Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 347




Sâu trong vườn sau, cách xa sự ồn ào của cả tòa nhà, phía trước đường mòn lát đá là một tòa lầu kiểu Âu cửa sổ đen tường đỏ ba tầng.

Rào tre bao quanh, dòng suối nhân tạo ngoằn nghèo trước cửa chảy róc rách.

Lê Tiếu theo Thương Úc bước lên cầu gỗ vòm, đánh giá kiến trúc xung quanh, thấy hơi kinh ngạc.

Tòa lầu kiểu Âu đỉnh nhọn không hề liên kết với vườn trước và vườn sau, đơn độc giữa dòng suối và vườn hoa, mang ý cảnh thế ngoại đào nguyên.

Cửa sổ đen phai màu, phòng tháp chẳng chịt, trong nét cổ điển hiện ra dấu vết năm tháng đằng đẵng.

Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn Thương Úc, hỏi anh: "Đây là đâu?"

Anh nắm lấy đầu ngón tay mềm mại của cô, đi đến trước cửa hình vòm: "Nhà riêng trước đây của anh."

Lê Tiếu hiểu ra, hẳn là nơi ở khi anh chưa rời khỏi nhà họ Thương.

Kiến trúc đơn độc trước mắt, phù hợp với tâm tính của Thương Úc.

Độc lập, kiêu căng, người lạ chớ gần.

Anh đưa tay đẩy cửa hình cung, dẫn Lê Tiếu vào trong, cũng như đi vào quá khứ của anh.

Trong nhà rất sạch sẽ, bầu không khí dễ chịu, chắc đã được quét dọn qua.

Vừa vào cửa là phòng khách rộng rãi, sàn nhà đỏ sậm khiến trong phòng mang cảm giác kìm nén.

Ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ rọi mặt đất, kéo dài chiếc bóng của hai người.

Dõi mắt trông lại, mọi thứ chìm trong sắc tối.

Lê Tiếu mím môi cười, ánh mắt ranh mãnh: "Phong cảnh này... quả thật rất khác biệt."

Thương Úc nghiêng đầu nhìn cô, ngồi xuống bắt tréo chân, kéo theo Lê Tiếu vào lòng.

Nắng sau trưa rất gắt, anh ôm eo thon của cô, lòng bàn tay ghì gáy cô, phủ lên môi cô.

Nụ hôn này mang theo ý trừng phạt, dùng sức quấn quýt hương vị của cô.

Sự cường thế như công thành chiếm đất lại nhanh chóng trở nên dịu dàng như mưa thuận gió hòa.

Không lâu sau, Thương Úc ngửa đầu dựa ra lưng ghế, một tay ôm eo Lê Tiếu kéo giãn khoảng cách.

Anh lấy ngón cái lau môi cô, yết hầu chuyển động hơi nhanh, ngón tay chạm vào khóe môi cô: "Còn đau không?"

Đây là vết thương vô ý khi đánh nhau với Ôn Thời, dù nhạt màu rồi, nhưng trong khoảng cách gần thế này vẫn nhìn ra dấu vết, vô cùng chướng mắt.

Lê Tiếu ngồi trong lòng anh, ánh nắng rọi khắp người, phản chiếu vẻ mê ly trong mắt.

Cô khôi phục thần trí, đầu lưỡi liếm khóe miệng, lắc đầu nói: "Không đau."

Thương Úc âm thầm than khẽ, mu bàn tay vuốt ve gò má cô, ra hiệu về hướng cầu thang: "Lên đó chọn phòng, tối nay phải ngủ lại nhà chính."

"Không về biệt thự sao?"

Lê Tiếu vừa hỏi vừa đứng dậy, chậm rãi đi qua cầu thang.

Đây là lần đầu Thương Úc để cô chủ động chọn phòng.

Lạ thật.

Lê Tiếu lên tầng hai, hai bên chia ra ba căn phòng.

Bình thường, chưa chắc cô nhàn rỗi tự chọn.

Nhưng đây là nơi ở trước khi anh rời nhà, vì lòng hiếu kỳ, Lê Tiếu đẩy cửa từng phòng.

Phòng sách ngăn nắp sáng sủa, cả một mặt tường chất đầy sách trên giá.

Phòng thể dục có không ít dụng cụ rèn luyện sức khỏe, có thể so một phòng gym cỡ nhỏ.

Sảnh tiếp khách không khác gì dưới tầng.

Lê Tiếu dạo xong bên trái thì tiếp tục sang bên phải hàng lang.

Ba căn phòng ngủ gần như giống nhau, cô đứng trước cửa phòng cuối hàng lang, vuốt cằm gật đầu. "Chọn xong rồi?"

Tiếng bước chân cùng câu hỏi của anh từ chỗ cầu thang truyền đến.

Lê Tiếu nghiêng đầu, nhìn bóng người mặc đồ đen giẫm trên sàn đỏ đi đến, tiện tay chỉ vào: "Phòng này không tệ."

Loáng thoáng, dường như cô nhìn thấy khóe môi anh hơi nhếch lên.

Lê Tiếu nhìn lại phòng ngủ.

Cô chọn phòng này chỉ vì chiếc giường màu đen.

Bộ bốn vật dụng trên giường dệt bằng tơ tằm đen.

Thương Úc đến cạnh cô, dựa vào khung cửa, mím môi tán thưởng: "Rất tinh mắt."

"Sao anh lại nói thế?"

Lê Tiếu không nghe ra hàm ý trong lời anh nói.

