Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: thegioitruyen.com
Tin tưc Trạm Lô kiếm xuất thế lan truyền rất nhanh, buổi chiều khi Lý Dương và Vương Giai Giai đi dạo phố đã có mấy người gọi điện tới hỏi thăm.
Người gọi điện thoại tới trước nhất không ngờ là Hoàng viện trưởng, vị chuyên gia này không ngờ đang ở Trịnh Châu, tin tức vừa ra ông liền biết, khi gọi điện thoại cho Lý Dương giọng nói của ông còn chứa sự không dám tin.
Hai ngày trước ông đã tới Minh Dương một chuyến để quan sát sự thần kỳ của 12 cái chai biết hát, lúc đó ông đã rất ghen tị và hâm mộ vận may của Lý Dương.
Sự rung động của 12 cái chai còn chưa qua, Lý Dương lại làm làm cho Trạm Lô kiếm xuất thế, lúc này Hoàng viện trưởng không còn lời nào để nói, tất cả những bảo bối này dường như có duyên với Lý Dương vậy, cái nào cũng thuộc sở hữu của Lý Dương cả.
Ngoại trừ Hoàng viện trưởng ra, Liễu lão, Bạch Minh cũng gõi điện tới hỏi, sau đó thầy Thái ở Bắc Kinh cũng gọi điện hỏi một lần, hỏi xem có phải là Trạm Lô kiếm thật sự hay không.
Lần này Lý Dương nhận dược 4,5 cuộc điện thoại, mỗi lần đều phải kể lại những đặc thù của Trạm Lô kiếm, kết quả là lần này Lý Dương trở thành người giải thích chuyên nghiệp.
Cuối cùng Lý Dương bận tới mức điện thoại khôn ngừng gọi, danh tiếng của Trạm Lô kiếm thật sự quá lớn, so với 12 cái chai biết hát còn lớn hơn nhiều, những người này có phản ứng như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Cái chai biết hát tuy thần kỳ nhưng chỉ có một vài sách cổ ghi lại chứ không giống như Trạm Lô kiếm từ rất lâu đã được mọi người biết đến là thiên hạ đệ nhất kiếm, hơn nữa Lý mục, Nhạc Phi đều sử dụng qua nó nên Trạm Lô kiếm càng tăng thêm sự huyền bí.
Sáng ngày hôm sau, Lý Dương đi đón Vương Giai Giai cùng đi xem phòng, Trần Lỗi và Lý Xán ngày hôm qua biết được Lý Dương muốn đi xem phòng nên ồn ào đòi đi theo, đặc biệt là Lý Xán, hắn sớm đã có ý muốn mua một phòng ở rồi
Có diều thứ mà Lý Dương xem đều chỉ là biệt thự, đều này làm cho Lý Xán rất hâm mộ.
Phần lớn biệt thự ở Trịnh Châu đã ngừng mua bán, lúc này bọn họ đi xem nhà phần lớn đều là những ngôi nhà do những người đầu cơ tích trữ lưu lại, những người này vì đầu cơ tích trữ nên cũng đã lời không ít tiền rồi.
Nhìn Mấy căn nhưng không có căn nào vừa long nên Lý Dương chỉ có thể tạm thời ngừng lại. Có tiêu chuẩn biệt thự ở Minh Dương nên Lý Dương nhìn không hợp ý với những căn biệt thự bề ngoài xa hoa bên trong lại chẳng có gì này.
Ngày thứ hai cũng là ngày triễn lãm Trường Sinh Bát, sáng sớm Lý Dương liền dậy sớm chuẩn bị, vì hoạt động ngày hôm nay Vương Giai Giai còn cố ý dẫn Lý Dương đi mua một bộ quần áo mới với giá tám vạn.
Vuốt vuốt bộ quần áo mới, Lý Dương rất là bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bộ quần áo này hắn cảm thấy chẳng có gì khác những bộ quần áo bình thường cả, nếu có thì là nó đắt hơn nhiều mà thôi. Tám vạn a, dựa theo tiêu chuẩn mua quần áo trước đó của hắn cũng đủ để hắn mua quần áo cho hai năm, một ngày đổi một bộ cũng đủ để hắn mặc nữa năm.
-Lý Dương, đến đây!
Vừa tới trung tâm triển lãm, Hoàng viện trưởng liền cười cười vẫy tay về phía Lý Dương, Liễu lão thì đứng bên cạnh mĩm cười nhìn bọn họ.
Đi cùng với Lý Dương còn có Lý Xán và Liễu Tuấn, Trần Lỗi phải trở về đi làm, Vương Giai Giai hôm nay cũng tới nhưng mà đi cùng với người của tòa soạn tới, hôm nay cô tới với thân phận là một phóng viên.
-Hoàng viện trưởng, Liễu lão, chào hai người!
