Siêu Cấp Cưng Chiều 2

Chương 359




Nghe vậy, Hạ Kình nuốt nước bọt, đôi mắt tối tăm nhìn Hạ Khê, thở dài muốn nói lại thôi.

Hoắc Mang và Lục Hi Thụy ngầm trao đổi ánh mắt, hai người vẫn lựa chọn duy trì im lặng quan sát.

Lúc này, Vân Lệ nhếch môi, kiêu ngạo lạnh lùng liếc Hạ Khê. Đúng là hình mẫu của loại người nên bị trừng phạt.

Kẻ gây chuyện trước, bị đánh chết cũng đáng đời, cha ông nói chẳng sai!

Lê Tiếu kéo tay anh xuống, cười khẽ: "Cô Hạ, mạo hiểm ổn chứ?"

Hạ Khê im lặng, hơi thở gấp rút, nhìn chằm chằm vào hai chồng La Hán, thật không thể nào tin nổi.

"Có chơi có chịu, em ấy không sao hết, cô Lê muốn phạt thế nào cứ nói!" Hạ Kình trả lời thay Hạ Khê.

Mọi hậu quả đều do em gái anh ta tự làm tự chịu, không thể trách được ai.

Lê Tiếu gật đầu, sau đó nhàn nhạt nói: "Vậy chúng ta di chuyển đi."

Dứt lời, cô đứng dậy đầu tiên, đi dọc theo bờ suối đến khu rừng phía sau.

Mọi người không hiểu, nhưng cũng lục tục đứng dậy đi theo.

Hạ Khê không bằng lòng bị Hạ Kình nâng dậy, vừa tính giãy giụa, đã nghe anh ta cảnh cáo: "Là tự em đưa ra trò chơi, giờ đừng có nói mình không chơi nổi."

Có cái gọi là mũi tên đã bắn không thể quay đầu, Hạ Khê có muốn đổi ý cũng không còn cơ hội nữa.

Trong chốc lát, mọi người đã đến gần khu rừng.

Lê Tiếu quan sát mấy lần rồi hất cằm với một thân cây to độ 10cm: "Cô Hạ, cô qua đó đứng đi."

Hạ Khê chần chừ không nhúc nhích, cắn răng, cảnh giác nhìn Lê Tiếu: "Cô tính trừng phạt thế nào?"

"Cô qua rồi sẽ biết." Lê Tiếu lạnh nhạt liếc cô ta, sau đó xòe tay ra với Lạc Vũ.

Lạc Vũ rảo bước tiến lên, cung kính đặt khẩu Desert Eagle vào lòng bàn tay Lê Tiếu: "Cô Lê, đã chuẩn bị đủ chín viên đạn."

Lê Tiếu nhướng mày cười với Lạc Vũ: "Cảm ơn."

"Cô khách sáo rồi."

Lúc này, ai nấy nhìn thấy Lê Tiếu cầm Golden Eagle cũng ngạc nhiên.

Trừng phạt lớn thế sao?

Hạ Khê hít ngụm khí lạnh, căng thẳng cả người: "Lê Tiếu, rốt cuộc cô muốn làm gì..."

"Cô Hạ, trong vòng ba giây cô đứng thẳng người lại, hoặc... để tôi bắt cô phải đứng thẳng."

Lê Tiếu vốn chẳng mấy kiên nhẫn, nhất là đối xử với người như Hạ Khê.

Mặc kệ cô ta có ác ý hay không, chọc cô bực mình thì phải chấp nhận trừng phạt.

Hạ Khê nhìn khẩu Desert Eagle, run rẩy cả người, cuối cùng không nén được hoảng sợ nhìn sang Thương Úc, lắp bắp nói: "Thiếu Diễn, anh mặc kệ..."

Thương Úc đứng bên Lê Tiếu, một tay ôm bả vai cô, nghe Hạ Khê nói vậy thì lạnh lùng phất tay, trầm giọng ra lệnh: "Bắt cô ta đứng cho thẳng"

Lưu Vân và Lạc Vũ tiến lên, một trái một phải ghìm Hạ Khê lên cây.

Hạ Khê giãy giụa liên tục cũng không thể thoát khỏi kìm kẹp của họ, chỉ có thể mở to mắt, sợ hãi hét lên: "Buông tôi ra, Thiếu Diễn, anh Cả..."

Cô ta thật sự sợ hãi vì người cầm súng là Lê Tiếu.

Kỹ thuật bắn của cô thế nào, độ chính xác thế nào, một cô gái quá trẻ giơ súng về phía mình, cảm giác khủng hoảng này đánh vào thị giác ập vào sâu trong tâm linh.

Không lâu sau, Lê Tiếu nâng tay thử khoảng cách, sau đó ngửa ra sau, tựa vào lòng Thương Úc, cô nói: "Cô Hạ, có chơi có chịu."

Ngay khi chữ cuối cùng thốt lên, một tiếng súng vang động cả khu rừng.

