều dẫn bà xã nhà mình tới bên hồ thưởng thức cảnh đẹp hiếm có này. Có lẽ gặp lại sau khi chia xa càng trở nên trân quý, bốn đôi vợ chồng khách mời rõ ràng càng dính nhau hơn không ít.

Tiết Lam quay qua nhìn Thời Chí, chỉ vào vị trí cạnh hồ cách đây không xa, nói: “Hay là chúng ta cũng qua đó xem thử đi.”

Trước khi tới Tây Tạng, cô từng search thông tin về nơi này trên mạng. Trên mạng có người hình dung thế này, hồ Namtsot tựa như giọt nước mắt màu lam của thiên thần rơi trên miền cao nguyên đất tuyết, hôm nay vừa thấy, quả nhiên chuẩn xác.

Thời Chí cười nhẹ đáp: “Được.”

Đi tới bên hồ, hai người đứng sóng vai với nhau. Nhất thời ai cũng không lên tiếng.

Cameraman theo sau bỗng từ bóng dáng của cả hai nhìn thấy được một điều hết sức đẹp đẽ.

Gió nhẹ thổi qua, mặt hồ xao động một tầng sóng nước lăn tăn.

Bất chợt, bàn tay thả bên hông của hai người khẽ chạm nhẹ vào nhau.

Thời Chí rụt tay về sau, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

Tiết Lam lắc đầu, tỏ ý không sao.

Nhưng đồng thời, trong lòng cô không khỏi có chút phiền muộn. Đúng là gặp ma mà, vừa rồi tự dưng có một loại kích động bùng phát.

Nhìn bốn đôi vợ chồng ở gần đó vẫn như trước gắn bó thân mật với nhau, nội tâm Tiết Lam cuồn cuộn.

Quả nhiên là bầu không khí hại người nên mới khiến cô nảy sinh suy nghĩ tội lỗi như vậy!

Sau khi từ hồ Namtsot quay về nhà nghỉ mà tổ chương trình sắp xếp, gương mặt ai nấy đều nhuốm vẻ mệt mỏi.

Đặc biệt là mấy người Thời Chí. Vốn dĩ ngồi xe lửa đã rất mệt, sau khi xuống xe càng không có thời gian nghỉ ngơi, trực tiếp tới địa điểm chiếu theo chuẩn bị của tổ chương trình để tạo niềm vui bất ngờ.

Vì vậy, mọi người cũng không giày vò bản thân nữa, sau khi ăn chút gì đó thì liền về phòng nghỉ ngơi.

Lần này, phòng của Tiết Lam và Thời Chí vẫn như cũ nằm đối diện nhau.

Trước khi đi ngủ, cô ra ngoài rót ly nước. Khi ngang qua cửa phòng Thời Chí, nhớ tới lúc ăn cơm sắc mặt anh có chút bất thường, vì vậy cô không an tâm đi hỏi thăm tình hình của anh.

“Thời Chí, anh ngủ rồi sao?” Tiết Lam gõ cửa phòng anh, cất tiếng hỏi.

Bên trong hồi lâu vẫn không có tiếng động, Tiết Lam cảm thấy có gì đấy bất thường, lại dùng sức gõ mấy lần, nhưng trong phòng vẫn như cũ không chút động tĩnh.

Cô trực tiếp đè tay nắm, thử xem có thể mở được không, ai ngờ cửa vậy mà lại không hề khóa trong.

Tiết Lam sốt ruột nên cũng không để ý nhiều như vậy, trực tiếp đẩy cửa đi vào, tới thẳng bên giường.

Lúc này Thời Chí đang nằm co ro, trong giấc ngủ say đầu mày hãy còn nhíu chặt, rõ ràng là rất khó chịu.

Tiết Lam khẽ lay lay người trên giường, gọi: “Thời Chí, mau tỉnh dậy. Anh có chỗ nào không thoải mái, tôi đưa anh đi bệnh viện.”

Thời Chí mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau khi nhìn rõ người cạnh giường thì giọng có chút khàn khàn: “Tôi không sao, có hơi váng đầu.”

Tiết Lam thấy mặt Thời Chí đỏ bừng một cách bất thường thì liền dùng tay sờ thử trán anh, quả nhiên nóng bừng.

Phát sốt còn bảo là không sao! Cô không hài lòng nhíu mày, “Tôi trước giúp anh mặc quần áo vào, lát nữa tìm tổ đạo diễn đưa anh tới bệnh viện.”

Dựa theo tình hình trước mắt, hẳn là Thời Chí cũng xuất hiện phản ứng cao nguyên, chỉ là anh còn sốt cao, tình hình so ra khá nghiêm trọng, cần phải lập tức tới bệnh viện gần đó điều trị mới được.