Lý Dương vội vàng đi tới, Lý Dương không ngờ hai vị tiền bối lại đứng chờ trước cửa. Tuy Hoàng viện trưởng có ý đồ với những món đồ cổ của Lý Dương nhưng trong vòng luẩn quẩn của đồ cổ ông vẫn là một người rất đáng kính trọng.
-Lý lão đệ, hôm nay là triển lãm của cậu, sao cậu tới trễ thế?
Từ trong có hai người đi ra, hai người này không phải là ai khác mà là Bạch Minh và Mao lão, hai người vẫn còn chưa rời khỏi Trịnh Châu.
-Hiện tại mới hơn tám giờ, triển lãm chín giờ mới bắt đầu, bây giờ tôi tới cũng đâu có muộn chứ?
Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu, lúc nói chuyện Bạch Minh và Mao lão đều chạy tới chỗ bọn họ.
-Ông!
Liễu Tuấn đứng trước mặt Liễu lão nhỏ giọng nói một câu làm cho Lý Dương kinh ngạc nhìn bọn họ.
-Lý Dương, cảm ơn cậu chiếu cố tiểu Tuấn trong thời gian qua, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không phục người, cậu chính là người thứ nhất có thể làm cho nó tâm phục khẩu phục đó!
Liễu lão cười ha hả nhìn Lý Dương, Lý Dương mở to mắt, Lý Xán cũng kinh ngạc nhìn bọn họ.
Lý Dương đột nhiên giật mình nói:
-Liễu lão, thì ra Liễu Tuấn là cháu của ngài, sao ngài không nói sớm chứ?
-Tiểu Tuấn muốn ra ngoài rèn luyện, nó lại đi theo cậu nên tôi cũng không cần nói gì!
Nghe xong Liễu lão nói Lý Dương lại nhìn thoáng qua Liễu Tuấn, lúc này hắn cuối cùng hiểu được hết thảy.
Khó trách Liễu Tuấn còn trẻ vậy mà lại có trình độ cao như thế, so với Lý Xán còn lợi hại nhiều.
Liễu lão là chuyên gia nổi tiếng cả nước, từ thành tựu của Liễu Tuấn có thể thấy hắn đã đi theo Liễu lão học tập từ nhỏ, có một người thầy như Liễu lão cộng thêm Liễu Tuấn rất cố gắng nên hắn mạnh hơn những người đồng lứa nhiều, đương nhiên trừ Lý Dương ra.
Lý Xán cũng ngây ngẩn cả người, hắn biết Liễu lão, Lý Xán còn xem qua hai quyển sách mà Liễu lão viết, đây chính là vị tiền bối mà hắn vô cùng kính ngưỡng đó.
Lý Xán không thể nào ngờ được người cùng hắn mỗi ngày hi hi ha ha lại chính là cháu của người mà hắn ngưỡng mộ.
-Tốt cho tên tiểu Tuấn, sau này tôi sẽ tìm cậu tính sổ!
Lý Xán dùng khẩu hình miệng nói với Liễu Tuấn một câu, trên mặt còn hiện ra sự hung tợn làm cho Liễu Tuấn cười khổ không thôi.
-Lý Dương, Trạm Lô kiếm ở đâu? Hôm nay có thời gian thì dẫn chúng tôi đi xem một chút
Lúc Lý Xán nhếch miệng nói với Liễu Tuấn, Bạch Minh lặng lẽ đến gần Lý Dương rồi nhỏ giọng hỏi một câu, giọng của Bạch Minh không lớn nhưng những người xung quanh đều nghe được.
Liễu lão và Mao lão đều quay đầu lại nhìn Lý Dương, ngay cả Hoàng viện trưởng cũng len lén liếc nhìn Lý Dương một chút.
-Tôi đã đặt nó torng phòng cất giữ của công ty, hôm nay chỉ sợ không được, nếu không thì ngày mai, ngày mai trước khi mang nó về Minh Dương tôi sẽ đưa cho mọi người xem một chút!
Lý Dương suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói một câu.
Phòng cất giữ của công ty ngay cả Lý Dương cũng không thể mở ra, chỉ có Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm mới có thể, có điều trong phòng này có nhiều thứ dùng để đấu giá, mang theo người không phải là nhân viên công ty thì không thích hợp lắm. Lý Dương muốn chờ sau khi lần triễn làm này kết thúc hắn sẽ mang thanh kiếm trở về Minh Dương.
-Cũng tốt!
Bạch Minh gật gật đầu, trong long hắn đang rất gấp nhưng hắn hiểu sự băng khoăn của Lý Dương nên chỉ có thể chờ thêm một ngày.
Hoàng viện trưởng đột nhiên lại phất phất tay, một chiếc xe taxi ngừng lại, từ trên xe một già một trẻ bước xuống, ông lão kia Lý Dương liếc mắt một cái là nhận ra.