Thời tiết Parma ấm áp, giường tơ tằm chắc sẽ thoải mái dễ chịu.

Đây là nguyên nhân chủ yếu cô chọn phòng này.

Lê Tiếu ngửa đầu nhìn Thương Úc, chỉ thấy anh khoanh tay trước ngực, hất cằm vào trong: "Đây là phòng ngủ chính."

"Ồ"

Lê Tiếu nuốt nước bọt: "Vậy để em đổi."

"Không cần, em ngủ đi."

Thương Úc mỉm cười ngăn cô lại, kín đáo nhìn giường lớn bên trong phòng, sau đó kéo tay cô: "Nếu lát nữa buồn chán, em có thể đi dạo ở đây tùy ý."

Lê Tiếu nhìn quanh hành lang, từ chối: "Hay là chờ anh quay lại rồi hẵng dạo, chiều nay em ghé Thiên Thần Cư, cũng đang có chút việc."

Thương Úc cũng không ép, dẫn cô ra khỏi tòa nhà kiểu Âu, dặn dò: "Tả Hiên cũng ở vườn sau, em muốn làm gì cứ để anh ta ra mặt."

"Ừ, em biết rồi."

Lê Tiếu lắc cánh tay anh, đã sắp hai giờ, liền cười tủm tỉm nói: "Anh cứ dự họp, không cần lo cho em."...

Đúng hai giờ chiều, buổi họp mặt dòng họ Thương thị chính thức bắt đầu.

Lê Tiếu đã quay lại Thiên Thần Cư, buồn chán làm ổ trên sofa, khá hứng thú nhìn báo cáo giao dịch Vân Lệ gửi cho.

Cô mỉm cười nói vào tai nghe bluetooth: "Lúc Thương Phù vào Hội quốc tế, rốt cuộc ai đã thông qua sát hạch thế? Danh hiệu năng lực đầu tư xuất chúng này hình như bơm nước hơi quá đà đấy."

Lưu Vân và Lạc Vũ nhìn thẳng vào phòng khách.

Ôn Thời vẫn bị trói trên ghế bành, tuy bộ dạng chật vật nhưng không hề ảnh hưởng việc anh ta nghe lén cuộc trò chuyện của Lê Tiếu.

Ôn Thời nghi ngờ, tự tin cỡ nào mới khiến Lê Tiếu không hề xem ai ra gì chê bai Thương Phù ngay trước mặt anh ta.

Mà cô... cũng biết đến Hội quốc tế?

Lúc này, Vân Lệ nói mấy câu trong tai nghe, Lê Tiếu tặc lưỡi: "Lúc trước tám tổ cực kì yếu mảng đầu tư, giờ cũng vậy, mời chào nhân tài quá tùy ý." ...

Phòng họp bên kia.

Vẫn như tối qua, thành viên cả Thương thị đều chia theo cấp bậc, vị trí chỗ ngồi cũng như vậy.

Thương Phù là người thân của dòng thứ, không có tư cách vào bàn, chỉ có thể ngồi ghế dự thính phía sau, nghiêm túc nghe hoạch định phát triển nửa năm sau của gia tộc.

Dù là thế, ánh mắt của cô ta vẫn thỉnh thoảng hướng về Thương Quỳnh Anh, rõ ràng đã thất thần.

Đến khi cuộc họp bắt đầu, Thương Phù cũng không có cơ hội bàn bạc đối sách với cô Út.

Không biết tình hình thị trường giao dịch hiện giờ thế nào rồi....

Cả buổi chiều, Lê Tiếu không hề rời khỏi Thiên Thần Cư.

Trên bàn phòng khách bày trà bánh buổi chiều, cuộc trao đổi giữa cô và Vân Lệ vẫn đang tiếp tục.

Mới đó đã ba giờ rưỡi, tiến triển của trụ sở chính Hoàn Vũ vẫn rất chậm chạp.

Lê Tiếu bảo Lạc Vũ tìm một máy tính đến, sau khi khởi động máy liền đặt lên bàn, ngón tay di chuột, nói với Vân Lệ: "Anh có giấy cổ phiếu giao dịch vàng không?"

"Có hai tờ."

Lê Tiếu nhếch môi cười quỷ dị: "Vậy đủ rồi. Tung của anh ra đi, rồi mua lại hai cổ phiếu ngân hàng mà em gửi cho anh."

Vân Lệ ngồi trong phòng làm việc của Hoàn Vũ, thấy cổ phiếu ngân hàng gửi đến trên màn hình, cứ dựa theo lời dặn của Lê Tiếu, bắt đầu làm việc.

Mấy phút sau, Vân Lệ nhìn hướng đi của cổ phiếu vàng, cau mày: "Hiệu quả thấp quá, cổ phiếu vàng trong tay tôi chẳng mấy, không ảnh hưởng toàn cục."

Trong tai nghe không có tiếng Lê Tiếu, mà là tiếng gõ phím liên tục.

Anh ta đợi một lúc, ánh mắt vẫn tập trung và màn hình máy tính, mới đó nghe Lê Tiếu nói: "Anh quan sát thêm chút nữa."

Vân Lệ nhìn một vòng, tận mắt chứng kiến chiều hướng của cổ phiếu vàng rơi tụt trong mấy phút ngắn ngủi, kinh ngạc nhướng mày: "Em đã làm gì?"

"Hầu hết nhà chủ đã bán tháo cổ phiếu vàng rồi, anh nói xem... chuyên gia tài chính công ty Thương Phù ngồi yên được sao?"