Tiết Lam cũng không cho Thời Chí cơ hội từ chối, sau khi trực tiếp giúp anh mặc áo khoác thì sau đó liền đi tới nhà nghỉ bên cạnh tìm người của tổ đạo diễn giúp đỡ.

Phía tổ đạo diễn nghe được tình hình thì càng không dám chậm trễ, ngay trong đêm đưa Thời Chí tới bệnh viện, Tiết Lam đương nhiên cũng đi theo.

Sau khi đến bệnh viện, dựa theo chẩn trị của bác sĩ, Thời Chí quả nhiên là gặp phản ứng cao nguyên, hơn nữa hết sức nghiêm trọng. Sau khi bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu thì cũng đã tối muộn, để đề phòng vạn nhất, họ liền ở lại bệnh viện một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Thời Chí bớt sốt nhưng vẫn còn hâm hấp, phản ứng cao nguyên vẫn như cũ không bớt.

Bác sĩ cũng dặn dò phải nằm trên giường nghỉ ngơi, đại khái là mất tầm ba ngày mới thích ứng được.

Vì vậy, sau khi họ từ bệnh viện trở về nhà nghỉ thì Thời Chí được đưa thẳng về phòng.

Chỉ là tình huống thế này thì chắc chắn không cách nào tiếp tục hoạt động cùng mọi người được. Cuối cùng để không làm lỡ việc ghi hình, Tiết Lam quyết định ở lại chăm sóc anh, như vậy những người khác cũng có thể ghi hình bình thường.

“Lam Lam, tình hình Thời Chí nghiêm trọng sao, bác sĩ nói thế nào?” Đào Văn Quân quan tâm hỏi.

Tiết Lam vừa từ phòng Thời Chí đi ra, thấy mọi người đều tập trung ở phòng khách, vẻ mặt quan tâm nhìn cô.

“Không sao ạ, mọi người yên tâm ghi hình chương trình đi, chỗ này có em rồi.” Tiết Lam nói.

Nghe Tiết Lam nói vậy thì ai nấy lúc này mới thoáng thở phào.

Thời gian không còn sớm, xe của tổ chương trình đã chờ ở bên ngoài được một lúc, họ cũng không tiện lại làm lỡ thì giờ nên chỉ có thể vội vàng rời đi.

Sau khi những khách mời khác đi rồi, Tiết Lam cũng không nghỉ ngơi mà vội đi chuẩn bị bữa sáng.

Nghĩ thấy Thời Chí bị bệnh, bao tử không tốt, cần ăn món gì thanh đạm, vì vậy Tiết Lam tìm chủ nhà nghỉ, mượn nhà bếp của họ nấu một ít cháo.

Sau khi nấu xong, Tiết Lam bưng bữa sáng vào phòng Thời Chí.

“Thời Chí, dậy ăn chút cháo rồi ngủ tiếp.”

Thời Chí nhẹ “ừ” một tiếng, có chút vất vả từ trên giường ngồi dậy. Tiết Lam thấy thế thì vội đặt bữa sáng xuống tới đỡ anh.

Chờ sau khi Thời Chí ngồi dậy, Tiết Lam còn lấy một cái gối chèn sau lưng anh, để anh tựa vào cho thoải mái.

Sau khi ăn xong nửa bát cháo, Thời Chí không chút khẩu vị, Tiết Lam cũng không miễn cưỡng anh mà cầm nước và thuốc bên cạnh đưa qua.

Thời Chí nhìn thuốc trong tay Tiết Lam, nhíu mày, người theo phản xạ hơi dịch về sau.

Tiết Lam sửng sốt, có chút ngạc nhiên nói: “Thời Chí, không phải anh sợ uống thuốc đó chứ.”

Thời Chí nghe vậy thì biểu cảm trên mặt thoáng cứng lại, “Không có, tôi chỉ….”

“Anh sợ,” Tiết Lam tựa như bỗng phát hiện được điều thú vị, vui vẻ giống như đứa trẻ.

“Bảo sao hôm qua tôi còn thấy lạ. Một người ổn trọng như anh, cơ thể không thoải mái sao lại không nói, thì ra là sợ uống thuốc đi bệnh viện.”



Thời Chí nghẹn lời, trên mặt vụt qua vẻ lúng túng.

Thấy thế, Tiết Lam biết mình đoán đúng rồi, nhưng vừa nghĩ Thời Chí như thế rất nguy hiểm thì mặt lập tức đổi sắc, nghiêm mặt bắt đầu lên lớp—

“Nhưng mà, anh có từng suy nghĩ như vậy rất nguy hiểm không, lần tới không được như thế nữa, biết chưa hả?”

Nhớ tới dáng vẻ lo lắng đêm qua của Tiết Lam, Thời Chí nhẹ “ừ”, gật đầu đáp, “Xin lỗi, để cô lo lắng rồi.”