-Tần lão, ngài cũng đến à!
Lý Dương cuống quít đi qua, người tới đúng là Tần lão ở Trùng Khánh, lần trước đem nghiêng mực đi sửa chữa, Lý Dương vẫn không có thời gian qua lấy, không ngờ Tần lão lại đích thân đem qua.
-Lý Dương, cậu ở đây à, vừa lúc, cái nghiêng mực của cậu đã sửa chữa xong thuận tay tôi đem đến luôn rồi đây!
Tần lão trước hết chào hỏi Lý Dương rồi cười ha hả nhìn Lý Dương, Tần lão mang theo một cái hộp gấm, trong hộp gấm chính là cái nghiêng mực của Lý Dương.
-Tần lão, ngài chỉ nói một tiếng để tôi qua là được rồi, cần gì phải tự mình đi qua như thế!
Lý Dương tiếp nhận cái hộp, cô bé bên cạnh Tần lão chính là người tiếp đãi hắn ở Trùng Khánh, khi nhìn thấy Lý Dương cô bé liếc khinh thường liếc nhìn hắn một cái.
-Tôi đến xem triển lãm đồ sứ vá cái Trường Sinh Bát, thuận tiện mang đến cho cậu luôn, Lý Dương à, cái Trường Sinh Bát của cậu chính là quốc bảo đó, không xme thì tiếc lắm!
Tần lão cười cười rồi tiếp tục nói:
-Nghe nói gần đây cậu có được 12 cái chai biết hát, lần này nếu có thời gian tôi sẽ tới Minh Dương một chuyến để xem cái chai thần kỳ này!
-Tần lão, ngài muốn xem tôi rất hoan nghênh, Minh Dương cách Trịnh Châu không xa, sau khi triển lãm xong tôi sẽ đưa ngài đi!
12 cái chai biết ca hát kia những vị chuyên gia nổi tiếng trong cả nước đều đã biết tới, hôm trước Cctv có có một tiết mục đặc biệt về nó, rất nhiều cũng đã thấy qua, Tần lão cũng không ngoại lệ.
-Ha ha, tốt, đến lúc đó làm phiền cậu rồi!
-Tần lão, ngài có việc không biết, ngày hôm qua Lý lão đệ lại một lần nữa kiếm tiện nghi, hơn nữa món đồ này còn rất có giá trị nữa!
Bạch Minh cười nói với Tần lạo một câu, Tần lão sững sốt một chút rồi nhìn về phía Lý Dương. Chuyện thành đồ cổ ngày hôm qua chỉ có những người thân cận với Lý Dương mới biết thôi, ngày hôm qua tuy rằng Tần lão có tới Trịnh Châu, nhưng bởi vì đến muộn, lại phải nghỉ ngơi nên không biết được tin tức này.
Lý Dương quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn Bạch Minh rồi nhỏ giọng nói:
-Cũng không có gì, ngày hôm qua phát hiện một thanh cổ kiếm không tệ, xem xét một chút thì phát hiện nó là thanh Công Chính kiếm mà Trương Linh Phủ từng sử dụng qua!
-Kiếm của Trương Linh Phủ cũng là thứ tốt, không tệ!
Tần lão gật gật đầu, ông biết rõ giá trị của thanh kiếm này, đích thật là là một món hời nhưng với món lời lớn của Lý Dương thì không thể nào so sánh được. Thứ trên tay Lý Dương tốt hơn thanh kiếm này nhiều, chỉ nói tới cái nghiêng mực được ông sửa chữa thôi cũng đã tốt hơn rồi.
-Còn có một thanh Trạm Lô kiếm nữa!
Lý Dương lần này nói rất nhẹ nhàng, Tần lão cũng gật gật đuầ nói:
-Trạm Lô kiếm, cũng không tệ!
Trong giây lát, Tần lão đột nhiên sững người rồi ngơ ngác nhìn Lý Dương, ông không dám tin hỏi:
-Lý Dương, cậu nói cái gì, Trạm Lô kiếm ư? Trạm Lô kiếm mà Âu Dã Tử đã đúc?
-Đúng vậy, chính là thanh kiếm này, trước mắt trên cơ bản có thể chứng minh nó là Trạm Lô kiếm thật sự!
Lý Dương nhẹ nhàng gật gật đầu, sự sắc bén của thân kiếm cộng thêm hai chữ Trạm Lô thần kỳ đã chứng minh nó là thiên hạ đệ nhất kiếm-Trạm Lô, Lý Dương nói như vậy cũng không gì đáng trách!
Tần lão há miệng thở dốc, ông muốn nói cái gì lại không thể nói ra, Bạch Minh lại đắc ý cười cười, cho dù là bất cứ chuyên gia nào khác mà nghe được câu nói này cũng có biểu hiện không khác gì Tần lão.
codon.trai
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