Chim bay lên trời, cùng với tiếng thét chói tai của Hạ Khê đang nhắm chặt mắt lại...

Viên đạn bắn vào thân cây trên đỉnh đầu, chỉ cách da đầu cô ta hai tấc, thậm chí cô ta còn có thể cảm nhận rõ ràng sức gió và nhiệt độ luồng khí thiêu đốt của đạn.

Vỏ cây và vụn gỗ rơi, lẫn vào tóc Hạ Khê.

Chưa bao giờ cô ta cảm nhận được sự uy hiếp chết chóc đến vậy.

Hạ Khê thở hổn hển, không dám mở mắt ra. Dù vỏ cây rơi xuống va vào khóe mắt, cô ta cũng không dám liếc nhìn.

So sánh với Hạ Khê quá đỗi kinh sợ, Lưu Vân và Lạc Vũ tỉnh táo vô cùng.

Vỏ cây rơi trên người, hai người họ còn tiện tay phẩy đi.

Ngay sau đó, tiếng súng lại vang lên, cô không dừng lại nữa, bắn liên tiếp từng phát đinh tai nhức óc.

Chưa đến nửa phút, Lê Tiếu đã bắn tám viên đạn.

Hạ Khê chẳng còn chút sức lực, hai chân run rẩy, mặt mày dính đầy vỏ cây vụn gỗ.

Cô ta há miệng, nhưng bị bao phủ bởi sợ hãi chết chóc nên không phát ra được thanh âm nào.

Tất cả đạn đều bắn vào vị trí cách đỉnh đầu cô ta hai tất vô cùng chuẩn xác.

Tiếng súng ngừng.

Mặt mày Hạ Khê trắng bệch, môi run rẩy, đuôi mắt hé mở, không kịp nhìn lâu, sau lưng lại đột ngột truyền đến một trận lay động kịch liệt.

Thân cây bị bắn xuyên qua, lảo đảo muốn ngã. Thấy nhánh cây nghiêng về phía trước, Lê Tiếu chậm rãi nhếch môi, bồi thêm một phát súng lên đỉnh thân cây.

Lực va chạm to lớn đánh lệch độ nghiêng của thân cây, phần thân cây trên đỉnh đầu Hạ Khê đổ ầm xuống đất.

Lưu Vân và Lạc Vũ phẩy vụn gỗ trên đầu vai, quay đầu liếc cây lớn đổ xuống, bội phục Lê Tiếu sát đất.

Cách thức trừng phạt này hẳn có thể bức Hạ Khê nhớ cả đời.

Hai người họ nhanh chóng quay lại sau lưng Lê Tiếu và Thương Úc.

Mà Hạ Khê mất đi nơi chống đỡ, dựa lưng vào thân cây phía sau, run chân ngã trên cỏ.

Vẻ mặt cô ta hốt hoảng, ánh mắt rã rời, chật vật với vỏ cây và vụn gỗ, há miệng khóc lớn.

Cảm giác cổ họng bị bóp nghẹt hít thở không thông, cùng sợ hãi ngập tràn khiến cả đời này cô ta cũng không muốn trải nghiệm lần thứ hai.

Đây không phải là mạo hiểm, là địa ngục trần gian.

Hạ Kình không đành lòng nhìn Hạ Khê, mím môi, lắc đầu thở dài.

Chuyện hôm nay không trách ai được, chỉ trách cô ta tự làm khổ mình.

Hoắc Mang và Lục Hi Thụy trố mắt nhìn nhau, cũng không biết nên nói gì.

Lê Tiếu ném Desert Eagle lại cho Lạc Vũ, mượn sức bả vai Thương Úc đứng thẳng người lại, chậm rãi đi đến.

Cô đứng trước mặt Hạ Khê, đưa tay phủi vụn gỗ trên đầu vai cô ta, lạnh nhạt nói: "Cô Hạ, thân là bạn của Thiếu Diễn, nếu không thể rộng lòng chúc phúc chúng tôi, cũng đừng làm chuyện thiếu tự trọng như vậy."

Hạ Khê ngừng khóc, nước mắt đẫm mặt, sợ hãi nhìn Lê Tiếu, chỉ thấy vô cùng xa lạ.

Lê Tiếu nheo mắt: "Hy vọng trò mạo hiểm hôm nay có thể khiến cô ghi nhớ: giữa nam và nữ, ngoại trừ tình yêu, còn có một loại giao tình khác nữa, đó không phải là "tâm đầu ý hợp, mà là... vào sinh ra tử". Vậy nên, phiền cô sau này tránh xa tôi ra."

Lê Tiếu vỗ nhẹ lên vai Hạ Khê, đây cảnh cáo cũng là nhắc nhở.

Đồng tử rã rời của Hạ Khê nhìn Lê Tiếu đi xa. Trong mơ hồ, dường như cô ta cũng nhìn thấy ánh mắt Thiếu Diễn.

Không hề săn sóc, cũng chẳng lo âu, mà lạnh lùng nặng nề đến mức khiến người ta tuyệt vọng.