Tiết Lam lắc đầu, cũng không nói gì nữa, sau đó lại cầm thuốc trong tay đưa qua, cố ý dỗ anh: “Mau uống đi, uống thuốc xong chị sẽ cho kẹo.”

Thời Chí đứng hình, đối diện với ánh mắt nghịch ngợm của Tiết Lam, sau tai không khỏi thoáng đỏ bừng.

Ánh mắt anh né tránh nhận lấy thuốc, sau mấy giây đắn đo mới nhắm mắt uống thuốc một lèo.

Dáng vẻ coi thường cái chết như vậy hoàn toàn chọc cười Tiết Lam, chỉ thấy cô cười đến nghiêng ngả.

Có thể là vì bị bệnh nên Tiết Lam phát hiện Thời Chí hôm nay cực kỳ dễ trêu, chẳng qua cô cũng biết điểm dừng, bệnh nhân vẫn cần nghỉ ngơi nhiều vào.

Sau khi dặn dò Thời Chí nằm xuống nghỉ ngơi, Tiết Lam cầm bát đũa quay về nhà bếp, cô cũng tự mình tranh thủ ăn chút gì đó.

Vất vả cả một đêm, Tiết Lam cũng rất mệt. Một lúc nữa cô định chuyển cái giường nhỏ trong phòng khách tới phòng Thời Chí để ngủ một giấc.

Lần này tới Tây Tạng không ai dẫn theo trợ lý, người của tổ đạo diễn cũng không nhiều, ngoại trừ cameraman đi theo các khách mời thì chỉ còn lại vài nhân viên công tác, không tiện làm phiền họ. Vì vậy, Tiết Lam dự định mấy ngày này sẽ tự mình chăm sóc anh.

Hơn nữa nói cho cùng, Tiết Lam cũng không an tâm để người khác chăm sóc Thời Chí, dù sao không quá thân, ít nhiều cũng có điều cố kỵ.

Lúc Tiết Lam lần nữa quay về phòng Thời Chí thì thuốc anh uống bắt đầu phát huy tác dụng. Bởi vì trong đó có thuốc hạ sốt nên Thời Chí đã mơ mơ màng màng, nhưng vẫn gắng gượng mở mắt.

Tiết Lam lại muốn đút chút nước cho anh, vì vậy đỡ anh ngồi dậy.

“Nào, uống ít nước rồi ngủ. Bác sĩ nói rồi, tình hình anh thế này cần phải uống nhiều nước, từ từ để cơ thể thích ứng với phản ứng cao nguyên mới được.”

Sau khi Thời Chí ngồi dậy uống mấy ngụm nước, mí trên mí dưới bắt đầu đánh nhau, Tiết Lam cũng không làm khó anh nữa, để anh nằm xuống ngủ.

Gần như đầu vừa chạm gối thì hai mắt Thời Chí liền nhắm lại, nhìn dáng vẻ thật sự là đã gắng gượng tới cực hạn rồi.

Tiết Lam thấy anh ngủ rất ngon thì bản thân cũng không khỏi ngáp một cái. Không được rồi, cô cũng phải làm một giấc mới được.

Nhưng lúc cô chuẩn bị quay đi thì đúng lúc gối đầu Thời Chí hơi lệch, bên thấp bên cao. Sợ anh gối không thoải mái, vì vậy muốn giúp anh chỉnh lại một chút.

Vì vậy một tay cô chống xuống cạnh giường, tay còn lại vòng qua người Thời Chí luồn tới gối đầu, định giúp anh kéo chỉnh gối cho đều.

Đúng vào lúc này, Thời Chí bỗng mở mắt, chỉ là trong đôi mắt có chút mơ màng.

Tiết Lam ngẩn ra, giải thích: “Chuyện là, tôi muốn…”

Ai ngờ Tiết Lam còn chưa nói xong thì một tay Thời Chí bỗng kéo cổ cô, giây tiếp theo, dịu dàng dán môi lên môi cô.

Đầu óc Tiết Lam ĐOÀNG một tiếng như thể có gì đó phát nổ, căn bản không cách nào suy nghĩ.

Trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì cảm giác ấm áp trên môi đã biến mất.

Hai mắt Thời Chí lờ đờ, chăm chú nhìn cô lẩm bẩm: “Kẹo…”

Giây tiếp theo, mí mắt anh không gắng gượng được nữa, sụp xuống.

Toàn thân Tiết Lam cứng đơ cứng còng, hai tay che lấy môi mình, nửa ngày trời vẫn không có phản ứng.

Mới rồi xảy ra chuyện gì thế, Thời Chí vậy mà lại hôn cô!

Sau một lúc lâu, nhìn Thời Chí đã ngủ say trên giường, Tiết Lam từ từ đặt tay lên ngực. Tiêu rồi, cô tiêu thật rồi!

Giờ phút này tiếng tim đập không hề lừa người, lẽ nào cô……..

Tiết Lam không dám tiếp tục nghĩ nữa, quay người chạy vào phòng vệ sinh mở vòi vốc nước lạnh lên mặt, như vậy mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được.

Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, đây hoàn toàn là ngoài ý muốn!

Cô phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không thể suy nghĩ lung tung. Thời Chí mới rồi rõ ràng là bị sốt đến hồ đồ, chờ anh tỉnh lại chắc chắn sẽ không nhớ gì.

Hơn nữa khoảnh khắc của nụ hôn đó, Tiết Lam dám khẳng định, Thời Chí chắc chắn coi cô thành người khác. Bởi vì sự nóng rực trong mắt anh vào giây phút ấy cô chưa từng thấy bao giờ.

Về phần phản ứng của cô, Tiết Lam cảm thấy đổi thành ai đột nhiên bị người ta hôn hẳn đều sẽ không cách nào bình tĩnh. Đây là phản ứng bình thường mà thôi.

Đúng, chính là như vậy. Mọi thứ đều đã được giải thích rõ ràng, cho nên, cô không thể hoảng, coi như cảnh hôn trong phim đi.

Sau khi trải qua một phen làm việc tư tưởng, Tiết Lam rốt cuộc thuyết phục được bản thân.

Chỉ là lúc cô ngước lên trông thấy người mặt mày đỏ bừng trong gương thì bỗng có chút không dám tin người này vậy mà lại là mình!

Trải qua sự việc, cơn buồn ngủ của Tiết Lam hoàn toàn bay sạch. Cô kinh hồn bạt vía chờ tới khi Thời Chí tỉnh lại, thấy anh không có gì khác thường thì lúc này mới thoáng thở phào.

Không nhớ là tốt, bằng không cả hai sẽ xấu hổ biết bao.

Nhưng đồng thời với cảm giác may mắn, trong lòng Tiết Lam thế nhưng không biết vì sao lại có hơi mất mát.

Mấy ngày tiếp theo, Thời Chí từ từ thích ứng với phản ứng cao nguyên, sức khỏe cũng khôi phục lại bình thường.

Ngày thứ ba, những khách mời khác cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ ghi hình quay về, họ cũng ở trong nhà nghỉ tiến hành quay cảnh cuối cùng.

Bữa cơm chia tay của <Chuyến lữ hành yêu thương> diễn ra trong sân sau nhà nghỉ. Lần này không gọi thức ăn bên ngoài mà để các khách mời tự nấu, thể hiện bản lĩnh nấu ăn của mình.

Ngoài ra trên bãi cỏ còn dựng một cái giá nướng thịt, vừa nướng vừa ăn, mọi người tự mình động thủ, cơm nước no đủ.

Ăn rồi lại ăn, Tiết Lam phát hiện nước uống trên bàn đã hết, vì vậy đứng dậy chuẩn bị vào nhà lấy thêm một ít.

Có điều khi cô tới phòng khách, đúng lúc đụng phải Phương Thiến Thiến cầm gia vị từ trong đi ra.

Phương Thiến Thiến: “Lam lam, em cũng lấy gia vị à, chị lấy một ít rồi, chắc đủ dùng đấy.”

Tiết Lam lắc đầu, cười nói: “Nước uống hết rồi, em qua đây lấy thêm.”

Phương Thiến Thiến “à” một tiếng, “Vậy em cứ từ từ nhé, chị ra đó trước đây, họ nướng thịt đang chờ gia vị.”

Tiết Lam cười gật đầu. Thời gian này ở chung với nhau, cô rất thích Phương Thiến Thiến. Mặc dù cô ấy gia thế cực tốt nhưng con người lại hết sức đơn thuần, có lúc còn hơi khờ khạo nhưng cũng vô cùng đáng yêu.

Ai ngờ Phương Thiến Thiến vừa đi được hai bước bỗng quay lại, thần thần bí bí nói: “Lam Lam, em và Thời Chí nhất định phải hạnh phúc nhé. Chị là cp fan của hai người đấy.”

Tiết Lam ngây ra, không khỏi có chút buồn cười: “Em và Thời Chí là bạn bè, chị nghĩ nhiều rồi, chị nên đổi cp đi ạ.”

Nhưng Phương Thiến Thiến lại không cho là vậy: “Lam Lam, em đừng hòng gạt chị. Thời Chí thích em rành rành đến vậy, ánh mắt không gạt được người. Tụi chị ngày ngày ở cạnh sao có thể không nhìn ra chứ.”

“Có điều em yên tâm đi, chuyện này chị chắc chắn miệng kín như bưng, sẽ không nói lung tung đâu.”

Sau khi Phương Thiến Thiến đi rồi, Tiết Lam nghệch ra tại chỗ, vẻ mặt không dám tin.

Thời Chí….thích cô?!